368 Hoàng Diệu

Quyển 2 - Chương 6: Thuật "Huyết Nguyệt"




Voodoo nếu chỉ đơn thuần coi nó như một thứ phép thuật thì chưa hẳn là đã đúng, vì voodoo còn là một tôn giáo rất nổi tại Châu Phi. Sở dĩ người ta ít biết tới voodoo như một tôn giáo vì nó không được truyền bá rộng rãi ra thế giới, họa chăng chỉ có thứ phép thuật cao siêu của voodoo là được con người ta dùng nhiều nên mới trở nên nổi tiếng và thịnh hành mà thôi. Vậy tôn giáo voodoo khởi nguồn từ đâu và câu chuyện về tôn giáo này ra sao? Tương truyền rằng, tôn giáo voodoo cũng gần na ná như Thiên Chúa Giáo nhưng ở đây thay vì chỉ có một vị chúa toàn quyền năng là chúa Jesus thì voodoo giáo có hai vị chúa đó là chúa ánh sáng và chúa bóng tối. Hai vị chúa này cùng nhau tạo nên thế giới và tiếp quản loài người. Thế nhưng thông suốt qua quá trình lịch sử hình thành, con người ta lại thiên về ánh sáng hơn là bóng tối kể từ khi họ phát minh ra lửa. Dẫu biết rằng mọi thứ vốn nguyên thủy bắt nguồn từ bóng tối, thế nhưng càng văn minh, con người ta càng tìm đến ánh sáng và chủ yếu là hoạt động vào ban ngày hơn. Bên cạnh đó, con người ta cũng bắt đầu ví von và đồng thời gán cho bóng tối những thứ gì đó xấu xa và tàn ác nhất.

Quá bức xúc vì sự thiếu công bằng, vị chúa bóng tối đã nhiều lần tranh cãi với vị chúa ánh sáng về quyền lợi của họ trong việc cai quản loài người. Cuối cùng, khi mâu thuẫn của hai vị chúa này không còn giải quyệt được bằng lời nói thì giữa họ đã nổ ra một cuộc chiến lớn. Hai người ngày đêm chiến đấu quyết tâm một mất một còn để trị vì thế giới loài người. Chính cuộc giao tranh giữa hai vị chúa này đã tạo ra muôn vàn thiên tai hệ lụy đến con người. Chưa dừng lại ở đó, hai vị chúa này còn tạo ra vô số các vị thần khác để giúp sức cho bản thân mình. Được sinh ra trong cuộc giao tranh khốc liệt này, có không ít vị thần đã rời bỏ cuộc giao tranh xuống phàm trần để né tránh. Một số họ thì xuống phàm trần để cứu vớt loài người và số còn lại thì xuống để xưng bá trị vì. Chính vì thế mà hầu hết những người theo tôn giáo voodoo thường xùng bái những vị thần này hơn là hai vị chúa toàn quyền năng vẫn đang giao tranh cho tới tận bây giờ. Mặt khác, cũng chính vì những vị thần xuống phàm trần để cứu vớt và xưng bá kia đã tạo ra thuật voodoo với hai ngạch chính đó là cai trị và nhân từ. Ngạch nhân từ thiên về phép thuật mà có thể chữa bệnh được cho người ta, nhưng trái lại nó chính là ngạch cại trị chuyên dùng tà phép để bắt người khác phải khuất phục mình. Và cho đến ngày hôm nay, cuộc chiến giữa hai vị chúa đó vẫn chưa đến hồi kết, con người ta ví họ tựa như ngày và đêm, hai thứ này mãi mãi tồn tại song song và thế giới không thể thiếu một trong hai thứ đó được. Chỉ trừ đến khi nào mà mặt trời không còn mọc trên đỉnh núi hay như mặt trăng không bao giờ trôi đi thì đến lúc đó mới phân ra được một vị chúa toàn quyền năng trị vì.

