5 Lần!!!

Chương 30: Chương 30






…………Tối hôm đó tại Biệt thự nhà Viên MinhCô bé lúc này đang ngồi trong phòng.

Cánh cửa sổ lúc này đã mở tung ra, cô đã lấy một cái ghế tựa rồi ngồi tựa mặt vào khung cửa để ngắm trăng.

Bầu trời không có một chút đám mây.

Ánh trăng sáng trắng mờ ảo chiếu vào ô cửa sổ tạo nên một cảm giác thơ mộng, yên bình.

Viên Minh cảm thấy lòng thật thư thái bình yên đến kì lạ.

Cô nhắm mắt lại thả hồn vào bức tranh tuyệt diệu thơ mộng này.- Trăng ở Việt Nam đẹp quá nhỉ?Thực ra trăng ở nơi nào cũng vậy thôi, trăng đẹp, thơ mộng hay chỉ khiến cho người ta man mác buồn thì còn tùy thuộc vào tâm trạng của người ngắm trăng lúc đó như thế nào.Viên Minh lại nhớ về cậu bạn bàn bên.

Không ngờ lại có nhiều chuyện tình cờ đến như vậy.

Cậu ta tên là gì nhỉ?.....À.

Trần Lăng…- Xoẹt……..Viên Minh giật mình khi vừa nhớ lại cái gì đó.- Trần Lăng? Mình đã từng biết cái tên này.

Mình đã từng nghe ở đâu rồi thì phải.- Chắc chắn là mình đã biết cái tên này.Reng reng.....!tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Viên Minh.- Elly.

Lâu quá rồi nhỉ? Viên Minh phấn khích trả lời- Về nước cái là quên luôn đứa bạn này nhỉ?- Đâu nào.

Từ ngày về tới giờ bận chết được.

không có thời gian nghỉ luôn.- Tạm tha cho cậu đó.

Nào về nước có chuyện gì vui kể nghe với…..- ……………………..Gương mặt Viên Minh rạng rỡ khi kể hết cho cô bạn nghe những gì mình đã trải qua chỉ sau mấy ngày về nước.

Và câu chuyện về sự tình cờ của cô với Trần Lăng khiến cho Elly phải tò mò.………….Thời gian trôi qua thật nhanh đã tới cuối tuần.

Viên Minh cũng đã dần làm quen được phần nào đó với ngôi trường mới này rồi.

Hôm nay có tiết sinh hoạt lớp.Cô đang ngồi buôn chuyện với Hải Quỳnh thì thấy giáo đã vô lớp:- Cả lớp trật tự.

Như cả lớp đã biết tuần sau ngày 5/9 tức là thứ 3 tuần sau nhà trường sẽ tổ chức Khai giảng năm học mới.

Lớp chúng ta đã được nhà trường chỉ định phải chuẩn bị được 3 tiết mục văn nghệ.Và Trần Lăng nè.

Thầy đã nghe được từ thầy hiệu trưởng là em sẽ chuẩn bị hai tiết mục văn nghệ rồi đúng không?- Hả?...................Cái gì?.......................Cả lớp ngạc nhiên từ những gì mà thầy giáo vừa nói.


Trần Lăng, nam thần của lớp giờ đã tự động đăng kí để tham gia biểu diễn văn nghệ ư? Thật đùng là không thể tin được mà.

Đám con gái đang hò hét ầm ĩ.

Đây đúng là một tin hot.Ngay lúc này tin Trần Lăng sẽ tham gia biểu diễn văn nghệ nhân dịp khai giảng năm học mới đã được Update lên Fanpage của Multi school.

Và tất nhiên đó chính là một tin cực kì giật gân.

Gần như ai cũng mong muốn đến ngày hôm đó để được chứng kiến nam thần trong lòng mình biểu diễn.Còn về phía Lăng.

Cậu ta đang nhắm mắt thở dài.

Nếu không vì bị thầy hiệu trưởng nắm thóp thì làm gì có chuyện cậu lại tham gia biểu diễn văn nghệ chứ.

Không biết thầy hiệu trưởng đang toan tính cái gì mà lại bắt mình phải lên biểu diễn chứ.

Thật xấu hổ.Triệu Huy cũng không thể tin vào tai mình khi nghe thầy giáo nói như vậy.

Tên bạn trời đánh của mình mà chịu biểu diễn văn nghệ ư? Thật đúng là không thể tin được mà.

Ngay khi thầy giáo cho cả lớp nghỉ cậu ta đã phi xuống chỗ Trần Lăng:- Yo.

