50 Sắc Thái - Fifty Shades of Grey

Quyển 2 - Chương 22




_Mặt mũi tôi tái nhợt khi máu huyết như đóng băng lại, nỗi sợ hãi bao trùm. Tôi bước vào giữa cô bạn và Christian theo bản năng.

“Cái gì thế?” Christian khẽ hỏi, giọng dè dặt.

Tôi chưa trả lời anh ngay. Không tin nổi Kate lại làm chuyện này.

“Kate! Cái này chẳng liên quan gì tới cậu cả,” tôi nhìn cô ấy hằn học, cơn giận lấn lướt nỗi sợ. Sao cô ấy dám làm thế? Không phải bây giờ, không phải ngày hôm nay. Không thể vào sinh nhật của Christian được. Ngạc nhiên trước phản ứng của tôi, cô nàng chớp chớp đôi mắt mắt xanh tròn xoe. “Ana, cái gì đấy?” Christian hỏi lại, giọng đe dọa.

“Christian, xin anh ra ngoài đi?” Tôi đáp.

“Không. Cho anh xem.” Anh giơ tay ra, và tôi hiểu không nên đôi co với anh ấy - giọng anh ấy lạnh lùng và gay gắt rồi. Tôi miễn cưỡng đưa anh tờ giấy.

“Anh ấy làm gì cậu thế hả?” Kate hỏi, phớt lờ Christian. Trông cô ấy rất e sợ. Tôi đỏ bừng mặt khi hàng loạt những hình ảnh khêu gợi lướt nhanh qua tâm trí.

“Không phải việc của cậu, Kate.” Tôi không kìm được giọng nói bực dọc.

“Cô lấy cái này ở đâu?” Christian hỏi, đầu nghiêng một bên, mặt ngây ra, nhưng giọng nói khẽ đe doạ. Kate đỏ mặt.

“Chuyện ấy không liên quan.” Trước cái nhìn chằm chằm lạnh lùng của anh ấy, cô bạn vội vàng nói tiếp. “Trong túi áo khoác chắc là của cậu, mình tìm thấy ở sau cửa phòng ngủ của Ana.” Đối diện ánh nhìn ghê gớm của Christian, vẻ cứng rắn của Kate hơi sỠgiảm, nhưng có vẻ cô bạn đã lấy lại bình tĩnh và quắc mắt với anh.

Trông cô nàng đặc sệt vẻ khiêu chiến trong chiếc váy đỏ tươi bó sát. Rất tuyệt. Nhưng tại sao cô lại mắc mớ vào quần áo của tôi thế? Thường thì đâu có thế.

“Cô đã kể với ai chưa?” Giọng Christian mượt như lụa.

“Không! Tất nhiên là chưa rồi,” Kate gắt lên, bị chạm tự ái. Christian gật đầu và có vẻ thoải mái. Anh xoay người, đi ra chỗ lò sưởi. Kate và tôi ngây ra nhìn anh lấy bật lửa trên bệ lò, đốt tờ giấy rồi thả tay ra, để nó cháy từ từ trong vỉ lò tới khi không còn gì. Căn phòng im lặng đến ngột ngạt.

“Kể cả Elliot chứ?” Tôi hỏi, quay sang Kate.

“Không ai hết,” Kate đáp rất dứt khoát, và lần này cô ấy trông thật bối rối và tổn thương. “Mình chỉ muốn biết cậu vẫn ổn, Ana,” cô khẽ nói.

“Mình ổn mà Kate. Còn hơn thế. Xin cậu đấy, Christian và mình rất suôn sẻ, thực tình tốt đẹp - chuyện cũ rồi. Hãy quên nó đi.”

“Quên đi ư?” cô ấy đáp. “Sao mà quên được đây? Anh ấy đã làm gì cậu?” Đôi mắt xanh lục của cô nàng chất chứa nỗi quan tâm chân thành.

“Anh ấy chẳng làm gì mình cả, Kate. Nói thật đấy - mình ổn mà.”

Cô chớp chớp mắt.

“Thật không?” cô hỏi.

Christian choàng tay quanh người tôi và kéo tôi lại gần, mắt không rời khỏi Kate.

“Ana mới ưng thuận làm vợ tôi, Katherine ạ,” anh khe khẽ nói.

“Vợ à!” Kate kêu lên the thé, mắt mở lớn hoài nghi.

“Chúng tôi sắp kết hôn. Tối nay chúng tôi định báo tin đính hôn,” anh đáp.

“Ồ!” Kate sững sờ ngó tôi. Cô nàng quá choáng váng. “Mình để cậu một mình mười sáu ngày và có chuyện thế này sao? Đột ngột quá. Thế hôm qua, khi mình bảo...” Cô nhìn tôi bối rối. “Cái email vừa rồi cũng khớp với tất cả chuyện này à?”

“Không đâu, Kate. Quên nó đi, xin cậu đấy. Mình yêu anh ấy và anh ấy yêu mình. Đừng thế nữa. Đừng làm hỏng bữa tiệc sinh nhật và buổi tối của chúng mình,” tôi năn nỉ. Cô chớp mắt và bất thình lình đôi mắt cô long lanh lệ.

“Không đâu. Tất nhiên mình không định thế. Cậu khỏe chứ hả?” Cô ấy cứ muốn đoan chắc lại.

“Chưa bao giờ mình thấy hạnh phúc hơn,” tôi khẽ đáp. Cô với sang siết chặt tay tôi mặc kệ vòng tay Christian đang choàng quanh tôi.

“Cậu thực sự ổn hả?” cô hỏi thăm đầy hy vọng.

“Ừ.” Tôi cười tươi với cô nàng, niềm vui đã trở lại. Cô ấy đã bình tĩnh lại, mỉm cười với tôi, niềm hạnh phúc ở tôi phản chiếu ngược lên cô bạn. Tôi bước ra khỏi tay Christian, thế là cô ấy ôm chầm lấy tôi ngay.

“Ôi, Ana - mình đã lo cuống lên khi đọc được cái đó. Chẳng biết phải nghĩ gì nữa. Cậu sẽ giải thích cho mình chứ hả?” cô thì thầm.

“Hôm khác nhé, không phải bây giờ.”

“Tốt rồi. Mình sẽ không nói với ai hết. Mình yêu cậu lắm, Ana, như chị em ruột mình. Mình cứ tưởng... Mình chẳng biết nghĩ gì nữa. Mình xin lỗi. Thấy cậu vui là mình vui rồi.” Cô ấy nhìn thẳng sang Christian và nhắc lại lời xin lỗi. Anh gật đầu đáp lại, ánh nhìn lãnh đạm, và vẻ mặt không hề thay đổi. Ôi chết thật, anh ấy vẫn giận.

“Mình thực lòng xin lỗi. Cậu nói đúng, không phải việc của mình,” cô nói tiếp.

Có tiếng gõ cửa khiến Kate và tôi giật bắn mình, đứng tách nhau ra. Bác Grace ló vào hỏi thăm.

“Mọi việc ổn chứ, con yêu?” Bà hỏi Christian.

“Mọi chuyện ổn ạ, bác Grey,” Kate đáp ngay lắp tự.

“Tốt ạ, thưa mẹ,” Christian nói.

“Tốt rồi.” Grace bước vào phòng. “Thế thì chắc các cháu không phiền nếu bác ôm con trai mình nhân ngày sinh nhật chứ.” Bà cười với hai đứa tôi. Anh ôm bà thật chặt và vui vẻ ngay tức thì.

“Chúc mừng sinh nhật con yêu,” bà dịu dàng nói, mắt nhắm lại trong vòng tay con trai. “Mẹ rất mừng là con vẫn về với chúng ta.”

