Kì thi quan trọng quyết định cả mười hai năm học miệt mài của đời học sinh cuối cùng cũng kết thúc. Bước ra khỏi trường thi là biết bao tâm trạng khác nhau, nhưng ít nhiều tất cả đều cảm thấy nhẹ nhõm, kì thi gian truân cuối cùng đã qua rồi.
Nụ cười rạng rỡ hiện trên môi những người đã tự tin hoàn thành tốt bài thi của mình. Bạch Dương bước ra ngoài cổng trường, nhận chai nước lọc từ đội sinh viên tình nguyện với niềm khích lệ to lớn. Ánh mắt theo thói quen đảo khắp xung quanh. Nơi có bố mẹ đang hồi hộp chờ đợi con mình, trên tay là món đồ ăn nhẹ sẵn sàng tiếp sức. Nơi nhóm học sinh túm tụm bàn tán về kì thi. Nơi con phố lớn cũng thành ra tắc nghẽn bởi bóng sơ mi trắng thi nhau đổ dồn ra khỏi cổng trường. Nơi dưới tán cây bên kia đường, có cô gái đang đứng nhìn trời chờ đợi ai đó, đôi môi cùng gò má phớt đỏ xinh xắn mỉm cười.
Có lẽ là chính từ giây phút này, hai người đối diện nhau ở hai bên con đường, đất trời ngưng chuyển động khi Bạch Dương lần đầu tiên đặt bóng hình Thiên Yết vào trong tầm mắt, anh biết trái tim mình nên hướng về đâu rồi.
Có một người, thì ra vẫn luôn âm thầm bên anh như thế.
"Em đến lâu chưa? Sao lại đứng ngoài đường thế này, nhỡ cảm nắng thì sao?" - Bạch Dương lo lắng, đó là cảm xúc đầu tiên anh muốn biểu lộ hơn là cảm động khi thấy cô đứng đợi mình như thế này - "Áo chống nắng với khẩu trang sao không mặc vào?"
"Cảm ơn em." - Bạch Dương ngỡ ngàng nhận lấy. Khẩu vị nhỏ của anh không ngờ Thiên Yết cũng nắm rõ tường tận dù chỉ nghe một lần.
"Anh làm bài được chứ?"
"Khá ổn. Nhờ mấy hôm cuối kiểm tra chéo với em mà mấy câu lí hóa sinh anh có cảm giác mình khoanh gần đúng hết." - Bạch Dương hút một ngụm lớn, nhắm mắt thưởng thức vị hồng trà vừa đắng vừa thơm lắng lại, khoan khoái - "Anh cảm thấy sống lại rồi. Mà Thiên Yết này... hôm nay em trang điểm đấy à?"
Bị anh nhận ra dễ dàng, Thiên Yết theo phản xạ đỏ bừng mặt vội quay đi. Nhưng đâu thể nhanh bằng Bạch Dương, anh chặn cô lại và săm soi kĩ lưỡng, trêu chọc:
"Thì sao nào? Trông lạ lắm à?" - Thiên Yết vừa bối rối vừa xấu hổ. Vốn dĩ thường ngày chỉ xuất hiện trước Bạch Dương với hình ảnh nữ sinh giản dị, duy nhất hôm nay cô quyết định chải chuốt một chút để gặp anh. Thật chẳng ngờ Bạch Dương lại thẳng thắn bóc mẽ cô như thế! Thiên Yết không giấu diếm nữa, cô ngẩng đầu cau mày nhìn anh chất vấn.
"Lạ chứ, vì trông rất xinh. Và trưởng thành nữa."
Mặt Thiên Yết nóng ran. Tuy vô cùng tự tin vào tài kẻ mắt của mình nhưng khi ánh mắt anh không rời cô lấy một giây, Thiên Yết cảm giác tim mình mềm nhũn. Bạch Dương thẳng thắn bóc mẽ cô thế nào thì anh cũng tán dương cô như vậy.
"Nhưng thường ngày em cũng rất xinh rồi." - anh nháy mắt.