Tôi có nghe thầy Giai Thụy nói nhầm không? Hả? hả?- Lăng thở dài.

Không nói gì.

Lúc này thì Triệu Huy mới tin vào điều này.- Cậu đang âm mưu cái gì vậy? Nói tôi nghe coi nào.- Về thôi.

Lăng đứng dậy khoác cặp về một bên vai.

Cậu trông thấy Viên Minh đang nhìn vào mình.

Chợt thấy cậu ta đang nhìn lại mình thì cô bỗng giật mình quay đi hướng khác.Cô cũng muốn được nghe xem cậu bạn đó sẽ biểu diễn tiết mục gì.…………1 ngày trước ngày khai giảng.Không khí rộn ràng xuất hiện trên khắp sân trường.

Viên Minh ban đầu cũng khá bất ngờ khi thấy ngày khai giảng lại được tổ chức sau khi đã đi học được vài tuần.

Và truyền thống của Việt Nam thì cả nước sẽ đồng loạt tổ chức khai giảng vào ngày mùng 5/9.

Khi ở bên Mỹ thì ngày khai giảng khá là thoải mái không nặng về nghi thức.Có điều thấy không khí có vẻ nhộn nhịp nên trong lòng cũng cảm thấy khá là phấn khích.- Tinh…tinh…..


Tiếng chuông messenger vang lên- Hử? Elly sao cậu ta lại nhắn sớm thế này.

Cô bước lên cầu thang.- Cái gì.

Elly có bạn trai rồi ư? Ha Ha.

Thật là ghê gớm đấy nha.Viên Minh không chú ý rằng bậc thang dưới chân của cô đang bị ướt vì có ai đó đã lỡ làm đổ và chưa kịp lau.

Bỗng..- Xoạch…..

ối……..

rầm.Cô đã bị trượt chân té xuống đất.

May mắn là chỉ mới bước lên có 3 bậc thang thôi chứ nếu mà cao hơn thì giờ có lẽ đã phải nhập viện rồi.

Cô cố gắng đứng dậy:- A………!!! Chân cô đã bị trật khớp vì cú té vừa rồi.- Chậc… sao mà xui thế này… Cái cầu thang chết tiệt này.

Cô thầm chửi cái cầu thang nhưng thật ra thì lỗi do mình nhiều hơn.

Cũng tại cái tội đi đứng cứ cắm mặt vào điện thoại đây.- Giờ làm sao đây.

Còn phải leo tận 2 cầu thang nữa.

Muộn học mất rồi.Đang loay hoay cố gắng với tới thành cầu thang để đứng dậy thì có một giọng nói trầm ấm từ đằng sau:- Sao vậy?Viên Minh quay đầu lại thì thấy Trần Lăng đang đứng ngay sau lưng mình từ lúc nào.

Cô bối rối nhưng vẫn cố mỉm cười lắc đầu- Không có gì.

Chỉ sơ ý vấp ngã nhẹ thôi.Lăng thấy cô nói vậy thì liền đi lên cầu thang.

Viên Minh lúc này mới ôm lấy chân.

Sưng to quá.- Ai da…..

cô lỡ hét to khi tay bóp hơi mạnh vào chỗ đang bị sưng.Chết mất rồi, sưng to quá.- Đau lắm hả?- Gật Gật.

Đau muốn khóc luôn á.


Viên Minh vô tư trả lờiƠ? Trả lời xong cô mới thắc mắc là ai đang hỏi mình.Là Trần Lăng.

Cậu ta nãy giờ vẫn đứng ở đó.- Đưa coi.

Lăng ngồi xuống nhẹ nhàng xem chỗ đang bị sưng.

Viên Minh chợt thấy xấu hổ khi cậu ta làm như vậy.- Ái đau…….

Viên Minh la toáng lên co chân lại- Trật khớp cổ chân rồi.- Không sao.

Cậu lên lớp đi, muộn giờ học rồi.Bỗng cơ thể bị nhấc bổng lên.

Cô chưa kịp bình tĩnh lại thì đã thấy hóa ra Trần Lăng đang bế cô lên.

Cô hốt hoảng vội đập tay vào ngực Trần Lăng- Đừng, Mau thả tôi xuống đi, xấu hổ quá tôi có thể tự đi được mà.- Tôi cũng biết đau đấy.

Nhẹ thôi.- Nhưng……- Đi không nổi rồi còn xấu hổ.- Nói thật mà.

Viên Minh nói thầm phồng hai má lên đỏ hồng.Lăng bế cô vô phòng y tế.

đặt xuống giường bệnh.

Y tá là một người phụ nữ đã ngoài 50.- Sao thế này.