“Mẹ à, con ổn mà.” Christian cười với mẹ. Bà lùi lại, ngắm con thật kỹ lưỡng rồi tươi cười.

“Mẹ rất mừng cho con,” bà đáp và vuốt mặt anh.

Anh cười với mẹ - nụ cười rạng ngời hết cỡ.

Bà ấy biết tin rồi! Anh ấy kể với mẹ khi nào nhỉ?

“Giờ thì, nếu các con đã bàn bạc to nhỏ xong rồi, có cả một đám đông mọi người tới đây kiểm tra xem con có thực sự còn nguyên vẹn không đấy, Christian, và để mừng sinh nhật con nữa.”

“Con sẽ tới đó ngay.”

Bác Grace liếc sang tôi lo lắng và dường như yên tâm hơn khi thấy chúng tôi mỉm cười. Bà nháy mắt với tôi và giữ cửa mở để chúng tôi đi ra. Christian chìa tay cho tôi đón lấy.

“Christian à, em thực tình xin lỗi,” Kate dịu giọng nói. Kate mà nhún nhường là chuyện đáng chứng kiến lắm đấy. Christian gật đầu với cô bạn, rồi chúng tôi cùng đi ra.

Ở hành lang, tôi ngước lên hỏi Christian. “Mẹ anh biết chuyện chúng mình à?”

“Ừ.”

“Ôi.” Tưởng tượng buổi tối hôm nay suýt bị cô nàng ương bướng Kavanah làm hỏng mà xem. Tôi rùng mình trước ý nghĩ rằng lối sống riêng nhiều khuất tất của Christian bị mọi người biết được hết.

“Chà chà, một khởi đầu thú vị cho tối nay.” Tôi âu yếm cười với anh. Anh liếc xuống tôi - cái nhìn vui vẻ của anh đã trở lại rồi. Tạ ơn thượng đế.

“Lúc nào cũng thế, cô Steele, em có năng khiếu khéo mồm khéo miệng đấy.” Anh đưa tay tôi lên môi và hôn vào khớp ngón tay khi bước vào phòng khách và đột nhiên, một tràng pháo tay vang rền khắp nơi.

Trời đất. Có bao nhiêu người tới đây thế này?

Tôi lướt nhanh khắp phòng: Cả gia đình Grey, Ethan đứng với Mia, bác sĩ Flynn và vợ, chắc thế. Có Mac ở chỗ thuyền buồm, anh chàng người Mĩ Phi cao to đẹp trai - tôi còn nhớ mình thấy anh ta ở văn phòng của Christian lần đầu gặp Christian; cô bạn gái rắc rối của Mia, có hai phụ nữ tôi không biết và... Ôi không. Lòng tôi chùng xuống. Người đàn bà ấy... quý bà Robinson.

Gretchen đi ra với một khay sâm-panh. Cô nàng mặc một chiếc váy đen xẻ cổ sâu, tóc bới cao chứ không buộc túm đuôi ngựa, đỏ má và chấp chới mi mắt nhìn Christian. Tiếng vỗ tay lắng dần, Christian siết chặt tay tôi khi mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh chờ đợi.

“Cảm ơn mọi người. Xem chừng tôi cần một chút này.” Anh đỡ hai ly rượu trên khay của Gretchen và hơi nhếch miệng mỉm cười với cô nàng. Tôi đoán Gretchen sắp chết ngất đến nơi. Anh đưa một ly cho tôi.

Anh giơ cao ly rượu mời tất cả mọi người trong phòng, và ngay lập tức mọi người nhào về phía trước. Dẫn đầu là một người đàn bà quỷ sứ mặc tuyền màu đen. Bà ta có bao giờ mặc màu khác không nhỉ?

“Christian, tôi đã lo lắng lắm đấy.” Elena ôm anh nhanh và hôn lên hai má. Anh vẫn không chịu buông tôi mặc dù tôi cố rút tay ra.

“Tôi ổn mà, Elena,” Christian lạnh lùng đáp.

“Sao cậu không gọi cho tôi?” Giọng bà ta nài nỉ thảm thiết, mắt tìm kiếm mắt anh.

“Tôi bận quá.”

“Cậu có nhận được lời nhắn của tôi không?”

Christian cựa mình khó chịu và kéo tôi lại gần hơn, choàng tay quanh người tôi. Mặt anh vẫn hững hờ nhìn Elena. Bà ta không thể lờ tôi đi được nữa, nên gật đầu lịch sự về phía tôi.

“Chào Ana,” bà ta mấp máy miệng. “Trông cô đáng yêu lắm cưng ạ.”

“Chào Elena,” tôi cũng dửng dưng đáp. “Cảm ơn bà.”

Tôi bắt gặp ánh mắt bác Grace. Bà nhăn mặt nhìn cả ba chúng tôi.

“Elena, tôi có tin này cần thông báo,” Christian nói, mắt bình thản nhìn bà ta.

Đôi mắt xanh lơ long lanh của bà ta sa sầm lại. “Dĩ nhiên rồi.” Bà ta gượng cười rồi lùi ra.

“Thưa mọi người,” Christian cất tiếng gọi. Anh chờ một lát tới khi tiếng ồn ào trong phòng lắng xuống và mọi ánh mắt lại hướng về phía anh.

“Cảm ơn các vị đã tới đây hôm nay. Tôi phải thú nhận rằng mình tưởng sẽ có bữa cơm thân mật với gia đình, thế nên đây là một bất ngờ thú vị.” Anh nhìn chòng chọc về phía Mia, cô bé đang cười toe toét và giơ tay vẫy vẫy anh. Christian lắc đầu ngao ngán và nói tiếp.

“Ros và tôi” - anh hướng tới với người phụ nữ tóc đỏ đang đứng cạnh người phụ nữ tóc vàng ngực nở - “hôm qua đã gặp phải sự cố suýt nguy hiểm tính mạng.”

Ồ, đó là Ros người vẫn làm việc với anh. Cô ấy cười và nâng ly về phía anh. Anh gật đầu đáp lại.

“Nên tôi đặc biệt vui mừng được ở đây hôm nay để chia sẻ với tất cả các vị tin tức tốt lành của tôi. Người phụ nữ xinh đẹp này” - anh liếc xuống nhìn tôi - “cô Anastasia Rose Steele, vừa ưng thuận làm vợ tôi và các vị là những người đầu tiên biết tin.”

Đa phần đều sững sờ kinh ngạc, một vài người chúc mừng, rồi một tràng pháo tay! Chà chà - thực sự đến lúc rồi đây. Tôi đoán mình có màu như chiếc váy Kate mặc. Christian đỡ cằm tôi, nâng môi tôi tới gần anh rồi hôn phớt nhẹ.

“Em sẽ là của anh.”

“Rồi còn gì,” tôi khẽ đáp.

“Hợp pháp cơ,” anh mấp máy môi và cười ranh mãnh.

Lily đang đứng cạnh Mia trông tiu nghỉu; Gretchen thì như thể vừa nuốt phải cái gì đắng chát khó chịu lắm. Khi tôi lo lắng ngó quanh đám đông đang túm tụm lại, tôi bắt gặp ánh mắt Elena. Miệng bà ta há hốc. Bà ấy choáng váng quá - có khi đang hốt hoảng, và tôi không kìm được chút cảm giác mãn nguyện mãnh liệt khi thấy bà ta chết điếng người.

Nhưng mà bà ta làm cái quái gì ở đây nhỉ?

Carrick và Grace cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi nhanh chóng được ôm hôn và được cả nhà Grey quây lấy xung quanh.

