6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)

Chương 14: Thân truyền đệ tử




Lúc chúng ta hoàn hồn, thì nhìn thấy xung quanh đã chật cứng người.

Ờ trung tâm có bốn vị khí chất phi phàm, nhìn chúng ta đầy kinh hỉ cùng tán thưởng.

"Đấy là 4 vị sư phụ ở Thiên Kiếm tông, từ trái sang phải lần lượt là Manh Bá, Tà Học, Phi Thế, và Bội La. Trong số họ, Phi Thế sư phụ là nữ nhân duy nhất trong 4 vị sư phụ, cũng như là sư tôn của Hỷ Hiên và Nhạc Khúc tỷ, Tà Học sư phụ là chưởng môn của Thiên Kiếm tông vốn bây giờ không còn nhận đệ tử, còn Manh Bá sư phụ là người hiểu biết nhiều nhất trong tông phái, luận sức mạnh tuy không bằng các vị sư phụ kia, nhưng luận hiểu biết, không ai bằng ngài. Cuối cùng, Bội La sư phụ là tiên nhân duy nhất, mạnh nhất trong 4 vị, cũng là người âm trầm nhất." Mộc Trấn thấy chúng ta đứng đó ngây ngốc vội vàng truyền âm giải thích.

Trong bốn tông phái lớn mạnh nhất hiện nay, Thiên Kiếm tông có thể đứng đầu, một phần vì có vị Bội La sư phụ này. Đại đa số các môn phái còn lại như Đao Pháp tông, Luật Sát tông, Ám Thuật tông, thì vị chấp trưởng lão hay là sư phụ, đều chỉ là bán tiên.

Nếu như tu hành thành bán tiên khó một thì thành tiên nhân khó mười. Đại đa số các vị sư phụ đã sống qua vạn năm, tu hành ngàn năm mới đạt được bán tiên, trăm vạn năm may ra mới có cơ hội lịch kiếp trở thành tiên nhân. Thế nên, tiên nhân hiếm vô cùng, một quốc gia có một tiên nhân có thể hiểu quốc gia thịnh vượng như thế nào. Nhưng đặc điểm chủ yếu, tiên nhân không xen vào cuộc sống trần thế. Cũng là lí do vì sao vị Bội La sư phụ thích nhàn nhã, thu thập vài đệ tử có cơ duyên, chứ không muốn trở thành chưởng môn.

Tà Học sư phụ:"Hôm nay chúng ta còn đang đánh cược với nhau những đệ tử mới sẽ như thế nào, thật không ngờ có thể xuất sắc đến vậy. Lần này ta phá lệ, thu nhận đệ tử. Các ngươi có muốn trở thành đệ tử thân truyền của ta không". Tà Học sư phụ thoạt nhìn khí độ vô cùng phi phàm, vuốt ve chòm râu trắng nhìn chúng ta.

Tất cả mọi người rất sửng sốt, Tà Học sư phụ chưa từng thu nhận đệ tử, lần này lại muốn phá lệ vì chúng ta sao...

Vị lão giả tóc bạc cười cười không nói gì, lão biết ba người này sẽ khiến môn phái, thậm chí toàn bộ tu nhân giả đại lục chấn động.

Phi Thế sư phụ khẽ nhíu mày, đi tới cạnh Thái Bạch, mở lời:"Thái Bạch, đạo của ta cũng là hải, người bái ta làm vi sư thì sẽ có lợi hơn bái lão già Thái Học kia. Còn nữa, ta cam đoan với ngươi, 100 năm ta sẽ khiến ngươi đủ sức trở thành chúa tế của đại dương" Nàng thực vừa nhìn đã vô cùng vừa mắt với Thái Bạch, mặt mày phúm phím, nhìn như một tiểu oa nhi, thôi thúc cảm giác làm mẹ của nàng, khiến nàng rất muốn tranh đoạt đứa nhóc này.

Manh Bá sư phụ lúc này không nhịn được lên tiếng:"Tà Học sư huynh, đệ đồng ý trong 100 năm tới không thu thập thêm đệ tử, tặng thêm cho huynh đóa bích liên ngàn năm để đổi lấy trở thành sư phụ hai người này." Nói xong nhìn Ngạn Cơ với Triệu Thiên Mạc, thật sự thì đổi bích liên ngàn năm thì Manh Bá cũng đau xót lắm, nhưng hắn biết nếu không đổi thì hắn sẽ không thể có cơ hội nhận Ngạn Cơ với Triệu Thiên Mạc làm đồ đệ.

Tà Học sư phụ bĩu môi, vẫy vẫy tay:"Ta thèm lấy của đệ ấy, ta không đổi là không đổi. Đa số tu nhân giả nơi này, thân truyền trên dưới 200 đứa, một mình đệ tử của đệ chiếm 7 phần rồi."

Manh Bá sư phụ không bỏ cuộc, tiếp tục nài nỉ Tà Học sư phụ:"Sư huynh, cho đệ đi mà...."

Tà Học sư phụ:"Không là không, ta từ 200 năm trở lại đây, lần đầu phá lệ thu nhận lại đệ tử."

