365 Nghề chi Nghiệp Phục Vụ

Chương 6: Giới hạn tốc độ tối đa một trăm km




Yahoo Tri Thức +

Câu hỏi: Hôm qua tôi lái xe trên đường cao tốc, đang đứng ở trạm thu phí trước cửa rừng thì đột nhiên phát hiện chưa có mua phiếu, trên người cũng không có đến nửa hào, không thể làm gì khác ngoài nói với người thu phiếu, anh ta bảo lái sang một bên chờ, nhưng mà tôi đợi mười phút cũng không thấy ai lại cả, bởi vì thời gian gấp gáp nên tôi trực tiếp lái xe rời đi, xin hỏi phải làm như thế nào để mua phiếu bổ sung?

Người đặt câu hỏi: Dân thường nhỏ bé tuân thủ pháp luật dành tặng hai mươi điểm tri thức.

Câu trả lời hay nhất:

Anh có thể gọi điện trực tiếp đến trạm thu phí cửa rừng đó, điện thoại là ××-××××××, bọn họ sẽ bảo anh gửi lại phiếu khứ hồi bổ sung, như vậy là được rồi.

Nguồn tri thức: tôi chính là nhân viên thu phiếu cửa rừng đó.

Xe cộ xuôi ngược trên đường cao tốc Trung Sơn, tuyến đường trọng yếu từ bắc vào nam, dù tết Âm lịch hay là ngày nghỉ nó đều trở thành một bãi đỗ xe to lớn, chẳng qua con đường này nổi danh hạng nhất về tổng lưu lượng giao thông trên đường, đương nhiên hằng năm tiền thu được từ phiếu khứ hồi cũng vào hạng nhất.

Mang vào khẩu trang và vòng bít, mặc vào áo ba-đờ-xuya giữ ấm, chuẩn bị đi nhận ca, gã là nhân viên thu phiếu nhận ca rạng sáng mười giờ đến ba giờ, gã rất thích thời gian của ca này, bởi vì lúc này lượng xe cộ rất ít, khi không có xe qua còn có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, đối với tuổi tác của gã mà nói là một tin vui lớn.

Một lí do khác là: ca làm việc này có rất nhiều tên lập dị kỳ quái.

Gã từng thấy có người đặt chân lên cửa sổ lái xe, cảm tưởng khi đó là, may mà người kia không dùng chân kẹp phiếu đưa cho gã, cũng từng nhìn thấy nam nữ trần như nhộng chạy qua trạm thu phí, tuy chỉ là thoáng nhìn lướt qua, nhưng gã khẳng định hai người trong xe không hề mặc quần áo, mọi người có đủ loại hứng thú, gã cũng sẽ không quá để ý, còn có  người lái xe không biết là quá mệt mỏi hay là rượu điều khiển, mà lại nhắm mắt lại lái xe, hơn nữa đi qua trạm thu phí thì còn có thể dừng lại? Gã vì an toàn của người khác, vội vàng đánh thức người đó dậy.

Quan sát những chuyện lí thú nhỏ nhặt này có lẽ là lạc thú duy nhất của công việc không thú vị này, gã nghĩ.

Sau khi bắt đầu làm việc khoảng ba phút mới có một chiếc xe nhỏ nhanh tiến vào, gã phát hành khách phiếu khứ hồi xe khách loại nhỏ, là một chiếc Mazda màu trắng được chăm chút khá xinh xắn, cửa sổ mở khe khẽ hé ra rất ít, chỉ vừa vặn cho phiếu khứ hồi lộ ra, cửa sổ còn dán giấy tường cách nhiệt, nhìn không thấy bên trong.

Loại tình huống này cũng không ít, bình thường bên trong có vài thứ đồ không thể để người ta nhìn thấy gì đó, người lái xe mới chỉ hé mở một chút vậy, xe này thoạt nhìn cũng không giống xe ma-phi-a thường lái, có lẽ là bên trong có tang vật, gã phỏng đoán.

Mazda màu trắng nhanh chạy đi rồi, miếng ăn tiếp theo của gã rất lâu mới đến, lần này là chiếc Audi màu đen, cửa sổ kéo xuống một nửa, bên trong chỉ có hai người ngồi, một người ngồi ở ghế trợ lái đang ngủ, gã chung quy cảm thấy người kia giống như đã thấy ở đâu, nhưng cho đến sau khi chiếc Audi màu đen đi xa rồi mới nhớ ra.