“Ôi, Ana - mẹ rất mừng hai con sắp trở thành người một nhà,” Grace thốt lên chan chứa tình cảm. “Christian thay đổi đấy... Nó... đang hạnh phúc. Mẹ cảm ơn con lắm.” Tôi đỏ bừng bừng, bối rối trước tình cảm dào dạt của bà nhưng cũng thầm thinh thích trong lòng.

“Nhẫn đâu hả chị?” Mia la lên khi ôm chầm tôi.

“À... Ừm...” Phải rồi. Nhẫn nữa! Tôi chẳng nghĩ tới chuyện nhẫn nhiếc. Tôi liếc nhìn Christian.

“Bọn anh sẽ đi chọn với nhau.” Christian trừng mắt với cô em.

“Ôi, đừng nhìn em kiểu thế, anh Grey!” cô quát lại, rồi quàng tay quanh người anh. “Em sợ anh lắm đấy, Christian,” cô bé nói. Cô ấy là người duy nhất tôi biết không bị kiểu trừng mắt của Grey đe dọa. Tôi thấy nao núng rồi đây... Chà chà, chắc chắn sẽ quen thôi mà.

“Khi nào hai người cưới? Anh chị chọn được ngày chưa?” Cô bé cười tươi rói với Christian.

Anh lắc đầu, rõ ràng bực mình. “Chưa biết, và chưa có ngày. Ana và anh cần bàn bạc thêm đã,” anh cáu kỉnh đáp.

“Em mong anh chị sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành tráng, ở ngay đây,” cô bé hăng hái nói thêm, phớt lờ vẻ gay gắt của ông anh.

“Bọn anh có thể sẽ bay đi Vagas ngày mai đấy,” anh càu nhàu với cô bé, và nhận được ngay cái bĩu môi nhăn nhó đúng kiểu Mia Grey. Anh trợn tròn mắt rồi quay sang Elliot, ông anh trai ôm choàng lấy Christian đầy thắm thiết lần thứ hai như thể lâu lắm mới gặp.

“Cứ thế phát huy nhé, em trai.” Anh vỗ lên lưng Christian.

Sự hưởng ứng từ căn phòng đầy náo nhiệt, và mấy phút sau đó tôi thấy mình đang bên cạnh Christian cùng bác sĩ Flynn. Elena hình như biến mất dạng, còn Gretchen thì rầu rĩ tiếp sâm-panh đầy các ly.

Đứng cạnh bác sĩ Flynn là một phụ nữ trẻ nổi bật với mái tóc dài đen tuyền, xẻ giữa đầy ấn tượng và mắt nâu lục dễ thương.

“Christian,” Flynn chào, chìa tay ra. Christian bắt tay anh ấy nồng nhiệt.

“Chào John. Rhian.” Anh hôn lên má người phụ nữ tóc đen. Cô ấy xinh xắn dễ thương thật.

“Mừng là cậu vẫn về với chúng tôi, Christian. Cuộc đời hẳn sẽ u ám - và túng quẫn lắm - nếu thiếu cậu.”

Christian cười mỉm.

“Kìa John!” Rhian quở trách, trước vẻ thích thú của Christian.

“Rhian, đây là Anastasia, vợ sắp cưới của tôi. Ana, đây là vợ John.”

“Rất vui được gặp người phụ nữ cuối cùng đã đoạt được trái tim Christian.” Rhian thân thiện cười với tôi.

“Cảm ơn chị,” tôi lí nhí đáp, lại bối rối rồi.

“Cậu đã ghi được bàn cầu trường vào trúng gôn đấy, Christian,” bác sĩ Flynn lắc đầu với vẻ hoài nghi thú vị. Christian nhăn mặt với ông.

“John - lại cái trò ẩn dụ về trò cricket đấy.” Rhian trợn tròn mắt. “Chúc mừng đôi bạn về chúc mừng sinh nhật nhé, Christian. Một món quà sinh nhật thật tuyệt vời nhỉ.” Cô ấy mỉm cười rạng rỡ với tôi.

Tôi không biết bác sĩ Flynn cũng ở đây, cả Elena nữa. Khá bất ngờ, tôi nghĩ vắt óc để xem mình có cần hỏi gì ông không, nhưng một bữa tiệc sinh nhật không phải nơi gặp gỡ phù hợp để xin tư vấn tâm lý.

Chúng tôi nói chuyện lặt vặt thêm mấy phút. Rhian là bà mẹ nội trợ ở nhà với hai bé con. Tôi đoán cô ấy là lý do khiến bác sĩ Flynn hành nghề ở nước Mĩ.

“Cô ấy khỏe rồi, Christian, đáp ứng tốt với điều trị. Thêm vài tuần nữa thì chúng ta có thể xem xét việc điều trị ngoại trú.” Bác sĩ Flynn và Christian hạ thấp giọng nói chuyện, nhưng tôi không ngăn được mình dỏng tai nghe, phần nào bất lịch sự với Rhian.

“Thế rồi giờ lại lỉnh kỉnh tã bỉm với sữa cháo thôi...”

“Mấy việc ấy hẳn chốn hết thời gian của chị.” Tôi ngượng đỏ mặt, quay lại câu chuyện với Rhian, chị ấy cười rất duyên dáng. Tôi biết Christian và Flynn đang bàn chuyện về Leila. “Cứ hỏi cô ta vài chuyện giúp tôi,” Christian khẽ nói.

“Thế cô làm gì hả Anastasia?”

“Chị cứ gọi là Ana được rồi ạ. Tôi làm về xuất bản.” Christian và bác sĩ Flynn lại càng hạ thấp giọng hơn, bực thật đấy. Nhưng họ ngừng nói chuyện khi có hai phụ nữ lúc nãy tôi không biết mặt tới nhập hội - là Ros và cô nàng ngực đẫy đà mà Christian giới thiệu là đối tác của mình tên Gwen.

Ros có sức quyến rũ thật, và tôi sớm phát hiện ra họ sống gần như đối diện với Escala. Cô ấy ca tụng tài lái máy bay của Christian hết lời. Đó lần đầu cô ấy ngồi trên Charlie Tango, và cô ấy bảo chẳng ngần ngại được đi lần nữa. Cô ấy là một trong số ít phụ nữ tôi từng gặp không bị lóa mắt bởi anh ấy... chà, một điều rõ rành rành.

Gwen thì có khiếu hài hước nên cứ cười khúc khích suốt, nên Christian có vẻ thoải mái lạ thường với hai người bọn họ. Anh biết họ khá rõ. Họ không nói chuyện công việc, nhưng có thể nói Ros là một phụ nữ thông minh có khả năng dễ dàng bắt kịp Christian. Cô ấy cũng có điệu cười khàn khàn ồ ồ vì hút quá nhiều thuốc lá.

Grace cắt ngang cuộc nói chuyện thư thả của chúng tôi để thông báo với mọi người rằng bữa tiệc buffet đã sẵn sàng trong bếp nhà Grey. Khách khứa từ từ đi về phía sau ngôi nhà.

Mia chặn kịp tôi ở hành lang. Cô mặc chiếc bộ váy hồng nhạt bồng bềnh như búp bê và giày gót nhọn, cô bé trội hẳn hơn tôi như thiên thần trên cây giáng sinh. Cô ấy cầm hai li rượu cocktail.

“Chị Ana,” cô bé khe khẽ gọi. Tôi ngước lên nhìn Christian, anh buông tôi ra với ánh mắt như nhắn nhủ dịp-may-mắn- nhất-ở-con-bé-mà-anh-thấy-không-thể-đối-phó-được, thế là tôi lỉnh vào bếp với cô bé.

“Đây này chị,” cô bé mời mọc với vẻ láu lỉnh. “Món martini chanh đặc biệt của bố em - ngon hơn hẳn sâm-panh cơ.” Cô bé đưa tôi ly rượu và hồi hộp chờ tôi nhấp thử một ngụm.

