"Hết nhiệm vụ này là chia tay mọi người một thời gian rồi, thật không muốn chút nào" - Hỷ HIên
"Nàng đi cùng ta rồi còn không muốn sao?"-Thái Bạch châm chọc
"Ý ta nói là Sở Thanh, Nhạc Khúc tỷ với Mộc Trấn ca"- Hỷ Hiên hừ lạnh.
"Phía trước là tới cứ điểm của Ác Bá yêu tộc rồi, mọi người cẩn thận chút" - Triệu Thiên Mạc lên tiếng nói.
Không biết như thế nào, nhưng cuộc tập kích hôm nay ta cảm thấy rất bất an.
Hahaha. Một âm thanh rợn tóc gáy, tiếng cười bay trong gió. Một con ác thú thân người khủng lồ, da màu đỏ, trên mặt có cả ngàn vạn con mắt bước ra từ trong sương mù: "Ta đợi các ngươi ở đây đã lâu lắm rồi."
"Hừ, sắp chết còn lắm mồm." Hỷ Hiên lập tức dùng dây leo trói chặt con ác thú lại.
Roẹt
Những dây leo của nàng, bị xé ra thành từng mảnh.
Chúng ta vô cùng bất ngờ, dây leo của nàng so về độ dẻo dai, không thua bất cứ thứ gì trên đời. Thế mà con ác thú này nhẹ nhàng xe rách, còn cắt ra dây leo ra làm trăm mảnh.
Không dám khinh thường con ác thú thuộc Ác Bá yêu tộc nữa, nhanh chóng mọi người cùng đồng lòng thi khiển công kích. Nhân vật chính của cuộc đột kích làm này sẽ do Nhạc Khúc và ta làm chủ. Còn Sở Thanh là người thu hút công kích, Thái Bạch thì sẵn dưới hồ nước gần đó mai phục. Mộc Trấn và Hỷ Hiên thì trói buộc công kích, Triệu Thiên Mạc thì thôi miên làm giảm sát thương cùng phân tâm của tên ác thú.
Kế hoạch chúng ta rất tỉ mỉ, và đầy hiệu quả. Rất mau chóng chúng ta đẩy lùi được hắn. Mọi chuyện vô cùng thuận lợi, ta tưởng chiến thắng nắm chắc trong tay....
Ác thú rất bất ngờ với bảy người trước mặt, hắn tuy nhận được tình báo, nhưng luôn không đánh giá cao đám tu nhân giả này, dù gì cũng chỉ là tu nhân giả*, không phải bán tiên hay tiên nhân. Đối với hắn hắn chưa từng coi là uy hiếp, vậy mà lúc này hắn lại lâm vào thế yếu. Vội vàng truyền âm cầu cứu thủ lĩnh đang đến.
*Tu nhân giả: là người đang tu tiên, chưa thành bán tiên (một nửa thần tiên) hay là tiên nhân.
Bồng...
Mặt đất trấn động, từng đợt núi lửa phun trào tạo thành hố đen sâu mà không thấy đáy đánh về phía chúng ta.
"Nhạc Khúc" ta đầy hoảng loạn hô lớn.
...
Phía đó Mộc Trấn tay phải tạo ra dung nham, tay trái điều khiển cây cối trói buộc Nhạc Khúc, ép nàng rơi vào hố đen.... Không phải đạo của hắn chỉ là đất thôi sao, sao lại có kết hợp cả dung nham cùng dây leo?
Rất nhanh chúng ta đều hiểu, đạo của Mộc Trấn là đạo tự nhiên - Một trong những đạo mạnh nhất nhân loại... bao gồm tất cả năng lực của tự nhiên, gió, lửa, nước hoặc là cây cối....Mộc Trấn hắn ẩn dấu năng lực sao?
Nhưng tại sao hắn lại tấn công Nhạc Khúc?
"Ngươi?" Sở Thanh tức giận nhìn Mộc Trấn, đầy nghi hoặc cùng phẫn nộ
"Nàng ta đáng chết!" Mộc Trấn căm hận nhìn Nhạc Khúc, tay trái siết Nhạc Khúc càng thêm chặt, quăng nàng vào hố sâu...