Hằng sau khi được bà Regina đưa cho cuốn sách của đạo voodoo do đích tay bà ta dịch ra tiếng viết thì cô ngâm cứu suốt mấy ngày đêm. Có vẻ như bản thân Hằng thì cô không mấy lo ngại về việc nếu nhập đạo tu phép sẽ đi ngược lại với những gì mà dòng họ hay như gia đình cô tu luyện mà Hằng chỉ băn khoăn nhất đó là học đạo rồi thì liệu có phép thuật hơn hẳn cha mình không mà thôi. Tại sao Hằng lại cứ nhất thiết phải muốn vượt qua cha mình như vậy? Không lẽ nào cha cô đã làm nhiều việc nữa ngoài chuyện can thiệp tình yêu của cô? Như đã biết, điều mà ông Long, tức cha của Hằng, muốn đó là có một đứa con trai nối dõi không chỉ tông đường mà còn là sự nghiệp. Thế nhưng số phận an bài, ông Long sẽ mãi mãi không bao giờ sinh được con trai. Ông Long chấp nhận cái số phận rằng mình sẽ không có dược con trai nối dõi, nhưng, điều đó không có nghĩa là trong mắt ông, Nguyễn Phi Thiên Hằng là một nữ nhi. Từ lớn đến bé, Hằng bị cha mình ghè ép học phép thuật như một nam nhi, và nhiều khi xảy ra lỗi lầm gì, ông Long cũng trừng phạt con gái mình tựa như là một nam tử hán vậy. Đã nhiều lần Hằng không thuộc thần chú hay như bùa yểm, Hằng bị cha mình dùng roi mây quất đến rỉ máu. Và cứ mỗi lần ăn một trần đòn nhớ đời như vậy, mẹ cô lại chạy ra ôm và can. Tuy là còn bé, thế nhưng không bao giờ Hằng quên được những lúc cha mẹ mình cãi nhau vì cách nuôi dậy con, và còn đặc biệt hơn nữa, Hằng không thể nào quên được cái ánh mắt long lên song sọc của cha mình mỗi khi đang cho cô trận đòn thì mẹ cô can thiệp. Giờ nhớ lại cái ánh mắt hằn học đó, Hằng như hiểu ra được sự tức giận về việc không có con trai nối dõi như trút hết lên thân phận nữ nhi của mình. Càng lớn lên, Hằng càng nhận ra rằng những đòn roi mà cha cô giáng xuống cho cô không hề có một chút nương tay, không hề có một chút mủi lòng. Giờ nghĩ lại những trận đòn roi đó mà Hằng vẫn khẽ rùng mình, thi thoảng da gà lại nổi lên.

Nhưng hằng cũng không phủ nhận rằng là nhờ có những trận đòn roi thừa sống thiếu chết, sự uốn nắn cứng nhắc và khắt khe đó của cha mình mà giờ đây Hằng đã trở thành một cô phù thủy trẻ tuổi đầy tiềm năng trong dòng họ. Nhưng dù có tiềm năng đến mấy, có học nhanh đến mấy, thì Hằng vẫn mãi mãi bị cha mình kiểm soát. Ngồi trong phòng trực ban buổi tối trên bàn là cuốn sách về thuật voodoo mà nghĩ lại chuyện ngày xưa khiến Hằng hai mắt đẫm lệ. Bài học phép thuật đầu đời mà cha của Hằng dạy cho cô có tên gọi là "Huyết Nguyệt", phép thuật này được dùng để tránh khỏi việc bị vong quỷ hay như âm binh hãm hại, và lúc đó cô mới có 14 tuổi. Để thực hiện rất đơn giản, chỉ cần lấy máu tươi của thỏ bôi lên mặt. đặc biệt là vùng mắt và miệng và đọc thần chú là có thể tránh được việc bị truy sát. Hằng nhớ như in tối hôm đó cha cô bắt cô ra giữa vườn sau, ông đưa cho cô một con dao sắc và một con thỏ trắng tinh bắt cô phải thi triển phép sau khi đã thuộc lòng câu thần trú. Hằng cứ ôm chặt lấy con thỏ con trắng nuột vuốt ve nó mà không nỡ lòng. Dù có thúc giục chửi mắng mãi thế nhưng Hằng chống đối nhất định không chịu thi triển phép. Thấy tiếng hai cha con cãi vã nhau, mẹ Hằng lại ra can, và như mọi khi, mẹ cô ra để bảo vệ cô là Hằng lại lẳng lặng ôm con thỏ con đi về phòng.