"Vậy anh thích em trang điểm hay không trang điểm hơn?"
"Bất cứ dáng vẻ nào mà em thấy thoải mái nhất."
Bên anh em thấy thoải mái nhất thì sao?
Thiên Yết cúi đầu thầm thì, tức thì trái tim bị lời nói của Bạch Dương làm cho đập loạn xạ. Lớp trân châu dưới đáy ly trà sữa chân trâu đường đen yêu thích của cô đã dần nguội rồi. Thiên Yết sực nhớ ra, động tác lóng ngóng rút ống hút ra chọc nhằm phân tán bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người. Nhưng trớ trêu thế nào tay lại run quá, ống hút mới xuyên thủng lớp nylon đã bị trào sữa ra ngoài, tràn xuống ướt đẫm cả bàn tay Thiên Yết.
"Chết..."
Thiên Yết giật mình thốt lên. Còn đang loay hoay thì Bạch Dương đã nhanh chóng đặt cả hai ly trà xuống, sau đó rút giấy lau cho cô. Tay Thiên Yết lọt thỏm trong bàn tay to lớn ấy. Làn da con gái mịn màng cảm nhận rõ đoạn tay chai sần tôi luyện từ thói quen chơi thể thao mỗi ngày. Tay trái anh giữ cô, tay phải dùng khăn giấy tỉ mẩn lau sạch vết trà sữa.
Chạm vào tay anh, còn có cảm giác như chạm phải cục than nung. Nước trà lạnh nhưng sao Thiên Yết thấy nóng bừng cả người thế này?
Tay đã sạch, Thiên Yết vẫn chẳng muốn rút về, mà Bạch Dương cũng không buông tay cô ra. Anh khẽ mân mê bàn tay mềm mại, đáy mắt ánh lên sự dịu dàng khó cưỡng.
Em vẫn luôn thích anh.
Vì vậy mà khi anh cần, em có thể trở thành bạn, thành em gái, thành người tâm sự, thành bạn sẻ chia. Nhiều người nói cô ngốc nghếch khờ khạo, nhưng Thiên Yết chỉ cười. Cô chỉ muốn làm theo những gì trái tim mình mách bảo mà thôi.
...
Và, vào một buổi chiều mùa hạ, giữa con phố đi bộ trước sự chứng kiến của bao người, chàng trai Thiên Yết luôn mong đợi đã ôm bó hoa lớn bước đến trước mặt cô. Nụ cười của anh luôn làm cô xao xuyến. Sự ấm áp dịu dàng nơi anh làm tim cô đập lệch nhịp. Đàn anh xuất chúng hoàn hảo trong mơ của bao thiếu nữ, trong đó có cả Thiên Yết, ngỡ chỉ mãi là giấc mộng xa vời ấy, đã trao cho cô bó hoa cùng những lời bộc bạch từ sâu trong lòng:
"Với em, anh không phải là thứ gì đó rung động mãnh liệt. Nhưng cùng em anh lại có được cảm giác yên bình, dễ chịu, thoải mái lạ kì. Anh rất muốn được ở bên em. Anh nghĩ rằng chúng ta có thể cho nhau cơ hội, cùng xây dựng một mối quan hệ bền vững chân thành. Anh... muốn có một khởi đầu tốt đẹp với em."
Thiên Yết đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi. Chờ đợi một ngày anh đáp lại tình cảm của mình. Giấc mơ đã thành sự thật, Thiên Yết không thể ngăn nổi những giọt nước mắt nghẹn ngào đang thi nhau lăn trên gò má.
"Anh muốn ở bên em thật lòng chứ?"
"Đó là điều anh muốn làm lúc này."
"Em đồng ý."
Không gian xung quanh hơi lắng lại hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô gái, chợt vỡ òa tiếng vỗ tay reo hò chúc mừng. Tình yêu đơm hoa kết trái giữa những con người trẻ tuổi lãng mạn làm ai cũng phải thầm chúc phúc. Thiên Yết nhận lấy bó hoa, nước mắt hạnh phúc được Bạch Dương dịu dàng lau đi trên gò má. Anh vòng tay ôm Thiên Yết và đặt lên trán cô nụ hôn thật lâu.