Sở Thanh hét lớn đầy tức giận:" Phản đồ, ta giết ngươi". Cầm mũi kiếm hướng về phía Mộc Trấn, không do dự Sở Thanh tung hết bao nhiêu tuyệt kĩ chiến đấu với Mộc Trấn. Ta cùng Triệu Thiên Mạc cũng thay đổi hướng công kích, tập trung hỗ trợ Sở Thanh đánh Mộc Trấn.
Hỷ Hiên thấy Mộc Trấn đang phân tâm, lập tức dùng dây leo quấn lấy Nhạc Khúc, kéo nàng ngừng rơi khỏi hố đen.
Nhạc Khúc lúc này đã rất hoảng loạn, nàng không kìm được chính nàng run rẩy. Nhìn về phía Mộc Trấn đầy vẻ không tin....
Tên ác thú thuộc Ác Bá yêu tộc thấy mọi người ngưng công kích hắn, chỉ tập trung vào Mộc Trấn. Hắn tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vô cùng thích thú... ánh mắt chuyển sang nơi hai thiếu nữ đang ngồi đó, sát khí rơi trên người Nhạc Khúc.
Nghiên cứu tình hình kĩ lưỡng, hắn rón rén lại gần, công kích nàng. Nhạc Khúc thấy nguy hiểm phía sau lưng, liền dùng hỏa diệm bao quanh người nàng cùng Hỷ Hiên. Thật ra đòn đánh đó của ác thú chỉ là dương đông kích tây mà thôi, người hắn muốn thật sự công kích là Mộc Trấn. Hắn biết, hắn giờ có chạy cũng không thoát, nhưng ít nhất trước khi chết kéo thêm được một tên cũng được. Haha
Bong bóng hắc ám từ miệng tên ác thú bỗng chuyển hướng tiến về phía Mộc Trấn đang đứng. Mộc Trấn đang bận chiến đấu công kích từ 3 người, hắn không có tâm trạng để ý xung quanh. Tuy đạo của hắn rất mạnh, nhưng ba người kia là top đầu Thiên Địa bảng đấy....
Lúc Mộc Trấn phát giác ra, đã biết chính mình không thể nào tránh khỏi quả bóng hắc ám sau lưng rồi. Thật ra lúc tấn công Nhạc Khúc, hắn có chút chần chừ cùng hối hận, tỷ tỷ chung sống cả chục năm, không có tình cũng có nghĩa... bất quá bây giờ cũng không thể quay lại được nữa. Buông kiếm trong tay, vốn dĩ đòn này của tên Ác Bá này không thể giết được hắn, nhưng ngay sau khi hắn trúng đòn, chắc chắn tên điên loạn Sở Thanh kia sẽ một đòn lập tức kết liễu hắn.....
Nhắm mắt lại chờ những gì sắp đến....
Ầm...
Một thân ảnh bào trắng tung bay trong gió....
Rất lâu sau, Mộc Trấn mãi không thấy điều dị lạ thường, thắc mắc mở mắt ra,.....
Trước mặt hắn, một gương mặt thân quen hơn 60 năm.... đang gục ngã dưới chân hắn....
Mộc Trấn hoảng loạn, thật sự giờ hắn rất rối. Kết cục nhìn Nhạc Khúc ngã xuống, là điều hắn mong muốn, nhưng không phải theo cách này. Tại sao lòng hắn lại đau đớn như thế này chứ....
Ôm nữ tử áo bào trắng vào lòng, Mộc Trấn nức nở: "Tỷ tỷ... tại sao phải làm vậy chứ.... Ta đã tính giết tỷ...."
"Nhạc Khúc" Sở Thanh tỉnh khỏi cơn điên loạn, người loạng choạng run rẩy tiến về nữ nhân đang nằm dưới đất, người hắn yêu lúc này đang vô cùng yếu ớt, đôi mắt nhắm nghiền, đẩy Mộc Trấn ra, Sở Thanh lay lay người con gái trong lòng...
