5 Lần!!!

Chương 10: Chương 10






Cậu vừa ra ngoài, mới xỏ chân vào dép thì bỗng thấy mẹ gọi.

Bà đi ra đưa cho cậu tờ 10 ngàn- “Cầm lấy rồi tự kiếm gì mà ăn.

Ăn xong đi đâu thì đi về muộn chút, nay tao còn phải tiếp khách nên đừng có làm phiền.”- “Dạ.”Lăng cầm lấy tờ tiền vui vẻ chạy ra ngoài ngõ.

10 ngàn đủ để mua một ổ bánh mì rồi.

Mấy ngày qua phải ăn mì tôm sống cậu cũng cảm thấy ngán rồi.

Nay cuối cùng cũng được đổi món.Cậu chạy nhanh ra cuối con phố mua một ổ bánh mì rồi chạy ra khu công viên gần đó.

Công viên này buổi tối đèn chiếu rất sáng nên có nhiều người ra đây để hóng mát và tập thể dục.Cậu ngồi xuống thành của một đài phun nước, cầm ổ bánh mì lên mà ăn.- “Lâu lắm rồi mới có được một bữa sang như thế này”Cậu cắn từng miếng bánh một, cố gắng nhai thật là chậm để có thể cảm nhận được cái vị tuyệt vời của món ăn sang trọng này.

Vừa ăn vừa nhìn mọi người có những người đang đi bộ, có những người đang ngồi hẳn xuống đất nói chuyện với nhau, nhưng Lăng chú ý nhất vẫn là những đứa trẻ kia.Có đứa cầm bóng bay , chạy theo chân bố mẹ, có đứa chân đi những đôi giày có gắn bánh trượt khắp nơi, có đứa tay cầm điều khiển ngồi một chỗ để điều khiển chiếc xe ô tô đồ chơi.

Lăng vô tư nhìn những cảnh đó.

Miệng cậu vẫn nhai bánh- “Trông vui quá nhỉ?” Cậu vừa ăn vừa nóiThật ra thì cậu đã quá quen với những hình ảnh như thế này rồi.Cậu cũng đã từng ước mơ được như những đứa trẻ đó, cậu cũng muốn được bố mẹ dẫn đi chơi như vậy, ước được cầm tay bố mẹ mà đi dạo dưới ánh đèn như vậy.Nhưng cậu biết rõ sẽ không bao giờ cậu đạt được điều đó nên dần dần cậu cũng mặc kệ, thấy nhiều rồi nên cũng quen.

Nếu nói về điều ước thì lúc này cậu ước gì ngày nào cũng có được ăn no là đủ.

Chả cần gì hơn.Cậu lại nhớ tới Viên Minh.- “À, nay mình cũng đã khác rồi.”“Mình cũng đã có bạn rồi.”- “Không biết giờ này cậu ta đang làm gì nhỉ?”- “Mai mình mà không qua đó chắc cậu ta sẽ xé xác mình ra mất.”Lăng nhớ tới hình ảnh tức giận của Viên Minh lúc trưa.

Cậu bật cười khi nghĩ tới khi đó.

Chắc hẳn những ngày vừa rồi cậu ta giận mình lắm nên mới như vậy.


Hi vọng chơi cùng cậu ta mình sẽ không bị cậu ta đánh nữa.Lăng ngồi đó, mỉm cười nhìn dòng người qua lại.

Khi công viên đã dần thưa người, cậu nghĩ cũng đã khuya nên cậu cũng về trọ.

Về đến phòng thì cậu không thấy có ai ở phòng nữa.- “Mẹ đi đâu rồi nhỉ?” “Còn người đàn ông kia nữa.”- ……” Ngáp”…….- “Chắc đi đâu đó rồi.”- “ Kệ đi buồn ngủ quá.”- “Đi ngủ thôi.”Lăng tiến lại góc phòng lấy tấm chiếu đang cuộn tròn trải ra.

Chăn và gối cũng được cậu cuốn chung lại cho tiện.Cậu đóng cửa lại nhưng không khóa chốt trong vì cậu nghĩ lát mẹ về sẽ tự mở của mà không cần phải gọi cậu dậy mở.Tắt điện xong xuôi, cậu nằm xuống, chỉ cần nghĩ tới ngày mai là trong lòng lại thấy vui.

Cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Lúc này trong biệt thự nhà họ Phạm:- “Cô chủ ngày mai phải đi rồi”.

“Sẽ bay rất mệt đấy, cô tranh thủ ngủ sớm đi.”- ……………- “Cô chủ”- “Hả?” “Sao vậy? Ông mới nói gì hả?”- “Tôi nói cũng muộn rồi, tiểu thư tranh thủ nghỉ ngơi sớm để sáng mai còn đi.”- ……………- “Cô không muốn đi hả?”- “Không phải là không muốn đi”.

