368 Hoàng Diệu

Quyển 3 - Chương 2: Manoquin (Ma Nơ Canh)




... Ngày khai trương cửa hàng áo dài Silk Road số 368 Hoàng Diệu...

Cuối cùng thì cái ước mơ của Việt cũng đã trở thành hiện thực, cậu đã chính thức cầm trong tay sổ đỏ căn nhà số 368 này, cửa hàng Silk Road đã chính thức khai trương và đi vào hoạt động, và cái khát vong bao lâu nay của cậu ta cũng đã phần nào dần trở thành hiện thực. Cái tối hôm khai trương, Việt như đắm mình trong niềm vui bất tận, bố mẹ, người thân và những chiến hữu của cậu ta đều bay vào Đà Nẵng để cùng chung vui. Tối hôm đó họ ngồi rất lâu tại một nhà hàng sang trọng. Tiệc rượu đã ngà ngà say, thì KB mới xuất hiện. Việt trong cơn say mềm khi biết KB đến thì cậu chồm vội ra, thay vì bắt tay theo phép lịch sự và kính trọng thì Việt ôm chầm lấy KB trong niềm vui. Việt phả hơi men vào thẳng mặt KB cười nói:

- Sao bác đến muộn thế ạ, cháu đợi bác mãi.

Mấy người đồ đệ của KB thấy điệu bộ của Việt say khướt thì có vẻ lo lắng, thế nhưng mà KB đã ra lệnh cho họ không cần phải quá bận tâm. KB từ từ dìu Việt tiến lại phía bàn tiệc, toàn bộ bạn bè của Việt thấy KB tới thì đều đứng lên chào, cũng chả trách khi mà nghe Việt kể về KB thì ai ai cũng kính trọng. Việt ngồi xuống bàn rồi vẫn cầm tay KB cám ơn:

- Cháu quả thực cám ơn bác rất nhiều, nếu không có bác thì cháu không biết thế nào. Chính bác là người đã đưa giấc mơ của cháu tới gần với sự thật hơn nữa.

Vừa nói Việt vừa lấy chén rót rượu thêm để mời KB và đương nhiên KB cũng không chối từ.

Ngồi được độ thêm một lúc nữa, thì bạn bè của Việt xin cáo từ ra về hết vì đã quá muộn, chỉ còn lại có KB và Việt ngồi ở bàn. KB ra hiệu cho đàn em, tức thì bọn họ kêu người dọn bàn và lấy ra ấm trà, KB từ từ rót trà cho Việt. Việt đón lấy chén trà:

- Chắc bác bận quá nên không tới mừng khai trương cháu đúng không ạ?

KB chỉ mỉm cười và làm ngụm trà. Việt tiếp lời:

- Muộn thế này mà bác vẫn tới, thực là vất vả, cháu không biết phải cám ơn bác sao nữa.

KB nói:

- Không cần phải khách sáo như vậy, bố mày là anh em kết nghĩa với tao, thì mày tao cũng coi như con thôi mà.

Việt gãi đầu cười, KB tiếp lời:

- Sở dĩ giờ này tao tới đây là vì có việc muốn nói với mày.

Việt cúi đầu "dạ", KB tiếp lời:

- Tao không biết tại sao mày lại muốn có được căn nhà này như vậy, nhưng vì tình nghĩa với bố mày, và tao cũng quý mày thực sự nên tao đã giúp được mày có được căn nhà này. Nhưng...

Việt gật gù khẽ dạ trong khi KB nói:

- Mày hiểu rõ bác mày đây làm nghề gì, ta không tự nhận ta là người giỏi nhất. Nhưng đã là người thì tay nghề ai cũng sẽ có giới hạn của nó. Đối với việc về cửa hàng của mày, bác đã làm để cho mày có thể mở cửa hàng tại căn nhà đó, đúng như nguyện vọng và mong muốn của mày.

Nói đến đây, KB móc trong túi ra một cái túi vải nhỏ gấm đỏ, bên trong đứng một thứ gì đó. KB đẩy vật đó tới trước mặt Việt và nói:

- Cái này là bác mày tặng mày, hãy luôn mang theo nó bên người.

