_Tôi trân trân nhìn tin nhắn, rồi ngó sang hình dáng đang ngủ say của chồng mình. Anh ấy bỏ đi tới một rưỡi sáng để uống rượu - với bà ta! Anh đang ngáy khe khẽ, chìm trong giấc ngủ thật hồn nhiên, không chút say sỉn. Trông anh thật thanh thản.
Ôi, không, không lẽ nào. Hai chân tôi run lẩy bẩy, rồi đầy ngỡ ngàng từ từ ngồi thụp xuống chiếc ghế kê cạnh giường. Đau đớn, chua chát, cảm giác bị phản bội chạy khắp trong tôi. Sao anh lại thXao anh có thể đi cùng bà ta? Những dòng nước mắt giận dữ và sôi sục trào xuống má. Cơn phẫn nộ và sợ hãi, hay nhu cầu rủa sả tôi thì tôi có thể hiểu được và tha thứ - nhưng chỉ thế thôi. Còn tới mức này... sự phản bội này thì quá quắt lắm rồi. Tôi co hai đầu gối lên ngực rồi vòng tay ôm lấy chân, bảo vệ tôi và bảo vệ Kẹo Con của mình. Tôi lắc qua lắc lại, khẽ thổn thức.
Tôi đã mong đợi gì? Tôi kết hôn quá vội vàng. Tôi đã biết trước thế - tôi đã biết thể nào rồi chuyện cũng thế này. Tại sao lại thế. Tại sao. Tại sao? Sao anh ấy có thể làm thế với tôi? Anh ấy biết cảm nhận của tôi về người đàn bà đó thế nào. Sao anh ấy quay lại với bà ta? Sao thế? Một con dao như đang từ từ khoét sâu vào con tim tôi thật đau đớn, làm tan nát cõi lòng tôi. Liệu chuyện có còn tiếp diễn không?
Nhìn qua làn nước mắt, tôi thấy dáng anh nằm đó mờ mờ, ảo ảo. Ôi, Christian. Tôi đã cưới anh vì yêu anh, và thực lòng tôi biết anh có yêu tôi. Tôi biết anh rất yêu. Món quà sinh nhật đáng yêu mà đầy nhức nhối anh tặng tôi hiện lên trong trí.
Đại diện cho tất cả những gì trân trọng nhất của đôi ta trong sinh nhật đầu tiên em là vợ yêu của anh.
Anh yêu em.
C x
Không, không thể nào, không đâu - tôi không tin mọi việc sẽ cứ mãi như thế, cứ tiến hai bước lại lùi hai bước. Nhưng bên anh sẽ cứ luôn là thế. Sau khi đi xuống, chúng tôi lại tiến thêm lên, nhích từng phân từng phân một. Anh ấy sẽ thay đổi... nhất định thế. Nhưng tôi có thế không?
Tôi có bình phục sau chuyện này không... sau sự phản bội này. Tôi nhớ lại anh đã tỏ ra như thế nào suốt cuối tuần khủng khiếp lại vừa tuyệt vời vừa rồi. Sự mạnh mẽ âm thầm của anh trong khi ba dượng tôi nằm đó đầy thương tích và hôn mê trong phòng giám sát đặc biệt ở viện... rồi bữa tiệc sinh nhật đặc biệt dành cho tôi, đưa gia đình và bạn bè tôi cùng sum họp... ẵm tôi trong nụ hôn công khai giữa chốn đông người bên ngoài khách sạn Heathman. Ôi, Christian, anh đã chiếm trọn lòng tin, sự trung thành của em... Và em yêu anh.
Nhưng giờ không phải chỉ có mình tôi nữa. Tôi đặt tay lên bụng. Không, tôi sẽ không để anh làm thế với tôi và Cục Cưng của chúng tôi được. Bác sĩ Flynn bảo rằng tôi nên cho anh cơ hội khi không có sai lầm nào - nhưng, lần này thì không. Tôi quệt nước mắt trên má, lấy mu bàn tay lau mũi.
Christian cựa mình rồi lăn nghiêng người, co hai chân lên, cuộn tròn bên dưới chiếc chăn. Anh duỗi tay như thể đang tìm kiếm cái gì, nhưng ậm ừ rồi nhăn mặt sau đó lại ngủ tiếp, cánh tay vẫn duỗi thẳng.
Ôi, anh Năm Mươi. Em phải làm gì với anh đây? Thế anh làm chuyện quái gì với mụ Quỷ Cái ấy? Tôi cần biết Tôi liếc lần nữa tin nhắn khó chịu kia, rồi ngấm ngầm nảy ra một mưu đồ. Hít thật sâu, tôi chuyển tiếp tin nhắn đó sang BlackBerry của tôi. Xong một bước. Tôi kiểm tra nhanh các tin nhắn mới đến, nhưng chỉ thấy của Elliot, Andrea, Taylor, Ros và của tôi. Không có tin nào của Elena. Tôi nghĩ, tốt rồi. Thoát ra khỏi màn hình tin nhắn, nhẹ cả người khi thấy anh không nhắn tin gì cho bà ta. Ôi trời. Hình nền điện thoại của anh là một loạt ảnh đè lên ảnh tôi, một kiểu ghép nối bức hình Anastasia với nhiều tư thế - trong kỳ trăng mật, tuần nghỉ lễ thuyền buồm vừa rồi, và cả một vài bức ảnh José chụp nữa. Anh ấy làm nó lúc nào thế nhỉ? Chỉ mới đây thôi.
Tôi để mắt tới biểu tượng email của anh, và một ý tưởng đầy cám dỗ lướt qua tâm trí tôi... Tôi có thể đọc email của Christian. Để xem liệu gần đây anh ấy có liên lạc với bà ta không. Có nên không? Quấn mình trong tấm lụa màu xanh ngọc, Nữ Thần Ham Muốn trong tôi gật đầu dứt khoát, miệng cô nàng nhếch lên dữ dằn. Trước khi tôi kịp ngăn mình lại, thì tôi đã xâm phạm sự riêng tư của anh.
Có hàng trăm, hàng nghìn email. Tôi lướt qua một loạt, chẳng có gì thú vị cả... phần lớn là từ Ros, Andrea, và của tôi, rồi của các nhân viên khác trong công ty. Không có thư nào của Quỷ Cái. Trong khi tìm kiếm, tôi nhẹ cả người khi thấy cũng không có thư nào của Leila cả.