"Em rất đồng ý... rất rất đồng ý..." - Thiên Yết nghẹn ngào. Chẳng lời nào có thể diễn tả được tâm trạng hạnh phúc tột độ trong lòng lúc này - "Cảm ơn anh đã chấp nhận em."
"Không, là anh phải cảm ơn em vì đã nhẫn nại chờ đợi anh mới đúng."
Tình cảm chân thành của Thiên Yết khiến anh cảm thấy trân trọng cô gái trong lòng biết bao. Bạch Dương muốn thấy cô cười, và chính anh sẽ mang lại nụ cười cho cô.
Vỗ tay reo hò sung sức nhất phải là Song Ngư, Thiên Bình, Kim Ngưu, Xử Nữ, cùng mấy anh em đội bóng rổ của Bạch Dương - những người đã có công lên kế hoạch giúp Bạch Dương tỏ tình. Anh em đội bóng chia nhau chọn địa điểm thuận lợi nhất. Kim Ngưu, Song Ngư với Xử Nữ gọi Thiên Yết tới, trước đó úp úp mở mở không nói rõ lí do nhằm tạo bất ngờ cho cô. Còn tiếng đàn guitar tạo bầu không khí lãng mạn còn có thể đến từ đâu khác ngoài Thiên Bình? Cặp đôi Cá - Bình ngồi lọt thỏm dưới đất, Thiên Bình khoanh chân tập trung giai điệu say mê gảy đàn, còn Song Ngư đằng sau choàng tay ôm cứng cổ cậu khẳng định quyền sở hữu.
Mắt híp lại vì vui, nhưng thi thoảng hằm hè liếc sang mấy cô gái xung quanh. Giữa khu phố đi bộ, thanh niên đẹp trai lại còn biết chơi guitar, vẻ ngoài lãng tử đậm chất nghệ sĩ sao có thể tránh khỏi việc thu hút sự thán phục của các cô gái trẻ? Tuy nhiên mấy cô chỉ dám nhìn thôi. Người ta có bạn gái rồi, bạn gái người ta lại còn nâng cao cảnh giác giữ khư khư người yêu mình kia kìa, ai mà muốn dại dột động vào chứ?
Não cá trẻ con hết biết, mũi cứ hếch hếch tự hào ôm rịt lấy cậu bạn trai quý hóa. Khi Thiên Yết nhận lời Bạch Dương, Song Ngư reo hò loạn xạ, ôm Thiên Bình lắc lư cổ vũ khiến Thiên Bình chỉ biết cười.
"Kim Ngưu này, cậu thích hoa gì?"
Xử Nữ nắm tay Kim Ngưu, tranh thủ bầu không khí vui vẻ như lễ hội mà ghé tai cô hỏi nhỏ.
"Tôi không thích hoa. Trong số các loại quà cáp thì hoa là vô dụng nhất." - Kim Ngưu đáp.
"Hoa Xử Nữ thì thế nào?" - Xử Nữ nhăn nhở - "Loài hoa độc nhất vô nhị chỉ dành cho riêng cậu mà thôi."
"..." - bạn chủ nợ còn có thể mặt dày sến súa đến mức độ nào đây?
Kim Ngưu lẩm bẩm tự hỏi, tay muốn rụt về mà người bên cạnh chẳng cho. Người bên cạnh thì ngược lại, trong đầu đã hí hửng lên kế hoạch, tưởng tượng vẻ mặt của bạn gái vào một ngày nào đó không xa, khi thấy hắn tự bọc mình trong bó hoa và nhảy tưng tưng đến trước mặt cô hét to câu: "Tôi yêu cậu nhiều lắm Kim Ngưu!"
