368 Hoàng Diệu

Quyển 2 - Chương 17: "Mày Cút Đi Con Đĩ Chó!"




Đêm hôm đó, Hằng lao như điên như dại đuổi theo bà Regina, chỉ đến khi cô nhận ra là bà ta đang đưa mình tới nhà cha mẹ mình thì cũng là lúc mà Hằng đã nhìn thấy một đám khói lớn ngút trời từ phía hướng nhà cô. Mọi thứ như sụp đổ lên đầu lên vai Hằng, cô ngã khựu xuống đất, một cái cảm giác ngột ngạt khó thở như trào dâng trong người. Toàn thân cô như run lên bần bật, Hai mắt Hằng cay xé không nói lên lời khi mà ngay trước mắt cô đây là cảnh cả căn biệt thự của gia đình mình đang chìm trong biển lửa. Bà Regina hiện lại nguyên hình đứng bên Hằng mà nhìn cảnh lửa cao ngụt trời đó mà bất lực. Hằng ngồi trên mặt đật giọng mếu mao như vẫn không tin vào mắt mình, cô bám vứu lấy bà Regina. Không biết từ khi nào mà bỗng trong cái tiếng khóc nấc nghẹn ngào kia là tiếng Hằng gào thét trong đâu đớn và tuyệt vọng:

- Cha!!! Cha ơi!!!

Hằng cứ ngồi ở mặt đất mà kêu gào trong vô vọng. Những nhà dân xung quanh như bị cái tiếng gào thét thảm thiết đó của Hằng mà làm cho thức tỉnh. Người đân xung quanh bắt đầu kêu réo nhau chữa cháy. Bà Regina đứng đó cố trấn tĩnh Hằng, khi thấy người dân tứ phía bắt đầu thức tỉnh thì bà liên kéo Hằng tạm lánh mặt. Hăng cương quyết nhất định không chịu bỏ đi mà phải lao vào cứu cha mình, cuối cùng bà Regina phải dùng tới thuốc mê thì mới lôi Hằng đi được.