Nhạc Khúc bị trúng đòn trực diện của Ác Bá, nàng rất đau, cố duy trì một tia thanh tỉnh, nàng nhẹ nhàng chớp chớp đôi mi, nâng tầm mắt lên, trấn an nam nhân trước mặt: "Sở Thanh, ta không sao, chàng đừng lo."
Lại nhìn qua nam nhân Mộc Trấn bên cạnh, Nhạc Khúc với tay lau nước mắt trên mặt Mộc Trấn: "Dù đệ làm gì, thì đệ vẫn là đệ đệ ta, không ai được tổn thương đệ... Dù là Sở Thanh..."
Tên ác thú thuộc Ác Bá yêu tộc thấy đánh sai mục tiêu, ôm vết thương nặng vội vàng chạy trốn.
Ta biết vết thương trên người Nhạc Khúc, chỉ khiến nàng nội thương thôi, không lấy mạng nàng ta. Trong lúc đầy giận dữ, ta cùng Triệu Thiên Mạc, Hỷ Hiên, Thái Bạch đuổi theo truy giết tên ác thú đấy.
Truy sát mất nửa canh giờ.
Chúng ta nhanh chóng bắt kịp tên ác thú.....
Hắn ta đang đứng cạnh một tên có chiếc sừng trên đầu khác, cung kính hành lễ.
"Ta tên là Thủy Hành, hãy nhớ người hôm nay giết các ngươi là Thủy Hành, thủ lĩnh của nhóm Ác Bá yêu tộc." Tên một sừng khinh thường nhìn chúng ta nói.
Vừa dứt lời Thủy Hành cùng tên ác thú công kích bốn chúng ta. Ta cùng Triệu Thiên Mạc đấu với Thủy Hành, còn Hỷ Hiên cùng Thái Bạch đấu với tên ác thú.
Trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt.
Triệu Thiên Mạc sử dụng thôi miên trên người Thủy Hành, nhưng cũng chỉ khiến hắn giảm một ít công lực mà thôi.
Mọi đòn đánh của ta đều bị Thủy Hành vô hiệu hóa, thật là không thể khinh thường lũ Ác Bá yêu tộc này.
"Lốc xoáy" ta huy động lực lượng toàn phần của mình công kích tên Thủy Hành đấy, một đòn toàn lực của ta, kết hợp với quạt Nhật Nguyệt, không ngờ chỉ có thể làm hắn trầy xước.
Dần dần chúng ta rơi vào thế yếu, may mắn thay lúc đó Hỷ Hiên cùng Thái Bạch đã xử lý xong tên ác thú, quay lại hỗ trợ. Tuy bốn chúng ta hợp sức vẫn yếu hơn tên Thủy Hành, nhưng chí ít cũng có thể khắc chế hắn....
Ầm
Một công kích cực mạnh từ phía sau lao về phía bốn người chúng ta.
Đòn đánh bất ngờ khiến ta, Triệu Thiên Mạc, Thái Bạch, Hỷ Hiên đều bị nội thương mạnh....
Ta dám cam đoan ta chắc chắn kẻ tấn công chúng ta từ bán tiên trở lên.
Đầy không tin quay lại về phía tấn công...
"Manh Bá sư phụ..."
Nơi đó, Manh Bá sư phụ, một trong 4 vị sư phụ của Thiên Kiếm tông, là một trong số ít bán tiên trần thế, đạp chân không tiến lại đứng cạnh Thủy Hành...
"Haha, các ngươi không ngờ phải không? Ta ban đầu không tính xuất hiện, nhưng không ngờ các ngươi đấu ngang tay Thủy Hành, không muốn tốn thời gian đành lộ diện." Manh Bá sư phụ vuốt chòm râu dài của lão. Cả người biến đổi, làn da chuyển đỏ, cái sừng đỉnh đầu cũng moc lên.
....
"Ta thật không ngờ..." Thái Bạch không tin lên tiếng, miệng phụt ra một ngụm máu tươi....