Một email trong tầm mắt tôi. Của Barney Sullivan, phụ trách IT của Christian, dòng tiêu đề là: Jack Hyde.
Tôi lén liếc trộm sang Christian, nhưng anh vẫn còn khẽ ngáy. Tôi chưa bao giờ nghe thấy anh ngáy cả. Tôi mở thư ra đọc.
Từ: Barney Sullivan
Chủ đề: Jack Hyde
Ngày: 13 tháng 9 năm 2011 14:09
Tới: Christian Grey
Camera an ninh trong Seattle lần theo dấu chiếc xe tải trắng từ Phố South Irving. Tôi không tìm thấy dấu vết nào trước đó cả, nên chắc Hyde ngụ tại khu vực này.
Như Welch đã báo cho ngài biết chiếc xe của đối tượng vô danh kia được thuê qua bằng lái giả đứng tên một phụ nữ không rõ ràng, mặc dù không có mối liên hệ gì giữa việc đó với khu phố South Irving cả.
Thông tin chi tiết các nhân viên hiện làm việc tại GEH và SIP đang sống tại khu vực này được gắn trong file đính kèm, tôi cũng chuyển tiếp cái này cho Welch nữa.
Không có gì trên máy tính & SIP của Hyde nhắc đến trợ lí đã từng làm với hắn cả.
Cho dễ nhớ, dưới đây là danh sách những gì được lấy ra từ máy tính tại SIP của Hyde.
Địa chỉ nhà của gia đình Grey:
Năm nhà ở Seattle
Hai nhà ở Detroit
Tóm lược chi tiết về:
Carrick Grey
Elliot Grey
Christian Grey
Bác sĩ Grace Trevelyan
Anastasia Steele
Mia Grey
Báo giấy và báo mạng liên quan đến
Bác sĩ Grace Trevelyan
Carrick Grey
Christian Grey
Elliot Grey
Ảnh chụp:
Carrick Grey
Bác sĩ Grace Trevelyan
Christian Grey
Elliot Grey
Mia Grey
Tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu xem còn tìm được gì nữa.
B Sullivan
Trưởng bộ ph????T, GEH
Bức thư kì quặc này trong giây lát kéo tôi ra khỏi một đêm hãi hùng. Tôi nhấp vào tệp tin đính kèm để ngó qua danh sách các tên nhân viên, nhưng nó nặng quá, không mở trên BlackBerry được.
Tôi đang làm gì thế này? Muộn lắm rồi. Một ngày thật mệt mỏi. Không có email nào của Quỷ Cái hay Leila William hết, tôi cảm thấy chút dễ chịu khi biết điều đó. Tôi liếc nhanh đồng hồ: hơn hai giờ sáng rồi. Hôm nay quả là ngày trọng đại. Tôi trở thành mẹ còn chồng tôi vừa kết thân với kẻ thù. Được thôi, mặc xác anh. Tôi sẽ không ngủ ở đây với anh đâu. Sáng mai anh thức dậy một mình cũng được. Sau khi đặt chiếc BlackBerry của anh lên bàn kê cạnh giường, tôi nhặt chiếc túi xách, rồi sau khi ngó lần cuối chàng Judas[51] đang thiêm thiếp giấc ngủ thiên thần, tôi ra khỏi phòng ngủ.
Chìa khóa dự phòng của phòng giải trí vẫn ở chỗ thường để trên chiếc tủ đặt trong phòng dụng cụ. Tôi vớ lấy nó rồi lẻn lên cầu thang. Ở ngăn để đồ vải, tôi lấy ra một chiếc gối, một chiếc chăn bông và một tấm ga trải, rồi mở khóa cửa phòng giải trí, bước vào bật bóng đèn sáng lờ mờ. Lạ cái là tôi vẫn cảm thấy mùi hương và không gian trong căn phòng này thật dễ chịu, gợi tôi nhớ đến lúc tôi phải hô lên từ khóa an toàn trong lần cuối chúng tôi ở đây. Tôi khóa cánh cửa sau lưng lại, cứ cắm chìa trong ổ. Tôi biết sáng mai Christian sẽ tìm tôi phát cuồng lên, nhưng tôi nghĩ anh sẽ không ngó vào đây được nếu thấy cửa khóa. Kể cũng đáng đời anh ấy.
Tôi cuộn mình trên chiếc ghế sofa đệm, quấn chăn quanh mình, rồi lôi điện thoại trong túi xách ra. Mở phần tin nhắn, tôi tìm đến cái tin của Quỷ Cái mà tôi chuyển tiếp từ điện thoại của Christian. Tôi nhấn "chuyển tiếp" rồi gõ:
ANH CÓ MUỐN BÀ LINCOLN THAM GIA VỚI TỤI MÌNH KHI RỐT CUỘC THỂ NÀO TA CŨNG TRANH CÃI VỀ TIN NHẮN BÀ TA ĐÃ GỬI ANH KHÔNG? SẼ CỨU VÃN CHO ANH KHI CHẠY THEO BÀ ẤY SAU ĐY ĐẤY. VỢ CỦA ANH
Tôi nhấn nút "gửi" rồi đặt chế độ im lặng. Tôi rúc vào chiếc chăn. Mặc dù tôi tỏ ra can đảm thế thôi, chứ thực tình tôi bị bấn loạn trước sự lừa gạt tàn nhẫn của Christian. Đáng lẽ đây là lúc hạnh phúc mới phải chứ. Chà chà, chúng tôi sắp lên chức cha mẹ cơ mà. Tôi mường tượng lúc mình kể cho Christian nghe tin mình có bầu và mơ màng thấy anh khuỵu xuống quỳ trên đầu gối ngay trước mặt tôi, hân hoan kéo tôi vào lòng và nói rằng anh yêu tôi và Kẹo Con của chúng tôi biết b.
Thế mà tôi ở đây, một mình và lạnh lẽo trong căn phòng giải trí tình ái quái đản. Đột nhiên tôi thấy mình già sọm đi so với tuổi thực. Đồng hành bên Christian luôn là thách thức khó khăn, nhưng lần này thì anh thực sự đã đi quá đà rồi. Anh nghĩ gì thế nhỉ. Được thôi, nếu anh muốn chiến đấu, tôi sẽ chiến đấu để chiều anh. Không lẽ nào tôi lại để anh bỏ đi tìm người đàn bà biến thái đó mỗi khi chúng tôi cãi vã cả. Anh ấy sẽ phải chọn - bà ta hay tôi và Bé Con của chúng tôi. Tôi khẽ sụt sịt, nhưng vì kiệt sức, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
TÔI BỪNG TỈNH và trong chốc lát không biết mình đang ở đâu... À, phải rồi - tôi đang trong phòng giải trí. Chẳng có cái cửa sổ nào, tôi không đoán được mấy giờ rồi. Cánh cửa rung bần bật.