"Cháy lớn kinh hoàng tại đường X, người dân không hề hay biết cho tới khi quá muộn?", đây là tiệu để bản tin nóng hổi thu hút dư luận trong suốt mấy ngày qua. Khi cơ quan chức năng có mặt tại căn nhà của ông Long thì cũng là lúc mà ngọn lửa đã tự tắt, để lại phía sau không một thứ gì còn nguyên vẹn. Đội khám nghiệm tử thi đã tìm ra được ba bộ hài cốt của ông Long và hai người giúp việc. Ngoài ra, họ còn tìm thấy một lượng lớn tro không rõ nguồn gốc là từ đâu nằm rải rác khắp nơi quanh nhà của ông Long. Nhưng có lẽ đây lại là một vụ án đi vào bế tắc tương tự như với vụ của Thanh và Liên cách đây hơn một năm. Vụ hỏa hoạn lần này cũng để lại một số câu hỏi lớn mà có lẽ không một ai có thể lí giải nổi. Dấu hỏi chấm lớn nhất đó là một vụ cháy lớn nhất từ trước đến nay như vậy, mà lại là trong khu vực dân cư, vậy hà cớ làm sao mà một ngọn lửa cao ngút trời như vậy lại không bị một ai phát hiện ra? Đến khi người dân phát hiện chữa cháy và báo cho cơ quan chức năng thì căn biệt thự này đã trở thành một tàn tích. Dấu hỏi chấm lớn thứ 2 đó là nguyên nhân dẫn tới cháy? Đội PCCC và đội khám nghiệm hiện trường bắt tay vào cuộc điều tra nguyên nhân dẫn tới cháy nổ thì họ đưa ra kết luận là đám cháy tự phát từ khá nhiều nơi trong căn biệt thự. Dấu vết để lại cho thấy điểm bùng phát cháy nổ là ở ngôi miếu, nơi tìm thấy cốt của ông Long, và cả mấy gian nhà chính, và thậm chí là cả ngoài vườn. Nhưng cách mà ngọn lửa cháy lan càng làm cho việc điều tra rơi vào đường cụt khi mà bốn bức tường rào bao quanh tính cả cánh cổng đều nguyên vẹn không hề có tàn tích bị cháy xém và toàn bộ mọi thứ bên trong thì chỉ còn là một mầu đen. Phải chăng có người đã tẩm xăng toàn bộ căn biệt thự và thiêu rụi? Nhưng để thiêu rụi được cả một diện tích lớn như vậy chưa kể đến nhà cửa bên trong thì phải tốn hàng trăm lít xăng để có thể biến mọi thứ thành tro bụi như vậy? Kiểm tra các cây xăng thuộc phạm vi thì không hề có hóa đơn hay chứng từ nào ghi nhận là đã giao dịch cả trăm lít xăng cả. Mà cho dù giả thiết có đưa ra vậy, nhưng ai có đủ kinh tế để mua cả trăm lít xăng? Cho dù có là ăn cắp thì vận chuyển bằng cách nào? Chưa kể đến việc làm sao mà họ có thể khéo léo khiến lửa lan rộng từ nhiều địa điểm như vậy? Và đặc biệt hơn nữa, thủ phạm đã làm cách nào để không bị phát giác? Chính nhưng dấu hỏi chấm lớn như vậy đã khiến cơ quan chức năng thực sự bế tắc. Nhưng có một điểm máu chốt như mở lối cho cuộc điều tra đó là khi khám nghiệm hài cốt ông Long, họ nhận ra rằng hai chân ông bị gẫy là do tác động từ bên ngoài, hay nói cách khác là có người cố ý bẻ chân ông ta để ông ta không thể thoát khỏi đám cháy lớn. Ngoài ra, lấy lời khai của một số người dân có mặt tại đám cháy ngay từ đầu, họ khai rằng có nghe thấy tiếng gào khóc và gọi "cha" rất lớn khiến họ phát hiện ra đám cháy, và người ta khẳng định tiếng gọi đó là của Hằng, con gái ông Long. Tuy nhiên, khi mà người dân có mặt để chữa cháy thì không thấy một ai. Chính bởi những tình tiết đó mà vụ án như có thểm một lối điều tra, cơ quan chức năng đã cho triệu tập Hằng lên để lấy lời khai, vì đối vợi họ, Hằng bây giờ là tình nghi số một.

Bà Regina đưa Hằng tới một góc khuất dọc bờ sông Hàn. Khi thuốc mê đã hết tác dụng, Hằng bật dậy bàng hoàng mà nhìn quanh, thế nhưng cô đã ở một nơi khác, không còn phải chứng kiến cái cảnh tượng chết chóc kia nữa. Hằng ngồi đó sững sờ ra một lúc, mặt vô cảm nhìn về phía sông Hàn trước mặt. Thế nhưng dù có làm cách nào đi chăng nữa, thì Hằng vẫn không thể từ bổ cái ý nghĩ về căn nhà của cha mẹ cô đang chìm trong biển lửa kia, và rồi hình ảnh đám cháy kinh hoàng đó lại như hiện ra trước mắt. Hai mắt Hằng đỏ au vì khóc giờ lại nhạt nhòa đi, Hằng đưa hai tay lên ôm mặt mà gúc đầu khóc thút thít, cái tiếng nấc như to dần, miệng cô lẩm bẩm không thành lời:

- Ông trời ơi... tại sao... tại sao lại như vậy chứ?

Bà Regina ngồi cạnh thấy Hằng đáng thương như vậy thì bà ta khẽ thở dài, thế rồi bà Regina xoa lưng Hằng và khẽ kéo cô ngồi tựa vào người bà ta. Cứ ngỡ rằng Hằng quá đau lòng mà không thể làm gì, thì bất ngờ thay, trong cái tiếng nấc nghẹn ngào đó, Hằng hỏi bà Regina:

- Tại sao... tại sao bà lại đưa con tới đó?

Bà Regina thoáng nghe câu hỏi đó thì có phần lạ lẫm, bà quay đầu qua nhìn Hằng hỏi:

- Con bảo sao cơ?

