[365 Nghề Hệ Liệt] Bộ 2 - Xã Hội Hình Chữ M

Chương 17: Thiếu gia phía dưới mũ sắt




CHƯƠNG 17: THIẾU GIA PHÍA DƯỚI MŨ SẮT

Editor: Moon Canmilia

Beta: Mạc Lam Như

“Thiếu —— gia ——- thiếu ——- gia ——- ngài chờ tôi một chút.”

Trên đường nhỏ ở nông thôn, lão quản gia đuổi theo thiếu niên phía trước, thiếu niên quay đầu lại không nói gì, chỉ là không biết làm sao mà nhìn quản gia, dừng bước lại chờ lão.

“Thiếu —— gia, tôi biết ngài không thích chúng tôi tới đón ngài, nhưng đây là lão gia phân phó…”

Thiếu gia không có biểu tình gì khép miệng lại, cậu cũng không muốn khiến cho bọn họ gặp khó khăn trong công việc, mặc dù ghét gia đình mình ra vẻ có tiền có thế, nhưng đối với cha cậu mà nói đây đã là giới hạn cuối cùng, lúc tiểu học bên cạnh cậu cũng có một thư đồng.

Cậu là con trai của địa chủ lớn ở nơi đây, nhìn đi nhìn lại đều là ruộng đất nhà bọn họ, cha của bạn học đều là tá điền nhà bọn họ, từ nhỏ không có ai dám nói nói lớn tiếng với cậu, càng đừng nói đến việc làm bạn với cậu.

Sau khi lên cấp hai thì bạn học ít hơn, phần lớn con của tá đíền có thể học đến tiểu học xem như rất khá, một số gia đình ngay cả tiểu học cũng không có cách cho con học, chữ đại cũng không biết. (ý là 1 chữ bẻ đôi cũng không biết)

“Thiếu —– gia, hôm nay có người đến hỏi cưới đại tiểu thư, là thị trưởng ở huyện bên cạnh, nghe nói trong nhà còn mấy mảnh đất nữa, thật là môn đang hộ đối, nhưng lão gia giống như không nỡ để đại tiểu thư gả đi…” Trên đường chỉ có lão quản gia nói chuyện không ngừng, thiếu gia thỉnh thoảng quay đầu nhìn lão, hoặc là dừng lại nhìn bù nhìn ở giữa ruộng lúa.

Khi bọn họ đi ngang qua cây cầu mà mỗi lần đến đây đều phải đi ngang, liền nghe tiếng kêu cứu của một chàng trai ở ngay cột trụ cầu.

“Giúp, giúp tôi với —— tôi không cẩn thận ngã xuống sông!”

“Thiếu —– gia, thiếu gia, hình như có người ngã xuống sông!”

Lão quản gia cùng thiếu gia nhìn xuống, một thiếu niên cả người và chiếc xe đạp đều cùng nhau ngã xuống sông, con sông này vốn không sâu, chắng qua là đáy sông có rất nhiều bùn, thiếu niên nửa người ở trên mặt nước, liều mạng muốn đem xe đạp bị kẹt trong bùn ra, vì bị nước cản nên khó có thể dùng sức, xe đạp không di chuyển nửa inch.

“Xem ra không giống người cùng thôn với chúng ta…” Lão quản gia quay đầu lại nhìn, không nghĩ tới thiếu gia chạy xuống từ sườn dốc bên cạnh, lão quản gia vừa gọi vừa đuổi theo, “Ai, thiếu ——– gia, thiếu —— gia! Quay lại đi, nhảy xuống sông sẽ lạnh, quần áo sẽ dơ!”

Thiếu gia không ngần ngại bước vào con sông hướng về phía thiếu niên nhàn nhạt nói: “Tôi giúp cậu.”

“Cám ơn! Vậy cậu kéo đầu xe, tôi đẩy đuôi.”

