7 Ngày Ân Ái

Chương 107: – Đối thoại trong thư phòng




"Có chuyện gì thì nói thẳng đi!" Dường như Hoắc Thiên Kình không có kiên nhẫn.
"Dạ, Hoắc tiên sinh, chuyện này… Phương Nhan tiểu thư đến đây…" Quản gia ấp úng nói. Bà thật sự không muốn quấy rầy thời khắc hòa hợp của hai người.
Chân mày Hoắc Thiên Kình chau lại, vô thức nhìn về phía Úc Noãn Tâm ở trong lòng, lại thấy nàng vẫn lạnh lùng như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên một chút không hài lòng.
"Được, tôi biết rồi, bà lui ra đi."
"Dạ, Hoắc tiên sinh." Quản gia lui ra.
Hoắc Thiên Kình nặng nề mà thở dài một hơi, vuốt nhẹ mái tóc dài của nàng, nhẹ giọng nói như đang dỗ con gái yêu: "Noãn, ngoan ngoãn ở đây ăn hết mấy thứ này, tôi đi một chút rồi trở lại."
Úc Noãn Tâm không nói gì, chỉ gật đầu.
Hoắc Thiên Kình hôn nhẹ lên trán nàng một nụ hôn quyến luyến, sau đó ra khỏi phòng.
Nghe tiếng bước chân của hắn càng ngày càng xa, rõ ràng cánh tay cầm nĩa của nàng run rẩy một chút…
……………………….
Trong thư phòng, Phương Nhan im lặng đứng trước cửa sổ, chân trời dần dần tối lại, che lấp bóng dáng của nàng. Đến khi tiếng bước chân vững vàng vang lên từ phía sau lưng, cô xoay người lại, đôi mắt dịu dàng nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của hắn.
"Sao cô lại tới đây?" Hoắc Thiên Kình xoay người ngồi lên sô pha, nhíu mày lại.
Ánh mắt Phương Nhan trở nên ảm đạm, cô nhìn hắn một cái thật sâu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những vật trang trí tinh xảo trong thư phòng.
"Thiên Kình, anh còn nhớ không, những vật trang trí này đều là do em tỉ mỉ lựa chọn cho anh lúc trước. Em biết anh thích đồ cổ, vì thế còn cố công đi học rất nhiều thứ liên quan tới nó…"
Hoắc Thiên Kình nhướng mày nhìn cô.
"Thiên Kình, cái bàn này cũng là do em chọn cho anh, chất liệu gỗ rất tốt, rất phù hợp với cách bài trí của cả căn phòng. Còn nữa…"
Phương Nhan đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng ngồi xuống, ngón tay lưu luyến trượt qua mặt sô pha. "Bộ sô pha này là do em nhìn thấy rất được trên tạp chí nên lập tức tìm thợ về thiết kế làm riêng cho anh. Anh đã quên tất cả những thứ này rồi sao?"
Nàng nhìn hắn, ánh mắt đau đớn động lòng người.
"Tôi không quên."
Hoắc Thiên Kình trả lời rất thành thật. Lời của nàng đúng là sự thật, có điều lúc đó hắn cũng rất không quen. Cô gái này không có việc gì cứ luôn mua thêm những thứ theo sở thích của mình cho hắn. Lâu ngày, hắn cũng chẳng buồn quản.
"Thiên Kình… Bộ sô pha này rất lớn, rất thoải mái. Nhưng…" Giọng nói Phương Nhan thay đổi, vẻ mặt càng thêm đau thương. "Em vừa nghĩ đến có lẽ anh cùng với người đàn bà khác từng ân ái trên chiếc sô pha này thì tim của em lại rất đau, rất đau…"
"Phương Nhan, hôm nay cô tới tìm tôi chỉ vì muốn nói những lời này thôi sao?" Hoắc Thiên Kình đã không còn kiên nhẫn, tức giận mà hỏi một câu.
Phương Nhan nhìn về phía hắn, gằn từng tiếng nói: "Thiên Kình, em không muốn mất anh!"
Ánh mắt Hoắc Thiên Kình hơi bất ngờ. "Nếu như trí nhớ của cô còn tốt thì nên nhớ chúng ta đã hủy bỏ hôn ước!"
"Em không muốn!" Giọng nói của Phương Nhan khác hắn vẻ dịu dàng thường ngày, trở nên có chút chói tai.
Hoắc Thiên Kình nhìn cô. So với vẻ kích động của nàng cô thì hắn lại lạnh lùng như một pho tượng.