Cái tiếng nấc của Hằng giờ đã biến mất, cô ngồi thẳng người dậy lấy hai tay quệt đi những giọt nước mắt còn đang vương lại trên đôi mắt đỏ hoe, cô hỏi lại:

- Tại sao bà lại đưa con tới chứng kiến cảnh nhà của cha mẹ con bị cháy chứ?

Bà Regina nhìn Hằng nói:

- Ta muốn báo cho con biết...

Hằng lắc đầu cương quyết đáp:

- Không. Bà có thể can thiệp và ngăn chặn việc đó vậy tại sao không làm mà bà lại đưa con đến để chứng kiến cái cảnh tượng đau thương đó? Không lẽ bà thực sự muốn con phải chịu đau khổ sao?

Bà Regina bắt đầu đứng hình, bà ta nói:

- Như ta đã nói với con... sức mạnh của ta không....

Bà Regina còn chưa nói dứt câu thì Hằng đã chen ngang:

- Bà biết tất cả mọi thứ về con, và với sức mạnh của bà, chắc chắn bà phải lường trước được sự việc này chứ? Ít ra bà cũng phải cho con biết sớm hơn chứ? Hà cớ sao mà việc đã rồi bà mới cho con biết?

Bà Regina không nói gì, bà ta chỉ khẽ quay mặt nhìn ra ngoài bờ sông Hàn mà nói:

- Con đang bị nỗi đau dày vò nên không nhìn nhận rõ mọi việc, ta không trách con.

Thế nhưng có lẽ Hằng nhất quyết không chịu để cho bà Regina yên, cô kéo bà Regina quay lại phía mình, Hằng nhìn thẳng vào mắt bà Regina mà nói:

- Bà trả lời con đi! Có phải tất cả chỉ là một sự sắp đặt?! Phải chăng bà thực sự muốn thấy con phải đau đớn giằn vặt?!

Bà Regina không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt của Hằng, Hằng nói tiếp với giọng giận dữ:

- Bà trả lời con đi! Từ đầu bà đưa con tới đạo voodoo là có mưu đồ đúng không?! Bà đã hứa với con rất nhiều, và con biết sức mạnh của bà không phải là tầm thường. Vậy mà cớ làm sao... cớ làm sao mà bà không hề can thiệp khi mà mọi sự nó ra nông nỗi này? Bà trả lời con đi?! Bà đừng có nói là bà sức hèn lực mọn... tất cả chỉ là giả dối...!

Bất ngờ bà Regina vung tay tát mạnh vào mặt Hằng, cái tát như trời giáng đó khiến cho Hằng tỉnh ngộ. Hai con mắt cô lại nhòe đi vì lệ, Hằng nhìn thẳng vào đôi mắt bà Regina, cái ánh mắt của cô là chứa đầy sự oán hận và thất vọng, một cái ánh mắt mà bà Regina rất sợ phải đối mặt. Bà Regina khẽ quay mặt đi thở dài, thế rồi bà ta đứng dậy và hiện nguyên hình thành con báo đen chạy đi bỏ mặc lại Hằng đang ngồi ôm mặt khóc cạnh bờ sông Hàn.

Hằng đã lên đồn công an theo sự triệu tập của cơ quan chức năng, dựa vào lời khai của cô cùng với việc điều tra tỉ mỉ. Quả nhiên là cơ quan chức năng không hề tìm ra một manh mối hay như tình tiết nào chỉ ra được Hằng là hung thủ vụ án hay như là cô có liên quan. Và rồi như vậy, lại một lần nữa Hằng được chứng minh là vô tội, cô được chả tự do. Chỉ có một điều khác biệt, đó là lần này thì Hằng bị cơ quan chức năng cử chiến sĩ hình sự theo dõi cô một thời gian dài, vì họ vẫn nghi ngờ rằng Hằng có liên quan tới vụ án mạng này, chẳng gì thì gì, cô cũng là người duy nhất còn lại của dòng họ Nguyễn Phi trên cái đất Đà Nẵng này.

