555, Vì Sao Tôi Lại Là Thụ

Chương 10




Chờ đợi chính là một loại dày vò, thời gian cứ trôi chậm qua mà tôi lại không kiên nhẫn chờ được.

Tôi nôn nóng , bất an , như mấy con gấu trong vườn bách thú không ngừng đi qua đi lại.

“Tiểu Kị, em cứ đi qua đi lại như vậy đến chị cũng chóng mặt nữa!” Thần Tuyết hảo tâm kéo tay tôi lại ,“Ngồi đi. Em cứ như thế, mọi ngươi cũng sốt ruột theo em.”

Âm thanh ôn nhu, nghe vào tai tôi lại có điểm tức giận trong đó.

“Thực xin lỗi……” Tôi gãi gãi đầu , đột nhiên phát hiện động tác của Tân và Thần Tuyết cũng bị tôi lơ đi.

Tân không tiếng động đi đến sau lưng tôi:“Đừng lo lắng…… Kị…… anh vẫn sẽ đứng bên cạnh em . Chúng ta cùng nhau.”

Ân…… Cùng nhau…… Một từ rất êm tai nha……

“Thả lỏng thả lỏng!” Hắn vươn tay ấn lên vai xoa xoa:“Quả nhiên gầy đi rất nhiều…… Chờ lần này giải quyết xong , anh sẽ bồi bổ cho em .” Hắn cắn vành tai tôi , nỉ non .

“Ân.” Kính nhờ a…… Đừng có thổi khí ……5555, xương cốt người tôi muốn rụng hết luôn!

“Bác đến kìa!” Quý Du đứng ở ban công nhìn xung quanh nói một cậu, làm mọi người trong phòng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Tôi nắm chặt tay Tân đang vòng qua bên eo mình , ngay cả móng tay cũng cắm vào da thịt.

Thần Tuyết cũng rất khẩn trưởng, chị cầm áo La lên cắn cắn, La ngồi một bên vuốt tóc trấn an.

“Đinh” Tiếng thang máy chỉ cách một cánh cửa đập vào trong tim mọi người.

“Để anh đi mở cửa……” Nhìn không khí ngưng trọng trong phòng, La xung phong nhận việc. Kỳ thật nếu hắn không đi, những người còn lại cũng không ai có dũng khí để mở .

Trong không khí tràn ngập một phần tử tên là khẩn trương , mặc dù ít nhưng cũng không thể bỏ qua cảm giác uy nghiêm của quý bà dập dờn quanh căn nhà, giống như bà là chủ nhân tối cao ở nơi đây.

……………………

“Mẹ……” Người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc là Thần Tuyết. Tự nhiên như thế, hỏa lực của bà đều tập trung lên người của chị.

“Chuyện của mày lát nữa tao xử lý.” Một cậu nói liền đem Tuyết Tỷ văng ra khỏi chiến trường. Sau đó mở toàn một hỏa lực chỉa về phía tôi.

“Mày…… Cư nhiên còn không chịu thu liễm! Mày rốt cuộc muốn đem con tao làm như thế nào mới chịu? Mày có biết không, mỗi lần đến ngày mưa, tay con tao sẽ đau đến nổi không cầm được đồ vật?” Ngón tay khô quắt chỉ thẳng vào mũi tôi. Nói thật ra cảm giác như vậy thật sự rất đáng ghét.

Tôi rất muốn nói nếu không phải lúc trước mà đánh tôi, thì Tân cũng đâu có thay tôi nhận một dao này? Nhưng nghĩ lại đối phương dù sao cũng là mẹ của Tân , nói như vậy cũng không lễ phép. Nhưng không nói không được a ~~ cho nên , Tân thân ái, tha thứ cho tôi nha!

Tôi quay về phía hắn nhìn , khiến hắn mạc danh kỳ diệu. Hắc hắc , tôi mặc kệ, tôi nhéo!

“A! Em……” Hắn bỗng nhiên kêu to, không khí đang giương đao múa kiếm nháy mắt dịu xuống rất nhiều.

“Làm sao vậy?” Là một người mẹ bà rất lo cho con mình .