Việt cám ơn rồi mở cái túi vải gấm đỏ đó ra, bên trong là một đồng bạc bát giác, chính giữa là một mảnh ngọc cẩm thạch được đính chính giữa. Việt trầm trồ khen ngợi đồng bạc được điêu khắc tinh xảo và nghe KB nói tiếp:

- Đồng bạc này là vật hộ thân bác mày tặng cho mày, mày nên nhớ phải luôn mang nó bên mình. Đặc biệt là những khi tối giời ở trong căn nhà kia.

Việt nhìn KB hỏi:

- Con tưởng căn nhà đó đã xong xuôi rồi ạ?

KB xua tay nói:

- Xong xuôi là xong ở việc mà mày có thể sở hữu căn nhà đó, nhưng vẫn còn có những thứ tồn tại. Tuy những thứ này theo thời gian sẽ tan biến, nhưng mà chúng ta vẫn phải để phòng. Thế cho nên, bác muốn mày có thứ này hộ thân trước đã, còn sau này căn nhà đó có xảy ra bất kì vấn đề gì thì đừng ngại ngần liên lạc thẳng với tao, tao sẽ giúp mày.

Nghe đến đây thì Việt chỉ còn biết gật đầu cám ơn và làm theo lời KB. Bất ngờ KB kéo tay Việt cầm thật chặt, ông ta rướn người áp sát mặt mình nhìn thẳng vào mặt Việt nói:

- Mày hãy nhớ lấy lời bác nói đây, người sống không việc gì phải sợ người chết, mà ngược lại, người chết phải sợ người sống.

Việt tuy có không hiểu cái câu nói đó cho lắm, thế nhưng cậu cũng chỉ biết gật đầu "dạ" một tiếng.

... Sau một tuần tiệm Silk Road bước vào hoạt động...

Tuần đầu tiên tiệm Silk Road đi vào hoạt động, mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Và quả đúng như Việt tính toán, mới tuần đầu mà cậu đã có một lượng khách nước ngoài kha khá tới may đo và mua áo dài, kể cả người trong nước cũng vậy. Trong thời gian đầu, Việt chỉ làm việc tại cửa hàng tron giờ hành chính, còn cứ ngoài giờ là cậu phải đi tiếp khách, hay như là mở rộng mối quan hệ làm ăn để giúp cho Silk Road phát triển hơn nữa. Việt có thuê thêm hai người thợ may đo và một nhân viên phụ bán hàng để giúp cậu làm việc. Ngoài ra, việc chông nom cửa hàng hay như dọn dẹp thì cậu có thuê một bác gái lớn tuổi tới giúp. Cửa hàng Silk Road bao gồm 3 tầng, tầng 1 là nơi tiếp khách và may đo đồng thời trưng bày các mẫu áo dài có sẵn của cửa hàng, tầng hai là nơi khách đến thử ảo ái và đồng thời cũng là khó chữa những mẫu áo dài luôn, tầng 3 thì là nơi ở của Việt. Bác gái giúp việc của cậu cũng ngủ luôn tại cửa hàng ở một căn phòng bé gần đường ra sân sau của cửa hàng. Ở cái khoảng sân sau nho nhỏ này, Việt đã thuê người thiết kế lại chồng thật nhiều hoa và bài trí đồ đạc sao cho ngoài vườn vừa là bàn nước tiếp khách và đồng thời cũng là nơi để một số người tới chụp ảnh áo dài làm mẫu với những chậu hoa và bóng cây rợp mát.