"Thiên Kình, Thiên Kình…" Phương Nhan nhịn không được mà bước lên ôm lấy hắn, kích động van xin: "Xin anh đừng tàn nhẫn với em như thế được không? Em yêu anh, em không thể mất anh… Chúng ta trở lại như trước đây, được không? Xin anh…"
Giọng điệu nức nở của cô gái trong lòng làm hắn không khỏi nhíu mày lại, đem nàng đẩy ra, thở dài một hơi. "Hà tất phải như vậy? Chắc cô cũng biết mục đích của tôi khi tiếp cận cô là gì! Tôi đê tiện như vậy đấy. Chỉ vì muốn trả thù Tả Lăng Thần mà tiếp cận cô. Loại đàn ông như tôi hoàn toàn không xứng để cô yêu!"
"Đây là em cam tâm tình nguyện!"
Phương Nhan lắc đầu. "Thiên Kình, cho dù anh chỉ lợi dụng em cũng được, em cũng không muốn rời xa anh. Anh biết không, bây giờ vừa về đến nhà là em đã nhìn thất ba mẹ than ngắn thờ dài. Bọn họ giống như là bạc cả đầu chỉ trong một đêm. Em cũng không tin bác gái cũng đồng ý cho anh làm như vậy. Thiên Kình, em mặc kệ anh có bao nhiêu đàn bà ở bên ngoài, cho dù trái tim anh không có em, em cũng không để ý. Chỉ cần cho em ở lại bên cạnh anh, đừng đẩy em ra có được không?"
Hoắc Thiên Kình nghe xong lời của nàng, lại cúi đầu cười, bất đắc dĩ lắc đầu: "Đàn bà thật sự rất kỳ lạ. Có người thì muốn ở lại bên cạnh tôi, đuổi cũng không đi. Có người thì muốn thoát khỏi tôi, chỉ có thể ép buộc mới giữ lại được…"
Cơ thể của Phương Nhan run lên, sắc mặt trở nên tái nhợt và mất mát. Đương nhiên cô biết rõ người trong miệng Hoắc Thiên Kình nói là ai. Trong lòng không khỏi nổi lên sự chua xót và đố kị. Vì sao cô lại thua cô gái kia chứ?
"Thiên Kình, em muốn anh nói thật, sở dĩ anh đưa ra việc hủy hôn, có phải là vì… Úc Noãn Tâm?"
Ánh mắt hờ hững của Hoắc Thiên Kình khiến người ta đoán không ra suy nghĩ trong đầu hắn. Hắn chỉ thản nhiên nói một câu: "Tôi chỉ muốn tác thành cho tình nhân các người mà thôi!"
"Anh…" Trong mắt Phương Nhan bùng lên lửa giận, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập. "Hoắc Thiên Kình, sao anh có thể như thế được? Anh làm cho tôi một lòng một dạ yêu anh xong thì lại tàn nhẫn đá tôi ra! Sao anh có thể nhẫn tâm như thế chứ?"
"Hoắc Thiên Kình tôi vẫn đối với đàn bà như thế!" Giọng của Hoắc Thiên Kình vẫn thản nhiên như trước. "Về phần bác Phương, tôi sẽ tìm cơ hội đích thân đến nhà xin lỗi! Nếu không có chuyện gì khác, cô về trước đi!"
"Hoắc Thiên Kình…" Môi Phương Nhan hơi run rẩy. Tuy rằng đã quen nhìn vẻ mặt lạnh lẽo vô tình với phụ nữ của hắn, không ngờ hôm nay đổi là cô lại đau đớn như thế. Cô nắm chặt tay, lại vô tình nhìn thấy một cái bóng từ đầu hành lang thư phòng chiếu tới.
"Thiên Kình, phải thế nào thì anh mới buông tha cho Úc Noãn Tâm đây? Cô ấy và Lăng Thận thật lòng yêu nhau, xin anh đừng dằn vặt họ nữa. Anh bức bách một cô gái không yêu anh ở lại bên cạnh để làm gì?" Lời của nàng vừa nói ra, rốt cuộc khiến cho bóng dáng kia đứng lại.
"Không yêu?" Hoắc Thiên Kình làm như nghe được câu chuyện buồn cười nhất, ánh mắt lộ ra vẻ chế giễu. Bởi hắn đưa lưng về phía cửa nên hoàn toàn không thấy được bóng dáng nhỏ bé kia.
"Tôi vẫn cứ bắt cô ta phải yêu tôi!"