“Ừm... ngon tuyệt. Nhưng mạnh quá.” Cô bé muốn gì thế? Cố tình chuốc tôi say à?

“Chị Ana, em cần mấy lời khuyên. Em không thể hỏi Lily - cô ấy quá khắt khe với mọi chuyện.” Mia đảo tròn mắt rồi cười tươi với tôi. “Cô ấy ghen tị với chị. Em nghĩ cô nàng đã hy vọng một ngày kia cô ấy với Christian có thể cặp với nhau.” Mia cười phá lên trước điều phi lý ấy, còn tôi thì hơi run trong lòng.

Đây là chuyện tôi sẽ phải đấu tranh trong thời gian dài nữa - những người phụ nữ khác thèm muốn anh chàng của tôi. Tôi gạt ý nghĩ khó chịu ấy ra khỏi đầu và kéo mình về với vấn đề trước mắt. Tôi nhấp thêm một ngụm martỉnỉ.

“Chị sẽ cố gắng giúp. Em kể đi.”

“Chị biết đấy, Ethan và em mới gặp nhau chưa lâu, cảm ơn chị đấy.” Cô cười tươi rói.

“Ừ.” Cô bé định dẫn dắt tới chuyện quái gì nữa thế?

“Ana à, anh ấy chẳng muốn hẹn hò em.” Cô bé bĩu môi.

“Ơ.” Tôi chớp chớp mắt, bị bất ngờ, và nghĩ thầm, Có lẽ cậu ấy đơn giản là không si mêem.

“Nghe này, chuyện chẳng hay ho gì. Anh ấy không muốn hẹn hò vì em gái anh ấy đang cặp với anh trai em. Chị biết đấy - anh ấy nghĩ làm thế thì như thể loạn luân. Nhưng em biết anh ấy thích em. Em có thể làm được gì đây?”

“Ồ, chị hiểu rồi,” tôi khẽ đáp, cố câu kéo thêm thời giờ cho mình. Biết nói gì nhỉ? “Em có thể đồng ý làm bạn và chờ thêm thời gian không? Ý chị là em cũng mới quen cậu ấy.”

Cô bé nhướng mày lên.

“Này này, chị biết mình chỉ mới quen anh Christian nhưng mà...” tôi nhăn mặt, không chắc muốn nói gì. “Mia à, chuyện này thì em và Ethan phải giải quyết với nhau. Chị thì chị sẽ thử tiến bằng tình bạn xem sao.”

Mia cười tủm tỉm.

“Chị học cách nhìn đó từ Christian hử?”

Tôi đỏ mặt. “Nếu em cần lời khuyên, hỏi Kate xem. Chị ấy có thể hiểu thấu vấn đề ví như em trai mình cảm thấy thế nào.”

“Chị nghĩ thế à?” Mia hỏi.

“Ừ.” Tôi cười khích lệ.

“Tuyệt. Cảm ơn chị, Ana.” Cô bé lại ôm tôi rồi lon ton hí hửng quay đi ra cửa - trông khá án tượng, mặc dù đang mang đôi giày gót nhọn hoắt - chắc chắn tìm Kate để quấy rầy đây. Tôi nhấp một ngụm Martini nữa, và định đi theo cô bé thì bị chặn lại trên đường.

Elena lướt vào phòng, vẻ mặt căng thẳng, hằm hằm giận dữ. Bà ta khép cánh cửa lại rất khẽ sau lưng rồi trừng mắt với tôi.

Ơ, chết tiệt

“Ana,” bà ta khinh khỉnh chào.

Tôi huy động mọi sức bình tĩnh ở bản thân, hơi bồng bềnh nhờ hai ly rượu sâm-panh và ly cocktail mạnh chết người trên tay. Tôi đoán máu huyết đang rút hết khỏi mặt mình, nhưng tôi kịp huy động cả cô nàng Tiềm Thức lẫn Nữ Thần Ham Muốn lần lượt xuất hiện để giúp trấn tĩnh và lạnh lùng khi cần.

“Elena.” Tôi đáp khẽ, nhưng đều đều, mặc dù miệng khô rang. Sao người đàn bà này cứ làm tôi bực mình mãi thế? Và giờ bà ta muốn gì đây?

“Đáng ra tôi phải thành tâm chúc mừng cô, nhưng tôi nghĩ thế lại không được thích hợp.” Đôi mắt xanh lơ lạnh lùng sắc bén của bà ta hờ hững nhìn tôi, chất chứa sự căm ghét.

“Tôi chẳng cần cũng chẳng muốn bà chúc mừng đâu, Elena. Tôi vừa bất ngờ vừa thất vọng khi thấy bà ở đây.”

Bà ta nhướng mày lên. Tôi đoán bà bị bất ngờ.

“Tôi chưa từng nghĩ cô lại là đối thủ đáng gờm, Anastasia. Nhưng cô dần dần làm tôi ngạc nhiên đấy.”

“Tôi chẳng mảy may nghĩ gì về bà hết.” Tôi lạnh lùng nói dối. Christian sẽ hãnh diện lắm đây. “Giờ xin phép bà, tôi có nhiều việc hay ho hơn để làm hơn là lãng phí thời gian với bà.”

“Chưa nhanh thế đâu, thưa cô,” bà ta rít lên, tựa lưng vào cửa, chặn nó lại. “Cô nghĩ mình đang làm cái quái gì thế hả, ưng thuận cưới Christian ư? Nếu cô nghĩ dù chỉ một phút thôi cô có thể khiến cậu ấy hạnh phúc, thì cô nhầm to rồi.”

“Việc tôi chấp thuận với Christian chẳng liên quan gì tới bà.” Tôi cười duyên dáng đầy mỉa mai. Bà ta lờ tôi đi.

“Cậu ta có những nhu cầu - những nhu cầu mà cô không có khả năng đáp ứng được,” bà ta hả hê nói tiếp.

“Bà biết gì về nhu cầu của anh ấy?” Tôi gắt lên. Cảm giác thịnh nộ bừng bừng lên trong lòng khi chất adrenaline dấy lên trong cơ thể. Sao mụ khốn này dám thuyết giảng tôi? “Bà chẳng là cái thá gì, chỉ là kẻ dụ dỗ trẻ em bệnh hoạn, và nếu phải tay tôi, tôi sẽ quăng bà xuống mười bảy tầng địa ngục rồi mỉm cười bỏ đi. Giờ tránh ra cho tôi đi - hay tôi phải buộc bà làm thế đấy?”

“Cô đang phạm sai lầm nghiêm trọng đấy, quý cô.” Bà ta lắc ngón tay gày gò được tỉa tót đẹp đẽ trước mặt tôi. “Sao cô dám phán xét lối sống của chúng tôi? Cô chẳng hiểu gì hết, và cô không biết mình đang kéo bản thân mình vào chuyện gì đâu. Và nếu cô tưởng cậu ấy sẽ hạnh phúc với cô nàng đào mỏ bé bỏng rụt rè như cô...”

Ra thế! Tôi hất chỗ martini chanh còn lại trong ly vào mặt bà ta, làm bà ta ướt sũng.

“Bà đừng có nhúng mũi vào việc của tôi!” Tôi quát vào mặt bà ta. “Khi nào bà mới hiểu hả? Chẳng liên quan quái gì tới chuyện của bà!”

Bà ta sững sờ nhìn tôi, choáng váng vì sợ, quệt nước rượu nhớp nháp trên mặt. Tôi tưởng bà ta sắp nhào tới chỗ tôi, nhưng bà ta đột nhiên quay ngoắt về phía cánh cửa vừa mở.