“Mà là vì……..”- “Cô có chuyện khó nói hả?”- “Ừ chắc vậy.”Viên Minh ngôi trên giường, hai tay nắm lại đặt trên đầu gối.

Cảm giác lúc này là thế nào vậy, khó chịu quá.

Mình nửa muốn đi, nửa lại không muốn đi.Mà sao mình lại có chút không muốn đi nhỉ? Nếu qua đó mình sẽ được gặp ông bà, và còn cả 2 anh trai nữa.

Mình sẽ có người thân bên cạnh.

Chắc là mình sẽ được ông bà và các anh yêu thương mà.Viên Minh nghĩ trong đầu chắc là như vậy thôi, bởi cô cũng không chắc vì trong kí ức của cô bé thì họ chưa xuất hiện lần nào.Ngày mà cô bé ra đời cũng là ngày tổ chức đám tang cho mẹ của cô.

Lúc đó cô còn đang nằm trong lồng kính để chăm sóc đặc biệt.

Hai người anh khi đó cũng đang ở nước ngoài sinh sống, khi biết tin họ liền tức tốc bay vè nước.


Sau đám tang của mẹ, họ cũng rời đi ngay dù họ chưa một lần nhìn mặt đứa em gái mới sinh này.

Nếu không phải có lần cô bé thắc mắc với Triệu Văn rằng ngoài bố ra thì cô còn có người thân nào khác nữa không thì có lẽ cô cũng không biết là mình còn có tới hai người anh trai đâu.Viên Minh chợt nhớ lại vào buổi sáng hôm đó.

Cô đang được Triệu Văn dạy học, cô mở cuốn sách thấy một bài nói về giới thiệu các thành viên trong gia đình.

Trông những người trong sách họ đều có đầy đủ bố mẹ và anh chị em, có gia đình có thêm cả ông bà sống cùng.- “ Mẹ thì mất rồi, vậy là mình chỉ còn có bố thôi à”?- “Triệu Văn, Triệu Văn….”- “Có chuyện gì sao cô chủ?”- “Ngoài bố ra thì cháu có còn người thân nào khác không vậy ạ?”Triệu Văn nhìn cô bé.

Đáng lẽ cô bé không cần phải hỏi câu này chứ nhỉ.- “Cô có anh trai”- “Thật sao?”“ Cháu có anh thật ạ?”“ Sao cháu chưa gặp anh lần nào cả?”- “Không chỉ một,…..

mà có tới 2 người anh trai.”- “Thật là như vậy ư?”Viên Minh sửng sốt- “Vậy mà cháu lại không biết á.”- “Người anh cả của cô Phạm Ngô Gia Khánh năm nay cũng đã 32 tuổi rồi, hiện tại cậu đang làm việc tại Pháp” .“ Còn người thứ 2 thì 18 tuổi tên Phạm Ngô Gia Khang, cậu ấy cũng đang đi du học tại Thụy Sĩ.” Cả 2 người bọn họ đều đã có những công việc của riêng mình nên rất ít khi về Việt Nam.

Cho nên cô mới không được gặp bọn họ.Bản thân tôi đã lâu rồi cũng không gặp họ.- “Vậy cơ à.”“Thật thích quá, cháu muốn được gặp hai anh ghê”.

“Có cách nào để gặp 2 anh không vậy Triệu Văn?”- “Họ cũng bận công việc lắm.

Chắc có dịp họ sẽ về để thăm cô thôi.”- “Cháu biết rồi, Mong tới ngày đó thật.”“Vậy bây giờ chú kể cho cháu nghe về đặc điểm của 2 anh đi, để cháu còn làm bài tập nữa.”- “Được rồi, tiểu thư nghe cho rõ nh锓Đầu tiên là cậu chủ Gia Khánh …………………………………..”………..Năm nay cô 6 tuổi, và có lẽ cũng ngần ấy năm họ không đặt chân về Việt Nam rồi.

Cô chỉ thấy 2 người anh qua những tấm ảnh được treo trong phòng khách và qua lời miêu tả của Triệu Văn mà thôi.

Những tấm ảnh chụp khi họ còn nhỏ, chắc có lẽ cả hai anh cũng đều đi ra nước ngoài sinh sống khi tuổi còn nhỏ giống mình.Còn ông bà nội thì….

Hình như là mình đã được gặp ông bà rồi.

Từ khi nào nhỉ? Mình cũng chỉ nhớ mang máng trong đầu thôi, không biết có phải hay là không.Sau cái ngày tổ chức đám tang của bà Vương Huyền.


Cả 2 ông bà đều buồn bã đến sinh ra bệnh.

Thời gian ông bà ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà.

Ông bà cũng chỉ được gặp cô cháu gái tội nghiệp được có vài lần.

Nhưng lần nào gặp mặt cháu thì ông bà đều rơm rớm nước mắt.

