Lời vừa dứt, từ trong buồng bước ra một người đàn ông diện bộ đồ tươm tất, mái tóc chải ngược gọn gàng.
"Tiểu Đường, đây là cha chồng cô phải không? Tất cả trứng này tôi lấy hết, bác cứ mang trứng đến đây, tôi sẽ mua với giá sáu xu một quả.
Nếu nhà bác có thêm rau quả hay thức ăn gì, chúng tôi cũng thu mua, giá cả dễ thương lượng!” Người đàn ông lịch sự nói với Tô Hữu Điền.
“Cha, đây là chủ nhiệm của hợp tác xã.
” Đường Mỹ Vân nhanh chóng giới thiệu.
“Chào chủ nhiệm, giá sáu xu một quả trứng có phải hơi cao không?” Tô Hữu Điền cả đời chỉ biết đến trưởng thôn là người có chức quyền cao nhất, giờ nghe nói người trước mặt là lãnh đạo của con dâu mình, ông không khỏi hồi hộp.
“Trứng nhà bác tốt, sáu xu là chúng tôi còn lời, không đắt đâu!” Chủ nhiệm đáp.
Cuối cùng, Tô Hữu Điền bán 260 quả trứng với giá sáu xu mỗi quả, tổng cộng được mười lăm đồng sáu xu.
Chủ nhiệm thấy số tiền lẻ nên làm tròn thành mười sáu đồng.
Tô Hữu Điền cầm mười sáu đồng tiền trong tay, bước trên con đường đầy tuyết mà lòng phấn khởi như bay.
Đây là lần đầu tiên nhà họ Tô bán trứng gà mà được tận mười sáu đồng, nhiều hơn cả tiền công một tháng làm thuê.
Tuyết rơi trắng trời, nhưng Tô Hữu Điền không cảm thấy lạnh, trái tim ông như được sưởi ấm.
Với đà đẻ trứng của gà nhà họ Tô, mỗi con gà mái đẻ hai trứng, mười con là hai mươi quả một ngày, một tháng là 600 quả.
Nếu bán hết, mỗi tháng có thể kiếm được 36 đồng, còn nhiều hơn cả lương tháng của thợ kỹ thuật.
Trứng gà rồi sẽ nở thành gà, nhà họ Tô mỗi tháng đều có thêm thu nhập.
Tuy nhiên, vẫn phải để lại một ít trứng cho bọn nhỏ bổ sung dinh dưỡng, và chia phần cho gia đình con thứ hai.
Dù vậy, mỗi tháng bán được hai trăm quả, thu về mười hai đồng, cũng là quá tốt rồi.
Về đến nhà, việc đầu tiên Tô Hữu Điền làm là đưa số tiền cho vợ.
Sau đó, ông kể lại chuyện chủ nhiệm muốn mua cả rau quả của nhà họ.
Thật ra, sau vụ mùa, Đường Mỹ Vân cũng đã nhắc về việc này, nhưng lúc đó Tô lão thái nghĩ rau quả trong vườn chẳng đáng mấy tiền nên không để tâm.
Nhưng giờ nghe chồng nói chủ nhiệm muốn thu mua dài hạn, bà bắt đầu có chút suy tính.
Trời đã tối, ký ức mơ hồ dần hiện về trong đầu hắn.
Hắn mở mắt, thở hổn hển, cảm nhận bầu không khí lạnh buốt.
Bối rối và hoang mang, hắn nhìn quanh căn phòng, nhưng càng nhìn, hắn càng rối trí hơn.
Đây là đâu? Một phòng ký túc xá đơn? Dù đã được cứu, đáng lẽ giờ này hắn phải nằm trong phòng bệnh chứ nhỉ? Còn về cơ thể của mình!
Tại sao lại không có một vết thương nào? Mang theo sự nghi hoặc, hắn đảo mắt nhìn khắp phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chiếc gương trên đầu giường.
Trong gương phản chiếu hình ảnh một chàng trai khoảng 17-18 tuổi, với gương mặt rất khôi ngô.
Nhưng vấn đề là, người này không phải hắn! Trước đây, hắn là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, vẻ ngoài mạnh mẽ và đầy phong độ, đã đi làm một thời gian.
Nhưng bây giờ, nhìn thế nào thì gương mặt này chỉ thuộc về một học sinh trung học.
Sự thay đổi này khiến hắn sững sờ hồi lâu.
Đừng nói với hắn rằng ca phẫu thuật quá thành công!