368 Hoàng Diệu

Quyển 2 - Chương 7: Ngạch Cai Trị




Hằng đứng giữa ngôi làng đang toán loạn này mà nhìn quanh không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng nhìn một số người dân làng bị thương được dìu đi kia cùng với người khác đang cầm giáo, cầm khiên thì cô như hiểu ra ngày rằng ngôi làng này đang xảy ra chiến tranh. Còn đang chưa định thần lại được thì bất ngờ một người thanh niên lết tới chỗ cô với một mũi tên găm trên đùi máu chảy đầm đìa. Người thanh niên này cố lết tới chỗ Hằng, anh ta với tay túm lấy người cô, ánh mắt van xin miệng thì nói ú ớ một cái thứ tiếng mà Hằng không sao hiểu được. Hằng thoạt đầu còn sợ hãi, cô đẩy tay anh ta ra và lui lại, Hằng từ nãy đến giờ cứ cố dỏng tai lên để nghe tiếng hướng dẫn của bà Regina thế nhưng không hề có tiếng nói của bà ta vang vọng. Hằng đứng đó nhìn thấy người thanh niên này cứ nằm trên mặt đất ôm đùi và nhìn Hằng cầu cứu thì cô như không cầm lòng được. Bất ngờ cô quay người phi như bay vào một cái lếu lấy ra một số thứ, sau đó cô tiến tới và bắt đầu chữa trị cho người thanh niên này. Hằng mạnh dạn nhổ thẳng mũi tên ra, sau đó cô trét lên đùi anh ta một thứ chất mầu đen được nghiền nhuyễn với rễ cây khô. Cuối cùng, Hằng bọc lấy vết thương đó bằng một miếng da, cô dùng đầu ngón trỏ lấy thứ bột đỏ nước vẽ lên mấy kí tự. Vừa làm xong thì người thanh niên này đã có thể đứng phắt dậy cầm lấy giáo và khiên tiếp tục lao ra chiến đấu. Bà Regina ngồi ở ngoài nhìn thấy bên bàn tay nắm lấy rễ cây khô của Hằng hơi rỉ máu thì bà mừng thầm trong lòng, đó chính là dấu hiệu của việc Hằng đang thi triển phép cứu chữa người, thế nhưng mọi thứ còn quá sớm để khẳng định xem Hằng sẽ đi theo ngạch nào khi mà cả hai tay cô vẫn nắm chặt chưa hề buông một thứ gì ra.

Hằng tiếp tục chữa trị cho nhiều người khác nữa trong làng, và cái bàn tay cầm rẽ cây của cô ngày một siết chặt hơn nữa, và cánh tay cầm con búp bê thì bắt đầu nới lỏng ra dần. Trong lúc chữa trị, có một cậu nhóc tầm mười hai tuổi cũng cầm cung ra trận, thế nhưng cậu bị tên găm vào vai nằm im một chỗ. Hằng vội vã lao tới băng bó vết thương cho cậu bé, và không biết từ khi nào mà cô có thể thi triển phép nhanh thoăn thoắt. Hằng cho cậu nhóc ngậm một cái lá khô để làm giảm đau, sau đó cô gỡ tên trên vai ra và băng bó lại. Sau khi đã sơ cứu xong, Hằng bế đứa nhóc lên và đưa nó cho người mẹ, bà mẹ cúi đầu mặt mừng vui khôn xiết cám ơn Hằng bằng thứ tiếng bản địa và bế con mình chạy đi. Hằng lại cầm đồ nghề và tiến ra ngoài nơi giao tranh hơn nữa để cứu thêm nhiều người trong làng.