Trong lòng đau xót, Phương Nhan thổn thức :
"Thiên Kình, tới khi nào anh mới chịu buông tay đây? Lúc trước khi anh theo đuổi tôi, tất cả những lời ong tiếng mật đều là muốn tôi cam tâm tình nguyện yêu anh, cuối cùng cũng trở thành công cụ để anh công kích Lăng Thần. Thiên Kình, bây giờ anh lại muốn dùng cách cũ này với Úc Noãn Tâm sao? Cô ấy yêu Lăng Thần như vậy, anh làm như vậy khác nào hủy hoại cô ấy!"
Hoắc Thiên Kình nhíu mày, lời của cô làm hắn ít nhiều không hiểu được. Lời ong tiếng mật? Khi nào thì hắn dùng lời ong tiếng mật với Phương Nhan? Cho dù lúc trước hắn chủ động theo đuổi cô, cũng chỉ là tặng hoa, hẹn ăn cơm, cùng lắm thì ra ngoài du lịch mà thôi. Về phần lời ong tiếng mật, từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, hắn chưa hề nói đến một câu, mà hắn cũng hoàn toàn không biết cách nói.
"Phương Nhan, chuyện của Úc Noãn Tâm, tôi nghĩ còn không tới phiên cô bận tâm!"
"Vậy còn Tả Lăng Thần thì sao?"
Phương Nhan không bỏ qua. "Anh có biết Lăng Thần đau khổ thế nào không? Hầu như hàng đêm anh ấy đều ngập chìm trong rượu, luôn miệng kêu tên Úc Noãn Tâm. Rốt cuộc anh đã đạt được mục đích rồi, anh còn muốn Úc Noãn Tâm yêu anh? Lẽ nào anh muốn hoàn toàn hủy hoại sự tự tin của Lăng Thần? Phụ nữ trong mắt anh chẳng qua chỉ là công cụ phát tiết, là quân cờ trả thù mà thôi"
"Không sai! Phụ nữ đối với tôi mà nói, hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, chỉ là công cụ trả thù!"
Hoắc Thiên Kình bị Phương Nhan quấy rầy bực bội không chịu nổi, vung tay lên. "Vì vậy cô nên thức thời mà cách xa tôi một chút, cô có lại tự do, hẳn là phải chúc mừng chứ không nên ở chỗ này than thân trách phận!"
Móng tay của Phương Nhan gần như cắm vào lòng bàn tay, đáy mắt rưng lệ, hy vọng duy nhất trong lòng cũng bị lời nói vô tình của hắn xé nát, nàng nghẹn ngào hỏi: "Như vậy Úc Noãn Tâm thì sao, đối với anh mà nói phải chăng cũng giống những người phụ nữ khác?"
Trong mắt Hoắc Thiên Kình chợt lóe lên vẻ dao động, sau đó trong đầu lại hiện lên vẻ mặt lạnh như băng của Úc Noãn Tâm, không khỏi sôi máu lên, trong ngực cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn bực bội bất an vung tay…
"Chỉ cần là đàn bà mà Tả Lăng Thần thích, tôi đều không bỏ qua!"
Lòng Phương Nhan hoàn toàn rơi xuống vực sâu không đáy.
Sau một lúc, rốt cuộc cô cũng nở một nụ cười khổ, nước mắt rơi xuống lã chã, nhẹ nhàng gật đầu nói : "Tôi đã hiểu ý của anh. Mong rằng sự cố chấp của anh không hại chính mình."
Nói xong, xách túi bước ra cửa, vừa mở cánh cửa khép hờ của thư phòng ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Thiên Kình quay đầu lại, đối lại là ánh mắt không hề có sức sống của Úc Noãn Tâm.
Tất cả diễn ra tựa như tình tiết trong phim.
Đến khi Úc Noãn Tâm rời đi, Hoắc Thiên Kình mới bất giác phản ứng, dữ tợn nhìn Phương Nhan chằm chằm. Phương Nhan lại cong đôi môi tái nhợt lên.
"Cút! Đừng để tôi thấy cô lần nữa!"
Trong nháy mắt, sắc mặt của hắn trở nên khó coi, giống như một con sói tràn ngập khí thế bức người, gầm nhẹ một tiếng, không nói một lời liền sải bước ra ngoài.
Phương Nhan nở nụ cười, nhưng lại đau xót cùng bi ai đến thế.