Trong khi Tà Học cùng Manh Bá sư phụ cãi nhau, Bội La sư phụ đã nhanh chóng tiến gần về phía ta cùng Thiên Mạc. Không nói không rằng, đeo vào cổ hai chúng ta một lệnh bài chữ La...

Người ta lóe sáng, một ấn kí xuyên thẳng vào ngực ta, thần thức mở ra, nơi đây ta thấy Bội La sư phụ đang múa kiếm, đang diễn giải cho ta nghe về phong đạo...

Triệu Thiên Mạc cũng giống ta, đôi mắt tím của chàng tỏa ra hàn quang, đám chìm trong không gian thần thức.

Không nói không rằng hai vị sư phụ đang cãi nhau quay lại trừng mắt với Bội La sư phụ... Nhưng bất quá họ không thể làm được gì, bởi vì không ai tranh được với Bội La, không những vậy Bội La còn trao tín vật cho hai người đó rồi, họ có mặt dày lắm cũng không mở miệng đòi đồ đệ được nữa.

Thấy hai người kia vô vọng, Tà Học cùng Manh Bá sư phụ chuyển mục tiêu sang Thái Bạch, không ngờ tên đó cũng đã nhận tín vật chữ Phi của Phi Thế sư phụ...

...

Không biết qua bao lâu, ta thấy Thái Bạch cùng Triệu Thiên Mạc đang ngồi đó chờ ta...

Triệu Thiên Mạc: "Bội La sư phụ kêu ta nói với nàng, lát nữa nhận phòng rồi quay về tu luyện, có gì không hiểu thì hỏi sư phụ. Còn lệnh bài trên cổ thì dùng để ra vào Thiên Kiếm tông. Nếu nàng muốn mua đồ thì tới Ngọc Các, các đệ tử thường đến đấy để trao đổi đồ."

Ta nhìn Thái Bạch hỏi:"Đệ bái ai làm sư tôn?"

Thái Bạch tay cầm bánh bao, nhóp nhép nhóp nhép:....

Thật là hết hiểu nổi, một ngày ăn một cái bánh bao chưa xong?

Chờ nửa ngày...

Thái Bạch miệng chóp chép lên tiếng:"Đệ chọn đại Phi Thế sư phụ. Vì Phi Thế sư phụ cho đệ bánh bao..."

Ta:....

Triệu Thiên Mạc:....

Cạn lời....

Kể từ sau hôm đó, chúng ta đều tập trung tu luyện, thỉnh thoảng ta lại tới khuê phòng của Thiên Mạc quậy phá. Chàng càng ngày càng cưng chiều ta...

Có lúc chàng đang tập trung tu luyện, chân chàng toàn kiết già, ta cầm sách tới bên chàng, khẽ gối đầu lên chân chàng rồi..... Ngủ.

Sáng tỉnh dậy, thấy chàng đang ngồi cạnh, cầm cây quạt phe phẩy, tạo gió cho ta....

Đôi lúc ta mè nheo chàng nấu cơm cho ta...

Chàng rất chiều lòng ta, loay hoay một ngày làm ra món thịt kho trứng tuyệt hảo... Chàng biết ta rất thích, một năm ở Hoàng Cung đã thường xuyên lui đến ngự thiện phòng, học cách nấu thật ngon món thịt kho trứng cho ta thưởng thức.....

Liệu chàng coi ta là nữ nhân? hay là vĩnh viễn chỉ là ân nhân?

Cũng có lúc, ta tới đình viện của chảng, tìm cách kiểm soát năng lượng gió, vô tình thổi bay cả tòa viện của chàng... Không trách móc, chàng xoa đầu ta, tự mình đi sửa chữa, dọn dẹp chiến trường do ta tạo ra.

Thỉnh thoảng ta lại rủ chàng uống rượu....

Rượu là gì?

Rượu là để ta quên một nỗi buồn thầm kín....

Rượu là để ta mượn để trốn tránh thực tại

Rượu là để ta say ta si

Rượu cũng có lúc là để ta tăng thêm dũng khí...

Uống mãi, uống mãi, cho tới khi ta không còn tỉnh táo nữa, ta kéo áo chàng, mắt mở to, rưng rưng nhìn chàng: "Ta thích chàng, thật sự rất thích chàng, vô cùng thích chàng.... Chàng không thích ta dù chỉ là một chút sao Triệu Thiên Mạc...."

Ta không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu ta tỏ tình chàng, có những lúc thấy thật vô vọng, nhưng có lúc lại đầy hi vọng....

Tình cảm chàng, ta thấy thật mịt mù.... Thoáng chốc đã ở Thiên Kiếm tông được mười năm, tổng cộng mười một năm bên nhau, ta ngoảnh mặt phía sau đều thấy chàng....

Nhưng chàng sau ta.... bởi vì chì coi ta như một tiểu muội muội hay là một vị bằng hữu?

Trong mê man, ta gục xuống người chàng....

Không biết rằng ai đó, đang nhìn ta suy tư đầy phức tạp, siết chặt đôi tay, chàng khẽ nói:"Trong số những nữ nhân, ta thích nàng nhất..."

