- ….Kịch… Ông đặt cái bịch màu đen xuống bàn.- Lăng, qua đây…Trần Lăng nghe vậy liền gạt tay của tên Cửu Sơn ra và chạy về phía Châu Thanh.
Tên Cửu Sơn bây giờ đã không giữ cậu lại nữa bởi thứ mà hắn cần nhất giờ đã có ở trên bàn kia rồi.
Hắn cầm lấy cái bịch màu đen kia rồi mở ra, bên trong là những cọc tiền dày cộm.
Hắn dùng tay cầm cọc tiền đó nâng lên nâng xuống vài lần.- Đủ rồi, công nhận làm việc với những người có tiền lúc nào cũng nhanh chóng.
Đó là lí do tôi luôn chọn khách hàng là những người giàu có.
Hắn ta cười gian xảo nhìn Châu Thanh- Không kiểm?- Không cần thiết.
Trọng lượng như vậy thì đã đủ rồi.
Không cần thiết phải làm mất thời gian.Dân chuyên nghiệp như bọn hắn thì thường chả bao giờ phải đếm tiền hết cả.
Với những thương vụ giá trị hơn thì hắn thường mang cân theo để cân tiền luôn, tránh mất thời gian ngồi đếm.
Còn hôm nay chỉ với 300 triệu thì không cần thiết.
Hắn chỉ làm việc với khách hàng uy tín cho nên cũng không cần lo về việc tiền giả hoặc đưa thiếu và cũng không có ai giám làm như vậy với hắn cả.- Thôi.
Như vậy xong rồi nhé.
Ngài Châu tôi rất vinh dự được làm ăn với ngài.
Hi vọng sau này sẽ có dịp được gặp lại ngài.- Và cũng hi vọng ngài sẽ không quên những điều khoản khi nãy.
Hắn ta đứng dậy cúi đầu đặt tay lên ngực để cảm ơn Châu Thanh.- Ngươi cũng đừng có quên những gì mà ta đã nói.
Giờ thì mau biến ra khỏi nhà của ta.- Tôi chỉ muốn lịch sự chào tạm biệt thôi mà.Vậy nhé.
Hẹn gặp lại.Hắn tung cọc tiền cho tên mặt sẹo rồi vừa đi vừa cười lớn.
Thương vụ này của hắn có hơi lỗ một chút vì….với cơ thể tên nhóc đó hắn sẽ còn kiếm được nhiều hơn nữa cơ nhưng không sao.
Hắn vừa có tiền, vừa giải quyết được rắc rối, vừa đỡ mất thời gian nghĩ cách đưa thằng nhóc qua biên giới.
Hắn cũng sẽ nhanh chóng kiếm được mối khác ngay thôi.Lăng đứng dậy, nhìn người phụ nữ mà cậu gọi là mẹ kia.
Cô ta cũng quay đầu đi mà không thèm nhìn cậu lấy một lần.
Cô ta không giám nhìn cậu hay là không muốn?Cô có cảm thấy xấu hổ với những gì mình đã làm với đứa con mà chính mình đã sinh ra không?- Mẹ….
mẹ………Trần Lăng vẫn đứng đó, nước mắt dàn dụa nhìn bóng dáng của người mẹ đang xa dần.- Hahahaha…………Thật là thú vị… Tiếng cười của tên Cửu Sơn cứ vang mãi cho tới khi bóng hắn khuất dần.Căn phòng lúc này bỗng yên ắng lạ thường.
Chỉ còn tiếng nấc của Lăng và tiếng thở dài.
Mọi chuyện lúc này đã giải quyết xong hết rồi.
Châu Thanh lúc này cũng không biết phải nói gì với Lăng cả.
Ông ngồi đó nhìn cậu nhóc đang đứng thút thít kia.
Ông vừa cứu cậu nhóc cũng đồng thời chia cắt cậu với mẹ.
Nhưng nếu ông không làm như vậy thì cậu nhóc chắc chắn sẽ phải chết.
Tên Cửu Sơn đó sẽ đưa cậu qua biên giới và rồi hắn sẽ…..Vợ của ông lúc này đã tiến lại gần Lăng.
Cô lấy khăn lau đi những giọt nước mắt của cậu, nhẹ nhàng nói:- Nào, mọi chuyện đã ổn, cháu cũng đã an toàn rồi, đừng khóc nữa.- Cháu… cháu…..
Lăng nức nở nói không nên lời.
