419 Trước 520 Sau

Chương 1: Cái nhìn khác về anh




Dạ Uyển Chi bước vào căn phòng đầy mùi rượu nồng, tiếng va chạm giữa hai cơ thể cứ xuất hiện bên tai cô. Những tiếng rên rỉ thảm thiết cùng những nụ cười ám muội đập dồn dã khiến bước chân cô có phần chậm lại.

Cô sợ cái lúc nhìn thấy Mã Tư Hạo đang cật lực làm cho cô gái kia sung sướng trong chăn. Cô càng sợ cô gái kia nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ. Làm ơn! Người trong chăn đừng là Mã Tư Hạo. Nếu là hắn thì cô biết làm thế nào? Hắn là người cô yêu thương nhất trên đời, người mà cô có thể đánh đổi cả tính mạng để hắn có một cuộc sống tốt.

Cô đứng lặng nhìn chiếc chăn đang méo mó dần, tiếng thở cuồng nhiệt cứ thế tra tấn lỗ tai cô.

Mã Tư Hạo... xin người đó đừng là anh...

Dạ Uyển Chi nhíu mày, đôi mắt màu nâu mọng nước nhắm nghiền lại. Một dòng nước thuần khiết chảy dài hai bên má. Những ngón tay thon dài đan lên tấm chăn mềm mỏng. Tiếng rên rỉ lại vang lên, cùng đó là những tiếng cười sảng khoái.

“ Bịch “ - Tiếng chăn rớt xuống, cặp tình nhân đang làm tình bởi những tư thế nóng bỏng bỗng dưng im bặt. Người đàn ông chau mắt nhìn Dạ Uyển Chi, bạc môi mỏng nhếch lên lạnh lùng.

Xương quai xanh tinh tế, cặp ngực trắng nõn, đôi chân thon dài của cô gái trẻ hiện lên trước mắt cô. Bên cạnh đó là thân thể bánh mật, cuồn cuộn những bắp thịt, hắn nở nụ cười...

Nụ cười hàm chứa sự khinh bỉ người con gái có trái tim sắp vỡ vì hắn, trái tim bị hắn làm cho tổn thương đến nỗi chẳng thể vá được.

“ Cho em một lời giải thích “ - Dạ Uyển Chi nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ.

Cô cho rằng Mã Tư Hạo sẽ không bao giờ phản bội cô, sẽ chẳng bao giờ nói dối cô về việc không về nhà vào ban đêm. Cô tin hắn, cô tin vào thứ tình yêu mà cô tự vọng tưởng... để rồi ngày hôm nay, tận tay kéo tấm chăn bao trùm hắn, tận mắt nhìn thấy cô gái cùng hắn ân ân ái ái làm những trò chơi khủng khiếp trên giường.

“ Như cô đã thấy, không có lời giải thích “ - Hắn liếc xéo cô rồi kéo tay người phụ nữ kia tiếp tục nũng nịu làm tình.

Hắn thực sự không phải con người. Hắn có biết là giữa trời đông giá rét, cô gái nhỏ nhắn chạy đến mang áo cho hắn suốt 5 năm. Hắn có biết cô gái ấy đã thảm thiết tìm hắn khắp nơi khi thấy hắn không về nhà... Vậy mà, một lời cảm ơn hắn cũng chưa từng nói. Một lần âu yếm hắn cũng chưa hề. Hóa ra... hắn có người phụ nữ khác.

Cô đưa tay ôm trước ngực, chặn trái tim, không cho nó loạn nhịp. Cảm giác tê tái truyền đến toàn thân cô. Hắn nói như thế khác nào đâm thẳng nhát dao vào ngực cô cơ chứ.

Tiếng rên rỉ cùng tiếng va chạm...

Tất cả như một nỗi nhục nhã mà cô phải chịu đựng. Đúng, cô phải trả thù kẻ bạc tình bạc nghĩa này!