"Ana!" Christian gọi ầm lên bên ngoài cửa. Tôi rùng mình, nhưng anh không vào được. Tôi thoáng nghe có tiếng nói, nhưng đang xa dần. Tôi thở phào, rồi xem giờ trên điện thoại. Đã tám giờ kém mười, có tới bốn cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn thoại. Cuộc gọi nhỡ đều của Christian, nhưng cũng có một cuộc của Kate.
Ôi, không lẽ nào. Chắc anh ấy gọi cho cô ấy. Tôi chẳng có thời gian nghe hết lời nhắn. Tôi không muốn đi làm muộn tẹo nào.
Tôi quấn chiếc chăn quanh người rồi nhặt túi xách và đi ra cửa. Mở khóa thật khẽ, tôi lẻn ra ngoài. Không thấy bóng dáng ai cả. Ôi trời... Có thể sắp đến hồi kịch tính rồi đây. Tôi tự trợn mắt với mình, hít một hơi thật sâu rồi đi xuống lầu.
Taylor, Sawyer, Ryan, bà Jones và Christian đang đứng ở lối vào phòng sinh hoạt chung, còn Christian đang liến thoắng ra lệnh. Họ nhất loạt quay sang nhìn tôi và sững sờ giây lát. Christian vẫn mặc quần áo tối qua đi ngủ. Trông anh rối bù, nhợt nhạt và đẹp đến đứng tim. Đôi mắt xám mở lớn tròn xoe, không biết liệu anh đang lo lắng hay giận dữ. Khó mà biết được.
"Sawyer, tôi sẽ sẵn sàng đi làm trong khoảng hai mươi phút nữa," tôi lí nhí thốt lên, quấn chiếc chăn quanh mình chặt hơn để tự vệ.
Anh ta gật đầu, và mắt nhìn vội sang Christian. Chồng tôi đang nhìn tôi bằng ánh mắt rất dữ dội.
"Cô có muốn ăn sáng không, cô Grey?" Bà Jones hỏi thăm. Tôi lắc đầu.
"Tôi không thấy đói, cảm ơn bà." Bà mím chặt môi lại nhưng không nói gì nữa.
"Em vừa ở đâu?" Christian hỏi, giọng trầm và khàn đặc. Bỗng nhiên Sawyer, Taylor, Ryan và bà Jones cùng tản ra, nháo nhào vào văn phòng của Taylor, ra hành lang và vào bếp như đàn chuột đang hốt hoảng chạy thoát thân khỏi con tàu đang bị đắm.
Tôi chẳng để ý đến Christian mà cứ bước vào phòng ngủ.
"Ana," anh gọi với theo sau, "trả lời anh đi." Tôi nghe thấy tiếng chân anh đi theo khi tôi vào phòng ngủ và đi tiếp vào nhà tắm. Tôi vội khóa ngay cửa lại.
"Ana!" Christian đấm thùm thụp lên cánh cửa. Tôi mở vòi hoa sen. Cánh cửa vẫn kêu bùm bụp. "Ana, mở ngay cái cửa chết tiệt này ra."
"Đi đi!"
"Anh sẽ không đi đâu hết."
"Tùy anh."
"Ana, xin em."
Tôi bước dưới vòi hoa sen, thực sự đã chặn được anh ở bên ngoài. Ôi, nước ấm quá. Dòng nước dễ chịu xối xuống người tôi, gột rửa một đêm dài mệt mỏi ra khỏi làn da. Ôi chao. Thoải mái thật. Trong chốc lát, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi có thể giả bộ như mọi thứ đều ổn cả. Tôi gội đầu, và khi xong xuôi, cảm giác khỏe hơn, mạnh mẽ hơn, sẵn sàng đối diện với đoàn tàu tốc hành mang tên Christian Grey. Tôi lấy khăn tắm cuộn tóc lại, dùng một chiếc khăn khác lau khô người rồi quấn nó quanh mình.
Tôi xoay khóa và mở cửa ra thì thấy Christian đang tựa lưng ở bức tường đối diện, hai tay chắp sau lưng. Nét mặt cẩn thận dè chừng, như kiểu nhìn của loài dã thú săn mồi. Tôi bước qua trước mặt anh, vào phòng để đồ.
"Em đang lờ anh đi đấy à?" Christian hỏi đầy nghi hoặc khi đứng ở cửa phòng.
"Anh cảm thấy thế à?" Tôi lơ đãng hỏi trong khi tìm đồ để mặc. À, đây rồi - chiếc váy màu mận chín. Tôi lấy nó ra khỏi mắc, chọn một đôi bốt đen cao gót rồi đi vào phòng ngủ. Tôi dừng lại để Christian tránh cho tôi đi, cuối cùng anh cũng nép sang một bên - vẫn kiểu cư xử lịch thiệp như bản chất vốn có. Tôi cảm thấy đôi mắt anh đang nhìn xoáy vào tôi khi tôi đi tới chiếc tủ ngăn kéo, tôi lén liếc trộm anh trong gương và thấy bóng anh đứng bất động ở khung cửa, nhìn về phía tôi. Với một động tác diễn xuất xứng đáng nhận giải thưởng Oscar, tôi để khăn tắm rơi xuống nền nhà và giả vờ quên mất rằng mình đang hoàn toàn khỏa thân. Tôi nghe thấy anh cố nén tiếng thở mạnh nhưng tôi mặc kệ vờ như không biết.
"Sao em lại làm thế?" Anh hỏi. Giọng trầm hẳn xuống.
"Sao anh lại hỏi thế?" Giọng tôi lả lướt như nhung trong khi lôi ra một chiếc quần lót ren màu đen bắt mắt hiệu La Perla.
"Ana." Anh ngừng lại khi tôi xỏ vào chiếc quần.