"Thì ra trước giờ cả tông phái bị lừa." Hỷ Hiên ráng sức gằn giọng nói từng chữ.
"Giờ các ngươi chết được rồi." Manh Bá phẩy tay, sử dụng tuyệt chiêu của hắn "Chiếc hộp đêm". Một luồng sóng chiều hợp nhất, nhật nguyệt bị hắn thôi động, tạo thành một chiếc hộp to lớn dài cả vạn dặm rơi từ trên cao xuống, toan nuốt trọn chúng ta.
"Định" Triệu Thiên Mạc hét lớn. Khắp nơi thời gian như chậm lại, không gian nơi Manh Bá cùng Thủy Hành đông cứng.
Triệu Thiên Mạc trước đó đã truyền âm cho ta, hắn nói nếu không bất đắc dĩ hắn sẽ không sử dụng chiêu này, vì sử dụng chiêu này sẽ khiến hắn bị tê liệt mạnh mẽ, phản phệ thì không biết sẽ khủng bố như thế nào, thậm chí còn có thể trầm luân mãi mãi không tỉnh.... Trước khi Triệu Thiên Mạc làm nhiệm vụ đầu tiên, Bội La sư phụ đã ra lệnh cho Thiên Mạc, không nguy hiểm thập tử nhất sinh, tuyệt đối không được sử dụng năng lượng vượt giai này.*
...
*Vượt giai là vượt cấp, trong truyện phân cấp hiện nay là tu nhân giả < bán tiên < tiên nhân. Vượt giai mà chiến nghĩa là tu nhân giả có khả năng đấu với bán tiên. Số người có thể vượt giai mà chiến hầu như là một trên vạn tỷ. Nhưng sử dụng năng lượng vượt giai sẽ để lại hệ quả nghiêm trọng, khi sử dụng năng lượng mạnh quá, vượt mức chịu đựng cơ thể, thân chủ sẽ bị phản phệ.
...
"Cái gì? Ngươi sao lại có thể...?" Manh Bá khó tin, nhìn chuyển động xung quanh hắn như đứng lại, không gian bị bóp méo đến cùng cực. Cố gắng lắm mới có thể di chuyển tay chân.
Đứng tại trung tâm của đòn đánh này, hắn và Thủy Hành thực lực thoáng chốc giảm xuống mạnh chỉ còn một phần công lực.
Manh Bá thật sự rất kinh ngạc, năng lực vượt giai mạnh cỡ này, chắc chắn sẽ là mối họa cho Ác Bá yêu tộc. Thủy Hành cùng Manh Bá đưa mắt nhìn nhau, lập tức đưa ra quyết định. Hai người nhanh chóng kết hợp công lực phát ra một đòn toàn lực, dù hôm nay khiến bọn hắn bị phản phệ, cũng phải khiến 1 trong 4 tên nằm kia chết.
Người Thủy Hành nhanh chóng biến đổi, cơ thể hắn dài ra gấp ba lần, lộ bộ dáng hình con thằn lằn khổng lồ, năng lượng uy áp nhanh chóng tăng lên, áp lực khiến ta bất giác run lên. Thủy Hành không lẽ hắn cũng là người có khả năng vượt giai mà chiến, công lực hiện giờ ngang với bán tiên?
Trên không trung, một đòn kết hợp của Thủy Hành, Manh Bá tạo thành một bàn tay năm ngón khổng lồ, tích hợp năng lượng của tự nhiên, tỏa ra sát khí lớn mạnh, nếu chỉ là một phàm nhân, nhìn thấy khí tức này ta đoán lập tức hóa tro....
Bàn tay lớn đó toàn lực đập xuống bốn chúng ta....
Triệu Thiên Mạc ánh mắt thập phần phức tạp, thôi động toàn bộ năng lực ẩn sâu trong đan điền, toàn lực ngưng kết không gian, kết hợp sử dụng đạo linh hồn thôi miên cùng nhiễu loại tâm trí hai tên Thủy Hành, Manh Bá, khiến uy áp của bàn tay lớn đã giảm mạnh lại còn giảm nữa.