Đó chẳng phải là nghị sĩ Từ hôm nay bị đánh một quyền ở trong viện lập pháp sao? Nghị sĩ bộ dạng nho nho nhã nhã kia vì khuyên can mà bị thương, có lẽ là để tranh thủ thêm phiếu bầu những người đang lưỡng lự chăng?

Cơ hội gặp được người nổi tiếng khi đang thu phiếu cũng không ít, nói cho cùng cho dù là thủ tướng ngồi xe cũng phải trả tiền phiếu khứ hồi.

Chiếc xe tiếp nữa này gã còn chưa thấy xe đã nghe thấy tiếng, buổi tối hàng ngày đều xuất hiện, HONDA NSX màu đỏ tươi, xe loại này có danh xưng là Ferrari Nhật Bản, nhưng gã không thích vẻ ngoài xe này lắm, cũng chẳng thích xe màu đỏ phô trương, đặc biệt sau khi chiếc xe này xuất hiện gã càng chán ghét loại xe này.

Lần đầu tiên gặp phải chiếc xe này thì, nghe tiếng động cơ gã chỉ biết xe này có hư hỏng, hư hỏng cũng không sao, xe tân trang lại có thể gặp khắp nơi trên đường, chẳng qua xe này còn có một đặc điểm đáng ghét, mỗi lần đều đi qua trạm thu phí với một tốc độ cực nhanh, đã dọa sợ nhiều đồng nghiệp.

Công việc làm nhân viên thu phiếu ở quốc lộ này không những hút khói thải mỗi ngày, qua lại ở trên đường quốc lộ người xe đông như nước nguy hiểm, khi thu phiếu nếu không cẩn thận, thường có thể ngã trên làn xe, cho nên đó là nguyên nhân tại sao đến trạm thu phí phải giảm tốc độ.

Nhưng mà chiếc xe này mỗi lần đi qua trạm thu phí đều bằng tốc độ lớn hơn giới hạn hai mươi km, hắn ta tuy là sẽ đưa phiếu ra, nhưng mà những lúc nhân viên thu phiếu nhận lấy đều rất nguy hiểm, trạm thu phí đều có máy chụp tốc độ, xe này nhất định nhận không ít giấy phạt nhưng vẫn chứng nào tật ấy, chẳng phải là người ngồi sau ghế dựa nhất định là kẻ giàu nứt đố đổ vách chứ.

Buổi tối hôm nay lại vẫn thế nữa! Nhân viên thu phiếu vừa nghĩ, vừa đứng lên chuẩn bị thu phiếu thì chiếc xe màu đỏ kia đêm nay cũng không đi làn xe của gã, là đi làn xe sát bên cạnh.

Nhân viên thu phiếu không tự giác nhìn về phía làn xe bên kia, mới giật mình phát giác làn xe bên kia không phải đang tu sửa sao? Lại nhìn về phía trước, kia rồi! Đèn báo hiệu vậy mà không sáng!

Khi gã đang định kêu chiếc xe HONDA kia chú ý, bóng dáng màu đỏ thoắt hiện, đụng phải toàn bộ rào chắn và dụng cụ tu sửa.

Mười vụ tai nạn xe cộ chín vụ do lái xe quá nhanh, những lời này ở nơi quốc lộ mỗi ngày có thể nghiệm chứng ra được.

“Này, chú có sao không?” Nhân viên thu phiếu hỏi người lái xe bị kẹt ở trong xe.

“Đừng… Không… xong…” Hắn ta yếu ớt nói.

“Có thể lên tiếng thì cũng không có việc gì đâu, chú cử động được không? Xe cứu thương sẽ tới liền lập tức.”

Hắn toàn thân đau nhức hiện tại ngay cả mở mắt cũng là cả một vấn đề, gắng sức như thế nào cũng chỉ có thể mở được một mắt… Ư, cổ còn có thể chuyển động, nhẽ xoay chuyển nhìn sang, là nam nhân viên thu phiếu đang ngồi xổm xuống nhìn hắn.

Tiếp nữa hắn thử chuyển động cánh tay, tay trái như là mắc kẹt rồi, tay phải còn có thể di chuyển, nếu chân còn là hai cái thì cũng đã mắc kẹt ở phía dưới không động đậy được rồi.

“Chân của tôi… Kẹt rồi.”