Thế nhưng có lẽ cả mẹ Hằng và Hằng đã nhầm to, vì lần này cha cô không dễ gì để Hằng bỏ đi như vậy. Ông Long rút ra một con hình nhân giấy mầu vàng, ông niệm thần chú và thổi lên nó. Mẹ của Hằng như nhận ra ý đồ của chồng mình, bà chưa kịp giật con hình nhân khỏi tay ông ta thì ông Long đã đốt nó thành tro. Ngay tức khắc, tiếng Hằng hét rú lên từ phía đằng sau. Mẹ Hằng vội vã chạy lại phía con mình, Hằng đang nằm trên mặt đất và bị kéo đi, Hằng la hét gào khóc gọi mẹ mình trong nước mắt. Mẹ Hằng cố kéo con gái mình lại nhưng không được, trên cẳng chân Hằng bắt đầu lộ rõ vết tay nắm chân cô kéo đi. Mẹ Hằng quát lớn:

- Ông làm cái trò gì thế? Mau thu âm binh về đi!

Cha của Hằng không thèm đoái hoài gì tới mẹ cô, ông ta túm lấy hai tai con thỏ và con dao từ từ tiến theo Hằng đang bị kéo đi và nói giọng nghiêm nghị:

- Bây giờ có chịu thi triển phép chưa?!

Hằng vẫn gào khóc kêu mẹ, trên cẳng chân cô bắt đầu xuất hiện dấu năm ngón tay găm thẳng vào cẳng chân, máu từ từ chảy ra. Hằng càng lúc càng gào thét trong đau đớn vô bờ mà kêu gọi mẹ cô đến lạc cả cổ. Mẹ của Hằng nhìn quá sót con thì càng lúc càng mắng chồng mình gay gắt và đập vào người ông ta. Thế nhưng cha cô mặt vẫn đanh lại, ông ta đẩy mạnh tay khiến cho vợ mình ngã qua một bên mắt nhìn Hằng chằm chằm. Bất ngờ, hai chân của Hằng bị buông rơi xuống đất, thế rồi Hằng như bị ai đó đè thẳng lên người và bắt đầu ú ớ không nói lên lời, trên cổ cô bất đầu xuất hiện vết lằn như thể có ai đó đang siết cổ cô vậy. Mẹ Hằng thấy vậy thì vội lao tới cố gỡ cái thứ gì đó ở cổ cô ra nhưng không được, mẹ Hằng quay người lao lại về phía cha cô quỳ xuống níu lấy vạt quần của ông ta mà nói giọng nghẹn ngào:

- Tôi xin ông ma... ông hãy thu âm binh về đi... không có nó gϊếŧ... nó gϊếŧ con mình mất.

Ông Long vẫn không hề có chút mảy may động lòng, ông ta ném con dao và con thỏ xuống trước mặt Hằng và nói:

- Thi triển phép mau.

Hằng như không còn chịu đựng nổi nữa. cô bèn với tay túm lấy gáy con thỏ và cầm con dao, Hằng phải cứa mấy nhát vào cổ con thỏ thì máu nó mới tuôn ra. Hằng vội vã lấy hai tay hứng lấy máu của con thỏ đó mà bôi lên mặt và lẩm nhẩm phép. Câu thần chú vừa dứt thì mọi thứ đã trở lại bình thường. Bà Hằng thấy con mình đã ổn thì mừng rơi nước mắt chạy tới ôm lấy Hằng, bản thân Hằng thì cái mặt bê bết máu ôm lấy con thỏ trắng đã chết mà khóc nấc lên. Cả hai mẹ con ai nấy cũng khóc, chỉ có ông Long mặt vẫn lạnh như tiền, ông ta nói với Hằng:

- Con nên nhớ, sẽ không có ai bảo vệ con tốt được bằng chính bản thân con.

Hằng ôm lấy con thỏ trắng khóc nấc lên, và không biết từ khi nào, đằng sau hai con mắt đẫm lệ đó là cái ánh mắt căm hờn nhìn cha mình. Ông Long như không thèm nhìn cảnh hai mẹ con ôm nhau khóc nữa, nên ông ta chỉ "hừ" một tiếng rồi quay đầu đi lại về ngôi miếu.