Cuối cùng cả lão quản gia, ba người cùng nhau hợp sức mới kéo chiếc xe đạp cồng kềnh kia ra., thiếu niên toàn thân ướt đẫm cười to sang sảng, nói đùa: “Tôi thật là ngốc, vốn muốn đạp đến trường cấp hai báo danh cho giáo viên trước, kết quả không chú ý đường đi cả người té vào sông, ha ha ——”

“Cậu là —- học sinh chuyển trường?”

“Đúng vậy, ngày mai mới đi học chính thức… A, đồng phục của cậu…” Thiếu niên nhìn thấy đồng phục của thiếu gia sau đó vui vẻ nói: “Xin giúp đỡ nhiều, tôi tên Hà Lục Thương, là học sinh chuyển trường mới đến.”

Thiếu gia nhất thời ngơ ngẩn nhìn hắn, còn chưa kịp trả lời liền bị lão quản gia đẩy đi, “Thiếu gia, không nhanh về nhà thay quần áo sẽ lạnh!”

Lục Thương vẫy tay với bọn họ, lớn tiếng la lên: “Hôm nay cám ơn cậu! Ngày mai gặp lại nha, ‘thiếu —- gia’!”

Thiếu gia, cái từ mà mọi người đã gọi trong nhiều năm qua, chỉ có ‘thiếu gia’ trong miệng hắn là có ý vị của nó, dù ở địa vị cao hay thấp.

Cha Lục Thương làm việc ở cơ quan nhà nước. Năm nay chuyển công tác đến thôn này, sau khi quen biết ngoài ý muốn với thiếu gia liền trở thành bằng hữu, cậu rất thích tên hắn, quen gọi hắn là “Lục Thương” mà hắn hay học theo cách gọi “thiếu —– gia” của lão quản gia trêu cậu, giọng điệu cũng rất giống.

Ngày đầu tiên đi học hắn cũng biết nhà cậu là một đại địa chủ, có thể do cậu cùng cha cậu cũng không có quan hệ lợi hại* nào, có lẽ bản tính trời sinh như thế, thái độ của hắn đối với cậu không giống những người khác, bọn họ sẽ gây gổ, cũng sẽ chơi chung một chỗ.

(*: lợi ích và tổn hại chứ không phải lợi hại kia)

Mỗi tuần Lục Thương sẽ viết một bức thư, về nội dung thay vì nói là thư không bằng nói là nhật ký, ghi lại những chuyện xảy ra trong tuần dù là chuyện lớn hay nhỏ, thiếu gia biết đó là gửi cho vị hôn thê của Lục Thương.

Mỗi lần Lục Thương đều yên tĩnh kiên trì ngồi ở gốc đại thụ mà viết thư, vừa viết vừa có thể oán trách với thiếu gia ngồi bên cạnh: “Nếu không phải cha tớ kêu tớ phải cùng đối phương ‘giữ liên lạc’, tớ sẽ không viết cái ‘tuần ký’ này đâu, thiếu gia, cậu xem, cái này là tuần này cô ấy gửi, cậu không cảm thấy cô ấy giống như không muốn viết thư hồi ‘tuần ký’?

Thiếu gia đã từng đọc qua thư, cảm thấy đối phương viết chữ rất đẹp, mặc dù giữa hàng chữ đều là một ít chuyện.

Nhưng cậu cảm thấy đối phương vốn dĩ không đủ kiên nhẫn để viết bức thư này.

Cậu cũng không nói ra suy nghĩ của ình, ngược lại còn hùa theo cách nói của Lục Thương: “Ừ, đúng vậy.”

“Tớ chỉ viết đơn giản là ‘Tinh thân ái, chúng ta tâm ý tương thông đã không cần dùng đến từ ngữ để diễn đạt, để tiết kiệm đồ cưới và của hồi môn cũng đừng viết thư nữa, em nói có tốt hơn không?’ như vậy hẳn không tệ nha, haha ——-” Lục Thương nói xong liền cười lớn mà không chú ý đến dáng vẻ vui mừng trầm mặc của thiếu gia.