“Đúng rồi, chú đừng lộn xộn, giữ cho ý thức tỉnh táo, đợi bọn họ đến.”

“Tôi, tôi sẽ chết sao?” Người lái xe đột nhiên bất an hỏi.

Nhân viên thu phiếu cũng thành thật trả lời hắn: “Chú như vậy cũng là đáng kiếp, tăng tốc độ không chỉ cần có kinh nghiệm lái xe mà còn phải có bản lĩnh nữa, người trẻ tuổi.”

Chiếc HONDA tông phải trạm thu phí đang sửa chửa chiếm một góc nhỏ trang báo tin tức xã hội, người lái xe rốt cuộc chỉ bị thương nhẹ, đùi phải và tay trái gãy xương, còn những nơi khác chỉ là trầy xước da nhẹ, HONDA NSX màu đỏ thì lại không may mắn như vậy, suýt nữa bị phán định tử hình ném vào bãi sắt vụn, cuối cùng tin tức còn nói đến báo hiệu có phải không đủ sáng hay không và vấn đề quốc gia phải bồi thường, nhưng bởi vì tin tức không lớn, cho nên dân chúng bình thường không thấy tới đoạn sau.

Gã mang theo hộp quà thăm bệnh đến bệnh viên tư nhân cấp huyện này, hôm nay rõ ràng là ngày nghỉ phép của gã, lại bị cử đi làm cái loại nhiệm vụ này, gã cũng không biết phải làm sao.

Chỉ thị cấp trên cho gã là, trên danh nghĩa là thăm bệnh, nhưng trên thực tế là muốn điều tra người lái xe này có muốn quốc gia bồi thường và chú ý đến đèn báo hiệu không, bởi đây là vấn đề sẽ liên quan đến trách nhiệm.

Nguyên là muốn cử phụ nữ tới, nhưng không biết tên nào to mồm nói gã ở hiện trường từng chăm sóc người thanh niên bị thương này, để gã đi sẽ tốt hơn, gã bỏ chạy cũng trốn không thoát.

Sau khi hỏi thăm số phòng bệnh, gã lên tới tầng năm, phòng bệnh kia là phòng bệnh bốn người đã có đến hai giường trống không, hai người ở lại đều là những người già đã trên năm mươi.

Khi gã đang đứng ở cửa phòng tự hỏi, đằng sau như là có vật gì trượt qua, giống như một cơn gió thoảng.

Quay đầu nhìn xem, đó chẳng phải là người thanh niên mà gã đang muốn tìm sao?

Tuy là không có truyền nước biển lại chống cột truyền nước biển, chân phải bó thạch cao gác ở phía trước, dùng tay phải còn khỏe mạnh điều khiển phương hướng, chân trái còn lại đẩy dụng cụ tiến lên, không đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người, trượt tới trượt lui trên hàng lang của bệnh viện.

Quả nhiên có dẫn ngưu đến Bắc Kinh ngưu vẫn hoàn ngưu a, mê cuồng tốc độ đến bệnh biện vẫn mê cuồng tốc độ.

“A… Sẽ ngã mất.”

Định nhắc nhở hắn quẹo gấp ở tốc độ này sẽ ngã thì, ngay lúc đó từ chỗ mà nhân viên thu phiếu nhìn không tới truyền đến một tiếng va chạm và tiếng ai đó kêu lên.

Lại một vụ tai nạn giao thông nữa.

“Cho nên… số 3, anh là đến thăm bệnh hả?” Vì lại ngã lần nữa nên bị y tá trưởng xách lỗ tai đưa vào phòng bệnh, người lái xe ngồi trên giường vỗ về lỗ tai chuyển đỏ nói.

“Số 3? Số 3 là ai?” Tên của ta không phải là số 3.

“Aha ha, tôi quên mất là anh không biết, bằng hữu lái xe của tôi đều gọi anh cửa rừng số 3 a, tính từ bên trái thì là người thứ ba thu phiếu, anh siêu nổi tiếng ở chỗ bằng hữu lái xe tụi tôi nha, anh luôn là việc ca buổi tối đúng không? Tụi tôi còn nói anh thu phiếu vừa nhanh vừa chuẩn, cảm thấy rằng cho dù lái xe tốc độ một trăm km đi qua anh cũng thu được.” Người lái xe giải thích.