***
Mừng ngày vui, Bạch Dương rủ mọi người tới quán phở cuốn mình làm thêm để chiêu đãi. Được bác chủ quán tốt bụng miễn phí đồ uống và ưu đãi cho Bạch Dương rồi, cả lũ hơn chục đứa thả phanh ăn uống cười nói rộ cả quán ăn. Nem chua rán, khoai tây chiên, ốc xào, bánh gối, bánh tôm ăn nhấm nháp, rồi tới món chính là phở cuốn, phở xào, phở chiên phồng,... Anh lớn đặc biệt mở hầu bao, những món ăn bình dân mà chiên xào khoái khẩu không đứa nào dám chê xếp đầy ự mấy cái bàn ghép lại, linh đình không kém tiệc Tết tí nào.
"Nấu nầu, không phải tiệc Tết, mà là tiệc đám cưới!" - Kim Ngưu đứng dậy giơ cao lon bia, hưng phấn hô - "Nào! Một, hai, ba, dô!! Cung hỉ cung hỉ!"
"Cung hỉ!!!!"
Mười mấy cái miệng hào hứng hô vang. Dô xong là phải làm một ngụm hết nửa lon mới là thành ý. Nhưng mà lần nào cũng vậy. Bạn Kim Ngưu cứ hễ kề được lon bia lên môi là lại bị Xử Nữ giật ra, sau đó bị Bạch Dương thay thế bằng lon Coca đã bật sẵn nắp. Định ấm ức ho he thì bị bạn trai ấn xuống. Có nhớ kỉ niệm hôm đầu đến đây không? Hả?
Cái này thì không cãi được rồi.
"Mày điên à? Đám cưới cái gì!" - Thiên Yết đỏ mặt huých tay Kim Ngưu, lầm bầm.
"Dạ, chúc anh chị hạnh phúc trăm năm, bên nhau tới mắt mờ, tóc bạc, răng long, chân lẩy bẩy. Nhưng mà cỗ này chưa đủ đâu. Tao muốn cỗ thật xịn làm ở nhà hàng cơ... Oái, đau!" - Song Ngư cười rinh rích hùa theo, chợt rú lên khi bị Thiên Yết nhéo mạnh vào eo, vội chuyển chủ đề - "Mà này, ban nãy mày khóc làm mascara lem ra thâm đen cả mắt rồi đấy."
"Thật à?!"
Thiên Yết giật mình ôm mặt. Vậy mà nãy giờ không hay biết gì, cứ vô tư cười trước mặt Bạch Dương, đây mới là cơn ác mộng kinh hoàng nhất với một cô gái!
Cơ mà thấy Song Ngư và Kim Ngưu bụm miệng, vai run bần bật vì khổ sở nhịn cười, Thiên Yết liền hiểu ra trò đùa quái ác của hai người chị em mà cốc cho mỗi đứa một cái vào đầu.
"Bạch Dương! Thiên Yết đánh bọn em!" - Kim Ngưu quay sang kêu cứu, đáp lại chỉ là vẻ bình chân như vại của đàn anh nào đó - "Chẳng phải anh bảo em như em gái anh sao??"
"Anh chỉ ra tay nếu như Xử Nữ bắt nạt em thôi." - Bạch Dương nhún vai bình thản - "Nếu Thiên Yết muốn đánh anh thì anh cũng chẳng dám cản kia mà."
Thiên Yết ôm má ngượng ngùng khi xung quanh đồng loạt trầm trồ xuýt xoa. Song Ngư chống cằm phụng phịu:
"Anh Bạch Dương vốn ga lăng với con gái mà, với Thiên Yết chắc còn dịu dàng ngọt ngào hơn nhiều."
"Thiên Bình, mày thì sao?" - Xử Nữ hất cằm.
Toàn bộ sự chú ý đổ dồn vào Thiên Bình. Song Ngư bên cạnh mỉm cười dịu dàng. Không cần ai nói hộ, Thiên Bình dõng dạc tuyên bố, cái tư tưởng này vốn đã hình thành trong tiềm thức từ lâu lắm rồi:
"Tao tuyệt đối không dám bắt nạt Song Ngư. Không bao giờ!"