Christian đang đứng ở lối vào. Mất một phần ngàn tích tắc để anh ấy nhận ra tình hình - tôi tái mét và run rẩy, bà ta ướt sũng và tím tái. Khuôn mặt đáng yêu của anh sa sầm lại, rồi nhăn nhó vì giận dữ khi anh bước tới đứng giữa chúng tôi.

“Bà đang làm chuyện quái gì thế hả, Elena?” anh hỏi, giọng lạnh như băng và pha lẫn đe doạ.

Bà ta chớp mắt nhìn anh. “Cô ta không hợp với cậu đâu, Christian,” bà thì thầm.

“Gì cơ?” anh quát lên, làm cả hai chúng tôi giật nảy mình. Tôi không nhìn thấy mặt anh, nhưng cả người anh gồng lên, toát ra vẻ thù địch.

“Làm thế quái nào bà biết cái gì hợp với tôi hay không hả?”

“Cậu có nhu cầu, Christian,” bà ta đáp với giọng êm du.

“Tôi đã bảo bà rồi - không phải việc của bà,” anh gầm lên. Ôi chết thật - Christian Cực Kì Giận Dữ vừa chồm lên dữ tợn. Mọi người sắp nghe thấy hết mất.

“Cái gì đây?” Anh dừng lại, trừng mắt nhìn bà ta. “Bà tưởng là bà sao? Bà tưởng mình mới hợp với tôi ư?” Giọng anh dịu xuống nhưng nhuốm vẻ khinh miệt, và đột nhiên tôi không muốn ở đây nữa. Tôi không muốn chứng kiến cuộc đối đầu thân mật này. Tôi định bỏ đi. Nhưng bị kẹt lại - chân tay tôi không chịu nhúc nhích.

Elena nuốt khan và dường như bà ta ưỡn mình thẳng đơ. Điệu bộ của bà ta thay đổi rất kín đáo, oai vệ hơn, rồi bà ấy tiến thẳng tới chỗ Christian.

“Tôi đã là điều tuyệt vời nhất đến với cậu,” bà ta rít lên đầy ngạo mạn. “Nhìn mình bây giờ mà xem. Một trong những doanh nhân giàu có, thành công nhất nước Mĩ - quyền lực, uy danh - cậu chẳng còn thiếu cái gì. Cậu là bá chủ trong thế giới của mình.”

Anh bước thụt lùi như thể vừa bị choang một cú đánh, ngây ra nhìn bà ta đầy bất ngờ vì bị xúc phạm.

“Cậu đã mê say việc đó, Christian, đừng cố phỉnh phờ bản thân nữa. Cậu từng dấn vào con đường tự hủy hoại bản thân mình, và tôi đã cứu vớt cậu khỏi đó, kéo cậu thoát khỏi cuộc sống phía sau những chấn song. Tin tôi đi cưng, đáng lẽ đời cậu đã xong từ bấy lâu rồi. Tôi đã dạy cậu mọi thứ cậu muốn biết, mọi thứ cậu cần.”

Mặt Christian trắng nhợt, chăm chăm nhìn bà ta kinh hoàng. Khi anh mở lời, giọng nói trầm và bối rối.

“Bà dạy tôi quan hệ, Elena. Nhưng chuyện đó trống rỗng, giống y như bà. Bảo sao Linc bỏ đi.”

Miệng tôi đắng ngắt. Tôi không nên ở đây. Nhưng tôi đứng như chôn chân một chỗ, bị mê mẩn thần trí khi họ bới móc ruột gan nhau ra.

“Bà chưa từng ôm tôi,” Christian lẩm bẩm. “Bà chưa từng nói yêu tôi.”

Bà ta nheo mắt lại. “Tình yêu chỉ cho những kẻ khờ thôi, Christian.”

“Cút ra khỏi nhà tôi.” Giọng nói giận dữ, đầy kiên quyết của bác Grace làm chúng tôi giật bắn người. Cả ba cái đầu quay ngoắt về phía Grace đứng ở ngưỡng cửa. Bà trừng mắt nhìn Elena. Bà ta tái nhợt dưới làn da rám nắng xứ Saint-Tropez.

Thời gian như đóng băng khi mọi người cùng hít vào hổn hển. Rồi bác Grace bước thẳng vào phòng, ánh mắt bừng bừng thịnh nộ không rời khỏi Elena, tới khi bà đứng trực diện trước bà ta. Elena mở tròn mắt hốt hoảng, Grace tát mạnh lên mặt bà ta, cú va chạm mạnh đến nỗi dội vào những bức tường phòng ăn và vọng lại.

“Đừng có chạm những móng vuốt dơ dáy của cô vào con trai tôi nữa, đồ đàng điếm, và cút khỏi nhà tôi - ngay!” Bà gắt lên dưới hàm răng nghiến chặt.

Elena ôm chặt bên má đang đỏ ửng lên và ngây ra vì hốt hoảng mất một lát, choáng váng và chớp mắt nhìn Grace. Rồi bà ta hấp tấp đi ra khỏi phòng, không thèm đóng cửa lại sau lưng.

Grace từ từ quay sang Christian, sự im lặng đầy căng thẳng chùm xuống như tấm màn dày ngăn giữa chúng tôi khi Christian và Grace nhìn nhau trân trối. Một lát sau, bác Grace mở lời.

“Ana, trước khi bác giao Christian cho cháu, cháu có thể cho bác một hai phút ở riêng với con trai mình được không?” Giọng bà nhẹ nhàng, khàn đục nhưng rất mạnh mẽ.

“Được ạ,” tôi đáp rồi vội vàng đi ra khỏi phòng thật nhanh, lo lắng liếc lại phía sau nhưng không ai nhìn tôi cả. Họ cứ nhìn nhau chằm chằm, không nói không rằng.

Ra tới hành lang tôi ngay lập tức mất thăng bằng. Tim tôi nện thình thịch, máu chảy rần rật trong huyết mạch... Tôi thấy sợ hãi và choáng ngợp quá sức mình. Trời đất ơi, chuyện thật nặng nề và giờ bác Grace biết mất rồi. Tôi không thể mường tượng ra bà sẽ nói gì với Christian. Tôi biết làm thế này thật không phải, nhưng tôi cứ tựa vào cánh cửa để cố nghe lén.

“Bao lâu rồi, Christian?” Giọng bác Grace nhẹ nhàng. Khó mà nghe rõ bà nói gì.

Tôi không nghe thấy tiếng anh ấy trả lời.

“Bấy giờ con mấy tuổi?” Giọng bà vẫn kiên quyết. “Kể mẹ biết đi. Lúc chuyện này bắt đầu thì con mấy tuổi?” Lần này tôi cũng không nghe thấy tiếng Christian.

“Mọi chuyện ổn chứ, Ana?” Ros cắt ngang.

“Vâng. Tốt cả. Cảm ơn chị. Tôi...”

Ros mỉm cười. “Tôi đang đi kiếm túi xách. Tôi cần hút điếu thuốc.”

Một lát sau, tôi tính đi cùng cô ấy.

“Tôi đi vào nhà vệ sinh chút.” Tôi cần lấy lại bình tĩnh và sắp xếp lại suy nghĩ của mình, ngẫm xem mình vừa nghe vừa thấy cái gì. Lên gác có lẽ là chỗ an toàn nhất để được một mình. Tôi nhìn theo dáng Ros đi vào phòng khác, tôi bước hai bậc thang một lên tầng hai, rồi lên thẳng tầng ba. Chỉ có một nơi tôi muốn vào.

Tôi mở cửa phòng ngủ hồi nhỏ của Christian và đóng lại, hít vào thật mạnh. Tới chỗ chiếc giường, tôi nằm phịch xuống và nhìn trân trân lên trần nhà trắng tốt một màu.