"Nhưng thật sự ta không biết làm sao để có tình cảm nam nữ với nàng..."

Ngập ngừng một chút, chàng vuốt mặt ta, lấy tay ta tát mặt chàng:"Ngạn Cơ, ta xin lỗi....... Vô cùng xin lỗi...... Ta ước gì ta có thể thích nàng"

"Tại sao một nữ tử tốt như nàng lại thích ta?"

"Một kẻ như ta... chỉ thích nam nhân...?"

"Kiếp này ta đành ủy khuất nàng"

"Ta sẽ dùng một đời bảo vệ nàng, tiểu muội bé nhỏ"

"Xin lỗi.... Ngạn Cơ....."

Sáng ta tỉnh dậy, đầu vô cùng đau nhức, lấy tay day day trán, ta nhớ rằng mình đang uống rượu với Thiên Mạc, không ngờ lại ngủ quên rồi. Haizz

Bước xuống giường, tìm kiếm một thân ảnh quen thuộc, chàng đâu rồi?

Nhìn thấy nam nhân bào tím từ ngoài bước vào, chàng hí hửng nói:"Canh giải rượu cho nàng đây, uống đi cho khỏe, tối hôm qua nàng ói hết người ta...." Vẻ mặt ai oán, chàng nhìn ta đầy trách móc...

Ngại ngùng, ta lí nhí:"Tại muội say... Muội không cố ý mà". Nói xong quay mặt đi, ta thật sự không có mặt mũi nào nhìn chàng nữa, thật xấu hổ quá mà...

Triệu Thiên Mạc:" Haha, thôi không chọc nàng nữa, hôm nay sư phụ kêu ta gọi nàng, chúng ta có một vị sư đệ mới"

Ta tò mò hỏi:"Ai vậy?"

"Ta nghe nói đến từ Sở quốc, sư phụ mấy ngày trước thấy hắn có cơ duyên, lập tức thu nhận"

"Vậy ta với chàng đi xem coi là ai nào"

Chàng nắm tay ta tiến đến chỗ họp mặt...

Tay chàng thật ấm, người chàng cũng thật cao lớn....

Bờ vai này, liệu ta có thể dựa vào chàng cả đời không?

....

Mười năm

Đủ để nhiều thứ thay đổi.

Mộc Trấn lập đại công đã được thăng làm thân truyền đệ tử, trực thuộc Manh Bá sư phụ.

Thái Bạch giờ cũng kiểm soát đạo hắn tốt hơn, phạm vi tạo bong bong khí cũng to lên không kém... Đủ để 100 người tiến vào chuyện bình thường...

Tiểu cô nương Hỷ Hiên thỉnh thoảng tới làm phiền ta cùng Thiên Mạc, cùng trở nên thập phần xinh đẹp. Lâu lâu nàng thấy ta lại nói:" Cơ tỷ là tuyệt sắc mỹ nhân nhất muội từng gặp, chỉ cần được gần tỷ muội thấy thực rất vui vẻ, trừ sư phụ ra, muội chưa thích ai như tỷ hết."

Mỗi lần nghe vậy ta lại cốc đầu nàng:"Ta không phải bách hợp."

Haha...

Vị sư đệ mới của ta và Thiên Mạc tên Sở Thanh. Hắn lệ khí chất chứa quá nặng, cả người tỏa ra một khí áp tử vong, thật sự khó gần a. Nhưng khi tiếp xúc với hắn, trở nên thân cận với hắn thì..... A, thật không thể tin được, trẻ con không thua gì Thái Bạch.

Hai tên này nếu không phải khác họ, ta còn nghĩ là anh em cơ. Một kẻ mặt ngoài ngây thơ, bên trong thập phần nguy hiểm. Một kẻ mặt ngoài nguy hiểm, nhưng bên trong lại ngây thơ... Hoặc đó chỉ là những gì ta nhận định...

Nhớ lại lần đầu gặp Sở Thanh, ta lập tức thể hiện rõ quyền uy

Ta:"Xin chào tiểu đệ, ta tên Ngạn Cơ. Còn người bên cạnh là Triệu Thiên Mạc, là người của ta". Âm thanh đầy cảnh cáo, khiến tiểu đệ mới này khẽ nhíu mày. Không thể trách ta được, sở dĩ ta đề phòng như vậy là bởi vì Thiên Mạc thích nam nhân, mỗi khi gặp nam nhân khác ta phải tuyên bố chủ quyền chứ...

Hiểu được ý ta, Thiên Mạc chỉ có thể trầm mặc bất lực nhìn, không thể nói ra được gì....

Sở Thanh như phát giác ẩn ý của ta, hắn giả bộ rùng mình, cách xa Thiên Mạc 10 mét mới thở phào nói:"Đệ không muốn làm tra công đâu...."

Ta:....

Triệu Thiên Mạc:....

Tên này, sao phản ứng khác với ta dự liệu vậy... Thật trẻ con...

Chúng ta cứ như thế, lớn lên cùng nhau,...

À không, phải là già đi cùng nhau chứ.... Ta giờ mà ở Triệu quốc, 27 tuổi đủ làm gái già rồi....