Sự kiện nhân viên của Hoắc Thị nhảy lầu bị truyền thông xào xáo rất ồn ào ầm ĩ. Mặc dù ban quản lí cấp cao Hoắc Thị đã ra mặt thanh minh rằng sự kiện nhảy lầu lần này là do những nhân viên đó mê cờ bạc nhưng trên đời này không có bí mật nào có thể giữ kín, cuối cùng truyền thông cũng chỉa mũi dùi vào Úc Noãn Tâm, vạch ra rằng nhân viên Hoắc Thị nhảy lầu là do chịu ảnh hưởng của tin Úc Noãn Tâm kết hôn, dẫn đến những fan điên cuồng này làm ra những hành vi cực đoan.
Thoáng chốc, búa rìu dư luận tung đầy trời, Úc Noãn Tâm càng trở thành hồng nhan họa thủy! Giống như sự lo lắng lúc trước của Tiểu Vũ, có lẽ thế giới này chính là vậy, đồng tình với kẻ yếu, nghi ngờ kẻ gây nên sự việc là chuyện đương nhiên.
Đại hội cổ đông trong trụ sở Hoắc Thị.
"Hoắc tiên sinh, cổ đông chúng tôi nhất trí cho rằng vào lúc này Hoắc Thị không thích hợp để tổ chức hôn lễ."
Những người đang ngồi phần lớn là cổ đông lâu năm của Hoắc Thị, thậm chí có người đã cùng Hoắc Thị dốc sức xây dựng giang sơn khi Hoắc Thiên Kình còn chưa nắm quyền, cho nên ở một mức độ nào đó, lời của bọn họ cũng có tác dụng hết sức quan trọng.
Trong căn phòng họp rộng lớn, khắp nơi lộ vẻ xa hoa nhưng không khí lại có vẻ càng ngày càng lạnh. Bốn phía của phòng họp đều là những cửa kính sát đất, từ mọi góc độ của bên trong đều có thể nhìn bao quát cả thành phố. Trên ghế chủ tịch, Hoắc Thiên Kình đang ngồi ngay ngắn. Bộ quần áo cao cấp sậm màu bao lấy cơ thể cao lớn cường tráng của hắn. Sau khi nghe thấy lời của một vị cổ đông thì đôi mắt sâu thẳm cực kỳ đẹp đẽ nhưng lóe lên vẻ rét lạnh kia đột nhiên trở nên càng thêm tối tăm lạnh lẽo. Gương mặt lãnh khốc không chút biểu tình tản ra vẻ uy nghiêm chết người.
"Những người khác đều đồng ý với ý kiến của Polet sao?" Đôi mắt lạnh lộ ra sức uy hiếp khiến người ta khiếp sợ bất an, thậm chí giọng nói trầm trầm kia cũng có vẻ không vui rất rõ ràng.
Các cổ đông rất dè dặt mà nhìn nhau, rõ ràng là bọn họ đã thấy rất rõ vẻ không vui của Hoắc Thiên Kình. Mặc dù hơn một nửa ngồi đây là đều là những nguyên lão nhưng trước giờ Hoắc Thiên Kình làm việc rất mạnh mẽ quyết đoán, thậm chí có đôi khi không làm việc theo lẽ thường. Có thể nói hắn còn có khả năng kinh doanh hơn cả cha mình. Đây cũng chính là nguyên nhân mà bọn họ không dám dễ dàng bày tỏ thái độ.
"Thế nào? Sao không nói gì hết vậy? Vừa nãy khi tôi còn chưa tới mọi người nói rất hăng say, nhìn qua mỗi người đều có vẻ căm phẫn sục sôi mà?" Hoắc Thiên Kình cười lạnh, ánh mắt lãnh đạm quét qua mặt mỗi vị cổ đông, đôi mắt sâu thẳm phát vẻ vô cùng sắc bén, khiến người ta không dám coi thường.
Không khí lạnh lẽo càng ngày càng nghiêm trọng, gần như là im lặng chết người! Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, sợ chỉ một câu nói thôi sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết, nhưng lại cũng không muốn trơ mắt nhìn Hoắc Thị lâm vào chỗ chết.