Đến cả làm trái ý cũng phải suy xét cẩn thận. Đối với cô bạn gái trông bên ngoài mong manh dễ vỡ như giọt sương sớm nhưng khi sức mạnh bùng lên còn dám đối đầu với lũ nghiện chỉ bằng rau củ thì thà rằng nên hành động khôn ngoan từ đầu thì hơn.
Song Ngư hoàn toàn không ý thức đã dọa được bạn trai mình khiếp đến độ nào, ngây ngô ngả vào vai cậu mà cười hạnh phúc.
Thiên Bình xoa đầu cô. Nói vậy thôi chứ trong mắt cậu, Song Ngư luôn là món bảo vật cần nâng niu chở che.
Còn lại Xử Nữ. Kim Ngưu quay sang hắn chờ đợi. Chiều tối có nóng lắm đâu, trong nhà hàng còn có điều hòa mà sao trán Xử Nữ lại lấm tấm mồ hôi thế nhỉ?
"Tao biết Xử Nữ không dám đâu." - Thiên Yết phá lên cười trả thù - "Cái đai đen của mày chỉ treo trên móc quần áo mà cũng tỏa sát khí dữ dội lắm đấy Kim Ngưu à!"
"Chuẩn chuẩn! Đảm bảo Xử Nữ mới chỉ vung tay lên là đã bị Kim Ngưu cho một cước nằm bẹp giường một tuần rồi!" - Song Ngư cũng cười nắc nẻ.
"Cái này anh đồng ý, anh cũng suýt chút nữa thành nạn nhân oan của Kim Ngưu rồi." - Bạch Dương đồng tình - "Nhất là khi Kim Ngưu say!"
Thôi nào, bạn chủ nợ không sợ cô đến mức đấy chứ?
Kim Ngưu còn không tin, nhưng Xử Nữ đã gật đầu lia lịa, vơ lon uống vài hớp bia hạ hỏa. Hồi đầu năm học hắn không biết dám to gan chọc phải Kim Ngưu, trải qua mấy lần đòn đau và hứng mấy âm mưu thâm độc đã rút ra được bài học to lớn rồi.
"Thôi cụng ly nào!" - Thiên Bình khởi xướng - "Mà tụ tập đông thế này vui thật đấy nhỉ?"
"Chẳng vui tẹo nào!"
Mấy anh em đội bóng rổ đồng loạt lên tiếng, số đông vẫn chưa có người yêu nên không khỏi ghen tị trước ba cặp tình nhân nồng thắm. Đội trưởng Bạch Dương năm nay đã tốt nghiệp ra trường rồi, người hoàn hảo như vậy đã có người yêu, chắc sẽ không còn nhiều thời gian đi tập, đi ăn lẩu rồi đi net với anh em nữa. Mọi người ai ai cũng sốt xình xịch, bao giờ mới được như đội trưởng thoát kiếp FA?
"Thế thì hẹn hò ba thường xuyên vậy." - Song Ngư hạ thấp giọng tinh nghịch.
"Cả đi du lịch nữa!" - Kim Ngưu phấn khích - "Nhóm nào cũng làm như vậy mà! Hè rồi, bọn mình đi không? Đi biển Quy Nhơn, Nha Trang? Hay là lên Đà Lạt, lên Bà Nà??"
"Mấy đứa cứ tốt nghiệp đi đã." - Bạch Dương cười.
"ÔI, em không thể đợi được!!"
Bữa tối hoành tráng do Bạch Dương khao được tụi nó thi nhau up lên story, nhờ vậy mà chỉ nửa tiếng sau, một loạt thành phần rảnh rỗi xem tin đang muốn tụ tập liền thi nhau mặt dày kéo đến hóng hớt. Phải tới một phần ba lớp 11A2 mò tới, trong đó có cả lớp phó, Sư Tử và Bảo Bình. Lớp phó Huy đại diện, nhanh mồm giải thích rằng mình với mấy đứa trong lớp đang chơi ở gần đây nên tiện ghé qua xem. Một lúc sau, tới cả lớp trưởng Lân cũng lấp ló thò mặt vào, tay trong tay với Phương Anh xin nhập hội cùng.