Hằng ở ngoài chiến trường vừa chữa trị vừa nhìn tình thế, và coi bộ như ngôi làng của cô sắp thất thủ đến nơi rồi. Hằng đứng đó như bị hớp hồn bởi một thanh niên đang cầm giáo một mình chống lại mấy tên dân làng khác kia, và cô như ngỡ ngàng hơn nữa khi mà người thanh niên này có khuôn mặt giống hệt Thanh. Đứng đây nhìn người thanh niên đó mà tim Hằng lại đập thổn thức, và những ký ức ngọt ngào nhất về Thanh lại hiện về. Bất ngờ, người thanh niên này như để ý thấy có một cô gái cũng đang chống trả quyết liệt cùng cậu bị đâm giáo vào đùi và quây lấy, ngay tức khắc người thanh niên này phi giáo gϊếŧ chết cái kẻ đang tính lao tới bắt cô gái kia. Người thanh niên này tay cầm khiên giơ lên thật cao như để đỡ lấy một loạt các mũi tên đang lao tới kia mà kéo cô gái và dìu cô ta lui về. Hằng như chết điếng người khi mà người con gái kia có khuôn mặt giống cô như đúc, nhìn hai người đó bên nhau mà Hằng cứ ngỡ là mình và Thanh, hai mắt cô đã rớm lệ. Người thanh niên này đang dìu cô gái chạy thì bất ngờ một mũi giáo từ xa phi tới đâm vỡ cái khiên gỗ và cắm thẳng vào chân người thanh niên. Người thanh niên đổ gục đầu gối trên mặt đất, cô gái thấy vậy vội dìu người thanh niên này đứng lên mà chạy tiếp. Thế nhưng có lẽ là không kịp nữa rồi khi mà dân làng khác đang lao tới ngày một đông hơn nữa. Thấy rằng không thể cứu vãn được tình thế, người thanh niên bị thương khi không ôm choàng lấy cô gái từ đằng sau, một loạt mũi tên lao tới gắm vào lưng anh ta. Sau cái ôm cuối đó, người thanh niên này đẩy mạnh cô gái về phía trước và quay lại cản bước quân địch. Người con gái này nằm trên mặt đất nhìn người con trai kêu gào trong nước mắt. Người con trai bị quây lấy và gϊếŧ hại một cách dã man, không cam lòng, người con gái nước mắt đầm đìa chịu đau lao thẳng về phía người con trai, thế nhưng mà Hằng đã lao tới kéo cô tại lại, mặc cho người con gái chỉ trỏ nói trong nước mắt về phía người con trai đã gục ngã kia, thế nhưng Hằng kéo cô ta lại và hét lớn:

- Đi! Mau!

Thế rồi Hằng kéo cô ta ba chân bốn cẳng lùi về phía sau, người con gái bị Hằng kéo đi nước mắt vẫn lã chã. Thế nhưng thật không may cho họ, dân làng khác đã kéo đến bao vây họ, một tên chạy lên ngang với Hằng và cô gái, hắn giương cung bắn thẳng về phía hai người. Hằng nhanh mắt nhìn thấy vội đấy người con gái này qua một bên và cô lãnh chọn mũi tên vào bụng. Hằng nằm trên mặt đất đau đớn, người con gái kia vội chạy tới bên Hằng nói liến thoẳng vẻ mặt hốt hoảng. Dân làng khác đã bao vây lấy cô tạo thành một vòng tròn, Hằng chỉ kịp sơ cứu qua cho mình, sau đó cô đứng vội dậy kìm nến cơn đau từ vết thương mà che trở cho cô gái. Hằng để ý thấy lạ là tại sao một đám thanh niên trai cháng quây lấy hai người con gái lại không đứa nào dám lao tới, bọn chúng vẫn giữ khoảng cách nhất định và mặt tên nào tên đó cũng toát lên vẻ lo lắng sợ hãi một thứ gì đó. Từ phía sau, tiếng nói bản địa ở đâu gay gắt, Hằng để mắt thì thấy một người đàn ông đứng tuổi khá đô con mặc cái khố da báo trên đầu là sọ cọp được trang trí thêm sừng và cỏ cây khô. Hằng nhận ra ngay đó là tộc trưởng hay như là thủ lĩnh của làng kia, thêm vào đó, cô còn chết điếng người khi mà tên tộc trưởng này có gương mặt y như cha cô.

Hằng đứng đó với vết thương đã được cầm máu mà nhìn ông tộc trưởng có gương mặt giống hệt cha mình kia. Tên tộc trưởng này cũng như những tên lính dưới chướng hắn, bọn họ như sợ hãi Hằng lắm, chính vì thế mà hắn ta chỉ dám đứng núp sau lưng những tên lính to con khác mà quát tháo ầm ỹ để ra lệnh cho bọn chúng lao lên. Phải mất một lúc lâu, đám lính quây lấy phía người con gái có gương mặt giống Hằng kia mới giám lao tới mà kéo cô ta ra, Hằng đã dùng mọi cách, cô cố dùng sức chống cự để bảo vệ và kéo cô gái về thế nhưng không được, những tên lính của bản làng khác này đã bắt lấy được cô gái dân tộc kia. Chúng đưa ngay người con gái này tới trước mặt tên thủ lĩnh, Hằng trong một phút bất cẩn lao tới trong sự phẫn nộ thì cô đã không may bị bọn chúng khống chế. Chúng trói Hằng thật chặt và bắt cô quỳ đất nhìn về phía người con gái kia và tên thủ lĩnh. Mặc cho người con gái kia khóc lóc van xin, thế nhưng tên thủ lĩnh già vẫn dùng chân đá cô và nạt nộ cô. Đánh đấm một hồi, thế rồi hắn cũng bắt cô gái này quỳ gối đối diện với Hằng, hai tên lính to con đứng hai bên bẻ tay cô gái ra sau mà ép đầu cô gái xuống. Cố gái này nhìn Hằng qua hai con mắt ướt nhòa, đằng sau là tên thủ lĩnh đang lau qua con dao lớn. Hằng như hiểu ra mọi chuyện, cô quỳ ở đó mà hét lớn như ngăn cản tên thủ lĩnh già kia cho dù hắn không hiểu cô đang nói gì.