Hóa ra gã đi thu phiếu mà cũng nổi danh cơ đấy?

“Nếu lái tốc độ một trăm chạy qua không ăn hóa đơn phạt thì cũng gặp chuyện.” Nếu tốc độ một trăm nhân viên thu phiếu chắc chắn không thể thu phiếu được, nhưng xin yên tâm, chú em trước đó sẽ bị cây vàng ngăn lại trước trạm thu phí.

“Tôi biết rồi, nói giỡn thôi, nhân viên công vụ thật sự không chịu được người ta nói giỡn, vẻ mặt nghiêm túc như vậy!”

“Nhân viên thu phiếu không phải là nhân viên công vụ, là thuê một năm.” Nhân viên thu phiếu sửa lại.

“A? Gì mà thuê một năm? Thật phiền phức, không phải là làm việc cho quốc gia chính là nhân viên công vụ sao?”

Rất không muốn giải thích câu hỏi cũ mèm này, nhưng gã vẫn là nhịn lòng không được nói ra.

Người trẻ tuổi ngày nay thật là…

“Tóm lại tôi là đại diện trạm thu phí cửa rừng đến thăm bệnh, hộp quà để ở bên cạnh.” Gã đứng dậy định rời đi, lại nói chuyện với tên này nữa gã nhất định sẽ trúng gió, việc kia để tùy tiện ứng phó vậy.

“A? Số 3 anh đừng đi, cùng tôi tán gẫu thêm đi, tôi rất buồn chán, nếu không thì giúp tôi gọt trái cây đi, tay tôi như thế này không gọt được.” Hắn nâng cánh tay trái bó thạch cao lên.

“Người nhà chú đâu?”

Hắn lắc đầu.

“Dù sao cũng có bạn bè chứ? Bằng hữu lái xe gì đó của chú đâu.”

“Tôi không dám nói cho bọn họ biết tôi lái xe gặp tai nạn…” Hắn nhỏ giọng nói.

“Tại sao?”

“Tông vào trạm thu phí… Nói ra rất mất thể diện a…”

Người trẻ tuổi ngày nay thật là!

Sau buổi thăm bệnh vài ngày, vị lái xe kia cũng không có xin bồi thường của quốc gia hay là truyền thông làm ầm ĩ, nguyên tưởng là có thể bình yên kết thúc sự kiện này nhưng sóng gió lại nổi lên.

Nửa đêm, lại là ca trực của gã.

Nghe thấy tiếng giống như động cơ khởi động, gã cảm thấy kì lạ, từ phía xa nhìn thấy vẫn là chiếc xe HONDA, nhưng không phải màu đỏ, là màu vàng sâm-panh, tốc độ cũng không nhanh.

Bị bó thạch cao như thế ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể khỏe lại, bên trong hẳn là không có khả năng là hắn ta đấy chứ.

Chẳng qua khi chiếc xe kia nhanh tiến vào, người lái xe còn hướng gã giơ tay ra hiệu thắng lợi thì gã biết mình đã hoàn toàn lầm rồi.

“Này, số 3.”

“Chú, chú sao có thể lái xe được?”

“Dùng chân trái và tay phải lái a.” Nói tự nhiên như là ăn cơm với đi ngủ.

Gã có dự cảm không tốt, người nếu dùng tứ chi không thường dùng làm những việc không quen nhất định sẽ có chuyện phát sinh, quả nhiên, phát phiếu xong chiếc xe HONDA màu vàng sâm-panh trì trệ chậm chạp chưa nhanh rời đi.

“Chú làm sao vậy?”

“Số số, số, ba, chân trái của tôi bị chuột rút rồi! Làm sao bây giờ!”

Nhân viên thu phiếu khẩn trương dùng bộ đàm gọi người đến làm việc thế, gã còn bảo vị lái xe bị chuột rút này di chuyển sang ghế trợ lái, để gã lái thay.

“Này, đeo dây an toàn vào đi.”

“A?”

“Ta sẽ lái rất nhanh.” Nhân viên thu phiếu quyết định cho thanh niên này biết thế nào là trời cao đất dày.

Nhân viên thu phiếu lần đầu lái xe HONDA có chút không quen tay, nhưng vẫn một mạch từ dọc đường núi cao phóng lên trên đường núi, lại từ đường núi lái hết tốc lực đến bờ biển, đèn xanh đèn đỏ trên đường lần lượt vượt qua, xem giới hạn tốc độ tối đa là là giới hạn tốc độ tối thiểu, dù sao chủ xe cũng không phải là gã.