Để mở rộng tiếng tăm cho Silk Road, Việt có những trận "tiếp khách" mệt nghỉ, thế nên việc cậu ta ngủ qua đêm ở ngoài là chuyện hoàn toàn dễ hiểu, và đương nhiên là chỉ còn bác gái giúp việc ở trong tiệm một mình lúc ban đêm. Bác gái này là một người nông thôn hiền lành chân chất, chính vì thế mà Việt rất quý mến và tin tưởng bác ta trông coi cửa hàng cho mình. Vốn là người sinh ra và lớn lên ở cuối cái giai đoạn chiến tranh khổ đau của đất nước nên bác ta có lẽ là không còn sợ gì trên đời này nữa, và nếu như sống chết đã không màng thì còn lo nghĩ gì đến ma quỷ cơ chứ. Nói gì thì nói chứ cái đêm đầu tiên ngủ lại tại cửa hàng, bác gái này cũng đã có một cái cảm giác rất lạ, một cái cảm giác mà có lẽ lần đầu trong đời bác ta gặp, một cái cảm giác gì đó rất rờn rợn. Bác gái vốn là người dễ ngủ, thế nên cứ mỗi tối tầm mười giờ là bác ta đã có thể chìm sâu vào giấc nồng rồi, vậy mà không hiểu sao ngủ tại cửa hàng thì bác ta có hôm nằm xuống rồi mà cứ lục đục mãi cho tới tầm một giờ sáng mới có thể ngủ được. Nói là lạ giường lạ nhà thì tất nhiên sẽ mất một vài hôm để quen, nhưng mà kì lạ thay, cho dù đã làm việc hơn một tháng ở cửa hàng, vậy mà thi thoảng vẫn có những đêm bác ta rất khó ngủ, đỉnh điểm là có hôm phải tới hơn hai giờ sáng thì bác ta mới ngủ được. Và đường nhiên, thức khuya dậy sớm như vậy thì hôm sau bác gái cơ thể rất mệt mỏi và ủa oải. Cũng may là thi thoảng mới bị mất ngủ nên dần dần cơ thể của bác cũng đã quen, dù cho có hơi mệt mỏi sau một đêm khó ngủ, nhưng đó dường như cũng không còn là vấn đề quá lớn đối với bác.

Vào các buổi tối khi vãn khách và không có công việc mấy, bác gài thường qua bên nhà hàng xóm chơi tán gẫu, và địa điểm lý tưởng của bác chính là quán trà đá vỉa hè đối diện với cửa hàng. Cũng chính tại cái quán trà đá này, mà bác gái được nghe vô vàn câu chuyện rùng rợn về căn nhà 368 trước kia, tuy nhiên mỗi người một ý, và bạn bà thì bản thân ai cũng cho rằng câu chuyện của mình là hợp lý nhất, là đúng nhất, thế nên mỗi người một phách và đối với bác gái thì những cậu chuyện đó cũng toàn là do mọi người xung quanh tự gậy dựng nên mà thôi. Ngoài việc được nghe những câu chuyện li kỳ không kém phần rùng rợn ra, cứ mỗi lần thấy bác gái ra quán nước ngồi là hết bà chủ quán rồi tới mấy người khách quen lại hỏi bác là có thấy gì lạ trong cửa hàng không, rồi bác có gặp ma chưa? Mỗi lần như vậy, bác gái chỉ còn biết cười mà nói đùa:

- Chắc ma nó sợ tui nên vẫn chưa dám ló mặt ra.

Đáng lẽ ra bác gái sẽ chẳng tin vào ma quỷ nếu như bác ta không gặp được cái bà coi bói dạo tối hôm đó. Lúc đó là vào một buổi tối nóng nực, bác gái đang ngồi uống nước tại quán quen thuộc thì một bà đồng bóng son môi lòe loẹt tay cầm quạt xòe từ đâu tiến lại ngồi xuống cạnh bác gái và kêu ly trà đá. Mới đầu bác gái cũng chẳng bận tâm hay như để ý tới người đàn bà có vẻ như là đồng bóng đó cho tới khi bác ta nhận ra rằng người đàn bà này cứ nhìn mình chằm chằm. Bác gái cười mở lời:

- Sao bà cứ nhìn tui hoài dợ? bộ mặt tui có nhọ hả?

Người đàn bà đồng bóng này như ái ngại quay đi chỗ khác khi bị bác gái hỏi vậy, thế nhưng dường như bà ta đã để mắt tới cửa hàng Silk Road ngay đối diện, người đàn bà hỏi bác gái:

- Bà, bà ở cái cửa hàng đối diện kia hả?