Ta giờ cũng không còn gì để mất nữa, một sống một còn huy động năng lượng quạt Nhật Nguyệt chống trả.
Tự hỏi chính mình, đòn đánh này thật sự chỉ là đã giảm công lực của Manh Bá và Thủy Hành rồi sao....?
Chết tiệt, không được... Nếu vậy bốn chúng ta chết chắc.
Ta nhìn sang Triệu Thiên Mạc, chàng lúc này cũng đang bất chấp tất cả, che chắn cho ta, Thái Bạch cùng Hỷ Hiên đang bị thương nặng. Dùng toàn lực ngăn cản bàn tay khổng lồ đấy.
Uỳnh...
Đau quá...
Ta ngay sau đó bị mê man... Trước khi nhắm mắt, ta thấy Thủy Hành ngất đi, Manh Bá bị phun ra ngụm máu tươi...
...
...
Không biết qua bao lâu
Lúc ta tỉnh dậy, xung quanh ta một mùi tanh xộc thẳng vào mũi, trời đã ngả một màu tối đen, ta tự hỏi tại sao ta còn sống?
Ngưng lại tâm trí đang thả trôi, ta đứa mắt tìm Hỷ Hiên, Triệu Thiên Mạc, Thái Bạch.
Bỗng xa xa, ta thấy, đồng đội của ta... Từng người, từng người, mắt nhắm nghiền nằm nơi đó... Lòng đầy hoảng sợ ta tiến lại từng người.
"Triệu Thiên Mạc huynh sao rồi...." Ta may mắn có quạt Nhật Nguyệt, nên bị thương không quá nặng. Nhưng Triêu Thiên Mạc trước đó bị thương, lại còn dùng đòn đánh đầy phản phệ kia nữa...
Ta lay mãi, Triệu Thiên Mạc không tỉnh, khẽ chạm vào trái tim chàng. Nghe tiếng bịch bịch của tim, ta có thể nói đây là âm thanh tuyệt vời nhất trên đời.
Thật may mắn, chàng vẫn còn sống.
Lại nhìn sang Thái Bạch, Hỷ Hiên.....
Ôm hi vọng Thái Bạch, Hỷ Hiên sẽ như ta và Triệu Thiên Mạc, tuy bị thương nặng nhưng không chết. Ta tiến về phía Thái Bạch, lay người hắn, sờ tay lên tim hắn.
A, tim hắn không đập nữa rồi....
"Không, không,không" Ta bịt tai lại, bịt mắt lại, đây không phải là sự thật, đây là giả dối.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Ta khóc lớn, đầu ta giờ phút này không thể nghĩ được gì nữa, ta vô lực quỵ xuống đất, cố gắng lay mạnh Thái Bạch: "Đệ tỉnh dậy đi, chúng ta thắng rồi, ta mua bánh bao vị tôm cho đệ."
"Hỷ Hiên, Hỷ Hiên muội đâu rồi, Thái Bạch không chịu dậy kìa, muội đánh hắn đi?" ta nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng Hỷ Hiên.
Xoạc xoạc
Quay phía sau ta lại thấy Hỷ Hiên miệng môi đang mấp máy, lòng ta đầy vui sướng không chần chừ ta lại gần phía nàng, nắm lấy đôi bàn tay yêu ớt của nàng.
Nàng nhìn ta, nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi: "Cơ tỷ, ta sắp chết rồi phải không?"
Ta quay đi né tránh ánh mắt nàng, lòng đầy chua xót, từ khi bước vào Thiên Kiếm sơn, nàng là muội muội ta yêu quý nhất, ra sức lắc đầu: "Muội sẽ sống, không sao đâu, mọi chuyện ổn rồi, lũ Ác Bá đã bị tiêu diệt hết rồi."