Hằng ngồi tại bàn trực đêm nghĩ lại hình ảnh con thỏ trắng bị chính tay mình cắt cổ mà hai tay cô khi không run lên bần bật. Hai hàng lệ vẫn tuôn rơi, không rõ hai dòng lệ đó là hai dòng lệ của sự cắn rứt lương tâm, hay là sự căm thù cha mình. Hằng từ từ nắm chặt hai tay lại, cô tự hứa với lòng mình là bằng mọi giá cô phải hơn được cha mình, cô quyết tâm sẽ theo học thuật voodoo.

Chiều thứ sáu hôm đó, Hằng hẹn gặp bà Regina tại một quán cà phê gần bệnh viện, hai người ngồi đối mặt với nhau, trên bàn là hai ly cà phê sữa lạnh toát đang đổ mồ hôi. Bà Regina nhìn Hằng hỏi:

- Con đã quyết định chưa?

Hằng khẽ gật đầu đáp:

- Dạ, con đã quyết định, con xin bà cho con theo học thuật voodoo.

Bà Regina nhìn Hằng âu yếm:

- Nếu con đã quyết tâm theo học thuật voodoo, điều đó có nghĩa là con sẽ đi ngược lại với tín ngưỡng tâm linh của đất nước này, con sẽ không được một vị thần thánh nào ở nước Việt Nam này trở che. Ngoài ra, con sẽ còn quay lưng lại với giòng họ, với gia đình con. Con chắc chắn sẽ làm điều này chứ?

Hằng không chút đắn đo, cô khẽ gật đầu đáp:

- Dạ.

Bà Regina đưa tay ra nắm chặt lấy hai tay Hằng đang đặt trên bàn mà nói:

- Ta chắc chắn không thể ở bên con mãi mãi để dõi theo con được, và con đường học thuật của con sau này tại nước Việt Nam sẽ rất cô đơn lạnh lẽo. Nhưng con hãy yên tâm, cho dù có cách xa ngàn dặm, ta vẫn sẽ luôn tìm đến con mỗi khi con cần ta.

Hằng không nói gì chỉ khẽ nắm chặt lấy hai tay bà Regina, qua cái ánh mắt Hằng nhìn mình, bà Regina như nhận ra rằng Hằng đặt chọn niềm tin của bản thân cô vào mình.

Sau một hồi thảo luận, hai người quyết định làm lễ nhập đạo tại một căn nhà 2 tầng bị bỏ hoang ở đầu ngã tư Khâm Thiên cắt với Lê Duẩn. Nghe đâu cái đợt Mỹ rải bom B52, cả căn nhà đó thiệt mạng 5 người, vong hồn của họ vẫn mãi lảng vảng ở đó nên bây giờ không ai dám ở. Xung quanh là tiệm cắt tóc và tạp hóa, thế nhưng cứ đến chập tối là người ta đóng cửa hàng và về nới khác ngủ, có lẽ họ không muốn quấy nhiễu những vong hồn còn đang vất vưởng tại căn nhà đó. Đúng chín giờ kém, Hằng lững thứng đi bộ tới căn nhà đó, con phố này mới chín giờ tối mà đã khá vắng vẻ, có lẽ người dân đã tập chung lên hồ Hòan Kiếm để đi dạo, hoặc họa chăng họ cũng chánh lai vãng tới cái con phố nổi tiếng bị rải bom B52 này. Hằng khẽ mở cánh cửa của căn nhà và lẻn vào, cô lên đến tầng hai thì mọi thứ đã được chuẩn bị xong.

Hằng nhìn thấy quanh căn phòng này là vô số giá để nến sáng bừng cả căn phòng lên. Giữa nền nhà được sơn trắng vẽ hình tròn bọc lấy ngôi sao 5 cánh lộn ngược, bên trong mỗi cách sao là một số các kí tự lạ. Bà Regina hôm nay thì hoàn toàn khác, trên người bà ta mặc bộ đồ hai mảnh da báo, đeo chéo người là một chuỗi xương và sọ của động vật, trên đầu bà ta là hộp sọ của một con chim lớn với hai chiếc xừng hươu và vô vàn hoa lá khô trang trí. Bà Regina tiến tới nhìn Hằng hỏi:

- Con đã sẵn sàng chưa?