Tên thủ lĩnh già tiến tới phía sau và đưa lưỡi dao to kia lên cao, lúc này thì Hằng thực sự đã không còn gào thét nổi, hai mắt cô như đã đẫm lệ. Thế rồi lưỡi dao chém xuống nhanh tới mức Hằng không kịp chớp mắt hay như quay đầu đi. Máu từ thân người con gái phun ra như suối, chiếc đầu của cô gái dân tộc kia bị chặt văng ra về phía trước mà lăn tới trước mặt Hằng. Hằng tuôn rơi hai hàng lệ nhìn cái đầu của người con gái chết không nhắm mắt, họa chăng số phận của người con gái này cũng phần nào tương tự như cô. Không biết từ lúc nào, mà trong đầu Hằng đã nảy ra một cái lối diễn giải rằng người con gái đó là con của tên tộc trưởng đã cãi lời cha mà cưới xin một người ở tộc khác, để rồi cuối cùng, cả tộc bên chồng bị sát hại và người cha ruột của cô cũng ra tay tử hình cô luôn. Vừa nghĩ đến đây, thì bỗng cái đầu của cô gai dân tộc bỗng mấp máy môi nói ba chữ:

- Đừng như tôi.

Hằng nghe thấy ba chữ đó thì tựa như sét đánh ngang tai, bỗng nhiên cô cảm thấy có một nguồn sức mạnh tuôn chảy trong cơ thể. Hằng bị người của tộc đó áp giải về bản làng của họ và nhốt vào một cái cũi riêng biệt. Thế nhưng bản làng của cô tối hôm đó đã hợp sức cùng các bản làng khác đánh lại và giải cứu cô kịp thời. Sau khi thoát khỏi cũi, Hằng được các binh lính làng mình đưa tới mô đất lớn giữa làng, nơi mà họ đang quây lấy một số tàn bình có cả tên tộc trưởng kia.

Lúc này đây, toàn bộc mọi người ở làng của Hằng đều im lặng nhìn cô, có vẻ như là họ đang đợi Hằng ra lệnh xử lý đám tàn binh này. Ngược lại, những tên tàn binh thì đều nhìn Hằng với ánh mắt sợ hãi vì bọn chúng không hiểu Hằng tính làm gì, trong số tàn binh có một số người là phụ nữ thì khóc lóc kêu gào như thể xin Hằng mở lòng từ bi. Dù cho bộ hạ thì tỏ ra vẻ lo sợ van xin kêu khóc, nhưng tên tộc trưởng ngồi giữa hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hằng với khuôn mặt không hề biến sắc. Hằng như không chịu nổi cái ánh mắt đó của tên tộc trưởng, cô chỉ tay về phía một người phụ nữ và một nam trong nhóm tàn binh và ra hiệu cho người làng mình đưa họ về phía cô. Hằng rút con dao bên hông một người lính ra, thế rồi cô ra hiệu cho hai người lính đang giữ hai tàn binh kia túm đầu bẻ ngửa cổ họ ra. Nhanh như cắt, Hằng lia lưỡi dao cắt đứt cổ hai người này, máu của họ phụ ra tưới dẫm người Hằng. Mặc cho đám phế binh rú lên kinh hãi và van xin, thế nhưng Hằng vẫn đứng đó tắm trong máu hai người kia, cô cầm con dao bất đầu tự rạch lên cơ thể mình và miệng lầm rầm đọc một thứ thần chú gì đó. Bầu trời đêm đang đầy sao thì bỗng mây đen kéo tới, sấm chớp giật ầm ầm, gió từ đâu thổi tới làm bạt cả mấy cây đuốc kia. Khi hai tế nhân đã hết máu, họ bị vứt xác qua một bên, Hằng đọc dứt thần trú xong thì mây cũng tan và gió cũng ngừng. Khắp cơ thể cô những vết rạch kia đã nhanh chóng liền thành sẹo một cách khó tin. Hằng trong đêm tối hai mắt đỏ rực sáng quắc lên. Thế rồi không biết bằng cách nào, Hằng có thể ra lệnh bằng tiếng bản địa cho người làng mình chuẩn bị một dàn hỏa thiêu thật lớn, bị trói chặt trên dàn hỏa thiêu đó là toàn bộ tàn binh của làng kia ngoại trừ tên tộc trưởng vẫn bị trói ở đó để nhìn. Bà Regina ở ngoài thì bắt đầu lo lắng, mồ hôi trên chán bà lấm tấm khi mà bàn tay nắm con búp bê vải của Hằng đang siết chặt lại dần và cái bàn tay cầm rễ cây thì lỏng ra.