Vậy là nguyên tầng trên cùng rộng rãi nhất của nhà hàng đã bị nhắm làm chỗ vui chơi cho tới đêm khuya.
Hai nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay vẫn là Bạch Dương và Thiên Yết. Song Ngư không biết kiếm đâu ra một cái chun màu đỏ, hí hoáy buộc thắt nút ở giữa tạo thành hai vòng tròn hai bên, sau đó lồng vào ngón út của Bạch Dương và Thiên Yết. Giống như sợi chỉ đỏ kết nối vận mệnh của hai người. Sau đó hò hét:
"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
"Em có ngại không?"
Bạch Dương thì thầm. Chỉ là trước mặt nhiều người thế này, hai người lại mới nhận lời nhau, anh không muốn gượng ép cô hay tỏ ra sỗ sàng. Nhưng Thiên Yết thay cho câu trả lời đã kiễng chân vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn nhẹ lên môi Bạch Dương. Mặt đỏ như gấc, còn hai mắt nhắm tịt lại vì căng thẳng, trả lời:
"Em chỉ là đang tận dụng quyền hạn của bạn gái mà thôi."
Nụ hôn chính thức tới từ Bạch Dương đã khẳng định bước tiến triển tràn đầy hy vọng trong tương lai của hai người. Tay anh siết chặt tay Thiên Yết. Sợi chỉ đỏ đã nối hai người với nhau nhất định sẽ không dễ dàng tách rời.
Song Ngư và Thiên Bình nắm tay, chống cằm nhìn nhau cười tình tứ. Tình yêu đôi khi chẳng cần nói, chỉ được thấy nhau là đủ.
Xử Nữ cũng bị lãng mạn xung quanh làm cho phấn khích mà kéo Kim Ngưu ngả vào lòng mình. Mặc cho cô nàng ngượng ngùng đẩy ra, Xử Nữ ra sức hôn chụt chụt vào đôi má phiếm hồng mềm mại như kẹo dẻo marshmallow mà hắn nghiện chết lên được. Kim Ngưu của hắn trước đó đáng yêu trăm thì khi yêu vào phải dễ thương lên đến hàng nghìn!
Góc đằng kia, một đôi khác mới chớm nở cách đây không lâu cũng đang chăm bẵm cho nhau. Lớp trưởng lân gắp một miếng bánh gối to bự, chuẩn bị đưa lên miệng thì bị miếng phở cuốn đưa tới ngăn lại. Bàn tay con gái mềm mại vuốt má lớp trưởng - nay đã mịn màng đỡ mụn nhọt hơn rất nhiều - tay còn lại đút cho cậu miếng phở cuốn kèm rau sống nước chấm mát lạnh, dỗ dành:
"Mặt đỡ hơn một chút rồi, cậu đừng nên ăn nhiều đồ nóng quá. Ăn cái này đi."
"Vậy còn cái này?" - lớp trưởng Lân ngây thơ giơ miếng bánh gối lên.
"Bón cho mình nào." - Phương Anh cười ngọt ngào.
"Được... được rồi..."
Ngồi đối diện, lớp phó Huy thở dài bực bội ghen tị, đập mạnh đôi đũa xuống bàn. Chẳng ngờ dùng lực mạnh quá, cả bàn hơi rung nhẹ làm đôi đũa lăn khỏi bề mặt rơi xuống đất. Lớp phó giật mình vươn tay đỡ lấy. Nhưng thứ nắm được không phải là đôi đũa mỏng manh, mà còn là bàn tay của người ngồi bên cạnh.
Bảo Bình phản ứng nhanh đã chộp được đôi đũa. Tay lớp phó vô tình bao trọn tay Bảo Bình. Cả hai tròn mắt nhìn nhau, vành tai không hẹn cùng đỏ rực.
