365 Nghề chi Nghiệp Phục Vụ

Chương 3: Perfume




Gã tin tưởng mỗi người từ nhỏ đều có cái gọi là thiên hướng và tài năng, thì cũng giống như lời đại thi nhân Lý Bạch nói, thiên sinh hữu tài tất hữu dụng, nhưng mà tài năng có thể so với việc yêu thích không tương xứng hòa hợp, nói cách khác yêu thích và có thể làm được hay không là hai việc khác nhau, nhà phê bình thực phẩm không nhất thiết sẽ nấu nướng, nhà phê bình điện ảnh cũng không nhất thiết phải đóng phim, gã rất sớm đã hiểu rõ đạo lí này, cũng rất sớm thấy rõ được thực tế.

Từ sau khi tuổi còn trẻ đi châu Âu một chuyến tự túc trở về, gã đã từ bỏ chuyên ngành chuyên gia nước hoa, thay đổi thành chấp thuận làm nhân viên chào hàng quầy chuyên doanh nước hoa.

Mà gã cũng làm rất khá, khách hàng như thế nào đến trước mặt gã, gã đều có thể chọn ra loại nước hoa khiến cho đối tượng ưa thích và bằng lòng bỏ tiền túi ra mua. Đúng vậy, tuy là gã không có khả năng chế tạo nước hoa mang mùi hương được ưa chuộng, lại có khả năng chào hàng, mà nghề nghiệp này vừa vặn là kết quả trung hòa của hai thứ, gã cũng rất hứng thú.

Mấy ngày đầu năm nay, gã từ quầy hàng miễn thuế ở sân bay được chuyển đến làm ở quầy chuyên doanh công ti bách hóa này, thành tích làm việc của gã trong tháng vẫn giống như hồi trước ở quầy hàng miễn thuế, là người giỏi nhất, gã cũng không bị các đồng nghiệp khác đố kị, ganh ghét, bộ dạng vô cùng đẹp trai và rất biết cách nói chuyện có thể là một trong những nguyên nhân, còn chính là vì ở trong quầy chuyên doanh một rừng đồ trang điểm và sản phẩm tinh chế cao cấp, nam giới thật là một loài động vật quí hiếm.

“Cảm ơn chị đã lui tới luôn.” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa giao gói nước hoa tốt cho khách hàng.

Khách hàng lòng tràn ngập vui sướng đưa tiền mặt ra, còn không quên tán dương: “Tôi đi qua mấy chỗ quầy hàng chuyên doanh nước hoa rồi, đều không tìm được thứ ưa thích, đến chỗ cậu thử xem thì tìm được, lọ này thực sự ngửi rất dễ chịu nhỉ!”

“Lọ này vốn là sản phẩm mới của quý, bản thân tôi thích nhất là dư vị của nó, là hương thơm mát mộc mạc của một loại gỗ, khiến người ngửi thấy cảm giác rất thoải mái đó!”

“Ha ha, tôi cũng rất thích! Lần sau nhất định sẽ trở lại chỗ cậu mua!”

“Cảm ơn.” Gã lại đặt hai tay ở phía trước, cúi rạp người chín mươi độ.

Sau khi khách quen cất bước rời khỏi, biểu cảm trên gương mặt chàng trai quầy hàng bán nước hoa mới có thể thả lỏng nhẹ nhõm, dấn thân vào nghiệp phục vụ mệt nhọc nhất chính là điểm ấy, cho dù ngày đó tâm tình không tốt cỡ nào, cũng vẫn là phải bày ra một vẻ mặt vui cười, để không bị khách phàn nàn a.

“Quả nhiên vẫn đạt thẻ đỏ giỏi nhất bản điểm!” Cô gái cùng quầy chuyên doanh đi tới vỗ vỗ vai gã.

“Đừng quấy em, chị này, thẻ đỏ cái gì chứ… cũng không phải là trai bao.” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa cười gượng.