Trong phòng ngủ, trước cửa sổ sát đất, Úc Noãn Tâm lẳng lặng ngồi trên thảm, hai chân thon dài cuộn lại trước ngực, mái tóc dài đen buông xõa xuống, tung bay theo gió. Nàng đẹp nhưng lại cô đơn và thê lương như thế.
Ngoài cửa sổ, trong vườn hoa, cánh hoa quỳnh tung bay theo gió, phản chiếu vào trong đối mắt thê lương của nàng, lộ ra vẻ cô độc.
Rất nhanh, tiếng bước chân truyền đến, thân thể nàng vô thức run rẩy một chút.
Cửa phòng mở ra.
"Noãn…" Hoắc Thiên Kình vào phòng, thấy nàng ngồi dưới đất, đau lòng không thôi, tiến lên ôm lấy nàng, đặt ở bên giường. "Không nên ngồi dưới đất, sẽ rất lạnh."
Úc Noãn Tâm nhìn hắn, ánh mắt quan tâm của hắn là chân thành như thế, chân thành đến mức khiến nàng ngỡ rằng tất cả đều là thật. Thế nhưng… nàng thực sự không cố ý nghe những lời đối thoại trong thư phòng, nàng chỉ muốn đến phòng khách, không ngờ lại nghe được bọn họ nói chuyện. Thậm chí… nghe được cái tên vẫn khiến nàng không yên lòng… Tả Lăng Thần !
Nàng đã biết Tả Lăng Thần hàng đêm dùng rượu giải sầu, thậm chí cũng đã biết lúc trước Hoắc Thiên Kình cũng dùng lời ong tiếng mật với Phương Nhan.
Nàng thực sự không muốn biết những điều này, bởi vì nàng phát hiện khi nghe được những lời của Phương Nhan, thậm chí nghe được câu nói đó của Hoắc Thiên Kình. «Chỉ cần là đán bà mà Tả Lăng Thần thích, tôi sẽ không bỏ qua!» thì trong lòng nàng nổi lên đau đớn. Tại sao có thể như vậy? Lẽ nào nàng đang dần quen sự xuất hiện của Hoắc Thiên Kình?
Nếu như nàng không nghe được những lời hôm nay, như vậy có lẽ nàng sẽ tin tưởng hắn thật sự. Như vậy, ít nhiều gì thì hận thù của nàng đối với hắn cũng giảm đi một chút.
Vì sao? Vì sao cứ khiến nàng thêm hận hắn?
Thấy nàng không nói, thậm chí ánh mắt hờ hững, trong lòng Hoắc Thiên Kình lại nổi lên bất an cùng phiền toái. Hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, than nhẹ một tiếng. "Noãn, đừng nghe Phương Nhan nói bừa, thật ra lúc đó tôi…"
"Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời…" Úc Noãn Tâm mở miệng cắt ngang lời hắn, giống như không nghe được lời giái thích của hắn, nhẹ giọng nói một câu khó hiểu.
Hoắc Thiên Kình ngẩn người. Nguồn: http://truyenfull.vn
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Úc Noãn Tâm đứng dậy. Ngoài cửa sổ, hoa quỳnh bay xuống lả tả. Trong phòng, gương mặt nàng lại điềm tĩnh tựa hoa quỳnh, ngay cả ánh mắt cũng trong trẻo như dòng suối trên núi cao.
Chậm rãi giơ tay lên, dây áo ngủ liền trượt xuống…
Ánh trăng như nước tràn vào, cơ thể nữ tính hiện ra trước mắt hắn không chút che lấp.
Một đôi tay mềm mại nõn nà như tuyết, trên bàn tay nhỏ bé ngọc ngà kia là mười ngón tay thon dài mềm mại. Chiếc eo thon uyển chuyển, làm cho người ta có cảm giác hết sức mềm mại. Bộ ngực vừa tròn vừa đầy đặn, hai nụ hoa cân xứng. Cái bụng vừa phẳng vừa có tính đàn hồi. Hai chân thon dài như được gọt thành. Đường cong mềm mại tròn trịa, xinh đẹp hệt như Dao Trì tiên nữ…
Sáng trong trẻo lấp lánh, giống như trăng sao cùng hòa mình rơi xuống.
"Noãn…" Trong lòng Hoắc Thiên Kình không khỏi nổi lên cảm giác ngứa ngáy. Sau đó, trong ánh mắt của hắn dấy lên vẻ âm trầm không đoán được.
Hành động của nàng tuy rằng bất ngờ, nhưng trong nháy mắt làm hắn dấy lên nhu cầu sinh lý nhịn đã lâu.