Nhưng hắn vẫn cùng cô ấy viết thư qua lại, không hề gián đoạn.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Lục Thương trở thành thầy giáo, cả người trở nên lão luyện hơn nhiều, thiếu gia sắp lên làm đương gia, giúp đỡ cha xử lý một số sổ sách công việc, mặc dù hai người không thể cùng nhau chơi giống như trước kia, nhưng khi rảnh rỗi họ sẽ ngồi ở bờ sông nói chuyện trên trời dưới đất.

Hôm nay, Lục Thương đột nhiên nói: “Tớ và Tinh đang tính chuyện kết hôn.”

“Vậy à…” Rõ ràng còn nhớ rõ mấy ngày trước hắn mới than thở trả lời thư rất phiền phức, không nghĩ tới bọn họ lại muốn kết hôn, ánh mắt thiếu gia như có như không mà nhìn về bù nhìn giữa ruộng lúa vàng tươi, ngay sau đó quay đầu nhìn hắn nói ra câu mà cậu luyện tập từ lâu.

“Chúc mừng cậu.”

Mặc dù luyện tập trăm nghìn lần, lúc thực sự nói ra, giọng nói vẫn run rẩy, rất may là lúc đó xuất hiện một trận gió lớn thổi qua ruộng lúa vang lên những tiếng xào xạc, giấu đi giọng nói đau khổ của cậu.

Lục Thương vừa sửa lại giấy viết thư bị gió thổi loạn vừa nói: “Thật ra thì cậu nên kết hôn sớm hơn tớ đúng không? Nghe quản gia nói hôn sự của cậu cũng bị lùi lại chục lần rồi.”

“Tớ vẫn còn sớm.”

“Cậu bằng tuổi tớ thì sớm chỗ nào? Nếu không tớ và Tinh hỏi em gái cô ấy…”

“Không cần!” Thiếu gia lớn tiếng cự tuyệt, làm Lục Thương giật mình.

“Doãn Niên? Cậu…”

Nhận ra mình thất thố cậu lập tức nói: “Tớ… tớ nghĩ rằng những chuyện này nên trông vào duyên phận, không cần ép buộc.”

“Haha —– phải ha, xem ra tớ và Tinh nhất định là nghiệt duyên, từ nhỏ đã được chỉ phúc vi hôn đấy.”

Thiếu gia cười nhạt một tiếng, phải, nghiệt duyên mà mình không bì nổi…

“Lục Thương, có thể nhờ cậu một chuyện không?”

Lục Thương không hề suy nghĩ liền đồng ý: “Hử? Được thôi.”

“Hãy cùng… đi chụp hình với tớ.”

“Chụp hình?” Lục Thương không hiểu hỏi.

“Tớ muốn đi Nhật Bản học, muốn giữ lại ảnh của cậu làm kỷ niệm.”

“Hai vị ngồi gần một chút, tốt tốt —— thiếu gia cười một cái đi.”

Ông chủ chụp hình luôn nhắc thiếu gia cười nhưng làm thế nào cậu cũng không cười được, cho nên ảnh chụp ra có chút kỳ quái, một thanh niên tuấn tú cười đến vui vẻ và một thanh niên có một khuôn mặt khô khan.

Tổng cộng bọn họ chụp ba tấm, một tấm chụp chung, một tấm thiếu gia chụp một mình, một tấm Lục Thương chụp một mình, mỗi tấm rửa hai cái, nhưng sau khi thiếu gia về nhà liền đem hai tờ kia đốt đi, chỉ để lại tấm hắn chụp một mình.

Thiếu gia vốn dĩ muốn đem tấm ảnh của hắn đi đến Nhật xa xôi để du học, nhưng lại vì tình hình của hai trận đại chiến mà đi không thành, mà Lục Thương vốn muốn cùng Hoàng Tinh kết hôn thì ngay lúc này bị quân Nhật mộ binh.