“Ai, tao nói không phải chứ, nếu chú đi làm trai bao… Dựa vào miệng lưỡi ăn nói khéo léo như vậy, còn có khuôn mặt này nữa, muốn có cái gì sẽ có cái đó chứ gì nữa?” Cô gái khẽ chạm mặt gã.

“Em đây hiện tại ăn mặc đầy đủ, mỗi tháng còn có thể tiết kiệm một số tiền mua nước hoa đã rất thỏa mãn rồi!”

“Ha ha, được rồi, làm sao chú biết khách hàng nữ vừa nãy ưa thích hương thơm mát của gỗ hả?”

“Em thông minh a!” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa kiêu ngạo nói.

“Á… Vậy lần sau muốn tám, tao không nói nữa nhé.” Cô gái vẫn không ngưng gây rối.

“Được rồi… Nói cho chị vậy, khi cô ta vừa tới đã nói cô ta đi mấy quầy đều không tìm được thứ ưa thích phải không? Nhìn quần áo của cô ấy lộng lẫy, cho nên em liền đoán là mấy quầy trước kia nhất định là đều đưa mùi hương nước hoa quá mức nồng đậm cho cô ấy, cho nên em liền đưa ngược lại bọn họ, thử lấy thứ khá ôn hòa xem sao, vừa may vận khí tốt thử một lần lại đúng.”

“Á… Chiêu này phải học!”

“Còn tám gì nữa không?” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa chìa tay.

“Gần đây không có… A! Tao nghĩ ra rồi, chẳng qua đây không tính là chuyện phiếm đâu, hơn nữa với chú tính ra cũng chẳng can hệ gì…”

Đang ngồi trên chiếc ghế tròn, chàng trai quầy hàng bán nước hoa bấc chân nói: “Nói nghe thử một chút đi!”

“Chính là gần đây nghe nói kế bên này có tên háo sắc thường lui tới, khiến phụ nữ ban đêm khi quay về nhà tốt nhất không nên đi một mình, vậy đó!”

“Oa, đáng sợ như thế, em đây không dám đi về một mình… Tiểu Tiệp chị theo giúp em…” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa giả vờ bộ dạng rất sợ hãi kéo Tiểu Tiệp.

“Chú thôi đi, cũng không phải tên háo sắc đồng tính!”

“Nói không chừng hắn nam nữ đều ăn cả… Ha Ha.”

Hai người thừa dịp ngày làm đang không có khách trò chuyện, chàng trai quầy hàng bán nước hoa góc mắt vừa khéo ngắm thấy một người.

“Tiểu Tiệp chị coi quầy trước một chút.”

Sau khi giao coi quầy, chàng trai quầy hàng nước hoa liền đi ra khỏi quầy hàng chuyên doanh, vỗ vai người đang xoay qua xoay lại giữa lầu.

“Lại lạc hướng rồi hả?” Gã mỉm cười nói với cậu trai trực thang máy vừa xoay đầu lại.

“Nước hoa?” Cậu trai trực thang máy nhìn thấy gã giống như thấy đấng cứu thế.

“Mày muốn đi đâu? Cửa chính?”

Cậu trai trực thang máy gật gật đầu vô tội, chàng trai quầy hàng bán nước hoa cũng đầy tính nghĩa vụ dắt cậu ra cửa chính, cậu là người con trai đầu tiên chàng trai quầy hàng bán nước hoa quen biết ở công ti bách hóa này, cơ hội quen biết là khi chàng trai quầy hàng bán nước hoa đang coi quầy chuyên doanh, phát hiện người ngày qua lại quầy chuyên doanh nước hoa hơn hai mươi lần, tựa như là liên tục đi một vòng, gã tò mò tiến đến hỏi, mới biết được chuyện gì xảy ra, sau đó thân tình hai người trở nên tốt đẹp, cùng lấy thang máy với nước hoa gọi đối phương.

“Hôm nay tôi có đến hát ở nhà hàng đó! Muốn tới nghe không?” Trước khi rời đi cậu trai trực thang máy đứng ở cửa chính nói.