Nàng mỉm cười nhìn ta, vô cùng bình thản quay sang nơi Thái Bạch đang nằm yên bất động, ánh mắt nhuốm màu thê lương, siết chặt tay ta nàng nói:
"Tỷ tỷ, có thể... đưa ta lại gần... Thái Bạch ca ca được không?" Hỷ Hiên giọng yếu ớt lên tiếng. Ta không kìm được nước mắt bế nàng lại cạnh Thái Bạch. Nàng nắm chắt tay Thái Bạch...
Thoáng nhìn xa xăm, hàng ngàn kí ức dường như được gợi về, Hỷ Hiên lúc này thật mãn nguyện, mãn nguyện vì trước đó đã cùng mọi người ăn một bữa tiệc thật lớn, mãn nguyện trước đó nàng đã nói cho Thái Bạch nàng yêu hắn như thế nào....
Nàng nhớ, những chuyện thật trẻ con với Thái Bạch, chẳng hạn lúc Phi Thế sư phụ làm bánh cho Thái Bạch ăn, hắn lúc nào cũng chừa cái bánh to nhất, bự nhất cho nàng. Hay là những lúc, nửa đêm đói bụng qua phòng Thái Bạch, nàng muốn ăn bánh bao, hắn không nề hà cùng nàng bẻ đôi cái bánh bao cuối cùng...
"Điều muội hối tiếc nhất là không gặp được sư phụ lần cuối... Tỷ tỷ phải sống thật tốt đấy."
"Hỷ Hiên, muội sẽ không sao, ta sẽ đưa muội về Thiên Kiếm tông, muội biết không, Bội La cùng Phi Thế sư phụ chuẩn bị tới đón chúng ta rồi, Tà Học sư phụ cũng đến nữa, họ đang chờ ta mã đáo thành công... Còn nữa, sẽ cùng chúng ta trừng trị Manh Bá nữa" Ta tự dối nàng, lại dối lòng, dối mình,...
Hỷ Hiên không nói gì, nhìn ta thật lâu, siết chặt tay ta nàng nói: "Tỷ tỷ, ta thấy Thái Bạch ca ca gọi ta rồi,..."
Xoạt, đôi tay nàng rớt khỏi lòng bàn tay ta...
"Hỷ Hiên, đừng mà....."
"Thái Bạch, Hỷ Hiên, mọi người, xin mọi người đừng bỏ ta mà..."
Đúng rồi, Sở Thanh với Nhạc Khúc đâu rồi, ta phải tìm bọn họ, bọn họ chắc chắn còn sống...
Ta vội vàng bỏ mặc mọi thứ, chạy về phía đánh nhau lúc nãy.....
Bây giờ nơi này, hàng trăm cái xác nằm la liệt.... Lúc bốn chúng ta chạy đi, Sở Thanh cùng Nhạc Khúc đã tiến vào căn cứ của chúng, diệt trừ những tên tiểu yêu thuộc Ác Bá yêu tộc....
Một lần nữa, ông trời khiến ta thất vọng...
Sở Thanh tính tình ôn hòa, đối đãi mọi người vô cùng cung kính, sinh ra làm con Đế Vương, nhưng hắn chưa từng.... chưa từng làm hại ai. Cứu giúp người gặp hoạn nạn, sinh tử ta và Thiên Mạc từng được hắn cứu mạng, tại sao? tại sao? tại sao?
Nhạc Khúc tuy lạnh lùng, ương ngạnh, nhưng nàng ta cũng chưa từng, chưa từng làm gì có lỗi với mọi người cả, nàng thẳng tính lại luôn tạo tiếng cười cho mọi người...
Nhạc Khúc và Sở Thanh nằm nơi đó, một vết kiếm giữa ngực đã cướp lấy sinh mệnh họ...
Chuyện này là sao? Tại sao lại như vậy?
Hai người họ có thể giết hết cả trăm tên.... Nhưng lại bị một nhát kiếm lấy mạng...?
Khóc thét lên tiếng mắng trời, hỏi tại sao?
Tiên nhân đâu, tại sao không xuống trần giúp bọn ta...?
Chỉ để những kẻ tập tễnh tu tiên chúng ta đối đầu với lũ yêu quái...
....