Hằng ra lệnh cho người làng mình châm lửa, ngọn lửa cứ thế lớn dần, tiếng ghào thét trong đau đớn như phá tan cái sự tĩnh mịch của màn đêm. Hằng đưa tay về phía trước lẩm rẩm thần chú, bất ngờ ngọn lửa như được tưới thêm xăng khi không bỗng bùng lên cao ngất trời. Sợi dây trói tàn binh bị đứt lìa, kết quả là những kẻ còn sức lực người đang bốc cháy lao ra khỏi giàn hỏa thiêu, nhưng bất kể kẻ nào vừa bước xuống là bị dân làng Hằng cấm giáo đâm vào chân, vào người, như thể để họ không thể chạy, những người dân làng này không muốn kẻ địch của mình phải chết ngay mà chết một cái chết thật từ từ và đau đớn. Tên tộc trưởng nhìn toàn cảnh đó thế rồi hắn lại nhìn Hằng với ánh mắt căm hờn, Hằng đứng đó nhìn chằm chằm vào tên tộc trưởng, trên môi nở một nụ cười man rợ. Hằng ra lệnh cho người làng mình mang tên tộc trưởng tiến tới phía cô, Hằng bẻ cánh tay phải của hắn ra, cô cầm dao cứa một đường sâu vào lòng bàn tay hắn, thế rồi cô lè lưỡi liếm dòng máu đang chảy đó và nuốt chửng. Xong việc Hằng bảo người kia thả tên tộc trưởng ra, tên tộc trưởng vừa được thả ra, hắn giật ngay lấy con dao của người kia và đẩy ngã cậu ta. Tên tộc trưởng lao tới đâm con dao thẳng bụng Hằng với hy vọng rằng cô sẽ gục ngã. Lưỡi dao găm sâu vào bụng Hằng, nhưng cô không hề đổ gục người mà vẫn đứng vững nhìn hắn mỉm cười. Tên tộc trưởng khi không cảm thấy đau tột cùng ở bụng như thể có ai đó đâm hắn vào bụng thì toàn thân run lên. Hằng đạp ngã hắn ra mặt đất, cô từ từ rút con dao ra khỏi người mình, vết đâm cũng lành lại như không. Tên tộc trưởng nằm trên đất ôm bụng nhìn Hằng sợ hãi. Hằng bắt đầu cầm giáo cứa và đâm lên người mình lia lịa, mỗi nhát chém là một lần tên tộc trưởng rú lên, trên người hắn bắt đầu xuất hiện những vết chém gỉ máu, còn Hằng vẫn nguyên vẹn. Hằng cầm dao đam lia lịa vào bụng như thể cô đâm nát lục phủ ngũ tạng mình, tên tộc trưởng nằm trên đất quẫy đạp kêu gào trong đau đớn, ruột gan bắt đầu lòi ra ngoài. Hằng đưa lưỡi dao lên cô như tính kết liễu hắn thì khi không một cái bóng đen to lớn lao tới giữ tay cô lại như để cản. Hằng không ngần ngại niệm trú dùng tay đẩy cái bóng đen kia văng lại vào màn đêm. Tên tộc trưởng nhìn Hằng nói giọng yếu ớt:

- Đồ... đồ quỷ dữ...

Hằng không thèm đáp lại lời, cô cứa con dao ngang cổ mình, tức thì cổ tên tộc trưởng xuất hiện vết cắt sâu, máu tuôn sối xả. Hằng đứng đó nhìn tên tộc trưởng mà cô bật cười như điên như dại, cái tiếng cười khoái trí của một con quỷ dữ.

Bà Regina quỳ gối bên cạnh Hằng thì như chết lặng đi khi mà hai ngọn nến bên cạnh đầu cô khi không đã bùng cháy trở lại, cái sọ cừu để trên bụng cô cũng bắt đầu phhát sáng, cái thứ ánh sáng mầu đỏ rực như máu. Bà ta ái ngại hướng mắt nhìn về phía hai bàn tay của Hằng, bần tay cô bây giờ đã nắm chặt láy con búp bê vải, máu của cô nhuộm đỏ cả con búp bê. Còn bàn tay cầm rễ cây đã buông ra và cái rễ cây thuốc đó đã lăn hẳn ra ngoài, vậy là lễ nhập đạo đã hoàn thành, và theo như kết quả thì Hằng đã chọn ngạch cai trị.