"Đi mà hỏi quý bà Robinson của anh ấy. Em chắc bà ta sẽ giải thích cho anh được đấy," tôi làu bàu khi tay vẫn tìm chiếc áo ngực đồng bộ.
"Ana, anh từng bảo em rồi, bà ấy không phải..."
"Em không muốn nghe chuyện ấy đâu, Christian." Tôi xua tay ngăn anh nói tiếp. "Hôm qua ta có cơ hội thích hợp để nói chuyện, thì thay vào đó anh lại quát tháo và đi uống say bí tỉ với người đàn bà từng lạm dụng anh bao nhiêu năm tháng. Gọi cho bà ta đi. Em chắc bà ấy sẽ cực kỳ sẵn lòng lắng nghe anh ngay bây giờ đấy." Tôi tìm được chiếc áo ngực phù hợp rồi chậm rãi luồn vào và cài móc. Christian tiến vào phòng ngủ rồi chống hai tay lên hông.
"Sao em lại tọc mạch vào chuyện của anh?" Anh vặn hỏi.
Tôi đỏ mặt bất chấp những quyết tâm trong lòng. "Vấn đề không phải ở đó, Christian," tôi nạt lại. "Sự thực là, mỗi khi có khó khăn, anh lại chạy bổ tới chỗ bà ta."
Miệng anh mím lại dữ dằn. "Không phải như thế."
"Em không quan tâm." Nhặt đôi tất đen dài tới đùi có đăng ten ở cạp lên, tôi lùi ra giường. Ngồi xuống, luồn chân vào rồi nhẹ nhàng kéo đôi tất mỏng tang lên đùi.
"Em đã ở đâu?" Anh hỏi, đôi mắt anh dõi theo hai bàn tay tôi tiến dần lên theo đôi chân, nhưng tôi tiếp tục mặc kệ anh trong khi chậm rãi xỏ chiếc tất bên kia. Tôi cúi xuống rũ tóc cho ráo. Ngó qua khe hở giữa hai đùi, tôi thấy đôi bàn chân để trần của anh và cảm nhận được ánh nhìn dữ dằn từ anh. Khi rũ xong, tôi đứng dậy, bước lại chỗ tủ, cầm máy sấy tóc lên.
"Trả lời anh đi." Giọng Christian trầm và khản đặc.
Tôi bật máy sấy tóc lên để không nghe thấy anh nói nữa, rồi lén ngước nhìn bóng anh qua gương, trong khi đưa tay chải khô tóc. Anh vẫn trừng mắt nhìn tôi, mắt khép lại thật hẹp và lạnh lùng, thậm chí khiến tôi ớn lạnh. Tôi ngoảnh mặt đi, tập trung vào nhiệm vụ ở bàn tay và cố ngăn cơn rùng mình chạy dọc cơ thể. Tôi nuốt xuống nặng nhọc rồi chú tâm vào việc sấy tóc. Anh ấy vẫn giận. Anh ấy đi ra ngoài với mụ đàn bà chết dẫm ấy rồi quay sang giận tôi. Sao anh dám thế hả! Khi tóc tôi bông lên, lộn xộn, tôi ngừng tay. Phải đấy... tôi thích thế này. Tôi tắt máy sấy tóc.
"Em đã ở đâu?" Anh khẽ hỏi, giọng lạnh như băng.
"Anh quan tâm làm gì?"
"Ana, thôi đi. Thôi ngay."
Tôi nhún vai, thế là Christian đi phăm phăm về phía tôi. Tôi quay ngoắt lại, bước thụt lùi khi anh với tay ra.
"Đừng đụng vào em," tôi quát lên, khiến anh đứng sững lại.
"Em đã ở đâu?" Anh gặng hỏi. Tay siết thành hai nắm đấm đặt hai bên hông.
"Em không đi ra ngoài uống rượu say với người tình cũ," giọng tôi gay gắt. "Anh có ngủ với bà ta không?"
Anh sững người. "Cái gì? Không!" Anh há hốc miệng nhìn tôi và trông bộ dạng anh vừa như đau đớn, vừa tức giận. Cô nàng Tiềm Thức khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Em tưởng anh phản bội em à?" Giọng anh mang âm điệu bi thương ghê gớm.
"Chẳng thế còn gì," tôi cãi lại. "Bằng cách phơi cuộc sống riêng tư của chúng mình ra rồi bộc bạch sự yếu lòng của mình trước mặt người đàn bà đó."
Miệng anh há hốc vì sửng sốt.
"Yếu lòng, nhu nhược ư. Em nghĩ thế à?" Mắt anh rực lửa.
"Christian, em đã đọc tin nhắn đó. Em biết được thế."
"Cái tin đó đâu có gửi cho em," anh gầm lên.
"Ờ thì thực ra là em đã đọc nó khi điện thoại của anh rơi ra khỏi áo khoác trong khi em đang cố cởi đồ cho anh vì anh say đến nỗi chẳng tự cởi được đồ. Anh có biết rằng anh đã làm em đau đớn biết nhường nào khi đi gặp người đàn bà đó không?" Trông mặt anh thoáng tái nhợt, nhưng tôi đang thắng thế, nữ quỷ trong tôi vừa được tháo xích xổ lồng.
"Anh có nhớ lúc anh về nhà đêm qua không? Nhớ anh đã nói gì không?"
Anh ngây người nhìn tôi, sắc mặt tê dại đanh lại.
"Hừ, anh đúng đấy. Em thà chọn đứa bé không được bảo vệ gì chứ không phải anh. Đấy là điều bất kỳ người cha người mẹ tử tế nào cũng làm. Và đấy cũng là điều mẹ anh chắc cũng làm với anh. Và em lấy làm tiếc là bà đã không làm ngược lại - vì nếu không thì chúng ta đã chẳng có cuộc nói chuyện như thế này. Nhưng anh là người trưởng thành rồi - anh cần tỏ ra người lớn đi và biết được hiện tại là thế nào, chứ đừng cư xử như đứa trẻ ưa hờn dỗi nữa."
"Anh có thể không vui với đứa bé này. Em cũng đâu có ảo tưởng, cố chọn thời điểm thích hợp ấy thế mà anh lại đón nhận sinh linh bé bỏng này với thái độ còn-tệ-hơn-cả-hững-hờ, đó là máu thịt của anh cơ mà. Nhưng anh có thể cùng em tiếp nhận chuyện này, hoặc em sẽ tự lo cho mình. Quyết định là của anh."