Tuổi của thiếu gia vốn cũng ở trong phạm vi nhưng vì thế lực của cha và tài lực cho phép cậu được xóa tên trong danh sách mộ binh, nhưng ai cũng không nghĩ đến thiếu gia không muốn được hưởng đặc quyền này, lại một mình đi nhập ngũ.

Cậu kiệm lời, nên không ai biết cậu đang nghĩ gì.

“Rốt cuộc bọn mình lại tụ ở một chỗ, thiếu —— gia.” Lục Thương vui vẻ đánh vai cậu, “Có đồng hương ở chung một chỗ, tại cái nơi Nam Đảo kể cả chim cũng không thể đẻ trứng này cũng có thể xem là tìm được niềm vui trong cái khổ rồi.”

Thấy hắn gặp mình cao hứng như vậy, xem ra nhập ngũ cũng là đáng giá, thiếu gia cũng đánh vai hắn, trong lòng vui hơn hắn gấp trăm ngàn lần.

Tuy nhiên, chiến tranh là đáng sợ, là khổ.

Ban đầu Lục Thương còn lạc quan, vừa thường trêu chọc cậu cười cũng bị chiến tranh kéo dài làm tiều tụy đi, có lúc một ngày thậm chí hắn không nói với cậu quá ba câu, thứ duy nhất có thể khiến hắn vui chỉ khi nhận được thư từ vị hôn thê cùa hắn gửi đến.

Nhiều người bên cạnh bọn họ mắc phải căn bệnh kỳ quái ở Nam Đảo, một số do bị thương mà mất đi ý chí sinh tồn, còn có một số do đánh lâu mà chán nản, từng người bên cạnh cậu đều lần lượt ra đi.

Người lưu lại không phải là những người đặc biệt kiên cường, cũng không phải đặc biệt hiếu chiến, chỉ là bọn họ biết, có người đang chờ họ, có người bầu bạn với bọn họ.

“Bành Doãn Niên, Hà Lục Thương, có thư.” Lính đưa thư kêu tên hai người họ.

Đúng lúc này Lục Thương không có trong doanh trại, thiếu gia thay mặt hắn nhận thư, mở phong thư của mình ra, bên trong vẫn là cha nói rằng ông có thể làm cách gì giúp cậu trở về nước, chỉ cần cậu gật đầu một cái…

Thiếu gia không chút do dự gấp thư nhét trở lại phong thư, dĩ nhiên cậu cũng muốn sớm ngày rời khỏi đây, nhưng cậu chỉ muốn rời khỏi cùng với hắn, nếu không thể về nhà cũng…

Cậu nhìn trong tay còn một phong thư khác là thư của hắn, tưởng rằng là của vị hôn thê hắn gửi đến, không ngờ đến lần này cùng với trước kia khác nhau, mà con dấu trên bưu thiếp, chữ viết trên đó cũng không giống với chữ vị hôn thê của hắn.

Cậu tò mò lật tấm bưu thiếp, thông tin cậu nhìn thấy khiến cậu kinh ngạc không thôi.

“… Đầu tháng qua Tinh bị bệnh qua đời, đừng hồi âm…”

Cậu ngạc nhiên đến độ ngưng hô hấp, nhìn tấm bưu thiếp nhiều lần, đồng thời nội tâm của cậu có nhiều cảm xúc đan xen, là thương cảm, là thương xót, là vui mừng, là cơ hội…

Cậu không biết có nên đem bức thư này đưa cho Lục Thương hay không, nhưng cũng không có nhiều thời gian để cậu suy nghĩ.

Lục Thương vén màn vào trực tiếp hỏi: “Doãn Niên, có thư của tớ sao? Mới vừa thấy có người gửi thư …”

Cậu vội vã giấu tấm bưu thiếp vào túi quần của mình, cũng kiềm nén tâm tình của mình trả lời: “Không có, chỉ có một bức thư của tớ.”

“Vậy sao…” Sau khi Lục Thương khó nén vẻ mặt thất vọng mà rời khỏi lều, cậu lấy bưu thiếp từ túi quần ra, giấu dưới mũ sắt.

