10 năm sauSân bay Tân Sơn NhấtKét…..Mọi người trầm trồ bàn tán khi thấy chiếc Mercedes-Maybach vừa tiến tới.- Ghê.
Không biết là đại gia nào đây.- Gần 10 tỉ.
Đúng là một biệt thự di động.
Thôi tránh xa kẻo lớ ngớ chạm trúng là ăn đủ.Một người đàn ông bước xuống tay ông ta cầm một tấm biển có ghi dòng chữ.
Ông tiến nhanh vào khu vực đón khách, dáng vẻ gấp gáp.
Ông cầm tấm biển giơ lên thật cao khi thấy đoàn hành khách đang tiến ra.
Ông là chính là Triệu Văn.
Ông mới đi công tác tại một địa điểm cách nơi này khoảng 300 cây số thì nhận được một cuộc điện thoại báo tin có một người rất quan trọng đang trên đường bay về nước.
Ngay tức tốc ông phi xe về bất chấp trời đêm tối nguy hiểm.
Ông cần phải về kịp lúc vì người này thực sự rất quan trọng đối với ông.- Cạch… cạch….
Ngón tay gõ không ngừng vào tấm biển ông ta đang rất hồi hộpHành khách đi ra từ cánh của đó đã hết rồi.
Nhưng sao không thấy người đâu cả? Ông quay qua nói với cậu thanh niên đứng bên cạnh.- Tại sao không thấy tiểu thư đâu cả? Có đúng là tiểu thư về nước trong ngày hôm nay không?- Dạ đúng thưa ngài Triệu Văn.
Tôi đã nhận được lời nhắn báo rằng tiểu thư sẽ bay từ Los Angeles về nước ngày hôm nay.
Chắc chắn là như vậy ạ.- Vậy tại sao không thấy tiểu thư đâu cả?Bỗng từ có một đôi tay luồn ra trước ôm lấy ông.
Ông giật mình khi tự nhiên lại có người ôm lấy mình như vậy.
Định đưa tay gạt ra thì một giọng nói trìu mến cất lên:- Lâu quá rồi không gặp chú Triệu Văn.Ông quay hẳn người lại nhìn cô gái to gan kia.
Cô gái ấy có vóc người nhỏ nhắn cao khoảng 1m60 , Từ đầu đến cuối của cô ta đều là một màu đen.Đầu đội một cái mũ màu đen, chiếc kính râm đen, khẩu trang đen, Chiếc áo thun, quần đùi jean và ngay cả đôi giày thể thao cũng đen nốt.Trông cô ta giống như là phần tử khủng bố vậy.- Xin lỗi, cô là ai?Cô gái không nói gì, chỉ đưa tay lên chỉnh chiếc khẩu trang, hình như cô ấy đang cười.- Chú không nhận ra tôi luôn rồi hả Triệu Văn.Vừa nói cô vừa đưa ngón tay gỡ chiếc khẩu trang ra:- Giờ thì chú đã nhận ra cháu chưa nào?Ông vẫn ngơ ngác đứng nhìn cô gái? Có cái gì đó quen quen… Không lẽ:- Không lẽ cô là…… tiểu thư? Giọng ông ngập ngừng?- Chú còn không nhận ra cháu luôn à?Chắc chú hết thương cháu rồi phải hông?Cô làm bộ mặt xị ra quay đi chỗ khác.- Đúng là tiểu thư rồi.
Tiểu thư Viên Minh.Triệu Văn hét to trong sự ngạc nhiên.Người đang đứng trước mặt ông chính là đại tiểu thư Phạm Vương Viên Minh..
Sau 10 năm cô nhóc bé con ngày nào giờ đã lớn và trở thành một thiếu nữ thật xinh đẹp.
Từng đường nét trên khuôn mặt cô hoàn hảo tới mức khiến cho người khác nhìn vô phải ghen tị.Cô đã trở về nước sau 10 năm sinh sống tại nước Mỹ.- Tiểu thư, ôi, tôi không còn nhận ra tiểu thư nữa.
Tôi thật không ngờ rằng tiểu thư lại lớn nhanh như vậy.
Triệu Văn cầm lấy hai tay cô bé không ngừng nói những điều ngạc nhiên.- Phải rồi.
Chú có biết vì sao chú lại bất ngờ như vậy không.
Là vì chú đã 5 năm rồi không thèm qua thăm cháu đấy.
Cô lật tay ông nhéo lấy một cái.- Ui.
Đã năm năm luôn rồi ư? Tôi chỉ nhớ lần gần nhất gặp tiểu thư thì cô vẫn là một đứa bé cao tới đây thôi.
Vậy mà giờ gặp lạị thì đã….