Tân quẫn bách, có khổ nói không nên lời. Ha ha ha ha…… Không có biện pháp…… Tôi nhéo cũng chẳng thuận tay, động tác không lớn…… Không có ai biết tôi phạm tội, đúng không?

Tuyết tỷ thấy đả dịu đi, lại đã đi tới khuyên bảo:“Mẹ…… Mẹ cứ làm khó chúng nó . Mẹ cũng không hủy được đâu……”

“Cái gì gọi là hủy không được ? Như vậy là không bình thường! Còn có mày nữa! Nhất định là nó làm hỏng rồi !” Đôi mắt lại tập trung lên thân thể chị “Mày thế mà lại ăn cơm trước kẻng! Mộ Dung gia thật bị mày làm mất mặt!”

“…… Không phải mẹ vẫn bảo tôi mau tìm được người thích hợp rồi gã đi sao? Không phải con đang làm theo yêu cầu của mẹ à?” Tuyết tỷ tính tình vốn rất thất thường, hơn nữa chị cũng có cảm tình với La, nghe mẹ mình nói xong, tự nhiên không phục .

“Mày…… Phản phản …… tao sinh mày ra giờ mày lại đánh ngược lại tao !” Bà ấy đại khái mất mặt , dương tay muốn đánh người.

“Không thể!” Cách gần nhất Thần Tuyết tôi tự nhiên phải làm ra phản ứng, chị ấy là phụ nữ có thai a! Bây giờ còn chưa đến 28 tuần, rất dễ sinh non ! Làm sao để chị bị đánh được?

“Ba”, thanh thúy vang dội, mặt tôi lập tức sưng đỏ.

“Kị!” Nhìn bà vẫn muốn đánh, Tân lao lên che cả người tôi lại, đem tôi bảo hộ vào lòng “Mẹ! Mẹ dừng tay đi! Đừng làm tổn thương em ấy nữa!”

“Thương tổn?!” Bà nhất thời chán nản,“Tụi mày…… tụi mày……”

“Mẹ…… Mẹ hơi quá đáng đó!” Thần Tuyết cũng chạy tới xem tình huống của tôi, chị đau lòng vuốt hai má của tôi,“Vì sao mẹ cứ suy bụng ta ra bụng người vậy! Trước kia mẹ không phải không nói lí lẽ như vậy.”

“Tao không nói lí lẽ? Đúng rồi! Chính là từ khi tên khốn nạn này xuất hiện trong cuộc sống của hai chị em bây! Tao đã không biết lý lẽ là gì !” Bà bắt đầu tức giận .

“Mẹ …… Mẹ hiểu con được bao nhiêu?” Tân nói “Mẹ cho là Kị xuất hiện nên tôi mới như vậy à?”

“Đương nhiên!” Bà lo lo lắng trả lời .“ Con là một đứa con ngoan. Chưa từng làm cho mẹ đa nghi.”

“Không phải.” Tân quyết đoán phủ quyết ,“Thành tích con tốt là muốn cho thầy giáo chú ý, mẹ hẳn nhớ thầy của con khi đó là một thầy giáo tuấn tú trẻ tuổi; con không đi với con gái là thì không có hứng thú. Con không đánh nhau là sợ có người phát hiện, bởi vì khi con tiếp xúc với đồng tính sẽ có phản ứng .”

“…… Mày……” Bà mắt trợn trắng .

“Từ nhỏ tính hướng con đã như vậy, mẹ có phát hiện ra không? Chị hai lúc con sơ trung cũng đã biết, mẹ thì sao? Mẹ vẫn cho con là bé ngoan, cái gì cũng không cần quan tâm sao??”

Bà im lặng , sửng sờ đứng đó.

“Mẹ……Mẹ nói ngày lạnh tay con sẽ đau, đó là vì mẹ thấy. Mẹ biết không …… Trời mưa đau nhất không phải là con…… Mà là Kị! Mẹ để sau lưng em ấy một vết thương, mỗi lần đều làm em ấy đau ! Mẹ , mẹ biết không ?! chuyện này mẹ biết không Là của tôi kị a! Ngài ở hắn sau lưng luy luy vết thương, mỗi khi đều làm cho hắn thống khổ a! Mụ mụ, ngươi biết không?! Chuyện này ngươi biết không?!” Tay Tân đang ôm tôi run lên, giống như âm thanh của hắn lúc này .