Cuối cùng cậu đưa ra quyết định này là bởi vì cậu nhớ tới hắn từng nói với cậu: “Có lẽ, bây giờ tớ sống chỉ vì đợi thư của cô ấy, nếu không tớ thật sự không biết mình còn hơi thở ở cái địa ngục trần gian này hay không.”

Từ lúc đó, cậu liền biến thành vị hôn thê của hắn, thay cô ấy hồi âm thư.

Mỗi lần Lục Thương muốn gửi thư, thiếu gia sẽ mượn cớ giúp hắn gửi thư và cất lá thư ấy lên, đồng thời đi nhờ các binh sĩ phụ trách việc gửi thư, thuận tay nhét lá thư có dán sẵn tem của cậu vào trong đống thư từ.

Vốn chỉ muốn hòa hoãn tin tức này…

Để cho Lục Thương ngay lúc khó khăn như vậy nhận được phong thư này, sẻ làm hắn mất đi động lực sống, nhưng cậu càng hồi âm Lục Thương càng chìm vào tình yêu của chính mình, khoảng thời gian gửi thư qua lại là khoảng thời gian người đó cảm thấy ngọt ngào nhất, cho dù chỉ là gặp gỡ qua thư từ, cho dù chỉ qua cái tên “Hoàng Tinh” này, cho dù hiện tại vẫn đang trong chiến tranh…

Hôm nay Lục Thương nhận thư, cả ngày cười không ngừng, đến tối còn hưng phấn đến mức ngủ không yên, len lén cùng thiếu gia lặng lẽ nói chuyện.

“Người ngoài cuộc càng hiểu rõ sức mạnh của tình yêu hơn…” Lục Thương vui vẻ nói: “Tớ cảm thấy tình cảm của tớ và Tinh càng ngày càng tốt, mấy bức thư gần đây làm tớ biết tâm của bọn tớ tương thông như thế nào…”

Cậu không biết nên không đáp lại, không thể làm gì khác hơn là buồn bực ở trong chăn giả bộ ngủ, nhưng đêm đó cậu ngủ đặc biệt ngon, đặc biệt say.

Bí mật bên dưới mũ sắt, cậu phải chôn giấu cả đời.

Theo tin báo khẩn cấp của trận chiến, ở chiến khu xa không đủ quân tiếp viện trợ giúp, thân bọn họ ở chỗ này còn tệ hơn, chẳng những không có quân tiếp viện, còn bị quân địch kẹp lại, hai quân giằng co chưa xong, lương thực ngày một giảm đi, binh lính khổ không thể tả.

Tất nhiên, thư của các binh sĩ cũng không gửi được.

Không có cách cùng vị hôn thê gửi thư qua lại, mặc dù Lục Thương mặt mày như đưa đám nhưng ý chí vẫn kiên cường, vì ở trong thư hắn và cô ấy ước hẹn.

Hắn phải về nhà, cùng cô ấy đoàn viên.

Cuối cùng Lục Thương vẫn không thể sống sót trở về quê nhà, hắn mắc phải bệnh ở Nam Đảo, theo như quân y, đối với loại bệnh này là không có biện pháp chữa trị, càng không có cách nào để mang thêm binh sĩ, nhất là còn chưa được chữa trị ra chiến đấu, ngay cả cho bệnh nhân một bữa ăn hoàn chỉnh cũng không thể, bởi vì lương thực quý báu, phải để lại cho những người lính có thể chiến đấu ăn.

Mặc dù mỗi ngày thiếu gia đều đem thức ăn của mình chia cho Lục Thương, nhưng hắn ngày càng gầy gò, bệnh tình cũng không có chuyển biến tốt hơn.

“Doãn Niên, cậu đối với tớ tốt như vậy… tớ không có gì để báo đáp cậu…” Lục Thương gầy trơ xương cùng với thanh niên tuấn tú trong hình năm đó là hai người khác nhau, nhưng ở trong mắt thiếu gia bất kể hắn biến thành hình dáng gì cậu nhất định sẽ không bỏ hắn lại, trừ phi nơi hắn muốn đến là nơi hạnh phúc vốn có.