Cậu vẫn chưa thể bình tâm lại sau những chuyện đã xảy ra.Đối với một cậu bé chỉ mới 6 tuổi thôi thì việc này đã quá sức chịu đựng với cậu nhóc.
Chỉ mới sáng hôm qua tới ngày hôm nay thôi cậu đã gặp phải rất là nhiều chuyện không hay rồi.
Bị một cơn sốt hành hạ, khi chưa khỏi thì lại hay tin mình bị mẹ ruột của mình bán.
Ngay cả người trưởng thành còn không thể chịu được chứ nói gì là một đứa trẻ.Bỗng, Lăng hít thở mạnh, mặt cậu nhóc đỏ bừng lên, hít….hít…..
cậu không thở được, sao thế này.
Châu Thanh thấy Lăng có gì đó không ổn, ông tiến lại ngồi trước mặt cậu:- Lăng, sao thế.
Mọi chuyện đã ổn rồi.
Bình tĩnh nào.
Ông vừa nói vừa đưa tay xoa lưng cậu bé.- Thằng bé bị sao vậy anh?- Anh không biết.Lăng, cố lên nào, bình tĩnh nào.- Không….
Không… thở được…… Lăng cố gắng trả lờiMắt cậu trắng dã rồi từ từ gục xuống.
Châu Thanh chỉ kịp đỡ cậu nhóc.- Lăng, Lăng, sao thế này… Thanh Hi mau, mau gọi cấp cứu.- Vâng…- Mà khoan…… Ông đưa tay ngăn cô lại trươc khi cô bấm nút gọi cấp cứu.- Sao vậy anh? Chúng ta cần phải gọi cấp cứu ngay kẻo cậu bé sẽ nguy kịch.Châu Thanh nhìn thẳng vào vợ mình một lúc- Gọi bác sĩ Thượng An, bảo ông ấy tới đây.- Tại sao lại gọi cho bác sĩ Thượng.
Ông ấy là bác sĩ điều trị tim của anh mà?- Em cứ gọi đi.
Anh sẽ giải thích sau.- Em biết rồi………………- A lô.
Tôi Thanh Hi đây.
Phiền bác sĩ tới nhà tôi gấp.
Có một cậu bé đang bị ngất xỉu.Nhanh lên nhé….- Ông ta bảo sẽ tới ngay.Được rồi, giờ… đưa nó vào phòng đã.…………2 tiếng sauCạch…… Tiếng cửa mở, một ông bác sĩ từ trong phòng đi ra.
Ông đeo một bộ hộp cấp cứu.
Nhìn thấy Châu Thanh ông thở dài:- Bị sốt rất cao.
Vùng bụng và phổi bị tổn thương nặng.
Sẽ tốt hơn nếu đưa cậu bé đó tới bệnh viện.Châu Thanh nhìn vào mắt của ông bác sĩ.
Ngay lập tức ông hiểu điều gì đó từ trong ánh mắt của Châu Thanh nên ông nói tiếp.Nhưng tôi có thể chữa được cho cậu bé.
2 vị cứ yên tâm.- Vậy tốt quá rồi.
Cảm ơn ông, bác sĩ Thượng An.Mời ông ra phòng khách nghỉ ngơi- Không cần đâu.
Khoảng 1 tiếng nữa tôi còn có ca mổ nên tôi xin phép đi trước.Còn cậu bé kia bây giờ coi như đã tạm ổn nhưng cần phải theo dõi thường xuyên.
Nếu có chuyện ngài hãy gọi cho tôi ngay.
Ông căn dặn Châu Thanh.- Cảm ơn ông.- Vậy tôi xin phép.- Thanh Hi tiễn bác sĩ Thượng An hộ anh.- Thôi không cần phải làm phiền tới cô đâu.Tôi có thể tự đi.
Xin phép.Ông cúi đầu chào 2 vợ chồng, trong đầu ông vẫn thắc mắc vì sao ông Châu Thanh lại không đưa cậu bé đó vào bệnh viện mà lại gọi mình tới để khám.
Dường như nhớ ra điều gì đó ông ta đứng sững lại quay đầu nhìn về căn phòng đó, vẻ mặt kinh ngạc.- Không lẽ?.........…….Trong phòngChâu Thanh cùng vợ đang ngồi nhìn Trần Lăng.
Bà Thanh Hi cầm lấy tay của cậu.
Ánh mắt bà đượm buồn khi nhớ lại chuyện khi sáng.- Thật tội nghiệp.