Giọng của bà thật dịu dàng.- Bị ngã ạ.

Chắc là bị trật khớp rồi.

Trần Lăng trả lời thay cho Viên Minh khiến cô phải ngơ ngác nhìn cậu- Được rồi để ta xem nào.

Bà tiến lại kiểm tra chân của côChà.

Trật khớp thật rồi.Bây giờ cậu hãy ra đằng sau lưng của cô bé và giữ nguyên hai vai của cô ấy nhé.- Như thế này à? Trần Lăng nói hai tay đã đặt lên vai của Viên Minh khiến cho cô giật mình.- Đúng rồi.

Nói xong bà đặt hai tay lên chân của Viên Minh rồi hướng mắt lên nhìn cô.Hai đứa là người yêu đúng không?- DÁ?????……..RẮC……Ai da…… Viên Minh hét lên một cái khiến cho Trần Lăng cũng phỉa giật mình.- Nào giờ còn cảm thấy đau nữa không? Bà y tá cầm khăn lau tay rồi cười nói.Viên Minh lúc này mới chợt nhận ra là chân đã đỡ đau hơn lúc nãy nhiều rồi.

Hóa ra bà y tá cố tình hỏi như vậy, để khiến cô bất ngờ mới có thể cố định chân trở lại mà không bị sợ hãi.

Thật đúng là một người dày dặn kinh nghiệm.- Đỡ đau rồi ạ.

Cháu cảm ơn cô nhiều lắm.

Viên Minh rối rít cảm ơn bà y tá.- Chưa hoàn toàn khỏi hẳn đâu.

Cần phải băng cố định trở lại đã.


Nói xong bà lấy một cuộn băng để băng chân cô lại.Được rồi.

Nên nhớ cần phải hạn chế đi lại đấy.- Dạ.

cháu cảm ơn cô.Trần Lăng nãy giờ đứng ở sau lưng của Viên Minh.

Cậu thầm thán phục tay nghề của bà y tá.

Phải là người có tay nghề rất cao mới có thể làm được như vậy mà không cần phải tiêm thuốc giảm đau.Viên Minh lúc này mới sực nhớ tới Lăng.- Cảm ơn cậu đã giúp đỡ, nhưng đã muộn rồi đấy.

Cậu hãy mau lên lớp đi.Trần Lăng không nói gì.

Cậu im lặng một lúc rồi quay qua hỏi bà y tá.- Như vậy là đã xong rồi phải không ạ?- Xong rồi.

Cô bé có thể về lớp học được rồi.Viên Minh nghe thấy vậy cũng thử đứng dậy là đi thử nhưng mà cảm giác đau thì vẫn còn nên di chuyển rất khó khăn.- Ơ.

Viên Minh lại thấy mình bị bế thốc lên lần nữa.

lại là Trần Lăng.- Này, tôi đã không sao rồi mà.

Bỏ tôi xuống đi.- Trật tự.- Cô y tá đang nhìn kìa, xấu hổ quá.

Viên Minh đưa tay che mặt xấu hổ.

Còn Trần Lăng thì lại quay đầu lại cảm ơn bà y tá.Nói xong cậu bế Viên Minh mặc cho cô cứ nằng nặc đòi xuống.

Hai má cô ửng hồng phụng phịu khiến cho Trần Lăng suýt nữa bật cười.- Cậu mà cứ vùng vẫy như vậy là cả tôi với cậu sẽ cùng té xuống cầu thang lần nữa đó.

Ngồi yên đi.

Lăng nói khi đang bế Viên Minh lên cầu thang.Viên Minh lúc này mới chịu yên lặng.

Hai tay cô nắm chặt đặt khẽ lên ngực.

Cô ngại ngùng áp mặt vào ngực của Trần Lăng.

Trong lòng tự nhiên có cảm giác vui kì lạ.Còn Trần Lăng.

Cậu cũng không hiểu vì sao mình lại có hành động như vậy.

Rõ ràng trước giờ cậu không hề muốn quan tâm tới chuyện bao đồng nhưng hôm nay tại sao lại có thể như thế này được.

Cậu có cảm giác rất lạ, cảm giác rất muốn che chở cho cô gái này đã khiến cậu có những hành động thật kì lạ chưa từng có.Mình đang làm cái gì thế này? Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Lăng hàng ngàn lần.Và tất nhiên cảnh tượng tuyệt đẹp có một không hai này đã được một người nào đó chụp lại và đăng lên Fanpage của MULTI school.

Đây là một tin cực kì giật gân phải khiến cho ngôi trường náo động.......