Đứa em trai này lúc nào cũng giành đồ của cậu, mẹ thì cứ bảo nó nhỏ, nên lần nào cũng phải nhường.
Nhưng Cửu Nhi lại khác, em không bao giờ giành đồ với cậu, mà đôi khi còn chia sẻ những món ngon mà bà cho.
Cửu Nhi vừa thông minh lại vừa ngoan, đáng yêu hơn hẳn thằng em trai xấu xí kia.
"Tô Cẩm Thụy, con không nghe lời mẹ nói đúng không!" Phùng thị nghiêm giọng, mặt đầy vẻ khó chịu.
Trong nhà, bọn trẻ lúc nào cũng chạy đi tìm Cửu Nhi chơi, chỉ có mỗi Cẩm Ngọc là bị bỏ rơi.
Phùng thị càng nghĩ càng tức giận, thấy thương con trai mình vô cùng.
Tô Cẩm Thụy bị mẹ quát thì sững lại, trên mặt hiện rõ nét ấm ức.
Cậu chỉ là không muốn chơi cùng Cẩm Ngọc, chứ có làm gì sai đâu, vậy mà mẹ lại đáng sợ như vậy.
"Mẹ, con không chơi nhảy lò cò nữa, con dẫn Cẩm Ngọc chơi," Tô Cẩm Diễn nói rồi bước ra khỏi trò chơi.
Nhưng Cẩm Ngọc chỉ đứng lặng một bên, không chịu đi mà chỉ muốn chơi nhảy lò cò.
Tô Tử Lễ và mấy người khác nhìn nhau, có chút khó xử.
"Cẩm Diễn, em dẫn Cẩm Ngọc chơi nhảy lò cò đi, anh sẽ chơi cùng Cửu Nhi!" Tô Tử Lễ nắm tay Cửu Nhi rồi rời khỏi trò chơi.
"Thế thì con cũng không chơi nữa!" Không có Cửu Nhi, Tô Tử Nghĩa cũng chẳng còn hứng thú chơi tiếp.
Tô Cẩm Thụy cũng lủi thủi rời đi: "Em chơi một mình đi, bọn anh không chơi nữa.
" Tô Cẩm Diễn đành nhẫn nại dẫn Cẩm Ngọc chơi.
Nhưng khi mọi người đã bỏ đi hết, Cẩm Ngọc cảm thấy nhảy lò cò chẳng còn thú vị nữa, nên cũng không muốn chơi tiếp.
Lúc này, Tô Tử Lễ dẫn Cửu Nhi và mấy anh em khác chơi trò "nhặt côn".
Họ dùng những cành liễu nhỏ làm gậy, đặt vuông góc trên một tấm ván gỗ, sau đó thả nhẹ tay để chúng tản ra.
Nhiệm vụ là phải khéo léo nhặt từng cây gậy mà không làm động đến các cây khác.
Ai nhặt được nhiều nhất sẽ thắng.
Cửu Nhi và các anh em cúi xuống tấm ván, hào hứng chơi trò này.
Đột nhiên, một chân thò ra đạp lên tấm ván.
Rầm một tiếng, các cây gậy bị dẫm nát dưới chân.
Tô Cẩm Ngọc phá bĩnh thành công, cười đắc ý, mặt mày rạng rỡ.
Tô Cửu giận đến nỗi chỉ muốn đánh cho thằng nhóc này một trận.
Nhưng cây gậy nằm chồng lên nhau khá lỏng lẻo, Tô Cẩm Ngọc vốn đứng không vững, vừa di chuyển một chút đã mất thăng bằng, ngã lăn ra đất.
"Oa! " Tô Cẩm Ngọc sợ hãi khóc òa lên.
Tô Tử Lễ và mấy đứa trẻ khác vừa tức giận vừa buồn cười.
Ngã tự mình gây ra, trách ai được chứ? Ngay sau đó, Phùng thị hốt hoảng chạy đến, vội bế Tô Cẩm Ngọc lên, quay lại nhìn Tô Cẩm Diễn với vẻ mặt khó chịu: "Con trông em kiểu gì vậy? Sao để em ngã như thế?" Tô Cẩm Diễn bị mẹ trách mắng, chỉ biết bất lực đáp: "Chính em ấy tự làm loạn.
" "Các con là anh, phải biết chăm sóc em chứ.
Em ngã sao không đỡ em dậy?" Phùng thị tiếp tục nhìn Tô Tử Lễ và mấy đứa trẻ khác, trách móc.
Tô lão thái từ bếp đi ra, nghe thấy giọng Phùng thị, mặt không khỏi tỏ vẻ chán nản: "Chuyện gì ngươi cũng không làm, không tự trông chừng Cẩm Ngọc được à?" Một câu của Tô lão thái khiến Phùng thị không nói được lời nào.
Chương thị đang ngồi trên giường may quần áo mùa đông.
Gia đình cô đã gần hoàn thành xong quần áo mùa đông, hôm nay cô đang may đồ cho bọn trẻ nhà Đường Mỹ Vân.