Sau cái hôm ngồi ở cạnh sông Hàn đó, Hằng đã không còn gặp bà Regina nữa, và giờ đây, chỉ còn có mỗi mình cô đơn thương độc mã chống trọi lại với Mai để bảo vệ Cầm. Cho dù không cần phải bắt tận tay day tận chán, Hằng biết thừa hung thủ là ai, nhưng có lẽ điều cô không ngờ là cô lại phải đối mặt trực diện với hắn sớm như thế mà thôi. Mấy ngày sau khi mà vụ hỏa hoạn sảy ra tại nhà của cha mẹ Hằng. Hằng đã cố làm thật tốt để dữ bình tình, lúc đó cô đang đứng rửa bát ở trong bếp, Mai chạy tới đi đi lại lại quanh Hằng và nhìn cô chằm chằm như thể gây sự chú ý. Hằng lúc đầu không đế ý, chỉ đến khi tấm kính cửa sổ in hình Mai thì cô mới khẽ giật mình quay đầu nhìn Mai, Hằng nói giọng thật bình tĩnh:

- Con làm mẹ giật mình đấy.

Mai khẽ mỉm cười, một cái nụ cười gian sảo, cô hỏi:

- Mẹ cảm thấy sao?

Hằng cảm thấy câu hỏi đó có hơi kì lạ, cô vờ như không nghe thấy gì và tiếp tục rửa bát đũa. Mai lại lên tiếng:

- Con hỏi là mẹ cảm thấy sao?

Hằng ngưng tay, cô như cảm giác có cái gì đó rờn rợn. Hằng quay đầu nhìn Mai hỏi:

- Ý con là sao?

Mai nhìn Hằng chằm chằm không nói gì, Hằng cũng nhìn thẳng vào mắt Mai, nhưng chỉ trong tích tắc là cô đã phải né tránh cái ánh mắt đó, cái ánh mắt như xoáy sâu vào suy nghĩ của cô. Bất ngờ trên môi Mai nở một nụ cười, một nụ cười vô cùng hàm ý, cô bé nói:

- Mẹ cảm thấy sao khi mà mói thù lớn nhất trong lòng mình đã được giải tỏa?

Hằng nghe cái câu nói đó thì cô như chết điếng người, bất ngờ cô đánh tuột cái đĩa vỡ "choang". Hằng vội vàng thu dọn những mảnh vỡ và nói:

- Con nói lăng nhăng cái gì thế?

Mai không nói gì, vẫn đứng đó nhìn Hằng mỉm cười. Hằng cầm mấy miếng đĩa vỡ trên tay chuẩn bị vứt vào thùng rác thì bất ngờ một mảnh vỡ không hiểu bằng cách nào mà cắt một đường dài trên tay cô. Vết cắt tuy không sâu nhưng do dính nước xà phòng rửa bát nên xót vô cùng. Hằng nhăn mặt đánh rơi mấy miếng đĩa vỡ đó mà ôm lấy tay, cô quay ra nhìn Mai chằm chằm, Mai nói:

- Cái túi bùa vải trong người mẹ chỉ có thể chống lại một số sức mạnh nhất định mà thôi, nó không thể nào chống lại được phép thuật của Morgana đâu.

Hằng bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi mà bé Mai nhìn ra mình luôn mang túi bùa vải theo người, và còn lo sợ hơn nữa khi mà bé Mai như nhận ra được cái kế hoạch của mình. Hằng cố giả vờ như không biết gì, cô tiến tới tát mạnh vào mặt Mai cái "đốp" và nói:

- Con thật hư quá! Mẹ dạy con học thuật để làm mấy trò này hả?

Mai bị tát lật mặt, cô bé từ từ quay đầu lại, đến khi cô thẳng mặt với Hằng thì cũng là lúc Hằng như bị một sức mạnh vô hình đẩy dính chặt vào tường cái "rầm", cô bé nói:

- Cái này là Morgana chuyền cho ta, chứ không phải nhà ngươi.