Quỷ thằn ơi. Đấy rõ ràng là cuộc chạm trán đau đớn nhất mà tôi phải trải qua, và giờ tôi thấy tê điếng người. Chồng sắp cưới của tôi đối diện người tình cũ - không có cô dâu sắp cưới nào phải trải qua chuyện này mới phải. Cũng phải nói rằng, phần nào trong tôi thấy mừng khi bà ta bộc lộ đúng bản chất thật của mình, và tôi ở ngay đó chứng kiến hết.

Tôi nghĩ tới bác Grace. Tội nghiệp bác ấy, phải nghe thấy hết. Tôi ghì chặt chiếc gối của Christian. Đà đã nghe được chuyện Christian và Elena từng dan díu với nhau - nhưng không phải bản chất của vấn đề. Tạ ơn thượng đế. Tôi lầm bầm.

Tôi đang làm gì thế này? Biết đâu mụ quỷ cái ấy có lý.

Không được, tôi gạt phăng suy nghĩ ấy. Bà ta thật lạnh lùng và tàn nhẫn. Tôi lắc đầu. Bà ấy sai rồi. Tôi phù hợp với Christian. Tôi là thứ anh ấy cần. Và bỗng nhiên tôi nhận ra một điều cực kì rõ ràng, tôi không thắc mắc anh ấy đã sống theo kiểu của mình tới giờ như thế nào - mà là tại sao lại thế.

Lý do để anh làm những chuyện đó với vô số các cô gái - tôi thậm chí không muốn biết có bao nhiêu người. Cách sống như thế nào không sai. Họ đều trưởng thành cả.

Họ đều được an toàn, không mất trí, mối quan hệ đồng thuận hai bên - làm sao Flynn làm được thế nhỉ? Mà vấn đề là tại sao. Cái điều tại sao này mới sai trái. Cái tại sao này xuất phát từ nơi ẩn khuất thầm kín của anh ấy.

Tôi nhắm mắt lại, gác hai tay lên che chắn. Nhưng giờ anh đã tiến về phía trước, để lại chuyện cũ phía sau lưng, và cả hai chúng tôi đều minh bạch. Chúng tôi đều rọi sáng cho nhau. Chúng tôi có thể dẫn bước nhau đi. Một ý nghĩ nảy đến trong tôi. Chết thật! Một ý nghĩ âm ỉ gậm nhấm trong lòng, mà tôi thì đang ở vị trí cần để bóng ma đó ngủ yên. Tôi nhỏm dậy. Phải rồi, tôi phải làm được.

Tôi run rẩy đứng dậy, tuột giày ra, đi tới bàn của anh, xem xét tấm bảng gắn phía trên. Những bức ảnh Christian hồi trẻ vẫn ở đó - sao mà chua chát thế khi tôi nhớ tới cảnh tượng mình vừa chứng kiến giữa anh ấy và bà Robinson. Và ở một góc bảng là bức ảnh đen trắng nhỏ - người mẹ đẻ làm gái điếm nghiện ngập.

Tôi bật đèn bàn và hướng ánh sáng về bức ảnh. Tôi còn chẳng biết tên bà ấy. Trông bà ấy rất giống anh, nhưng trẻ hơn và u sầu hơn, và nhìn vào gương mặt âu sầu của bà ấy, tôi cảm thấy đầy thương cảm. Tôi cố tìm xem có nét tương tự nào giữa bà ấy với tôi không. Tôi ghé sát mắt vào bức ảnh, nhìn thật kỹ lưỡng và không nhận thấy gì. Có lẽ ngoại trừ mái tóc, nhưng tôi nghĩ tóc bà sáng màu hơn tóc tôi. Tôi không giống bà tẹo nào. Thật nhẹ cả người.

Cô nàng Tiềm Thức tặc lưỡi, khoanh hai tay lại và trừng mắt nhìn qua cặp kính bán nguyệt. Sao cậu cứ hành hạ bản thân mình thế? Cậu đã nói đồng ý. Tự mình chui đầu vào rọ còn gì. Tôi bĩu môi với cô nàng. Phải rồi, tự tôi đã quyết, mà mừng sao lại như thế. Tôi muốn nằm trên chiếc giường này cùng Christian đến hết đời. Nữ Hồng Ham Muốn trong tôi đang khoanh chân ngồi thiền nở nụ cười bình thản. Đúng thế. Tôi đã có quyết định đúng đắn.

Tôi phải đi tìm anh ấy - Christian chắc đang lo đây. Không biết tôi ở trong phòng anh được bao lâu rồi; anh sẽ tưởng tôi biến mất tăm mất tích. Tôi đảo tròn mắt khi ngẫm nghĩ phản ứng của anh ra sao. Hy vọng anh và bác Grace đã nói chuyện xong. Tôi rùng mình khi tưởng tượng bà đã nói gì với anh ấy.

Tôi chạm mặt Christian khi anh đang đi lên cầu thang tầng hai để tìm tôi. Nét mặt anh căng thẳng và mệt mỏi - không còn là anh chàng Lắm Chiêu vô tư lự lúc đến nữa rồi. Khi tôi bước tới đầu cầu thang, anh dừng lại ở bậc thang trên cùng, chúng tôi đứng đối diện mắt thẳng mắt nhau.

“Chào em,” anh dè dặt nói.

“Chào anh,” tôi cũng đáp lại e dè.

“Anh đã lo...”

“Em biết,” tôi ngắt lời anh. “Em xin lỗi - em không thể tham dự tiệc tùng. Anh biết đấy, nên em phải lánh mặt đi. Để suy nghĩ. Tôi với tay vuốt ve mặt anh. Mắt anh nhắm lại và áp má vào lòng bàn tay tôi.

“Và em nghĩ em nên tránh vào phòng anh à?”

“Vâng.”

Anh đỡ lấy tay tôi và kéo vào lòng mình tôi tự nguyện đón lấy vòng tay anh, nơi yêu dấu nhất của tôi trên thế giới này. Anh có mùi thơm của quần áo mới, cơ thể sạch sẽ và mùi thơm của Christian - hương vị gợi cảm và êm đềm nhất quả đất. Anh dụi mũi vào tóc tôi hít hà.

“Anh xin lỗi đã để em phải chịu đựng mấy chuyện này.”

“Không phải lỗi của anh đâu, Christian. Sao bà ta lại ở đây?” Anh cúi nhìn tôi và miệng anh nhếch lên áy náy.

“Bà ta là bạn bè của gia đình.”

Tôi cố kìm không phản ứng lại. “Giờ thì không còn nữa rồi. Mẹ anh sao rồi?”

“Bây giờ mẹ đang cực kì giận anh. Anh thực lòng mừng có em ở đây, và ta đang có tiệc. Nếu không chắc anh chỉ còn nước hấp hối.”

“Tệ thế hử?”

Anh gật đầu, mắt nhìn nghiêm nghị, tôi cảm nhận được anh bối rối nhường nào trước phản ứng của mẹ.

“Anh có trách bà không?” Giọng tôi thật dịu nhẹ, dỗ dành.

Anh ôm tôi thật chặt, và dường như chưa biết chắc, nên tiếp tục nghĩ ngợi.

Cuối cùng anh đáp. “Không.”

Whoa! Đột phá mới đây. “Mình ngồi nhé?” tôi hỏi.

“Ừ. Ở đây à?”

Tôi gật đầu và cùng ngồi xuống đầu cầu thang.

“Thế giờ anh cảm thấy sao?” tôi hỏi han, lo lắng siết chặt tay anh và ngắm gương mặt buồn bã nghiêm nghị của anh.

Anh thở dài thườn thượt.

“Anh cảm thấy được tự do.” Anh nhún vai rồi tươi cười - nụ cười rạng rỡ vô tự lự của Christian, thế là bao mệt mỏi và căng thẳng của ít phút trước tan biến.