Thời gian trôi qua nhanh quá.
Triệu Văn vừa nói vừa giơ tay ngang eo ra dấu hiệu- Chắc trong trí nhớ của chú thì cháu vẫn chỉ còn là một cô bé cao mét mốt thôi chứ gì? Vậy nên chú mới không nhận ra cháu đây.- Ngoại hình thay đổi rất nhiều, giờ lại có thêm cả điệu bộ trách móc nữa.
Ha ha.
Ông cười phá lên chọc cô ấy- Hứ… Thôi cháu không về với chú nữa đâu.
Cháu sẽ tự bắt taxi về.
Viên Minh giả bộ cầm lấy vali định tiến ra ngoài thì Triệu Văn đã cầm chặt lấy tay cầm.- Tuy đã thay đổi được rất nhiều nhưng vẫn còn một thứ vẫn không thay đổi chút nào.- Đó là thứ gì? Viên Minh thắc mắc- Cái tính bướng bình này chứ gì.
Không hề có chút suy giảm so với trước đây chút nào.
Triệu Văn búng vào trán của cô.- Ai da đau.
Chú đúng là hết thương cháu thật rồi.
Cô nhăn mặt lên dậm chân bạch bạch giả bộ khóc- Tôi vẫn như trước thôi.
Chỉ khác là tôi nay đã già đi rất nhiều rồi.Thôi được rồi.
Bây giờ chúng ta về thôi tiểu thư.- Đi thì đi, nhưng chú còn chưa chịu trả lời cháu về việc chú đã không thèm hỏi thăm gì cháu trong suốt 5 năm qua đâu đấy.Triệu Văn mỉm cười không nói gì.
Ông dẫn Viên Minh ra chiếc xe đang đợi sẵn ngoài cửa.
Thấy ông đã ra cùng với một cô gái tài xế vội chạy xuống mở cửa xe.
Còn hành lí thì đã được để lên chiếc xe đằng sau.- Cô chủ cẩn thận.- Chú…….
Sao từ nãy tới giờ chú cứ coi cháu như là con nít vậy.
Cháu đã lớn như vậy rồi mà chú cứ lo cháu bị cụng đầu nữa hả? Viên Minh nói với giọng điệu đáng thương.Thấy tiểu thư nói vậy, ông cũng chỉ mỉm cười với cô.
Trong mắt ông thì cô vẫn mãi là một đứa trẻ thôi.- Nào, về thôi.Chiếc xe dần lăn bánh qua các con phố.
Viên Minh mở kính, tay đặt lên thành cửa xe nhìn ngắm cảnh vật nơi này.
Cũng đã 10 năm rồi.
Mọi thứ bây giờ trông thật khác lạ quá.
Cô nhắm mắt lại cảm nhận hơi của gió ùa vào mặt mình.
Thứ không khí mát rượi làm cho cô cảm thấy thật sảng khoái.
Cơn gió như chào đón một đứa con xa xứ lâu ngày mới được về lại quê mẹ.
Đường phố giờ vắng tanh, giờ đã là 2 giờ sáng thì làm gì còn có ai đi ngoài đường nữa.
Cả con phố giờ chỉ còn ánh đèn đường vàng êm dịu.- Thật tiếc là không được cảm nhận cái nhộn nhịp vốn có của nơi này nhỉ.Cô nói thầm nhưng cũng để Triệu Văn nghe rõ.- Tiểu thư vẫn còn nhiều thời gian mà.
Cô đã về nước thì không cần phải vội vàng như vậy đâu.- Ừm.
Cô nhìn ra đằng xa kia.
Mội đôi vợ chồng đang dọn dẹp hàng quán.
Chắc là họ mới kết thúc một ngày làm việc vất vả đây.
Trông họ có vẻ vui quá, chắc là ngày hôm nay công việc của họ rất thuận lợi.Cảm giác này thật tuyệt quá.Chiếc xe dần lăn bánh chậm lại.
Viên Minh nhìn qua cửa xe.
Căn nhà kia rồi.
Nơi cô đã từng sinh sống cách đây 10 năm kia rồi.
Trong lòng cô bỗng bồi hồi khó tả.- A đúng rồi.
Tài xế đi xe từ từ thôi.
Viên Minh yêu cầu tài xế đi chậm lại, hình như cô chợt nhớ ra điều gì đó.Triệu Văn cũng thắc mắc nhìn sang Viên Minh.
Cô giờ đã hạ hết cửa kỉnh xuống và thì hẳn đầu ra ngoài, cô đang tìm một người, người này cũng có thể coi là bạn của cô từ cái thời cô còn sống tại nơi này.
Có điều, cô không thấy ông ấy đâu nữa.- Tiểu thư? Cô muốn tìm thứ gì à? Triệu Văn thắc mắc- Chú.