"Trong khi anh đắm chìm trong hố sâu tự ca thán và tự oán trách, em sẽ đi làm. Và khi về nhà, em sẽ chuyển đồ của mình lên căn phòng trên gác."
Anh chớp mắt nhìn tôi, choáng váng.
"Giờ, xin phép anh, em muốn mặc cho xong đồ." Tôi thở ra nặng nhọc. Thật chậm, Christian lùi lại một bước, động tác cứng nhắc gượng gạo. "Em muốn thế hả?" Anh thì thào.
"Em không biết mình muốn gì nữa." Giọng tôi cũng khẽ như khi anh nói, và phải nỗ lực phi thường để giả bộ thờ ơ trong khi tôi nhúng đầu ngón tay vào lọ kem dưỡng da rồi xoa nhẹ nó lên mặt. Tôi liếc nhìn mình trong gương. Mắt xanh mở tròn, mặt nhợt nhạt, nhưng má ửng đỏ. Cậu thể hiện tuyệt lắm. Giờ đừng vội chùn bước nhé. Đừng bỏ cuộc đấy.
"Em không muốn anh à?" Anh thì thào.
Ôi - không... Ôi anh đừng thế chứ, Grey.
"Em vẫn ở đây phải không hả?" Tôi gắt. Lấy lọ mascara, tôi quết một ít lên mắt phải.
"Em đã nghĩ tới việc bỏ đi à?" Giọng anh thoảng như hơi thở.
"Khi một anh chồng thích ở cùng tình nhân cũ của mình hơn, đó thường không phải dấu hiệu hay ho gì." Tôi nhấn nhá với vẻ khinh khỉnh vừa phải, lảng tránh câu hỏi của anh. Giờ là tô son môi. Tôi chu đôi môi bóng với hình ảnh trong tấm gương. Cứ mạnh mẽ lên, Steele... à ừm - Grey, ôi trời, tôi suýt quên cả tên mình. Tôi với đôi bốt, lại bước tới giường, nhanh chóng xỏ chân và kéo nó lên tới đầu gối. Tuyệt. Trông tôi thật gợi cảm với đồ lót và đi bốt như thế này. Biết thế. Tôi đứng dậy bình thản nhìn anh. Anh chớp mắt với tôi, mắt anh lướt nhanh và hau háu dọc cơ thể tôi.
"Anh biết em định làm gì rồi," anh thì thào, giọng anh mang âm điệu ấm áp và đầy quyến rũ.
"Thế ư?" Giọng tôi vỡ ra. Không được, Ana... cố lên nào.
Anh nuốt nước bọt xuống rồi tiến lên một bước. Tôi lùi lại, giơ hai tay lên.
"Đừng có nghĩ tới chuyện ấy, Grey," tôi lầm bầm đe dọa.
"Em là vợ anh mà," anh khẽ nhắc, vẻ hăm dọa.
"Em là phụ nữ mang bầu bị anh bỏ rơi hôm qua, và nếu anh chạm vào em, em sẽ la toáng lên đấy."
Mắt anh nhướng lên ngờ vực. "Em sẽ la hét hả?"
"Giết người." Tôi nheo mắt lại.
"Không ai nghe thấy em kêu đâu," anh lẩm nhẩm, ánh nhìn dữ dội, và trong tích tắc tôi nhớ lại buổi sáng của chúng tôi ở Aspen. Không.
Không được thế. Không thể được.
"Anh đang cố dọa nạt em à?" Tôi khẽ hỏi, nín thở, chủ ý đánh lạc hướng anh.
Thành công rồi. Anh đứng im và nuốt khan. "Anh không định như thế." Anh nhăn mặt.
Tôi chỉ dám thở thật nhẹ. Nếu anh chạm vào tôi, tôi sẽ không cưỡng lại nổi mất. Tôi biết sức mạnh anh sẽ phủ lên tôi, lên cả tấm thân phản trắc của tôi nữa. Tôi biết rõ thế. Tôi cố bám trụ trong cơn giận dữ của mình.
"Anh đã muốn đi uống cùng ai đó thân thiết với mình. Bạn anh sẽ giúp xua tan cảm giác nặng nề. Anh sẽ không gặp bà ấy nữa đâu."
"Anh đã tìm gặp bà ta à?"
"Thoạt đầu thì không. Anh cố tìm Flynn. Nhưng lại thấy mình đang ở thẩm mỹ viện."
"Rồi anh mong em tin rằng anh sẽ không gặp lại bà ta nữa ư?" Tôi không kìm được cơn thịnh nộ khi rít lên với anh. "Thế nhỡ có lần sau em vô tình bước qua ranh giới vô hình nào đó? Lần nào ta cũng nói đi nói lại rồi. Cứ như là bị trói trong vòng luẩn quẩn của bánh xe lửa Ixion[52] vậy. Nếu em làm gì sai, anh sẽ chạy ngay đến với bà ta à?"
"Anh sẽ không gặp bà ấy nữa," anh đáp dứt khoát. "Cuối cùng bà ấy cũng hiểu anh cảm thấy thế nào."
Tôi chớp mắt hỏi lại. "Thế nghĩa là sao?"
Anh đứng thẳng dậy rồi đưa một tay lên chải tóc, bứt rứt, giận dữ và lặng thinh. Tôi thử theo hướng khác.
"Sao anh có thể nói chuyện với bà ta mà không phải với em?"
"Anh đã giận em. Như bây giờ đây."
"Anh dám nói thế hả!" Tôi gắt lên. "Chính em đang giận anh mới đúng. Giận vì hôm qua anh đã lạnh lùng và nhẫn tâm làm sao trong khi em cần anh. Giận vì anh dám bảo em cố tình để dính bầu trong khi em không hề làm thế. Giận vì anh phản bội em." Tôi cố nén tiếng nức nở. Anh há hốc miệng vì sửng sốt, rồi vội nhắm mắt lại như thể tôi vừa tát anh đau điếng.
Tôi nuốt vội. Bình tĩnh nào, Anastasia.
"Đáng lẽ em phải theo sát đợt tiêm phòng. Nhưng không phải em chủ ý làm thế. Tin có thai cũng làm em choáng váng." Tôi khẽ nói tiếp, cố giữ lấy chút lịch sự tối thiểu. "Cũng có thể do việc phòng tránh thất bại." Anh nhìn tôi, nín thinh.