Khi Hằng mở mắt trở lại với thế giới loài người, cô thấy mọi thứ đã được dọn dẹp, bà Regina cũng đã thay bộ đồ và ngồi bên cạnh đợi cô tỉnh dậy. Hằng ngồi dậy nhìn bà Regina hỏi:

- Kết quả sao rồi bà?

Bà Regina nhìn Hằng và nói:

- Buổi lễ đã hoàn thành, con bây giờ đã là người của đạo voodoo.

Hằng hỏi thêm:

- Thế con theo ngạch gì hả bà.

Bà Regina ngồi im lặng một lúc, chợt nhận ra rằng Hằng vẫn chưa biết được ý nghĩa trong thế giới voodoo thì bà thấy như còn một tia hy vọng. Bà Regina nói:

- Con sẽ nối nghiệp ta, con sẽ tu đạo theo nghạch nhân từ.

Hằng vốn là người tinh ý, để ý thấy bà Regina lúc trả lời mình có chút đắn đó, thêm vào đó ánh mắt mà bà Regina nhìn cô có phần khác so với bình thường, cái ánh mắt như che giấu điều gì đó. Thế nhưng Hằng cũng không dám hỏi nhiều mà chỉ cúi đầu dạ vâng và làm theo lời bà ta.

Bắt đầu từ sáng hôm sau, Bà Regina chính thức dạy Hằng về các phép thuật cũng như là các bài thuốc của thuật voodoo về ngạch chựa trị, và mọi thứ như càng thuận tiện hơn nữa khi mà bọn họ có sẵn bệnh nhân trong viện để thử nghiệm. Trong một lần nói giảng giải cho Hằng nghe về các thứ cây thuốc, bà Regina nói rằng gio địa lý khác nhau, nên bà sẽ chỉ cho Hằng cách tìm những cây thuốc ở Việt Nam mà có tính chất tương tự như bên Châu Phi để làm thành thuốc. Thế rồi bà ta nói thêm:

- Ta có thể khẳng định với côn một điều, phép thuật trong ngạch cai trị của voodoo có thể chưa lành tất cả các loại bệnh, cho dù là bệnh hiểm nghèo. Nhưng...

Hằng nhìn bà Regina hỏi:

- Nhưng sao ạ?

Bà Regina đáp:

- Nhưng như con đã được biết, có rất nhiều vị thần voodoo giáng trần. Đôi khi con người ta mắc bệnh cũng là do các vị thần gây nên. Sau này con tu thuật thành công, sẽ có một số bệnh nhân đến nhờ con chữa bệnh, và con sẽ có cái linh cảm rằng con không được phép chữa trị cho họ, đó chính là dấu hiệu mà vị thần khác của voodoo cho con biết. Khi nhận được tín hiệu đó, con tuyệt đối không được chữa cho họ.

Hằng có hơi băn khoăn:

- Nhưng không lẽ nào thấy chết mà không cứu ạ?

Bà Regina thở dài đáp:

- Sống chết là quy luật của tạo hóa, sau này con đã có sức mạnh của thần rồi mà còn muốn làm đảo lộn quy luật đó sao?

Hằng khẽ gật đầu rồi tiếp tục nghiên cứu cuốn sách thuật chữa trị. Bà Regina nói:

- Con phải nhớ lời này ta nói ngày hôm nay, nếu không các vị thần khác sẽ trừng phạt con đó.

Hằng "vâng dạ" thật to, thế rồi như nhớ ra cái gì đó, Hằng hỏi:

- Vậy là con sẽ không được học một tí phép thuật cai trị nào hả bà?

Bà Regina nghe cái câu hỏi đó thì đừng hình mất mấy giây, thế rồi bà đáp:

- Con sẽ được học một số thuật căn bản như ta biết những thuật đó cái chính là để bảo vệ con lúc nguy hiểm thôi. Hãy chuyên sâu vào học thuật ngạch chữa trị đi đã.

Hằng vâng dạ rồi lại tiếp tục nghiên cứu sách, bà Regina ngồi bên cạnh nhìn Hằng mà nơm nớp lo trong lòng. Liệu rằng bà có thể đổi hướng tu thuật của cô không? Liệu rằng bà Regina có thể thay đổi được định mệnh của Hằng?