Thiếu gia nhẹ nhàng cầm tay hắn, vốn muốn mở miệng nói, nhưng cậu theo thói quen lại im lặng và nuốt đi một tia cơ hội cuối cùng.

Đêm đó cậu bầu bạn bên cạnh hắn, trước khi lâm chung hắn mở miệng to mà hút khí, nhưng phổi của hắn giống như có một chỗ rách, hút thế nào cũng không thể sử dụng, hắn đau đớn mà thấp giọng rên rỉ, thiếu gia không đành lòng mà ôm lấy hắn.

Giữa tiếng thở dốc, hắn chậm rãi nói với cậu: “Anh… Anh yêu em…”

Cậu khó có thể tin mà nhìn Lục Thương, hắn đối với cậu cũng…

Lời nói làm cho lòng cậu hoàn toàn tan nát nhưng lại ngay lúc cậu chưa chắc chắn nói: “… Tinh, anh yêu em.”

Lục Thương quả thực là nói chuyện với cậu, nhưng bệnh nặng khiến hắn đem hình ảnh của vị hôn thê gắn lên người của cậu.

Tình cảm của cậu dành cho hắn sâu vô cùng, sâu đến mức trước khi hắn chết còn có thể giả dạng một người khác vì hắn.

“Lục Thương, em cũng yêu anh.”

Trớ trêu thay, sau khi Lục Thương qua đời, cứ tưởng rằng mình cũng sống không được bao lâu, vài ngày sau thiếu gia nghe được tin Nhật Bản đầu hàng, cũng trằn trọc suốt mấy tháng, cậu đem theo thẻ quân của Lục Thương, còn có bức thư dưới mũ sắt về quê, chỉ có cái vỏ trở về.

Mọi người trong nhà thấy thiếu gia bình an trở về thì vô cùng vui mừng, lão quản gia ôm cậu không kiềm được nước mắt, cha thiếu gia còn mở tiệc chiêu đãi mấy chục bàn, mẹ thiếu gia làm tấm kim bài to cho các vị thần trong miếu.

Nhưng so với trước khi nhập ngũ, thiếu gia còn ít nói hơn trước, mỗi ngày chỉ ngồi cạnh ruộng lúa nhìn bù nhìn, nhưng mọi người không để tâm chỉ cảm thấy thiếu gia nhất thời không thích ứng thôi.

Một tháng sau khi trở về quê nhà, cậu cầm theo thẻ quân của Lục Thương, nhìn theo địa chỉ trên tấm bưu thiếp đi thẳng về quê của Hoàng Tinh, cậu muốn mang món đồ duy nhất của Lục Thương trở về đặt trên mộ vị hôn thê của hắn, nhưng đến nơi mới biết thì ra Hoàng Tinh không có bị bệnh chết, kết hôn với người khác, mà bây giờ cũng là quả phụ, cuộc sống cũng rất khổ.

Sau đó thiếu gia lại mặc kệ phản đối mà cưới cô ấy về, cha và mẹ mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng không có tham gia phản đối, bởi vì đây là hôn sự mà khó được cậu đồng ý, yêu cầu duy nhất chỉ có đối với bên ngoài tuyệt đối không được nói cậu cưới quả phụ, nếu truyền đi đối với thanh danh của đại gia tộc bọn họ không tốt.

Sau khi Hoàng Tinh nhập môn không bao lâu bụng càng ngày càng lớn, người có chút hiểu chuyện liền nghi ngờ đứa con trong bụng Hoàng Tinh kia có phải là hài tử lai lịch không rõ ràng hay không, nhưng thiếu gia cũng không để mấy lời này trong lòng, hơn nữa nhà bọn họ quyền thế lớn, loại lời đồn này lưu truyền ở Hương Lý không bao lâu thì biến mất.