Không biết đã qua bao lâu, một vị cổ đông cũng mở miệng. Ông ta ước chừng hơn 60 tuổi, đôi mắt màu lam có vẻ lo lắng, ông ta hắng giọng rồi nhìn Hoắc Thiên Kình…
"Thiên Kình, thật ra những lời Polet nói vừa rồi cũng chính là kết quả thương thượng của phần lớn cổ đông chúng tôi. Cậu cũng thấy rồi đó, bây giờ dư luận bên ngoài đã không thể khống chế được nữa. Nhân viên liên tiếp nhảy lầu bỏ mạng thật sự đã phá hủy nghiêm trọng hình tượng của Hoắc Thị."
Ông ta là cổ đông lâu năm của Hoắc Thị, cũng được coi là bậc cha chú của Hoắc Thiên Kình, cho nên trong giọng nói cũng có thêm một chút khuyên nhủ.
"Cậu cũng biết đó, tôi là người từng theo ông nội cậu giành lấy giang sơn này, đến đời của ba cậu, tôi cũng bỏ không ít công sức cho Hoắc Thị. Theo lí mà nói thì hiện nay dưới sự quản lí của cậu, Hoắc Thị liên tiếp lớn mạnh, tôi vốn không nên nhúng tay vào chuyện riêng tư của cậu. Nhưng tình hình trước mắt quả thật rất bất lợi cho Hoắc Thị. Thiên Kình, cậu cũng thấy rồi đó, người nhảy lầu đều là người hâm mộ của Úc, tôi không biết nếu như bây giờ Hoắc Thiên Kình cậu không tạm thời thỏa hiệp thì hậu quả sẽ như thế nào?"
"À?" Hoắc Thiên Kình nghe xong, trong mắt có chút hứng thú. "Tôi lại muốn nghe xem vị lão thành như ông cho rằng hậu quả sẽ thế nào?"
Vị cổ đông kia có chút xấu hổ mà liếm môi một chút rồi nói: "Nếu như tổng tài cứ muốn khăng khăng làm theo ý mình, thì nói không chừng số người nhảy lầu sẽ tăng thêm, thậm chí trong hôn lễ cũng có khả năng sẽ xảy ra bất trắc, đây chính là điều mà chúng tôi không muốn nhìn thấy."
"Đúng vậy, Hoắc tiên sinh, bây giờ sức can thiệp của truyền thông càng ngày càng lớn, mấy người cổ đông chúng tôi rất sợ sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Hoắc Thị. Chúng tôi tha thiết xin cậu có thể tạm thời bỏ vấn đề riêng tư xuống, đợi qua cơn sóng này rồi mới kết hôn cũng không muộn." Một vị cổ đông khác vội vàng hưởng ứng.
Trong nhất thời, phòng họp đều là những tiếng hưởng ứng, thay đổi không khí đóng băng vừa rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Môi Hoắc Thiên Kình mím thành một đường đài, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm, ánh mắt hoang vu như sa mạc dường như ẩn chứa những điều mà người ta không dám thăm dò.
Rất lâu sau, chờ khi tiếng bàn tán xôn xao dừng lại thì hắn mới từ từ nói…
"Tôi sẽ cử hành hôn lễ… đúng thời hạn!"
Cả phòng họp vang lên tiếng hít thở, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
"Thiên Kình, thế không được đâu." Vị cổ đông già kia vừa nghe đã quýnh lên, "Cậu làm như vậy thì Hoắc Thị sẽ rơi vào bế tắc mất!"
Hoắc Thiên Kình đem ánh mắt nhìn vào mặt ông ta, đôi mắt đen u ám có một cơn sóng ngầm khiến người ta sợ hãi.