Hằng khẽ gật đầu. Bà Regina bảo Hằng cới hết quần áo ra, trên người chỉ còn lại bộ đồ lót. Thế rồi bà ta lấy ra một cái hũ dung dịch trắng đặc quánh, bà Regina dùng hai đầu ngón tay chấm vào thứ dung dịch đó và vẽ chi chít những kí tự lạ khắp từ trên mặt cho tới xuống chân Hằng. Thế rồi bà Regina bảo Hằng ngửa hai lòng bàn tay ra, bà regina lấy một cao dao rạch nhẹ mỗi lòng bàn tay một đường. Máu vừa mới ứa ra thì bà ta đã trét lên đó một thứ bột đen như muội than. Bà bảo Hằng nẳm thẳng vào chính giữa vòng tròn, hai tay và hai chân rang ra để thẳng lên bốn cách sao hai bên. Toàn thân và đầu nằm phải thẳng một đường với cách sao cuối ở dưới bị đảo ngược kia. Xong xuôi đâu đó, bà Regina lấy ra hai món, một mẩu rễ cây gì đó khô to bằng 3 ngón tay đặt vào tay phải của Hằng và nói:

- Rễ cây này sẽ tượng chưng cho ngạch nhân từ.

Bên tay kia của Hằng thì bà ta đặt vào một con dao nhỏ khác sắc và nói:

- Con dao nhỏ này sẽ tượng chưng cho ngạch cai trị.

Thế rồi bà Regina bảo Hằng nắm chặt hai bàn tay mình lại, bà ta đặt thêm hai cây nến ngang đầu Hằng, cuối cùng là một chiếc sọ cừu được khắc chìm vô số vằn vện từ hốc mắt cho tới hai cái sừng được đặt lên bụng Hằng. Bà Regina giải thích:

- Bây giờ ta sẽ làm lễ nhập đạo cho con, đồng thời, buổi lẽ này cũng sẽ tìm ra được một ngạch để con theo học. Ta sẽ hướng dẫn con từng bước, con sẵn sàng chưa?

Hằng đáp "dạ" một tiếng. Thế rồi bà Regina một tay cầm cái xúc sắc làm từ xương bắt đầu lắc tạo nên tiếng "lạch cạch", tay khia bà đã cầm một nắm cây khô đang cháy âm ỷ khói mù mịt. Bà Regina cứ thế nhẩy nhót quanh vòng tròn vừa múa máy vừa đọc thần chú và la ó. Hằng nằm giữa nhắm chặt mắt lại, và chỉ chưa đầy có năm phút sau thì Hằng đã chìm vào giấc ngủ.

Khi cô mở mắt thì xung quanh Hằng chỉ có độc một mầu đen bao chùm. Bà Regina đứng ngoài khi nhìn thấy hai ngọn nến bên cạnh đầu cô đẵ tắt từ lúc nào thì nhận ra là Hằng đã bước vào thế giới voodoo. Bà Regina quỳ gối cạnh đầu Hằng, bà ghé tai vô miệng cô nói nhỏ nhẹ:

- Con đã tới được thế giới voodoo hãy bước về phía trước, rồi con sẽ tìm thấy một cánh cổng mầu trắng sáng, hãy bước qua nó.

Hằng đứng ngó nghiêng bốn bề tăm tối một lúc, thế rồi cô mới dám mạnh rạn bước tiếp theo tiếng thúc giục của bà Regina. Khi Hằng tới được chiếc cổng mầu trắng sáng, vừa tính bước qua thì bất ngờ Hằng để ý một bóng đen cao to lừng lững đứng ngay cửa, Hằng sợ hãi bước lùi lại. Bà Regina nhìn thấy nét mặt Hằng ở ngoài có vẻ sợ thì bà nói:

- Con yên tâm, cái bóng đen đó là kẻ canh giữ thế giới voodoo, hãy bước qua, nó sẽ không làm gì con đâu.

Hằng vẫn đứng đó nhìn sợ hãi, thế nhưng bà Regina thúc giục mãi thì cô mới dám mạnh rạn bước qua cánh cổng mầu trắng. Hằng vừa bước qua thì xung quanh cô cảnh vật hiện ra là một ngôi làng tại Châu Phi. Hằng đứng giữa làng nhìn quanh thì thấy dân làng đang chạy toán loạn, khói từ một phía bốc lên, tiếng la hét, tiếng người gọi nhau vang vọng tứ bề. Hằng nhìn xuống mình thì còn ngạc nhiên hơn nữa khi mà trên người cô đang mặc một bộ đồ y như bộ đồ của bà Regina.