"Rơi... rơi rồi, để tao xin đôi khác..." - lớp phó ấp úng như gà mắc tóc.
"Vẫn chưa chạm đất mà, tao đỡ kịp rồi..." - Bảo Bình cũng ngập ngừng.
"À ừ... vẫn chưa rơi..."
Nhìn nhau một lúc, cả hai sực nhận ra bèn rụt tay về. Mắt liếc đi nơi khác che đi sự bối rối. Sao tự dưng không khí trong phòng lại như tăng vọt mười độ C vậy nhỉ?
Ở góc nọ, Sư Tử vừa hoàn thành việc đăng story check-in quán phở cuốn xong, chợt nghe thấy tiếng kéo ghế loẹt xoẹt tới bên cạnh mình. Đây chẳng phải là thành viên đội bóng rổ, cũng là cậu em hotboy khối mười lừng lẫy với khuôn mặt baby trắng trẻo tới con gái còn phải ghen tị sao? Sử Tử nhướn mày ngạc nhiên, thấy cậu nhóc ngồi xuống cạnh mình, lễ phép lên tiếng:
"Em chào chị ạ!"
Đôi mắt sáng với gương mặt có phần lúng túng làm hotgirl nổi hứng trêu chọc, cô mỉm cười vờ hỏi:
"Cậu tên gì?"
"Song Tử ạ!" - cậu nhóc hồ hởi.
Sư Tử gật gù.
"Cũng xinh trai phết đấy chứ."
"D-dạ?! Dạ, đẹp trai, hì..." - được chị hotgirl mà mình ái mộ từ lâu khen ngợi làm cậu nhóc suиɠ sướиɠ quắn quéo cả người, gò má trắng trẻo đã hiện rõ vệt hồng, thật thà hô to dõng dạc - "Chị cũng đẹp lắm ạ!"
"..."
Cái thằng nhóc này, thật là... Sư Tử bật cười.
Đẹp trai và đáng yêu!
- THE END -
...
A/N: Truyện hoàn rồi bà con ơi!! Giữ đúng mục tiêu đặt ra là hoàn thành trước năm mới nhé :))) Tuy có lỡ năm dương lịch nhưng vẫn là đúng năm âm lịch, cho nên vẫn tính hehe :">
Chap cuối hường quá hường phát ngấy luôn TvT số thuyền đã đông hơn và đi xa hơn nhiều so với dự tính ngày trước. Cũng như ngày trước chỉ tính tầm 30 chap đổ lại thôi, thế mà ba năm cứ viết và viết, thành gần gấp đôi luôn rồi :)))) Thành thật cảm ơn các nàng đã kiên nhẫn bên tôi suốt 49 chap nhí nhố lắm nha ~ Câu truyện tình thanh xuân đẹp đẽ cùng dàn nhân vật hoàn hảo sói ca sói tỷ chỉ có trong truyền thuyết này có lẽ chẳng có thật ngoài đời đâu, nhưng ít nhiều tôi hy vọng đã mang lại cho các nàng những phút giây đáng eo ngọt lịm thư giãn, hì hì ^^
Ngoại truyện thì còn tùy vào độ siêng năng và cảm hứng của tác giả nha :">
Sắp tới thì tôi sẽ tập trung vào Codename: COBRA nè (bỏ bê đứa kia một thời gian dài để dốc sức hoàn thành đứa này đây ;-;). Hụ hụ, sắp đào thêm một hố về 12 chòm sao nữa với nội dung hoàn toàn mới lạ nha, tôi định khi nào viết xong mới đăng dần, giờ viết được 1/6 rùi TvT. Nhưng mà trước hết thì hai ba tuần tới lặn tạm cái đã, nhà còn bao việc hiccc TvT
Điều cuối cùng, chúc các độc giả dễ thương của tôi ăn Tết thật vui vẻ nhé!!
À, tôi rất muốn nghe các nàng phát biểu cảm nhận về bộ truyện này đó. Đợi các nàng dưới cmt nka :>
Iu thương lém í (づ ̄ 3 ̄)づ