Vị cổ đông già kia cũng thấy được vẻ không vui trong mắt hắn nhưng vẫn kiên trì nói: "Thiên Kình, cậu là người lãnh đạo Hoắc Thị, đương nhiên tất cả đều phải xuất phát từ lợi ích toàn cục của Hoắc Thị. Nếu cậu tổ chức hôn lễ vào lúc này, thứ nhất sẽ dẫn đến sự can thiệp càng nhiều của truyền thông, đối thủ cạnh tranh sẽ lợi dụng dư luận mà được lợi. Nếu đến lúc đó lại xảy ra chuyện nhân viên nhảy lầu thì Hoắc Thị sẽ lâm vào cảnh khó khăn chưa từng có. Chúng tôi là cổ đông của Hoắc Thị, quyết không thể ngồi yên không nói!"
"Không sai!"
Cổ đông Polet cũng rất kiên trì, ông ta cũng được coi là nguyên lão của hai đời, cho nên đương nhiên cũng có quyền lên tiếng…
"Hoắc tiên sinh, ông nội của cậu có dòng máu của người Hoa, ông ấy vẫn luôn thích ngiên cứu lịch sử Trung Quốc, ngay cả ba của cậu cũng thế. Mặc dù tôi không am hiểu lịch sử Trung Quốc lắm nhưng ít nhất cũng có nghe qua, trong thời kì Tam quốc có một nhân tài tên là Lữ Bố. Hoắc tiên sinh, tôi nghĩ cậu cũng không lạ gì với chuyện của Lữ Bố chứ?"
Hoắc Thiên Kình nhíu mày nhìn Polet, đương nhiên trong lòng biết những lời tiếp theo của ông ta sẽ là gì, sự u ám trong mắt càng thêm dữ dội.
Polet hắng giọng, nhìn vào ánh mắt sắc bén của Hoắc Thiên Kình, cố nén sự run rẩy trong lòng, tiếp tục nói: "Ở Trung Quốc, chuyện Lữ Bố là chuyện người người đều biết. Sự dũng mãnh của Lữ Bố trong thời Tam quốc là không ai bì kịp, hắn là người có khả năng giành thiên hạ nhất, đáng tiếc lại vì một người đàn bà mà đánh mất giang sơn, cuối cùng cũng không giữ được mạng. Tôi nghĩ Hoắc tiên sinh cũng tinh thông lịch sử Trung Quốc, hẳn là cũng biết từ xưa đến nay "nhất tướng công thành vạn cốt khô". Kẻ giành được giang sơn đều phải dứt bỏ chuyện nữ nhi thường tình. Chính như hoàn cảnh của Hoắc tiên sinh lúc này, nếu nhất thời tham luyến mĩ nhân, làm dao động đến địa vị và uy quyền hết sức quan trọng của Hoắc thị trên trường thế giới, thì thử hỏi cậu sẽ ăn nói sao với ông nội và cha cậu đây?"
"Đúng vậy, đúng vậy, Hoắc tiên sinh, trước khi có quyết định xin anh nhất định phải suy xét lại."
Giữa đông đảo mọi người, Hoắc Thiên Kình không thèm để ý mà châm một điếu xì gà, hút một hơi, gương mặt hắn chìm vào trong khói thuốc lượn lờ. Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất rọi vào, chiếu sáng một bên mặt anh tuấn của hắn, trong vẻ lãnh đạm mang theo vẻ chín chắn nam tính.
Dần dần, trong khói thuốc lộ ra đôi môi đang cong lên của hắn, cuối cùng hắn cũng mở miệng nhưng giọng nói lại đông lạnh…
"Tôi nghĩ các vị cổ đông cũng nên nghiên cứu kĩ lại lịch sử Trung Quốc đi! Nhất là… Polet!" Hắn đưa mắt nhìn vào khuôn mặt có vẻ kinh ngạc của Polet, cực kỳ lãnh đạm.