Ngoài tốc độ cực nhanh ra, gã ở nơi lượn vòng cũng chẳng bủn xỉn mà thanh tú một tay “vẩy đuôi” xe,  lúc xe ngừng chạy thì tại chỗ quay vòng hơn ba trăm sáu mươi độ, người bình thường ngồi ở loại xe gã lái bằng phương pháp này, nếu không liên tục thét chói tai, nhất định là đã ngất xỉu rồi.

Nhưng hắn thì không giống vậy, dọc trên đường đi chỉ nhìn thẳng trước mặt, há hốc miệng, tay phải hơi run rẩy, biểu cảm có phần ngu ngốc, nhân viên thu phiếu dọc đường đi liếc trộm hắn, còn tưởng hắn có phải là có bệnh không tiện nói ra sắp phát tán rồi hay không.

HONDA màu vàng sâm-panh dừng bên bờ biển, nhân viên thu phiếu xuống xe, lấy từ trong túi tiền ra một gói Mild Seven, từ sau khi không đua xe nữa, gã bắt đầu hút thuốc, đến nay cũng đã sáu năm rồi.

Nghe tiếng bước chân chống gậy phía sau, gã không quay đầu lại hỏi.

“Rất thích phải không?” Nếu như hắn ta mê cuồng tốc độ thì…

“Rất thích, quá tuyệt vời, tôi chính là theo đuổi loại tốc độ này!” Hắn bỏ gậy đi liều mạng túm lấy nhân viên thu phiếu.

Quả nhiên lại là một người trẻ tuổi sống chết không màng theo đuổi sở thích, gã lúc còn trẻ cũng là như thế.

“Xin anh thu nhận tôi làm đồ đệ!” Nếu đùi phải không bó thạch cao, hắn nhất định sẽ quỳ xuống rồi.

Gã nhẹ thở một hơi khói trắng, khói trắng theo làn gió tan đi mất.

“Ta không thu nhận đồ đệ từ rất lâu rồi.” Cũng là từ sáu năm trước, sau đám tang đồ đệ duy nhất của gã đến nay.

“Vậy, vậy anh thu nhận cái gì? Cái gì cũng được, chỉ cần cho tôi ngồi bên cạnh trong xe của anh, muốn tôi làm cái gì cũng được.”

“Ta thu nhận…” Gã nhìn khuôn mặt người thanh niên này, bỗng nhiên nhanh trí nghĩ ra, “Ta hiện tại chỉ thu nhận ‘tiểu bạch kiểm’[1].”

Như vậy hẳn là sẽ rút lui rồi chứ?

Không ngờ tới người trẻ tuổi kia ngược lại cười rất cởi mở, “Thật tốt quá, đây vốn là sở trường của tôi!”

“A…”

Khó trách hắn có nhiều tiền mua xe và nộp hóa đơn phạt như vậy.




[1] Từ này trong lịch sử đã sớm có tiền lệ, Vũ Tắc Thiên trước đây nuôi rất nhiều ‘trai lơ’, đây cùng tính chất với cụm từ “tiểu bạch kiểm’ hiện nay chúng ta dùng.

Từ dùng chỉ những cá nhân không nổ lực đóng góp, bởi phụ nữ hoặc bạn đồng tính luyến ái trợ giúp chu cấp, dù cho họ cũng không phải là tình nhân ngoài giá thú chính thức. Ví dụ cho mối quan hệ hôn nhân hay sống chung, đàng trai vừa không ra ngoài công tác vừa không chăm lo việc nhà, ăn không ngồi rồi, suốt ngày dựa vào bạn gái hay vợ; ví dụ cho đồng tính luyến ái, một bên không tham gia sản xuất, cũng bị miệt thị gọi là “tiểu bạch kiểm”. Ngoài ra, những người đàn ông nhận tiền thừa kế từ những người phụ nữ không thân thuộc cũng thường bị xem là làm chuyện không vẻ vang, thường sẽ khiến người ta liên tưởng đến giữa người đó và người phụ nữ có mối quan hệ mờ ám, không bình thường, cũng thường bị gọi là “tiểu bạch kiểm”.

Nói chung, trong trường hợp này, nghĩa là… ‘trai bao nuôi trong nhà’ a ~