Bác gái gật đầu cười đáp:

- Phải, tui ở bển đó. Bà có muốn may ao dài không?

Người đàn bà này hết nhìn cửa hàng rồi lại nhìn bác gái, cuối cùng bà ta chốt thêm câu nữa:

- Thế bà có thấy gì lạ hông?

Bác gái nghe cái câu hỏi đó đã cười thầm trong bụng vì nghĩ rằng chắc bà thầy bói dạo này đang bói lèo. Bác gái giả vờ ngây ngô hỏi:

- Bà hỏi tui thấy gì lạ là thấy gì lạ?

Người đàn bà này nói:

- Ý tui là bà có bao giờ gặp ma trong căn nhà đó chưa?

Bác gái còn chưa kịp trả lời thì bán nước như mừng rỡ lắm khi mà người đàn bà đồng bóng này như cũng nhìn ra được điều gì, bà ta hỏi chen ngang:

- Sao sao? Bà coi ra được cái gì à?

Bác gái thấy bà bán nước sốt sắng như vậy thì không nhịn nổi cười, bác ta đáp:

- Ma quỷ thì tui chưa gặp, bộ bà bói ra cái gì hả?

Người đàn bà này đáp:

- Nghe giọng bà có vẻ như là bà không tin vào tâm linh đúng không?

Bác gái xua tay:

- Tin thì tui cũng tin, nhưng chỉ là tui không có tin vào ba cái việc ma quỷ mà thôi.

Người đàn bà này nhìn thẳng vào mặt bác gái và nói:

- Bà nghe tui, không phải ai cũng có thể thấy được. Tui tin là trong cái cửa hàng kia có một oan hồn vất vưởng, nếu như bà mở lòng mình ra thì chắc chắn bà sẽ được nhìn thấy oan hồn đó.

Bác gái nói đùa:

- Thế theo bà thì vong này lành hay dữ để tôi còn biết đường làm lễ nào?

Người đàn bà kia đáp:

- Dữ hay lành thì tui không biết, tui chỉ cảm nhận được khí âm phảng phất bên người bà thôi. Coi bộ người con gái này chết cũng khá trẻ, bên cạnh đó. Theo như cảm nhận của tui thì cô ta có vẻ như không phải chết trong cửa tiệm đó, mà là một thứ gì đó đã níu kéo và giữ chân cô ta ở lại cửa tiệm của bà mà thôi. Bà không tin tôi cũng được, nhưng tôi biết có những đêm bà rất khó ngủ cho tới tận gần sáng, đó là vì vong hồn muốn bà nhìn thấy họ, nhưng vía bà quá cao nên đã ngăn cản họ, chính vì thế dẫn đến việc bà bị mất cân bằng và khó mà ngủ được.

Và rồi bắt đầu từ đó, cả cái quán nước đối diện bên Silk Road như biến thành một cái chợ khi mà bà bán nước và người đàn bà coi bói dạo kia bàn tán về những chuyện xảy ra tại căn nhà 368. Riêng bác gái thì vẫn coi những lời bà thấy bói dạo kia nói chỉ la câu chuyện làm quá, chỉ có đúng một điểm mà bác gái cảm thấy bất ngờ, đó là không hiểu vì sao mà người đàn bà đồng bóng này lại biệt được bác ta có những đêm mất ngủ.