"Nhìn bao quát hết những dũng tướng của thời Tam quốc, dưới sự liên thủ của Quan Vũ – Trương Phi, cũng chỉ có mình dũng tướng Lữ Bố là có thể qua được 50 hiệp. Hắn quả là một mãnh tướng không thể nghi ngờ. Nhưng… người nghiên cứu lịch sử Trung Quốc đều biết một câu ngạn ngữ là "hắn, dũng mãnh vô địch, thiện chiến vô song, nhưng dũng mà không mưu, tàn bạo không nhân nghĩa, đe dọa mọi người." Câu nói này là để miêu tả Lữ Bố. À…"
Nói đến đây, Hoắc Thiên Kình cúi đầu cười nhẹ, nheo mắt nhìn các vị cổ đông đang ngồi, vẻ mặt anh tuấn lạnh lùng gần như muốn bóc trần những thứ võ trang trên người họ…
"Thiếu chút nữa tôi quên, các vị ngồi đây không quá am hiểu lịch sử Trung Quốc, tôi sẽ giải thích cho các vị nghe vậy. Nói một cách đơn giản, một người muốn có được thiên thu đại nghiệp thì không chỉ phải anh dũng thiện chiến mà quan trọng nhất còn phải dựa vào trí tuệ. Quyết định sự thất bại của Lữ Bố không phải là do một Điêu Thuyền mà là do hắn hữu dũng vô mưu. Trong xã hội kinh tế thị trường hiện nay, sách lược càng quan trọng. Các vị ngồi đây cho rằng Hoắc Thiên Kình tôi hôm nay có thể ngồi ở vị trí này, điều khiển tài chính toàn cầu là dựa vào cái gì? Giang Sơn đương nhiên là quan trọng, nhưng trong mắt Hoắc Thiên Kình tôi, nếu tôi đã có bản lĩnh giành được giang sơn thì càng có khả năng được cả mĩ nhân! Giang sơn cùng mĩ nhân, Hoắc Thiên Kình tôi sẽ không chừa thứ nào!"
Mặt các cổ đông đầy vẻ xấu hổ, cũng bị khí thế trên người hắn bức bách.
"Nhưng Hoắc tiên sinh…"
"Cổ đông Từ, ông cũng là nguyên lão của Hoắc Thị, có thể nói cho mọi người xem từ khi Hoắc Thiên Kình tôi lãnh đạo Hoắc Thị đến nay thì Hoắc Thị phát triển thế nào!" Hoắc Thiên Kình không đợi những cổ đông khác phát ngôn liền quay đầu hỏi một vị cổ đông đang ngồi một bên vẫn chưa nói gì.
Vị cổ đông họ Từ im lặng một lúc, nhìn xung quanh một vòng rồi nói: "Năm thứ nhất khi Hoắc tiên sinh ngồi vào vị trí chủ tịch liền bắt đầu cải cách rất quyết đoán. Đầu tiên là mua một vài công ty tài chính rất tốt trong nước, sau đó bắt đầu phát triển mạnh ra thị trường nước ngoài, lúc bấy giờ cơ sở vật chất chiếm giữ trên thị trường tăng nhanh gấp hai lần. Năm thứ hai, Hoắc tiên sinh mua cổ phiếu của ba công ty như Anh Tư, Mĩ Tư, một bước trở thành cổ đông lớn nhất của ba công ty này, chiếm lấy 21% thị trường. Năm thứ ba, Hoắc tiên sinh tập trung mở rộng thị trường nước ngoài. Không chỉ như thế, còn tiến hành tổ chức lại công ty, thực hiện sự phối hợp có hiệu quả giữa nội bộ các ngành mà trình độ cao nhất là lợi dụng quy tắc của cơ chế thị trường. Từ năm thứ ba trở đi, Hoắc Thị một bước trở thành tập đoàn tài chính hàng đầu của thế giới, không chỉ chiếm giữ kim ngạch tài chính toàn cầu mà còn tiến thêm một bước, mở rộng sản nghiệp trên diện rộng. Hiện giờ, cổ phiếu của Hoắc Thị trở thành mục tiêu của 100 công ty lớn mạnh nhất thế giới, dẫn đầu và bỏ xa không ai theo kịp. Tất cả đều là công lao của Hoắc tiên sinh."
Các cổ đồng đều gật đầu, mỗi câu nói của cổ đông Từ đều là sự thật, những điều này bọn họ đều nhìn thấy.