Nó còn quá nhỏ mà đã phải trải qua chuyện kinh khủng như này.- ………Nhìn chồng đang đứng trầm ngâm như vậy bà chợt thắc mắc- Phải rồi.
Vì sao anh lại không mang cậu bé vô bệnh viện mà chỉ nhờ bác sĩ Thượng qua khám?- Cậu bé bị đã bị đánh đập rất dã man.
Cơ thể nó thế nào thì em cũng đã thấy rồi đấy.
Nếu mang nó về bệnh viện thì chắc chắn các bác sĩ sẽ nghĩ là cậu bé bị bạo hành mà sẽ báo cảnh sát , lúc đó dù chúng ta không phải là người gây ra chuyện đó thì cũng sẽ khó tránh liên lụy.Hơn nữa, dù có nói bằng cách nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng gần như là người mua cậu bé.
Nếu công an vào cuộc thì sẽ khó tránh được tội.
Cho nên anh mới chỉ nhờ bác sĩ Thượng tới khám cho cậu bé.
Ông ta là bác sĩ điều trị riêng của anh, ông ấy sẽ hiểu và giữ im lặng.Bà Thanh Hi thấy chồng nói như vậy cũng cảm thấy hợp lí.
Bà khẽ gật đầu.- Vậy, cậu bé này.
Anh sẽ làm gì với nó.- ………….Châu Thanh ngồi xuống.
Đặt tay lên ngực của Lăng.- Chúng ta sẽ nuôi nó.- Nuôi nó ư? Anh muốn nhận nó là con nuôi hả?- Ừ.
Điều này sẽ tốt cho nó.- Trước giờ em đa nhiều lần khuyên anh nhận con nuôi nhưng anh đều không chịu.
Sao bây giờ anh lại đổi ý như vậy?Châu Thanh và Thanh Hi đã lấy nhau cũng hơn 15 năm rồi nhưng cho tới hiện tại thì cả hai đều chưa có lấy một đứa con và chắc chắn cả hai sẽ không bao giờ có con được.
Ông bà đã từng đi khám và kết quả là do bà Thanh Hi bị hẹp cổ tử cung.
Cả hai đã từng tìm nhiều cách tới nhiều bệnh viện để chữa trọ nhưng đều không có tác dụng.
Bà vĩnh viễn sẽ không bao giờ được làm mẹ cả.Bà Thanh Hi cũng đã nhiều lần khuyên chồng mình nhận con nuôi nhưng lần nào ông ấy cũng từ chối nên ước muốn có con cái cũng dần dần quên lãng.Không hiểu sao bây giờ ông ấy lại thay đổi ý định.- Dường như anh và cậu bé có mối liên kết nào đó.
Ngay từ lần đầu tiên gặp nó anh cũng đã cảm thấy có gì đó rất lạ trong mình.
Lúc đó anh cũng chỉ nghĩ đó là lòng thương sót cho một đứa trẻ bất hạnh thôi.
Ông cầm lấy tay vợ mình khẽ hôn lên tay của cô.Khi nhìn cậu bé bị ngất mà bàn tay của nó vẫn nắm chặt lấy vạt áo của mình thì từ lúc đó anh mới nhận ra đó không còn là lòng thương hại nữa mà là một thứ tình thương khác rất đặc biệt …..- Tình thân chăng? Thanh Hi nở một nụ cười tươi với chồng rồi ôm ông ấy.- Em thấy quyết định của anh có được không?- Cô ngẩng đầu lên nhìn chồng: Em sẽ luôn ủng hộ quyết định của anh màNhưng còn phải đợi quyết định của Lăng nữa.Châu Thanh dang vòng tay ôm lấy vợ vào lòng, khẽ hôn lên trán cô:- Cảm ơn em.
Ánh mắt của ông bỗng có gì đó khác thường.…………………..- Đây là đâu thế này?- Sao mình lại không cử động được?- Sáng rồi ư.
Phải dậy nhanh kẻo mẹ lại mắng nữa.- Ơ, không phải trời sáng.
Ai rọi đèn vào mình thế này?- Chiếc đèn này sao lại to vậy? Sao lại dí sát đèn vào mình thế này? Mình đang ở đâu thế này?- Những người kia? Họ là bác sĩ ư? Mình đang làm sao thế này?- Bác sĩ, cháu bị làm sao mà phải nằm ở đây thế này?- Không sao hết, hãy cứ nằm im.