Sau mấy hôm kể từ cái lần gặp người đàn bà coi bói dạo ngoài quán nước thì cái đêm nay lại là đêm mà bác gái mất ngủ. Đồng hồ đã điểm quá 12 giờ hơn và bác ta thì vẫn nằm mắt mở tháo láo nhìn lên trần. Đột nhiên cái suy nghĩ của buổi nói chuyện với người đàn bà đồng bóng hôm nào lại ùa về trong tâm trí. Trong một lúc suy tư giữa đêm khuya, bác gái nghĩ thầm "phải chăng bà ta nói thật, và cửa tiệm này đang có một vong hồn lởn vởn?". Và rồi cái trí tò mò của bác gái bắt đầu lớn dần, trong đầu bác ta bắt đầu hình dung ra coi cái vong nữa kia như thế nào. Còn đang nằm trên giường mường tượng ra coi vong nữ như thế nào thì bỗng từ phía nhà ngoài, nơi trưng bầy đồ cho khách bỗng phát ra tiếng "lạch cạch". Giữa cái màn đêm yên tĩnh như này thì rất dễ để bác gái phát hiện ra tiếng động lạ, ban đầu thì bác ta không để tâm tới, thế nhưng cái tiếng "lạch cạch" rồi sột soạt cứ như thế vang vọng khiến bác ta không lắng nghe không được. Bác gái nằm đó nghe và suy nghĩ về tiếng động phát ra từ bên ngoài kia, căn nhà này từ tầng 1 lên đến tầng 3 đến con kiến con muỗi còn không có huống chi là chuột, thêm vào đó càng lắng nghe thì bác ta càng cảm thấy lạ, vì tiếng động này cứ như thể là có ai đang với và thử từng mẫu áo dài được cheo trên giá ở ngoài vậy.

Nghĩ đến đây, bác gái từ từ ngồi dậy trên giường và lắng nghe tiếng động đó. Bác ta nhớ là đã khóa cửa trước thật kĩ càng và cả cửa sau ra vườn cũng vậy. Nếu như kẻ gian đột nhập vào từ cửa trước thì nó phải tạo ra tiếng động bẻ khóa chứ? Còn nếu là cửa sau thì kiểu gì chả đi ngang qua buồng của mình mà mình thì thức nãy giờ, không lẽ nào mình lại không nhìn thấy nó. Nghĩ đến đây, bác gái lặng lẽ rời khỏi giường. Bác ta với lấy con dao gọt hoa quả để trên mặt bàn uống nước trong phòng mình. Bác gái lặng lẽ lách người ra khỏi phòng mình đang mở cửa và men theo tường tiến ra phòng ngoài. Bác gái đứng sau mé cửa hé mắt nhìn, do cửa và tường mặt chính của tiệm được làm bằng kính, cửa sắt cuộn từ bên ngoài đã được kéo xuống, ánh sáng từ ngoài đi xuyên qua các khe cửa sắt đủ để làm cho bác gái nhìn thấy trước mặt mình là một người đang đứng trong bóng tối thỏa sức ngắm nhìn và ướm thử những bộ áo dài lên người. Bác gái nhìn thật kĩ thì nhận ra đây là một người con gái với dáng người thanh mảnh với một bộ tóc dài thả sang hai bên vai. Bác gái một tay để sẵn lên công tắc đèn và hít một hơi thật sâu như để lấy tinh thần. Bác ta hét lớn:

- Ai đó?!

Thế rồi bác gái bật công tắc đèn, 4 chiếc đèn neon nhấp nháy một lúc rồi sáng rực lên. Thế nhưng cả căn phòng ngoài không một bóng người. Bác gái từ từ bước ra nhìn quanh thật kĩ như để tìm coi cái người con gái kia đang chốn ở đâu. Thế nhưng sau một hồi tìm kiếm và lục đằng sau những hàng áo dài được cheo hai bên thì bác ta nhận ra là không có một ai khác ngoài mình ở đây cả. Bác gái đứng tại ngay vị trí nơi mà người con gái kia vừa mới đứng, trên nền đất vẫn còn chiếc áo dài lúc nãy cô ta ướm thử đang rơi trên nền nhà, bác gái nhìn ra phía cửa chính, chốt vẫn khóa và cửa sắt vẫn kéo xuống, làm gì có ai có thể vào được đây chứ? Bác gái móc lại áo dài ngẫm nghĩ, thế rồi mắt bác hướng tới con ma nơ canh để gần cửa trên người nó là một bộ áo dài trắng với mái tóc giả dài kia mà nghĩ "Không lẽ nào mình nhìn nhầm ma nơ canh thành người".