Hằng bị giữ chặt cứng không cử động được, cô bắt đầu thực sự sỡ hãi. Tự nhiên Cầm từ đâu xuất hiện, Cầm vừa bước vào thì ngay lập tực sức mạnh vô hình của Mai như tan biến, và dường như Hằng cũng nhận ra điều đó. Cầm nhìn mẹ mình đang chống tay đưới đất thì vội tiến tới hỏi:

- Mẹ sao thế?

Hằng xua tay ra hiệu không sao, bé Mai hết nhìn Hằng rồi lại nhìn Cầm. Cuối cùng cô bé tự động bỏ ra ngoài, trên đường đi ra ngang qua chỗ Hằng, bé Mai khẽ thì thào có đúng hai chữ "sớm thôi".

Sau cái hôm đụng độ với Mai trong bếp, Hằng bắt đầu có một cái cảm giác bất an luôn luẩn quẩn trong lòng cô. Và rồi cứ như vậy, một thế lực vô hình đã dần dần đưa Hằng quay trở lại với con đường phép thuật của gia tộc mình. Đã từ rất lâu rồi, Hằng chưa hề bói một quẻ để xem ngày mai sẽ ra sao. Sau nhiều năm không thi triển phép thuật của gia tộc, thế nhưng Hằng không hề quên một tí gì, cô vẫn có thể thi chiển được một cách thuần thục. Nhưng Hằng nào ngờ được rằng, cái quẻ bói đầu tiên sau bấy lâu nay lại là quẻ "tử". Hằng sững sờ ngồi nhìn quẻ bói bầy ra trước mặt, điều có lẽ còn khiến cô như rùng mình đó là thần chết đã tới gần với cô hơn bao giờ hết rồi. Nhận ra rằng mọi thứ sẽ thành công cốc nếu như Hằng không trở tay nhanh, chính vì thế mà cô đã lên kế hoạch cuối cùng để bảo toàn tính mạng cho Cầm.

Có lẽ đến cái giờ phút này thì Hằng thực sự nhận ra một điều rằng cô con gái nuôi đầu tiên của mình không còn là bé Mai nữa, mà nó thuộc về cái thế giới khác, thế giới của voodoo. Dẫu biết rằng sức mạnh của Mai bây giờ vẫn bị sự hiện diện của Cầm lấn át, thế nhưng rồi sẽ chẳng còn được bao lâu nữa, vì Hằng có thể cảm nhận được cái sức mạnh phép thuật của Mai đang càng ngày càng mạnh dần. Chính vì lí do đó, mà Hằng đã lên một kế hoạch thật kĩ để có thể bảo đảm được sự an toàn cho Cầm. Thời gian không còn nhiều, chính vì thế mà việc cần thiết nhất bây giờ là phải bằng mọi cách đẩy Cầm đi một nơi thật xa, xa khỏi Mai, và phải là một nơi nào mà có thần thánh của Việt Nam canh gác, chỉ có vậy thì Cầm mới thực sự an toàn. Còn về phần Mai, Hằng đã biết rõ cái ngày giờ mình chết, và cô chết bởi vì ai. Chính vì thế mà Hằng quyết định sẽ dùng cái mạng sống này của mình mà ngăn chặn Mai, cho dù điều đó có là khó khăn và dường như là không thể. Theo như những gì mà Hằng học hỏi và hiểu được về voodoo đến giây phút này thì thứ duy nhất níu kéo cái sức mạnh bóng tối kia chính là Mai, và cái căn nhà 368 này. Đó là những thứ duy nhất tồn tại trên không chỉ cái đất Đà Nẵng này mà còn trên toàn nước Việt Nam, một cái mỏ neo chắc chắn mà thế lực voodoo móc vào tồn tại ở một nơi mà nó không hề thuộc về. Còn một điều đáng nói nữa đó là Hằng chính là người đầu tiên đưa voodoo xâm nhập vào Việt Nam, chính Hằng là người đã tạo một điểm tựa chắc chắn để thế lực voodoo có thể bám lấy mà tồn tại, và một khi Hằng là kẻ khơi mào lên tất cả, thì cái sắc suất mà cô sẽ là người phá bỏ nó cũng khá là cao.