Sau cùng ngay ngày Trung Nguyên Phổ Độ(1) sinh ra một đứa con, là con trai.

“Ông nội —– đó là cái gì?” Ôm cháu trai mới đầy năm tuổi, ông đi vào trong ruộng, cháu trai tò mò chỉ vào bù nhìn giữa ruộng lúa hỏi.

“Đó là bù nhìn, đứng ở ruộng để xua đuổi chim nhỏ, nếu không chim nhỏ sẽ ăn mất gạo.” Ông đặt cháu trai xuống để cậu đến nơi cậu có thể đến chỗ gần hơn nhìn bù nhìn.

Ông cũng nhìn bù nhìn, có cảm giác nhìn thấy ảo giác của mình…

Không có miệng mà đứng sừng sững giữa ruộng lúa, bảo vệ những hạt gạo để chúng không bị ăn, trông rất cô đơn.

Ông nhớ lại trước khi vợ qua đời nằm ở bệnh viện thẳng thắn nhìn ông.

“Thật ra năm đó vừa nhìn thấy anh, em đã biết anh là ai, anh là Doãn Niên, mỗi lần Lục Thương viết thư nhất định sẽ nhắc đến… Anh ấy còn nói gửi một tấm hình các anh chụp chung cho em xem…” Nói đến đây, vợ ông khóc, “Thật xin lỗi… Em lợi dụng anh, em vì đứa con làm bộ như cái gì cũng không biết gả cho cho anh… Vốn là em cho rằng Lục Thương nhờ anh chăm sóc em, nhưng qua nhiều năm như vậy, em biết anh đối với anh ấy không chỉ là tình cảm dành cho đồng hương… Doãn Niên, không ai có thể yêu một người cả đời, em yêu anh… Anh có yêu em không?”

“Anh yêu em.” Trước khi vợ ông qua đời, ông đã nói vậy.

Vợ ông đương nhiên biết đây không phải là lời thật lòng, bởi vì ông chưa bao giờ chạm vào bà, mặc dù như thế, vợ ông vẫn mang theo nụ cười vui mừng mà ra đi.

“Ông nội, ông nội, ông có thể làm bù nhìn không a?” Cháu trai hồn nhiên dễ thương ngước đầu hỏi.

“Ông nội sẽ làm chứ, thế nào?”

“Ông nội, chúng ta đi làm một người bù nhìn đặt cạnh bù nhìn này có được không? Nếu không thoạt nhìn qua hắn trông thật cô đơn thật đáng thương…”

Ông kinh ngạc nhìn nhìn cháu trai, ngay sau đó ôm lấy bé, “Được, vậy chúng ta trở về lấy vật liệu cùng nhau làm.”

Dưới ánh nắng mặt trời, hai người bù nhìn đứng sóng vai nhau, không còn cô đơn nữa.



(1): Trung Nguyên Tiết ( 中 元 節) Trung Nguyên tiết, tức ngày 15 tháng 7 Nông Lịch.

Là ngày

– Tiết Trung Nguyên của Đạo Giáo

– Lễ Vu Lan Bồn của Đạo Phật

-Và lễ Quỷ Tiết của tín ngưỡng dân gian Trung Quốc.

Tương truyền là vào ngày cửa dưới địa ngục được mở ra. Các quỷ ở dưới âm ty được giải phóng. Các con cháu tế tự cho các linh hồn được trở về nhà để thụ hưởng đồ cúng. Ngoài ra, có những linh hồn vô chủ vất vưởng lang thang đi kiếm thức ăn, nên người ta tranh nhau bầy biện thức ăn siêu độ các linh hồn này, và cầu các linh hồn này phù hộ chữa trị bệnh tật. Vì thế trở thành tập tục của Người Trung Hoa, nên ngày 15-7 được gọi là ngày “Trung Nguyên Phổ Độ – 中 元 普 渡 “, sau phát triển rộng rãi gọi là “ Vu Lan Thắng Hội 盂 蘭 勝 會).