"TẠI SAO?" Ta hét lớn, trong không gian yên tĩnh, hàng ngàn tiếng tại sao vang vọng lại....
Nguyên một ngày hôm đó, ta thẫn thờ ngồi ôm lại kỉ niệm....
Miệng cứ ngồi nói chuyện như thế, nhưng chỉ mình ta nói, còn bốn người họ.... Chỉ im lặng lắng nghe mà thôi....
"Thái Bạch, sau trận chiến này ta sẽ mua 100 cái bánh bao vị tôm ăn đấy."
"Hỷ Hiên muội biết không, muội là muội muội tỷ yêu nhất trên đời...."
"Nhạc Khúc, Sở Thanh nói với ta là sẽ cưới tỷ đấy."
"Sở Thanh, ngươi chưa trả thù được cho gia tộc ngươi mà, sao lại nằm im vậy..."
"Tại sao mọi người không lên tiếng vậy hả?"
"Huhuhu, mọi người nói chuyện đi, ta sợ lắm...."
"Triệu Thiên Mạc, cả huynh cũng vậy, sao chưa chịu tỉnh lại nữa, muội sẽ hôn huynh nếu huynh còn ngủ đấy. Huynh mau dậy đi, bốn người kia chết rồi...."
Huhuhu
Ta cứ ngồi thẫn thờ nói chuyện một mình như vậy....
....
Mở bức phong thư trong người Sở Thanh, ta vừa đọc vừa nức nở....
Trước khi làm nhiệm vụ đầu tiên, Sở Thanh đã đưa cho ta một phong thư. Hắn nói rằng nếu không may hắn chết, thì hãy mở bức thư này. Bức thư này ghi lại cả một cuộc đời của hắn, mối hận của hắn.
"Ngạn Cơ tỷ, ta cũng đưa cho Triệu Thiên Mạc ca một bức thư giống như tỷ vậy, từ lần đầu gặp người, ta có lòng tin lớn rằng tỷ và Thiên Mạc ca sẽ là người sống lâu nhất. Đó là lý do ta viết bức thư này cho tỷ. Ngạn Cơ tỷ, khi tỷ mở bức thư này thì ta có lẽ đã chết rồi. Ta muốn nhờ tỷ một việc, ta bên Nhạc Khúc đã lâu, thật lòng muốn lấy nàng ấy làm thê tử, nhưng ta thì nợ non nước, gánh thù gia tộc, không thể bên nàng ấy khi tâm nguyện chưa thành. Còn về Nhạc Khúc, nàng ấy luôn có một bí mật lớn, nàng ấy tên thật là Di Hạ. Ta sẽ kể tỷ nghe về câu chuyện của Di Hạ, và câu chuyện của ta. Hi vọng khi ta chết rồi, tỷ cùng Thiên Mạc ca có thể thay ta chăm sóc Di Hạ...."
....
....
...
...
.....
Sau đêm đấy, ta hỏa táng xác bốn người họ, đặt riêng vào mỗi lọ tro cốt mang màu sắc họ thích nhất khi còn sống, cũng là màu sắc trang phục họ hay mặc...
Hỷ Hiên lúc còn sống, rất thích xanh lá, ta bỏ nàng vô lọ gốm màu xanh lá.
Thái Bạch lại thích màu cam, ta bỏ tro cốt hắn vô lọ gốm màu cam.
Sở thanh thích màu đen, ta lại bỏ tro cốt hắn vô lọ gốm màu đen.
Còn Di Hạ (Nhạc Khúc) lại thích màu trắng, ta bỏ tro cốt nàng vô lọ gốm màu trắng.
....
Đỡ Thiên Mạc đang bất tỉnh tựa vào cây cổ thụ bên cạnh, ta lập lời thề: "Ta thề với trời, kiếp này của ta, gặp được lũ Ác Bá, liều chết không từ."...
Ta dùng bồ câu đưa thư về cho Bội La sư phụ, cõng Thiên Mạc trên lưng, ta đưa chàng về Triệu quốc....
Thật sự ta không hề muốn quay lại nơi Thiên Kiếm tông ấy....
...