“Tân…… Anh biết sao?” Tôi lúng ta lúng túng nhìn hắn. Sao hắn biết? Mỗi lần trời mưa tôi đều tìm cớ để không ở nhà.

“Anh đương nhiên biết! Làm sao anh không biết được! Mỗi lần nhìn em khổ sở ngồi trong góc run rẩy, em có biết anh đau bao nhiêu không?!” Nước mắt hắn đảo quanh viền mắt. Tôi không khỏi vươn tay lau đi.

“Mẹ…… Kị là người duy nhất con yêu cả đời…… Chỉ vì em ấy, cái gì con cũng có thể bỏ!”

Tân! Nghe lời nói bên tai, cảm giác ê ẩm bắt đầu xuất hiện.

“Này…… Thật sự là…… Thật sự là……” Bà bắt đầu run lên, thuyết minh nội tâm bà đan rất tức giận.

“Mẹ……” Thần Tuyết mở miệng,“Con…… A! Đau!” Nói chưa xong, mặt chị tái nhợt, thống khổ ôm bụng.

“Tuyết! Tuyết!” La đứng một bên đỡ lấy chị, tay chân tối lên.

“Tiểu tuyết! Tiểu tuyết!” Bà cũng nóng nảy,“Sẽ không là……”

“Mau! Kêu xe! Xe cứu thương!” Bệnh trạng của Tuyết tỷ rất có thể sẽ sinh non ……

Tôi không nhớ rõ là ai đã gọi điện thoại, một đống người chen chúc trong chiếc xe nhỏ hẹp, nghe âm thanh chói tai một đường chạy vội. Trên đường đến, Tiểu Thu đã an bài một phòng giãi phẫu, cho nên chúng tôi tuận lợi đưa Thần Tuyết đến cửa phòng.

“Tuyết tỷ! Cố lên!” Tôi nắm tay chị, có chút lạnh, muốn y tá quan sát huyết áp mà dung lượng máu của chị.

“Cục cưng của chị ……”

“Bọn họ sẽ giúp chị giữ nó ! Tin tưởng em! Tiểu Thu ở bên trong! Em ấy sẽ bảo vệ cụng cưng cho chị!”

“Ân……”

Thời gian kế tiếp chỉ có chờ đợi, bà vừa rồi con ươn ngạnh giờ phút này chỉ còn biểu tình người mẹ lo lắng cho con mình.“Tiểu Tuyết không có việc gì chứ?”

“Bây giờ còn chưa biết kết quả thế nào , nhưng , có tiểu Thu ở bên trong…… Tiểu thu rất có năng lực.” Tôi không thể cam đoan bất kỳ thứ gì, làm bác sĩ mấy năm, tôi đã học được không có gì là tuyệt đối.“Bác sĩ Ngô.”

Y tá trong phòng giãi phẫu vội vàng đi ra “Bệnh nhân có thể sẽ sinh non, hơn nữa tâm tình rất khẩn trương…… Bác sĩ Lê muốn ngày đến nhà thuốc lấy thuốc hoàng thể mà thuốc an thần.”

“Được! Lập tức đi! Nói em ấy hãy dùng hết khả năng!” Tôi phân phó xong liền chạy đến nhà thuốc. Nhưng mà trời biết, mấy ngày nay chưa ăn gì cả…… Chân của tôi giống như có tạ . Nặng quá……“Kị……” Ngay lúc tôi đang lảo đảo, Tân liền ôm lấy.

“Dẫn em đến nhà thuốc! Mau!” Tôi dựa lên người, thật sự không có khí lực ……

Hắn dễ dàng bế tôi lên ôm về phía trước. Ký tên xong , tôi đưa thuốc cho hắn, còn mình thì dựa lên cửa:“Nhanh đi!”

Nhìn bóng dáng hắn càng ngày càng xa…… trước mắt tôi một màu tối đen……