“Được!” Chàng trai nước hoa gật đầu, nhưng trong đầu tức khắc hiện lên hình ảnh một người, “Quản lí tầng mười hai kia cũng sẽ đi chứ?”

“Quản lí? Sẽ đi a, chính là anh ấy muốn đưa tôi đi a! Bằng không bình thường tôi đều phải đi xe taxi, rất mắc đó!”

“…Á, tao đột nhiên nhớ đến tối hôm nay tao còn có việc khác…”

Vừa nghĩ tới lần trước khi đi nghe cậu trai trực thang máy hát, chẳng qua là cùng cậu choàng vai bá cổ một chút, đã bị quản lí kia dùng ánh mắt thù địch đối xử. Ai, gã cảm thấy thang máy rất đáng yêu là đúng thật… Nhưng gã chính là hoàn toàn không có ý định muốn tiến triển thêm! Nhưng đối phương dù sao cũng là quản lí, ở công ti bách hóa vẫn là có ảnh hưởng ở mức nào đó, gã giữ khoảng cách với hắn một chút thì tốt hơn.

“Vậy thật đáng tiếc! Hôm nay là chủ đề đêm trong tình ca phương Tây mà!”

“Hôm khác tao nhất định nghe.” Chờ khi nào không có quản lí, chàng trai nước hoa nghĩ thầm.

Công việc một ngày kết thúc, chàng trai quầy hàng bán nước hoa duỗi thẳng thắt lưng mệt mỏi, xoay xoay cái cổ, phát ra âm thanh răng rắc, liền vừa nghĩ việc gần đây vận động không đủ vừa đi về nhà. Bởi vì vừa khéo thuê được nhà trọ rất gần công ti bách hóa cho nên gã đều là đi bộ đến và rời chỗ làm.

Đêm nay không có ánh trăng, chỉ có đèn đường chiếu lên trên mặt đường, gã đi tới chậm rãi, bỗng nhiên cảm thấy có điểm gì là lạ, như thế nào ngoài âm thanh bước chân của mình còn có tiếng bước chân khác, vì thế gã dừng lại, cẩn thận lắng nghe thì, tiếng bước chân kia lại không nghe thấy nữa.

Gã cảm thấy hơi bực, liền tăng nhanh tốc độ đi tới phía trước, tiếng bước chân kia cũng đi theo nhanh hơn, gã cố lấy dũng khí định dò xét tới cùng, đến một ngã rẽ gấp, ngay sau đó quay về phía sau.

Ở trước mắt gã chính là một người đàn ông cao lớn, chàng trai quầy hàng bán nước hoa cao một trăm bảy mươi tám cen-ti-mét, người đàn ông này ước chừng cao hơn gã mười cen-ti-mét trở lên, kì quái chính là bả vai gã rộng lớn, âu phục phẳng phiu, ngoài khẩu trang trên mặt ra, không giống tên háo sắc hay biến thái chút nào.

“Có việc gì sao?” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa hỏi người kia.

Người kia không trả lời, chỉ nhìn gã một cái rồi quay đầu chạy đi.

“Tiểu Tiệp, tên háo sắc lần trước chị nói có nét gì đặc trưng không?” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa hỏi.

“Đặc trưng á… Tên háo sắc thân hình không cao, có lẽ khoảng một trăm bảy mươi mấy thôi à, cả nón và quần áo mặc khi phạm tội đều màu đen… A? Tại sao chú lại muốn tra hỏi việc này?”

“Ồ, không có việc gì đâu, muốn nhắc nhở những người khác phải cẩn thận một chút a!” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo giải thích.

Nói như vậy người mình gặp ngày hôm qua không phải tên háo sắc gần đây thường xuất hiện rồi, cũng có chân a, hẳn không phải là ma quỷ chứ?

Sau đó vài ngày trôi qua, chàng trai quầy hàng bán nước hoa lại gặp phải người kia, chỉ là lần này y ở trước chỗ gã đang đứng cách xa khoảng mấy mét.

Đối phương phát ra âm thanh giống như là đang nói chuyện, thế nhưng chàng trai quầy hàng bán nước hoa không nghe được, liền đi về phía trước vài bước.