Đôi mắt lạnh lẽo thờ ơ của Hoắc Thiên Kình quét qua mặt mỗi người, giống như là một khối băng nhưng lại áp bức như một trụ đồng. Chỉ ánh mắt ấy thôi mà đã khiến bọn họ có cảm giác không thở nổi.
"Hoắc Thiên Kình tôi trước giờ nói được làm được. Về điểm này, tôi nghĩ các vị ngồi đây đều rất rõ!"
Trong giọng nói trầm thấp lộ vẻ tự tin cùng ngang ngược cực kỳ, những ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn…
"Năm đầu tiên khi tôi ngồi lên vị trí này đã nói, tôi sẽ khiến cho túi tiền của các vị tăng gấp ba lần so với năm trước, kết quả thế nào các vị cũng đều thấy được. Sau đó tôi lại nói, chỉ cần Hoắc Thiên Kình tôi còn ngồi ở vị trí này thì tài sản của Hoắc Thị sẽ trải rộng toàn cầu. Hiện giờ cho dù Hoắc thị chỉ hắt hơi một cái thôi thì thị trường chứng khoán toàn cầu phải rung động! Đó chính là bản lĩnh của Hoắc Thiên Kình tôi. Nếu đã có thể ngồi ở vị trí này thì tài chính toàn cầu phải bị tôi nắm trong lòng bàn tay! Hôm nay, Hoắc Thiên Kình tôi ngồi đây cam đoan với các vị rằng, kim ngạch của năm nay không những sẽ không chịu sự ảnh hưởng nào mà còn có thể tăng thêm 25% nữa. Hình tượng và giá cổ phiếu của Hoắc Thị tuyệt đối sẽ không bị hao tổn gì. Tin tưởng tôi thì không cần nói gì nhiều, không tin tưởng thì các vị có thể biểu quyết, thậm chí là để cử một người để ngồi lên vị trí chủ tịch để thay thế vị trí tổng tài Hoắc thị của Hoắc Thiên Kình tôi! Xin hỏi các vị ngồi đây cảm thấy có ai đủ năng lực thì Hoắc Thiên Kình tôi sẽ không nói một lời mà thoái vị ngay lập tức!"
Phần lớn cổ đông ngơ ngác nhìn nhau, vẻ xấu hổ trên mặt càng không thể tả. Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, bất cứ ai đang ngồi đây đều không thể vượt qua được năng lực của Hoắc Thiên Kình, không ai có thể có được khả năng quyết đoán cùng điều khiển thị trường trời sinh như Hoắc Thiên Kình. Vì vậy không khỏi cúi đầu không nói gì.
Đôi mắt đen hẹp dài của Hoắc Thiên Kình mang theo vẻ lãnh đạm, lại phát ra sức hấp dẫn chết người, nhìn thấy người người đều im hơi thì môi nở nụ cười lạnh…
"Nếu các vị không có ý kiến gì khác thì nên biết thông minh mà im miệng đi, tất cả mọi chuyện đều cứ thế mà tiến hành. Candy…" Hắn quay đầu ra lệnh: "Tiễn các vị cổ đông!"
"Dạ, Hoắc tiên sinh!" Trợ lí tổng tài Candy đứng dậy, vẻ mặt đầy kiêu ngạo mà đi đến trước cửa, nhẹ nhàng mở ra..
"Các vị cổ đông, mời!""
Thật là buồn cười, cư nhiên muốn liên thủ bức Hoắc tiên sinh đi vào khuôn khổ? Kết quả còn không phải rước lấy mất mặt sao?
"Đương nhiên là chúng tôi tin tưởng vào năng lực của Hoắc tiên sinh. Nếu đã như thế, chúng tôi cũng yên tâm." Các cổ đông cực kỳ xấu hổ mà cười, tìm cho mình một lối thoát, nối đuôi nhau mà rời đi.
Trên ghế chủ tịch, đôi môi đang cười của Hoắc Thiên Kình ngày càng đông lạnh, những ngón tay thon dài đột nhiên nắm chặt, sự lạnh lẽo trong mắt càng thêm rõ ràng.