"Hôm qua anh quá quắt lắm," tôi làu bàu, cơn giận sôi lên. "Mấy tuần vừa qua em có cả đống chuyện phải giải quyết."
"Em mới quá quắt từ ba hay bốn tuần trước. Hoặc bất kể khi nào em quên việc tiêm phòng."
"Hừ, tạ ơn Chúa đã tạo ra em không được hoàn hảo như anh!"
Ôi, thôi đi, thôi ngay đi. Chúng tôi đứng đó trừng trộ nhìn nhau.
"Diễn khá lắm, bà Grey," anh lẩm bẩm.
"Chà, em thấy vui khi bị đổ thừa rằng mình cũng còn thú vị."
Anh nhìn tôi trừng trừng. "Anh cần đi tắm", anh khẽ thốt lên.
"Còn em thì thể hiện đủ màn vặn vẹo rồi."
"Vẫn có thể là màn diễn cực kì thú vị đấy," anh đáp rồi bước lên phía trước, khiến tôi lại lùi sau.
"Đừng."
"Anh ghét khi em không để anh chạm vào em."
"Nói mỉa em hả?"
Mắt anh nheo lại. "Chúng ta chưa giải quyết được gì nhiều, phải không."
"Em không nói nữa. Ngoại trừ việc em sắp đi ra khỏi phòng này."
Mắt anh bừng lên và mở to trong thoáng chốc. "Bà ấy chẳng có nghĩa lý gì với anh."
"Trừ việc anh cần bà ta."
"Anh không cần bà ta. Anh cần em."
"Hôm qua thì không. Người đàn bà ấy quá ngưỡng chịu đựng của em, Christian.ݍ
"Bà ấy đã bước ra khỏi cuộc đời anh rồi."
"Ước gì em có thể tin anh."
"Thôi đi nào, Ana."
"Phiền anh để em mặc xong đồ." Anh thở dài rồi lại đưa tay lên vuốt tóc. "Anh sẽ gặp em tối nay," giọng anh lạnh lùng và vô cảm. Trong tích tắc ngắn ngủi, tôi những muốn ôm anh trong vòng tay mình và xoa dịu... nhưng tôi tự kiềm chế mình vì vẫn còn giận quá. Anh quay lưng đi vào nhà tắm. Tôi đứng trơ trơ cho tới khi nghe tiếng cửa đóng sập lại.
Tôi loạng quạng bước lại giường rồi ngã phịch xuống đó. Tôi đã không vin vào nước mắt, la hét, chống trả hay chịu khuất phục trước khả năng tình ái sành sỏi của anh. Tôi xứng đáng nhận Huân chương Danh dự của Quốc hội ấy chứ, nhưng sao tôi thấy mình yếu ớt thế này. Chết tiệt. Chúng tôi chẳng giải quyết được gì cả. Chúng tôi đang ở chênh vênh vách núi. Hôn nhân của chúng tôi có đang sa lầy không? Sao anh không nhận thấy mình cực kỳ tệ hại khi chạy đến gặp lại bà ta? Và anh có ý gì khi bảo sẽ không gặp lại bà ta nữa? Cái gì khiến tôi có thể tin vào điều đó đây? Tôi liếc nhìn đồng hồ báo thức - tám rưỡi rồi. Chết thật! Tôi không muốn đi muộn. Hít một hơi thật sâu.
"Hiệp hai rơi vào thế bí rồi, Kẹo Con à," tôi lẩm bẩm, xoa xoa bụng. "Bố có thể đang vô lý nhưng mẹ hy vọng sẽ không thế nữa. Ôi, sao con đến sớm thế hả Kẹo Con? Mọi việc đang trở nên ổn thỏa cơ mà." Môi tôi run rẩy, nhưng rồi tôi hít vào một hơi thật trong lành rồi sắp xếp cảm xúc của mình vào đúng mức kiểm soát.
"Dậy nào. Cũng phải lết đi làm thôi."
TÔI KHÔNG NÓI TẠM BIỆT với Christian. Anh vẫn đang tắm khi Sawyer và tôi đi làm. Khoảnh khắc nhìn ra ngoài cửa kính xe SUV tối thẫm, sự bình tĩnh trong tôi trôi tuột mất tích và mắt rưng rưng lệ. Tâm trạng của tôi phản chiếu lại bầu trời xám xịt ảm đạm, và tôi có linh tính thật kì lạ. Chúng tôi thậm chí còn chưa bàn bạc gì về đứa bé. Tôi có chưa đầy hai mươi tư giờ để lĩnh hội tin về Kẹo Con. Christian thì còn có ít thời gian hơn. "Bố còn chưa biết đến tên con nữa cơ mà." Tôi xoa bụng và lau nước mắt.
"Bà Grey." Sawyer cắt ngang cơn mơ màng của tôi. "Ta tới nơi rồi."
"Ồ. Cảm ơn anh, Sawyer."
"Tôi sẽ chạy xe tới chỗ quầy bán đồ ăn, thưa bà. Tôi mua món gì đó cho bà nhé?"
"Không. Cảm ơn anh. Tôi chưa đói!"
HANNAH ĐỂ TÁCH CÀ PHÊ LATTE chờ tôi. Tôi hít hà một hơi thế là dạ dày ngay lập tức sôi lên phản đối.
"Ừ... phiền chị cho tôi tách trà được không?" Tôi khẽ nói, vẻ bối rối. Tôi vốn biết lý do khiến tôi thực sự chưa bao giờ thích cà phê cả. Chà, mùi nó thật hắc.
"Cô khỏe chứ, Ana?"
Tôi gật đầu và nhanh chóng rút vào chốn an toàn trong phòng làm việc. Điện thoại BlackBerry của tôi rung lên. Là Kate gọi.
"Sao Christian lại tìm cậu hả?" Cô ấy hỏi không cần mở đầu gì hết.
"Chào buổi sáng, Kate. Cậu khỏe không?"
"Thôi nói vớ vẩn đi, Steele. Có chuyện gì?" Cuộc điều tra mang thương hiệu Katherine Kavanagh bắt đầu.
"Christian và mình cãi nhau, thế thôi."
"Anh ta có làm cậu đau không đấy."