“Thật chứ?” tôi cười đáp lại. Wow, tôi sẵn lòng dẫm lên than hồng để được thấy nụ cười này.

“Quan hệ hợp tác làm ăn của bọn anh thế là hết. Xong rồi.” Tôi nhăn mặt. “Anh định đóng cửa kinh doanh thẩm mĩ à?” Anh cười nhạt. “Anh đâu phải loại người hằn thù cỡ ấy, Anastasia,” anh quở trách tôi. “Không. Anh sẽ tặng hẳn nó cho bà ta. Thứ hai anh sẽ nói chuyện với luật sư. Anh chịu ơn bà ta thế là được rồi.”

Tôi nhướng mày nhìn anh. “Không còn bà Robinson nữa à?” Miệng anh nhếch lên cười và lắc đầu.

“Hết rồi.”

Tôi mỉm cười.

“Em rất tiếc, anh đã mất đi một người bạn.”

Anh nhún vai và tủm tỉm cười. “Thật không đấy?”

“Không đâu,” tôi thú thật, ngượng đỏ mặt.

“Đi nào.” Anh đứng dậy, chìa tay ra. “Mình dự tiệc thật vui vẻ thôi. Có khi anh uống say cũng được.”

“Anh có bị say không đấy?” tôi hỏi và đón lấy tay anh.

“Không hề, từ dạo tuổi trẻ điên cuồng.” Chúng tôi đi xuống lầu.

“Em ăn gì chưa?” anh hỏi.

Ôi, quên mất.

“Chưa ạ.”

“Thế thì ăn cái đã. Lúc thấy và ngửi mùi bốc lên ở Elena thì anh thấy em đã hắt vào bà ta món cocktail nặng chết người của bố anh đấy.” Anh nhìn tôi, cố ra vẻ không đùa cợt nhưng không được.

“Christian, em...”

Anh giơ tay lên.

“Không tranh cãi nữa, Anastasia. Nếu em định uống tiếp - rồi hắt rượu lên người tình cũ của anh thì em phải ăn cái đã. Quy tắc số một đấy. Anh tin rằng mình đã bàn bạc chuyện này sau cái đêm đầu tiên ở cùng nhau rồi chứ.”

Ôi vâng. Khách sạn Healthman.

Quay ra đến hành lang, anh dừng lại vuốt má tôi, ngón tay anh lướt theo quai hàm.

“Anh đã nằm thức chong chong và ngắm em ngủ,” anh thì thào. “Chắc anh phải lòng em từ lúc đó.”

Ồ.

Anh cúi xuống, dịu dàng hôn tôi, tôi như tan ra, mọi căng thăng khoảng một tiếng vừa qua âm ỉ từ trong tôi thấm ra ngoài.

“Ăn nào,” anh nhắc.

“Vâng,” tôi ưng thuận vì ngay bây giờ tôi sẵn lòng làm mọi thứ vì anh ấy. Cầm tay tôi, anh dẫn vào bếp, bữa tiệc đang rất sôi nổi.

“CHÚC NGỦ NGON NHÉ, JOHN, RHIAN.”

“Xin chúc mừng cô, Ana. Hai bạn sẽ rất hạnh phúc.” Bác sĩ Flynn cười thân thiện tạm biệt chúng tôi ở hành lang rồi cũng Rhian ra về.

“Chúc ngủ ngon.”

Christian đóng cửa và lắc đầu. Anh cúi nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên bừng lên thích thú.

Chuyện gì thế?

“Còn lại mỗi gia đình thôi. Anh nghĩ mẹ anh đã uống quá nhiều rồi.” Grace đang hát đang hát karaoke trong phòng sinh hoạt gia đình. Kate và Mia đang đặt cược vào bà.

“Anh đang trách bà đấy à?” tôi tủm tỉm cười, cố làm không khí giữa hai đứa dịu xuống. Thành công rồi.

“Em đang trêu tôi đấy à, cô Steele?”

“Đúng đấy.”

“Một ngày hay ho thật.”

“Christian này, gần đây thì ngày nào với anh chẳng hay ho.” Tôi nói giọng châm chích.

Anh lắc đầu. “Nói được thì làm được đấy nhé, cô Steele. Đi nào - anh muốn cho em xem cái này.” Anh nắm tay tôi dẫn đi qua nhà tới bếp, có Carrick, Ethan và Elliot đang nói chuyện về đội Mariners, uống những ly cocktail cuối và đồ ăn còn lại.

“Đi dạo đấy à?” Elliot đùa đầy ẩn ý khi chúng tôi đi qua cánh cửa kiểu Pháp. Christian lờ ông anh đi. Carrick nhăn mặt với Elliot, lắc đầu quở trách.

Khi chúng tôi bước chân tới bãi cỏ, tôi tuột giày ra. Nửa vầng trăng chiếu sáng khắp khu vịnh. Trời đêm rực rỡ, phủ lên mọi thứ đang ẩn dưới bóng đêm u ám, và ánh đèn của Seattle thì lấp lánh từ xa xa. Đèn trong nhà thuyền vẫn bật, ánh đèn lấp lánh dìu dịu giữa sắc lành lạnh của ánh trăng.

“Christian, em muốn ngày mai mình tới nhà thờ.”

“Ơ?”

“Em đã cầu xin anh sống sót trở về và anh đã về. Đó là điều tối thiểu em làm được.”

“Đồng ý.”

Chúng tôi im lặng dạo bước tay trong tay một lúc rất thư thái. Rồi tôi chợt nhớ ra.

“Anh định treo mấy bức ảnh José chụp em ở đâu thế?”

“Anh đã nghĩ ta có thể treo chúng trong ngôi nhà mới.”

“Anh đã mua nhà à?”

Anh dừng lại chăm chú nhìn tôi, giọng anh đầy lo lắng. “Ừ. Anh tưởng em thích nó.”

“Thích chứ. Anh mua bao giờ thế?”

“Sáng hôm qua. Giờ ta cần quyết định sẽ làm gì với nó,” anh đáp, thoải mái hẳn.

“Đừng làm hỏng nó. Nhé. Ngôi nhà hẳn đáng yêu rồi. Chỉ cần được chăm chút yêu thương nữa thôi.”

Christian phì cười. “Được rồi. Anh sẽ bảo Elliot. Anh ấy quen một kiến trúc sư giỏi; cô ấy đã thiết kế cho ngôi nhà của anh ở Aspen. Anh ấy có thể tu sửa giúp.”

Tôi thở phào, đột nhiên nhớ ra lần trước chúng tôi dạo bước qua bãi cỏ dưới ánh trăng sáng để tới nhà thuyền, ô kìa, có lẽ giờ chúng tôi cũng đang làm giống thế. Tôi phì cười.

“Gì thế?”

“Em nhớ lại lần trước anh dẫn em tới nhà thuyền.”

Christian khẽ bật cười, “Ờ, lần đấy vui nhỉ. Thực ra...” Anh đột ngột dừng lại rồi vác tôi lên vai, tôi kêu thé lên mặc dù chúng tôi chưa đi khỏi nhà đủ xa.

“Lúc ấy anh thực sự giận lắm, nếu em nhớ không nhầm,” tôi vừa nói vừa thở.

“Anastasia, anh luôn rất giận đấy.”

“Đâu, không phải thế.”

Anh đánh vào mông tôi khi dùng lại bên ngồi cánh cửa gỗ. Anh để tôi trượt xuống đất dọc theo người mình rồi hai tay anh đỡ mặt tôi.

“Không, không còn giận nữa.” Anh cúi xuống hôn tôi thật mạnh. Khi anh tách ra, tôi thở không ra hơi, khát khao đang chạy rần rật khắp người.