Ông Bảy đâu rồi chú? Sao cháu không thấy ông ấy nữa?Người mà cô muốn tìm chính là ông Bảy bảo vệ cổng ngày xưa.
Ngoài Triệu Văn ra thì có thể coi ông ấy là người mà Viên Minh thân thiết nhất trong ngôi nhà này.- Ông ấy không còn làm việc này nữa.- Vậy ông ấy đã chuyển sang bộ phận khác rồi à?- Không.
Ông ấy đã nghỉ hẳn rồi thưa cô chủ.
Triệu Văn lắc đầu.- Hả? Sao lại nghỉ hẳn? Có chuyện gì hả chú? Viên Minh ngạc nhiên khi nghe Triệu Văn nói như vậy? Sao lại nghỉ?- Tôi cũng chỉ nghe ông ấy nói là ông ấy muốn có nhiều thời gian để ở bên gia đình của mình hơn thôi.
Thật sự tôi cũng coi ông ấy như là bạn của mình.
Ông ấy nghỉ việc khiến cho tôi cũng cảm thấy không hề vui chút nào.- Viên Minh không nói gì.
Chỉ nhìn vào căn phòng gác cổng đó.
Cô nhớ tới hình ảnh của ông Bảy luôn vẫy tay với cô mỗi khi cô đi chơi về khi cô còn nhỏ.
Thời gian quả thật trôi qua nhanh quá.Chiếc xe dừng lại trước cửa.
Một ông gia nhân tiến lại mở cửa và cúi đầu chào mừng cô chủ nhỏ mới về.Viên Minh bước xuống xe tiến vào nhà.
Ngôi nhà vẫn vậy, cảnh vật vẫn y như xưa.
Ngoài những đồ dùng như rèm rửa, ấm chén và những thứ lặt vặt ra thì gần như không có lấy sự thay đổi đáng kể nào.Bước từng bước lên cầu thang, cô vừa bước vừa đếm : một, hai, ba, bốn, năm, sáu,……..
mười chín, hai mươi.
Đúng 20 bậc là lên tới nơi.
Trong đầu Viên Minh lại hiện lên những kí ức của những ngày còn thơ bé.
Cô thường nhắm mắt lại tay vịn vào lan can bằng gỗ được trạm khắc tinh xảo, bước lên từng bước một để rồi xem khi tới tầng trên thì có đúng là 20 bậc hay không.
Viên Minh mỉm cười khi nhớ lại cái trò mà mình đã từng làm, thật là may mắn vì đã không bị té ngã vì lí do ngớ ngẩn như vậy.Ngôi nhà vẫn như xưa.
Triệu Văn đã yêu cầu gia nhân dù có thế nào cũng phải gắng giữ ngôi nhà này được như xưa để cho những vị chủ nhân của ngôi nhà này, khi họ trở về vẫn sẽ cảm thấy nơi đây vẫn thật thân quen đối với họ như thể họ mới chỉ đi vắng khỏi nhà hôm qua thôi.Lên tới tầng 2 thì cũng là tầng có phòng của mình.
Viên Minh tiến lại đứng trước cửa.
Cô đang hít thở thật mạnh như để chuẩn bị tâm lí cho một việc trọng đại gì đó.- Cạch…..
két………..- Trời ạ.
Cô than lên như có ai đõ gõ vào đầu mình vậy.Vẫn căn phòng màu hồng nhạt đầy hình mèo Hello Kitty và Đoraemon.
Còn cả đống mô hình của 2 chú mèo này nữa chứ.
Viên Minh mỉm cười: Mình ngày xưa cũng là một cô bé thích mộng mơ đấy chứ nhỉ?- Hello kitty, lại còn Đoraemon nữa.
Nhưng trông vẫn thật dễ thương đấy chứ.- Ngày bé mình thích màu hồng à? Sao giờ mình lại không thích màu này nữa nhỉ? Hiện tại cô lại thích màu xanh nước biển hơn.Viên Minh tiến lại nhảy lên giường.- Ai dà……..
thật là thoải mái quá.
Cô đang nằm hưởng thụ sự thoải mái trên giường thì có tiếng gõ cửa nhẹ.- Cốc….cốc…- Vào đi.Triệu Văn cùng 2 người gia nhân tiến vào.
Họ đã cầm đồ đạc của cô lên đây.- Tiểu thư.
Đợt này cô dự định về bao nhiêu ngày mà lại mang nhiều đồ đạc thế? Triệu Văn tiến lại chỗ cô- Triệu Văn nè.
Sao cháu thấy ngôi nhà này vẫn không có chút gì thay đổi so với 10 năm trước vậy?.