Tôi trợn tròn mắt. "Có, nhưng không phải theo cách cậu đang nghĩ đâu." Tôi không thể tiếp tục với Kate lúc này. Tôi biết sẽ bật khóc mất, và giờ tôi đang thấy tự hào vì đã không gục ngã sáng nay. "Kate, mình phải vào họp. Mình sẽ gọi cậu sau."
"Cũng được. Cậu ổn chứ hả?"
"Ừ." Không hề. "Để mình gọi cậu sau nhé."
"Được rồi, Ana, cứ tự lo theo cách của cậu đi. Mình luôn ở bên cậu."
"Mình biết," tôi đáp khẽ, cố cưỡng lại cảm xúc dữ dội trước những lời ân cần của cô bạn. Mình không được khóc. Mình sẽ không khóc đâu.
"Bác Ray ổn chứ?"
"Ừ," tôi lí lí trả lời.
"Ôi, Ana," cô ấy thốt lên.
"Thôi mà."
"Được rồi. Nói chuyện sau vậy."
"Ừ."
SUỐT BUỔI SÁNG, cứ một chốc tôi lại kiểm tra email, mong nhận được dòng tin của Christian. Nhưng chẳng có gì. Đến cuối ngày, tôi nhận ra rằng anh ấy sẽ chẳng liên lạc với tôi đâu vì hẳn anh còn giận lắm.
Được thôi, tôi cũng vẫn giận mà. Tôi lao đầu vào công việc, chỉ dừng lại vào giờ ăn trưa với món bánh kem phômai và cá hồi. Thật lạ lùng là tôi cảm thấy khỏe hơn rất nhiều sau khi ăn uống xong.
Lúc năm giờ, Sawyer và tôi tới bệnh viện thăm Ray. Sawyer tỏ thận trọng hơn mức bình thường và thậm chí còn quan tâm thái quá. Thật phiền toái. Khi đến phòng Ray, anh ta cứ lảng vảng quanh tôi.
"Trong lúc bà thăm ông ấy, để tôi lấy cho bà cốc trà nhé?" Anh ta hỏi.
"Không cần đâu, cảm ơn anh, Sawyer. Tôi khỏe mà."
"Tôi sẽ chờ bên ngoài." Anh ta mở cửa giúp tôi, và tôi thấy thật sự cảm kích khi thoát khỏi anh ta trong chốc lát. Ray đang ngồi trên giường đọc tạp chí. Ông đã cạo râu, mặc áo pijama - trông ông lại là ông của trước kia rồi.
"Chào con, Annie." ông cười tươi tắn. Rồi nét mặt sa sầm.
"Ôi, ba ơi..." Tôi nhào tới bên cạnh ông, và trong cử chỉ chẳng giống ông tẹo nào, ông mở rộng vòng tay ôm tôi vào lòng.
"Annie à?" Ông khẽ hỏi. "Chuyện gì thế?" Ông ôm chặt tôi rồi hôn lên tóc. Trong vòng tay ông, tôi nhận thấy những giây phút này cực hiếm có giữa chúng tôi. Sao lại thế nhi? Có phải đó là lý do tôi thích sà vào lòng Christian? Một lát sau, tôi tách mình ra, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Lông mày dượng Ray nhướng lên lo lắng.
"Kể cho ba của con nghe đi."
Tôi lắc đầu. Dượng không cần biết những rắc rối của tôi bây giờ vội.
"Không có gì đâu, ba. Trông ba khỏe rồi đấy." Tôi siết tay ông.
"Cảm thấy còn khỏe hơn cả trước ấy chứ, mặc dù cẳng chân bên này vẫn còn lủng cà lủng củng."
"Lủng củng là sao?" Cách dượng diễn tả khiến tôi phì cười.
Dượng cũng cười đáp lại "Lủng củng nghe hay hơn là lủng lẳng chứ hả."
"Ôi, ba ơi, con rất vui khi thấy ba đã ổn."
"Ba cũng thế, Annie. Ba muốn dùng cái bên đầu gối lủng củng này tung hứng cho cháu ngoại mình nữa chứ. Chẳng tội gì lại để lỡ dịp vui như thế."
Tôi chớp mắt nhìn dượng. Trời. Dượng biết rồi ư? Thế là tôi phải kìm lại những giọt nước mắt đang dâng lên nơi khóe mắt.
"Con và Christian vẫn hòa thuận đấy chứ?"
"Bọn con vừa cãi nhau," tôi khẽ đáp, cố thốt thành lời khỏi cuống họng bị nghẹn cứng. "Bọn con sẽ tự giải quyết được thôi."
Ông gật đầu. "Cậu ấy là người tốt, chồng con ấy." Ray vỗ về.
"Tùy lúc đấy ạ. Bác sĩ bảo sao hả ba?" Tôi không muốn nhắc đến chồng mình lúc này, chủ đề có anh thật nhức nhối.
KHI TÔI VỀ TỚI ESCALA THÌ CHRISTIAN chưa về nhà.
"Christian gọi điện báo cậu ấy sẽ làm việc muộn," bà Jones báo tin với vẻ nuối tiếc.
"Ồ. Cảm ơn bà cho tôi biết." Sao anh ấy không bảo thẳng tôi nhỉ? Chà, anh ấy đang thể hiện mức độ hờn dỗi hoàn toàn mới mẻ đây. Tôi chợt nhớ lại vụ cãi nhau xoay quanh lời thề nguyền khi kết hôn và cơn thịnh nộ của anh lúc đó. Nhưng giờ tôi mới là người bị làm phiền chứ.
"Cô thích ăn gì tối nay?" vẻ mạnh mẽ, dứt khoát lóe lên trong ánh mắt bà Jones.
"Mì Ý cũng được."
Bà mỉm cười. "Cô thích mì sợi, nui ống hay nui xoắn?"
"Mì sợi kèm sốt Bolognese của bà."
"Có ngay. Và Ana này... cô nên biết cậu Grey đã phát cuồng lên lúc sáng nay khi cậu ấy tưởng cô bỏ đi rồi. Cậu ấy không còn kiềm chế nổi mình nữa." Bà mỉm cười trìu mến.
Ồ...
CHÍN GIỜ TỐI MÀ ANH vẫn chưa về nhà. Tôi ngồi bên bàn làm việc trong thư viện, tự hỏi không biết anh đang ở đâu. Tôi gọi cho anh.
"Ana à," anh nhận điện với giọng lạnh tanh.
"Anh."
Anh hít vào thật khẽ. "Chào em," anh đáp, giọng trầm hơn.