Mọi chuyện sẽ nhanh thôi? Giọng nói quen quá- Chuyện gì nhanh cơ ạ? Cháu đâu có bị bệnh- Ơ, sao bác lại cầm dao như vậy? Bác tính làm gì? Không không được chạm vào cháu.- Cửu Sơn, tại sao lại là ông, ông tính làm gì, làm gì tôi? - A, mẹ.
Mẹ cũng ở đây à, mẹ bảo bọn họ thả con ra đi.
Con đâu có bị bệnh gì đâu?- Ơ, kìa mẹ, mẹ đi đâu vậy? Đợi con với, cứu con đã mẹ……MẸ….MẸ ƠI…Cứu…….
cứu…….
Cứu cháu…..
Cứu cháu chú Châu Thanh………Không……..
phập………….Không…Lăng giật mình ngồi hẳn dậy- Hộc….
hộc…hộc…..
cậu thở nặng nhọc đưa mắt nhìn xung quanh, mồ hôi đã ướt đẫm hết cả ga giường.
Tay cậu run rẩy đưa lên ngực, sờ vào chỗ mà tên bác sĩ trong mơ lúc nãy đã cắm dao vào.- Là mơ…… thật đáng sợ.- Đây là…..
là căn phòng ở nhà chú Châu Thanh….Một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau.- Ác mộng hả?Lăng giật mình quay lại nhìn người phía sau- Chú Châu Thanh- Sao đã cảm thấy khỏe hơn chưa? Ông ấy tiến lại ngồi cạnh thành giường nhìn cậu- Cháu thấy đỡ rồi.
Cháu bị làm sao thế ạ?- Ngủ mê 3 ngày rồi đấy.
Nhóc bị không nhẹ đâu.- 3 ngày luôn rồi ạ? Cậu đã ngủ miên man suốt 3 ngày lận ư?Chợt nhận ra điều gì đó cậu hốt hoảng nắm lấy áo Châu Thanh- Bọn….
Bọn người xấu kia, bọn họ đâu rồi chú?- Yên tâm, bọn chúng đã đi rồi.
Bọn chúng sẽ không bao giờ quay trở lại nữa đâu.
Châu Thanh nhẹ xoa đầu cậu nhóc rồi đặt cậu nằm xuống.Lăng nhớ lại chuyện ngày hôm đó.
Cậu chợt nhớ lại gương mặt của gã Cửu Sơn, đầu lại văng vẳng giọng cười man rợ của hắn ta.
Cậu cũng nhớ tới mẹ khi đó.
- Chú,…..
cháu cảm ơn chú.
- Không cần cảm ơn ta làm gì.
Việc của nhóc bây giờ là hãy nghỉ ngơi sao cho khỏe đi đã.
- Chú đã cứu cháu hết lần này tới lần khác.
Chú lại còn trả cho bọn người xấu kia rất nhiều tiền vì cháu nữa.- Nhắc đến đây ta cũng cảm thấy áy náy.
Ta đã không tìm ra được cách nào khác để giúp nhóc.
Dùng tiền dể giải quyết, cách làm đó của ta cũng kinh tởm như việc mà bọn chúng đang làm vậy.
Nhưng thật sự đó là cách cuối cùng mà ta có thể làm cho nhóc.Nhóc sẽ không trách ta chứLăng nhận thấy ánh mắt của Châu Thanh đượm buồn, cậu lại ngồi hẳn dậy ôm lấy cánh tay của ông ấy:- Không, làm sao cháu lại có thể trách chú được chứ.
Chú đã cứu cháu.
Chú đã bỏ ra khoản tiền lớn như vậy để cứu cháu nữa.
Nếu không có chú thì giờ này cháu chắn chắn đã phải chết rồi.
Cháu không bao giờ trách chú được.Châu Thanh ôm cậu nhóc vào lòng.
Niềm vui sướng hạnh phúc trào dâng trong tâm trí Lăng.
Cậu ôm thật chặt người đàn ông tốt bụng kia như thể sợ người đó đi mất vậy.- Lăng này ta có chuyện này muốn nói với nhóc.- Đúng rồi.
Chú Châu ThanhLăng chợt buông tay ra cậu nhảy xuống giường quỳ gối trước mặt ông.- Này, tự nhiên làm cái gì vậy hả?- Chú, cháu xin chú cho cháu được ở lại đây.
Cháu giờ đã không còn nơi để đi nữa rồi.- Cháu hứa sẽ chăm chỉ làm việc.
Chỉ xin chú cho cháu có nơi để ở.
- Cháu xin chú..