Bế đứa cháu trong tay, nhìn nó ngủ, nhìn nó khóc họ nghĩ về cô con dâu yểu mệnh của họ, thật tội nghiệp cho cháu của tôi.Ông Phạm Ngô Minh vì cũng không muốn bố mẹ phải đau buồn quá nhiều nên đã khuyên cả 2 ra nước ngoài sinh sống, đồng thời cũng là để đi chữa bệnh.

Ban đầu ông bà cương quyết từ chối vì họ không muốn ra nước ngoài sống ở cái tuổi này, hơn nữa họ cũng không để đứa cháu phải chịu cảnh sống không có người thân bên cạnh như thế này.

Nhưng sau đó ông Ngô Minh thuyết phục và kèm theo tình hình bệnh tật ngày càng nặng, trong khi các bệnh viện trong nước đều không đáp ứng được yêu cầu chữa bệnh nên cả hai ông bà mới chịu ra nước ngoài.Ông bà nội rời đi khi Viên Minh mới được 3 tuổi nên cô bé cũng chỉ còn nhớ thoáng qua thôi.

Điều này cũng không trách được cô bé.- “Liệu mình qua đó thì cuộc sống có thật sự vui vẻ hơn khi ở bên này không nhỉ?”Cô chợt nhớ tới Trần Lăng.

Nếu mình đi thì không biết khi nào mới có dịp để trở về.

Lúc đó thì làm sao có thể gặp lại cậu ta nữa.

Mình lại còn hẹn với cậu ta rằng ngày mai hãy qua công viên để gặp nữa chứ.

Nếu cậu ta qua đó mà lại không gặp được mình chắc cậu ấy cũng thất vọng lắm.

Viên Minh chợt cảm thấy buồn khi nghĩ như vậy.Mấy người anh như Phạm Ngô Hào, Vương Quân, Vương Khang thì họ lúc nào cũng có thể bay qua bên đó để chơi bởi vì gia đình của họ cũng rất giàu có, họ có thể đi đi về về như cơm bữa.

Còn Trần Lăng thì sao có thể được đây.Mình cảm thấy có lỗi với cậu ta quáCác câu hỏi cứ lặp đi lặp lại mãi trong đầu của Viên Minh.

Lúc này đây cô cũng chả hiểu bản thân mình đang muốn gì nữa.Đồng hồ lúc này đã chỉ đúng 23 giờ 30.

Căn phòng vẫn sáng.……..


Cốc Cốc…………..

“Cô chủ”-“Cô đã ngủ chưa?” Là tiếng của Triệu Văn-“Chưa.

Ông vào đi.”Triệu Văn mở cửa đi vào, trông thấy Viên Minh đang nằm cuộn mình ở dưới tấm thảm trải ở đầu giường.

Ông tiến lại ngồi bệt xuống cạnh cô bé.- “Không ngủ được hả?” Giọng Triệu Văn lúc này nghe thật dịu dàng.Viên Minh quay qua ngồi hẳn lên hai chân của Triệu Văn mà ôm lấy ông, mặt úp vào ngực.

Lúc này trông họ không khác gì hai cha con.

Triệu Văn biết vì sao cô bé lại như vậy, ông biết hết tất cả mọi chuyện về cô.

Ông biết cô mới kết bạn được với một cậu nhóc nhặt ve chai.

Vì thanh danh của tiểu thư ông có thể khuyên cô bé không nên kết bạn với người nghèo khổ như vậy nhưng ông không làm thế bởi cậu nhóc đó là người bạn đầu tiên của tiểu thư.

Ông không muốn tiểu thư phải thất vọng nữa cho nên ông đã để yên cho cô bé.Triệu Văn nhìn đứa bé nhỏ nhắn đang ôm lấy mình kia, ông nở nụ cười hiền dịu, đưa tay vuốt mái tóc của cô bé.- “Không sao cả đâu.”“Qua đó tiểu sẽ tìm được những người bạn mới mà.

Trường học bên đó sẽ giúp cho tiểu thư học được những thứ mới lạ và bổ ích.”- ………- “Cô sẽ được gặp ông bà nội và mọi người nữa…..”- …… “hức”…..

tiếng nấc nhẹ nhàng vang lên.Triệu Văn nhẹ đẩy đầu Viên Minh ra.

Khuôn mặt cô bé lúc này đã ướt đẫm nước mắt, nước mũi, ướt hết cả áo của Triệu Văn.

Cô bé mở to đôi mắt ướt đẫm kia nhìn ông.- “Tôi cũng sẽ qua đó thăm tiểu thư thường xuyên nhé.”- “Oa……..aa…” cô bé khóc nấc lên.

Sao trong lòng cô lại cảm thấy buồn như vậy chứ.

Rốt cục mình bị làm sao thế này..