"Anh sắp về chưa?"
"Lát nữa."
"Anh đang ở văn phòng à?"
"Ừ. Thế em nghĩ anh ở đâu được?"
Chỗ bà ta. "Em để anh làm tiếp vậy."
Cả hai chúng tôi cứ giữ máy, sự im lặng kéo dài và siết lấy giữa hai người.
"Chúc ngủ ngon, Ana," cuối cùng anh lên tiếng trước.
"Chúc ngủ ngon, Christian."
Anh gác máy.
Ôi quỷ thật. Tôi nhìn đăm đăm vào điện thoại. Không biết anh ấy muốn tôi làm gì nữa. Tôi sẽ không để anh cứ đè đầu cưỡi cổ tôi đâu. Phải rồi, anh đang giận, khá đủ rồi. Tôi cũng giận. Nhưng cũng phải biết mình biết người chứ. Tôi đâu có đi nói chuyện hớ hênh với nhân tình cũ thuở ấu thơ của mình. Tôi muốn anh phải thừa nhận rằng đó là một cách hành xử không thể chấp nhận được.
Tôi ngồi tựa lưng trên ghế, nhìn chăm chăm chiếc bàn bia trong thư vện, hồi tưởng lại những lần vui vẻ khi chơi trò này. Tôi đặt tay lên bụng. Có lẽ chỉ tại còn sớm quá. Dù có thế cũng không có nghĩa là... Và dù tôi mới chỉ nghĩ tới thôi, cô nàng Tiềm Thức đã gào lên không được! Nếu tôi tự giải quyết việc có thai này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình - hay Christian đâu. "Ôi, Kẹo Con, con đã làm gì chúng ta thế này?" Tôi vẫn chưa thể đối diện với việc nói chuyện với Kate. Tôi không thể nói chuyện với bất kì ai được. Tôi nhắn cho cô bạn, hứa sẽ gọi lại sớm.
Tới mười một giờ, tôi buồn ngủ díu hết cả mắt. Tôi miễn cưỡng đi về căn phòng hôm trước. Cuộn mình dưới chiếc chăn bông, cuối cùng tôi cũng để mình thiếp đi, trong tiếng nức nở nặng nề đau đớn...
KHI TỈNH DẬY, đầu tôi nặng trĩu. Tia nắng mùa thu hanh vàng rọi qua khung cửa sổ lớn trong phòng. Liếc nhìn đồng hồ, tôi thấy đã bảy rưỡi sáng. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là Christian đâu rồi? Tôi ngồi dậy rồi thả chân xuống giường. Trên sàn nhà cạnh giường là chiếc cà vạt xám bạc của Christian, chiếc tôi thích nhất.
Khi tôi đi ngủ đêm qua nó đâu có nằm đây. Tôi nhặt nó lên và ngắm nghía, vuốt ve lớp vải lụa giữa hai đầu ngón tay, rồi áp nó lên má. Anh đã ở đây, nhìn tôi ngủ. Tia hy vọng lóe lên trong tôi.
BÀ JONES ĐANG BẬN RỘN trong bếp khi tôi xuống cầu thang.
"Chúc buổi sáng tốt lành," bà chào đón với vẻ mặt rạng rỡ.
"Chào buổi sáng. Christian đâu nhỉ?" Tôi hỏi.
Mặt bà sạm xuống. "Cậu ấy vừa đi rồi."
"Hóa ra anh ấy có về nhà?" Tôi cứ hỏi lại cho chắc, mặc dù có chiếc cà vạt của anh làm bằng chứng rồi.
"Cậu ấy có về," bà đáp. "Ana, xin cô thứ lỗi cho tôi vì đã nói thẳng, nhưng mong cô đừng ruồng bỏ cậu ấy. Cậu ấy rất ương bướng."
Tôi gật đầu và bà ấy không nói nữa. Tôi chắc vẻ mặt của mình mách bà hiểu rằng tôi không muốn nhắc đến anh chồng quấy quả của mình bây giờ nữa.
KHI TỚI CƠ QUAN, tôi kiểm tra email. Tim tôi nhảy tưng tưng khi thấy có thư của Christian.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Portland
Ngày: 15 tháng 9 năm 2011 06:45
Tới: Anastasia Grey
Ana à,
Hôm nay anh đang bay tới Portland.
Anh có mấy việc cần kí kết với WSU.
Anh nghĩ em muốn biết tin.
Christian Grey
CEO, Grey Entreprises Holdings, Inc
Ôi. Mắt tôi ứa lệ. Thế ư? Bụng tôi thắt lại. Trời đất! Tôi nôn nao quá.
Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh, vừa kịp tống hết bữa sáng vào toilet. Tôi ngồi thụp xuống sàn nhà, đầu gục xuống hai tay. Còn gì khốn khổ hơn thế nữa không? Một lát sau, có tiếng gõ cửa khe khẽ.
"Ana?" Hannah gọi.
Quái quỷ. "Vâng?"
"Chị không sao chứ?"
"Lát nữa tôi sẽ ra."
"Boyce Fox đang ở đây chờ gặp cô."
Chết tiệt. "Dẫn ông ta tới phòng họp. Tôi sẽ tới đó một phút nữa."
"Cô có muốn dùng trà không?"
"Vâng, cảm ơn cô."
SAU BỮA TRƯA - LẠI LÀ bánh kẹp kem phômai và cá hồi, mà tôi cố nuốt cho xong bữa - tôi bơ phờ nhìn vào máy tính những mong tìm cảm hứng rồi tự hỏi Christian và tôi sẽ làm thế nào để giải quyết vấn đề trọng đại này đây.
Chiếc BlackBerry đổ chuông, làm tôi giật bắn mình. Tôi liếc nhìn màn hình - là Mia gọi. Chà, chính người tôi cần đây rồi, cô ấy với lòng nhiệt tình và hăng hái của mình. Tôi lưỡng lự, không biết có nên mặc kệ không nghe máy không, nhưng phép lịch sự đã thắng thế.
"Mia à," tôi đáp lại vui vẻ.
"Chà, xin chào, Ana - lâu lắm mới nói chuyện." Giọng nam giới thật quen thuộc. Khốn nạn!
Tôi nổi da gà, tóc tai dựng đứng cả lên trong khi chất adrenaline chạy dọc cơ thể và trái đất đang ngừng quay.
Là Jack Hyde.