Anh nhìn tôi, và trong ánh đèn phát ra từ bên trong nhà thuyền, tôi thấy anh đang lo lắng. Anh chàng ưa lo nghĩ của tôi, không phải bạch hồng tử hay hắc hiệp sĩ nào hết, mà chỉ là người đàn ông đẹp đẽ, anh-chàng-hoàn-toàn-không-hư-hỏng, là người tôi yêu. Tôi đưa tay ve vuốt mặt anh, miết ngón tay theo vệt tóc mai, dọc theo quai hàm, rồi ngón tay trỏ chạm vào môi anh. Anh thả lỏng người.

“Anh có cái này cho em xem ở bên trong,” anh mở cánh cửa.

Ánh đèn huỳnh quang sáng chói lọi tỏa khắp con thuyền đang đỗ ở bến, bập bềnh êm dịu trên mặt nước tối thẫm. Có một chiếc thuyền mái chèo ở bên cạnh.

“Đi nào.” Christian đỡ tay tôi dẫn đi lên bậc thang gỗ. Mở cánh cửa phía trên, anh bước sang một bên để tôi đi vào.

Miệng tôi há hốc kinh ngạc. Không còn nhận ra nổi căn phòng áp mái nữa. Căn phòng chứa đầy hoa... khắp nơi là hoa. Ai đó đã sắp xếp một chốn thần kì với những bông hoa hoang dã đồng nội đẹp đẽ xen lẫn ánh đèn giáng sinh cùng những ngọn đèn lồng nho nhỏ chiếu ánh dáng dìu dịu nhàn nhạt khắp phòng.

Tôi quay ngoắt lại nhìn anh, anh đang quan sát tôi, vẻ mặt rất khó hiểu. Anh nhún vai.

“Em muốn có trái tim và những đóa hoa nhỉ,” anh lẩm bẩm.

Tôi chớp chớp mắt, còn chưa tin nổi vào mắt mình.

“Em có trái tim anh.” Anh vung tay khắp phòng.

“Còn đây là hoa rực rỡ,” tôi thì thầm, nói nốt lời anh. “Christian, đáng yêu quá.” Tôi không biết nói gì. Tim tôi nảy tưng tưng còn mắt thì ngấn lệ.

Kéo tay tôi, anh dẫn vào phòng, và nhanh như chớp, anh quỳ gối trước mặt tôi. Thiên địa ơi... tôi đâu có nghĩ tới điều này! Tôi nín thở.

Anh lấy trong túi áo khoác chiếc nhẫn và ngước nhìn tôi, đôi mắt xám sáng rực chứa chan cảm xúc.

“Anastasia Steele. Anh yêu em. Anh muốn yêu thương, chăm sóc và bảo vệ em suốt cuộc đời mình. Hãy là của anh. Mãi mãi.ẻ chia cuộc đời em với anh. Hãy cưới anh.”

Tôi chớp mắt, nước mắt tuôn rơi. Ôi chàng Năm Mươi của tôi. Tôi mới yêu anh biết bao, và khi xúc cảm dâng trào như sóng cuốn lấy tôi, tôi chỉ biết đáp, “Vâng.”

Anh cười tươi rói, nhẹ nhõm và từ từ đeo chiếc nhẫn vào tay tôi. Nó đẹp tuyệt, chiếc nhẫn bạch kim với một viên kim cương hình trái xoan. Chu choa - lớn quá đỗi... rất lớn, và đẹp choáng váng chính bởi sự đơn giản ấy.

“Ôi, Christian,” tôi nấc lên, ngập tràn vui sướng, rồi cũng quỳ xuống cạnh anh, những ngón tay siết lấy tóc và hôn anh, âu yếm anh với tất cả trái tim và tâm hồn mình. Tôi hôn chàng trai đẹp đẽ, người yêu tôi như tôi yêu anh. Và anh choàng hai tay ôm tôi, tay anh luồn trong tóc, miệng anh trên miệng tôi. Từ sâu thẳm trong lòng tôi hiểu rằng tôi sẽ luôn là của anh và anh sẽ luôn là của tôi. Chúng tôi đã cùng nhau tiến được khá xa, và còn phải đi tiếp nữa, nhưng chúng tôi sinh ra là cho nhau. Chúng tôi được dành cho nhau.

ĐẦU ĐIẾU THUỐC LÁ cháy lập lòe trong bóng đêm khi hắn hít một hơi thật sâu. Hắn nhả khói dài, cuối cùng là hai vòng tròn khói thuốc tan ra trước mặt, nhợt nhạt và ma mị trong ánh trăng. Hắn cựa mình trên ghế, chán nản, rồi tợp một ngụm rượu bourbon rẻ tiền trong chiếc chai bọc giấy nâu cũ sờn rồi đặt nó lại giữa hai đùi. Không tin nổi hắn vẫn còn phải đeo bám nữa. Miệng hắn nhếch lên cười nhạo báng. Chiếc trực thăng là một nước đi táo bạo và liều lĩnh. Một trong những việc hăm hở nhất hắn từng làm trong đời. Nhưng chẳng được lợi gì. Hắn trợn tròn mắt đầy chua chát.

Ai mà biết được rằng thằng oắt khốn kiếp đó lại biết lái cái thứ chết tiệt ấy?

Hắn cười nhạt.

Bọn họ đã đánh giá thấp hắn. Nếu thằng ôn Grey biết nghĩ chỉ một phút thôi thì hắn đã ra đi lặng lẽ âm thầm, chẳng bị nhục nhã ê chề đến thế.

Mà cuộc đời hắn lúc nào cũng thế. Mọi người lúc nào cũng đánh giá thấp hắn - chỉ là một gã ưa đọc sách. Quỷ tha ma bắt chuyện đó đi! Một gã có trí nhớ chính xác như chụp ảnh ưa đọc sách, ừ đấy, những điều hắn học được, những chuyện hắn biết. Hắn lại cười khẩy. Phải rồi, những chuyện về mày, Grey ạ. Những điều tao biết rõ về mày.

Không tệ chút nào đối với đứa bé từ tận cùng rác rưởi ở Detroit.

Không tệ chút nào khi đứa bé giành hoạt bổng của Princeton.

Không tệ chút nào với một đứa trẻ học hành rất cừ ở đại học rồi vào làm ngành xuất bản.

Và giờ tất cả hỏng toét chỉ vì thằng ôn Grey và con điếm bé bỏng của hắn. Hắn trừng trộ nhìn ngôi nhà như thể nó tượng trưng cho những thứ hắn khinh ghét nhất. Nhưng chẳng có gì xảy ra ở đó cả. Tình huống kịch tính duy nhất là lúc ả đàn bà tóc vàng ngực bự mặc tuyền màu đen nước mắt ngắn nước mắt dài loạng choạng lao ra ngoài, trèo lên chiếc CLK trắng rồi cút xéo.

Hắn thầm cười chua xót, rồi nhăn nhó mặt mày. Chết tiệt, chỗ xương sườn của hắn vẫn đau nhói từ dạo bị lão khốn lái xe cho Grey đá vào.

Hắn tua lại hình ảnh lúc đó trong đầu. “Mày mà dám chạm vào cô Steele lần nữa, tao sẽ giết mày chết tươi đấy.”

Thằng khốn ấy rồi cũng lĩnh đủ thôi. Chắc chắn rồi - sẽ có chuyện đến với gã.

Hắn ngồi tựa lưng trở lại ghế. Xem ra đêm nay sẽ dài lê thê đây. Hắn sẽ ở lại, quan sát và chờ đợi. Hắn lại hít một hơi điếu Malboro Đỏ. Cơ hội của hắn sẽ tới. Sớm thôi.