Người xưa có câu "hành sự tại nhân, thành sự tại thiên" có lẽ quả thật là ông trời cũng muốn Cầm được bảo vệ an toàn, chính vì thế mà cái thời cơ để Hằng có thể đầy được Cầm thoát khỏi căn nhà 368 đã chín muồi. Hôm đó, Cầm và Mai có xích mích và hai chị em đánh nhau khá to. Kết quả là Cầm lớn hơn nên dễ dàng bắt nạt em mình, bé Mai đứng đó gào khóc, Hằng sau một ngày làm việc ở bệnh viện về mệt mỏi thấy hai chị em đánh nhau ầm nhà, công thêm nhiều đồ đạc bị đổ vỡ thì mội thứ như sụp đổ trong tâm trí cô, cái đầu của Hằng như nổ tung. Hằng nghiến răng đỏ mặt, cô tát thẳng vào mặt Cầm một cái quát lớn:

- Con thật mất dạy! Má đã bảo con bao nhiều lần rồi hả?!

Cầm bị Hằng tát cho một phát lật mặt, trên má Cầm lằn rõ vết tay của Hằng. Cô bé đưa tay lên như để xoa dịu đi cơn đâu, hai mắt rơm rớm nhìn Hằng vẫn đang lộn tiết lên quát mình:

- Còn làm chị thì con phải nhường em chứ?! Con lớn rồi?! Tại sao lại hư hỏng như thế chứ?! Hả?! Con có biết một mình má nuôi hai đứa đã đủ vất vả như thế nào rồi không?! Tại sao con còn làm cho má khổ thế này chứ?!

Cầm nghe những lời trách móc cay nghiệt đó của mẹ mình thì hai hàng nước mắt đã tuôn rơi, cô chỉ tay về phía bé Mai mà nói giọng nghẹn ngào:

- Nó... nó gây chuyện trước...

Thế nhưng có lẽ để đáp lại cho cái sự oan ức đó của Cầm là một cái tát mạnh khác lật mặt, Hằng quát lớn:

- Con im mồm đi!...

Cầm ăn thêm cái tất đau điếng nữa, cô không còn nói nên lời, tiếng nấc nghẹn ngào như bắt đầu rõ dần. Hằng cũng thoảng trong giây lát như không kìm nổi lòng, hai khóe mắt cô như đọng nước, Hằng cố nuốt nước bọt để kìm nén cái cảm xúc đang dâng trào, cô chỉ tay xuống nhà nói:

- Mày... Mày mãi mãi là một đứa con hoang! Mày không phải con tao! Cút! Cút ngay!

Cầm đứng đó nhìn Hằng bằng hai con mắt đẫm lệ với tiếng nấc nghẹn ngào và toàn thân run lên vì sự ấm ức. Hằng nhìn Cầm trong cái cảnh tượng đó thì cô thực sự chỉ muốn sụp đổ xuống trên nền đất, rang tay ra mà ôm thật chặt lấy Cầm. Nhưng tình thế không cho phép, Hằng cố nén cái thứ đang cào cấu xé nát từng khúc ruột tim gan cô mà quát:

- Mày cút đi con đĩ chó!...

Cầm lắc đầu nhìn Hằng, thế rồi cô bé lao thẳng xuổng dưới nhà mở tung cửa chạy đi.

Hằng đứng trên tầng hai này mà chỉ cho đến khi Cầm đã đi khỏi cô mới khóc nấc lên thành tiếng, bé Mai đứng đó bấy giờ mới tiến lại ôm chầm lấy chân cô như thể để cám ơn vì cô đã bảo vệ mình. Hằng đứng đó mà khóc nấc lên thành tiếng, cái tiếng khóc có lẽ là mừng vui vì cuối cùng kế hoạch đã thực hiện trót lọt. Hằng đứng như trời chồng ở đó một hồi lâu, trong tâm trí luôn nghĩ về Cầm với một ý nghĩ "Cầm ơi, má thực sự xin lỗi con, hãy hiểu cho má".