“Này, ngươi nói gì ta nghe không được a!”

Nhưng khoảng cách hai bên thu lại đến chưa đến hai mét thì, đối phương lại xoay người chạy mất, bỏ lại chàng trai quầy hàng bán nước hoa bối rối khó hiểu.

“Chuyện chính là như vậy a…” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa đứng ở góc thang máy nói.

“Thực sự rất kì quái á, người kia rốt cuộc muốn làm cái gì a?” Cậu trai trực thang máy cũng ngờ vực.

“Có trời mới biết, không phải tên háo sắc cũng không phải cướp giật, nếu như không phải ma quỷ, vậy có lẽ chỉ có thể xếp vào loại theo lén điên cuồng rồi.” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa bất đắc dĩ nói.

“Theo, theo lén điên cuồng? Có muốn tôi đi về cùng anh không a, quái gở đáng sợ quá!”

“Khỏi cần, tao cũng không phải là nữ, hơn nữa mày theo tao đi về, vậy mày định về nhà thế nào đây?” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa biết rõ trình độ lạc hướng của người bên cạnh nói.

“Ngồi xe taxi a!”

“Nhà của tao bên kia rất khó gọi được xe taxi, vả lại mày không phải đã có người lái xe phân phối lớn độc quyền đưa đón rồi sao?” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa thúc thúc khửu tay vào người bên cạnh.

Cậu trai trực thang máy định cãi lại thì, cửa thang máy mở ra, dù sao bây giờ vẫn còn là giờ làm việc, cậu vội vã đi ra ngoài nói “Thang máy xuống lầu”.

Chàng trai trực thang máy còn đang ở trong thang máy nở nụ cười đùa bỡn nhìn bóng dáng cậu trai trực thang máy thì lại ngây dại ra.

“A? Anh làm sao vậy?” Cậu trai trực thang máy sau khi đi vào trong thang máy phát hiện người bên cạnh đang ngây ngốc nhìn về đằng xa.

“Tao thấy tên kia… Tại quầy chuyên doanh âu phục này…” Gã hoàn toàn nhận ra thân hình cao lớn nọ cùng với bộ âu phục kia.

Hôm nay, gã lại nghe thấy tiếng bước chân, quyết tâm sẽ làm sáng tỏ chuyện này, xoay người lại, người kia lại đứng cách chỗ gã mấy mét.

“Này, ngươi!”

Tên cao lớn vẫn không nói lời nào, sau khi đưa một tờ giấy cho gã quay mình cất bước bỏ chạy.

Trên tờ giấy là một chuỗi thoạt nhìn như là số điện thoại, chàng trai quầy hàng bán nước hoa cảm thấy kì quái, nhưng vẫn quay số gọi.

“A lô…?”

“Thực xin lỗi, khiến cậu mấy ngày nay khiếp sợ nhiều như vậy! Vô cùng xin lỗi!”

Phía bên kia vừa mở miệng là giải thích ngay, khiến cho chàng trai quầy hàng bán nước hoa cũng trở nên khách khí, “Kìa, không dọa đến ngươi đâu, chẳng qua ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

“Tôi… Tôi chỉ là muốn quen cậu… Sau đó… tiến, tiến triển thêm với cậu… Ưm, kết giao…” Phía bên kia lắp bắp nói.

“Làm sao ngươi biết là ta…”

“Tôi đã từng thấy cậu ở quán kia…”

Y vừa nói chàng trai quầy hàng bán nước hoa liền biết là quán nào ngay, đó là Gay Bar mà gã thường tới.

“Sau đó lại ở lầu một công ti bách hóa thấy cậu…”

“Ừ, tôi cũng biết anh ở quầy chuyên doanh âu phục lầu một, nếu anh trực tiếp đi tới nói với tôi là tốt rồi? Giấu làm chi khiến cho giống như…” Theo lén điên cuồng, bốn chữ sau cùng chàng trai quầy hàng bán nước hoa thiếu chút nữa mở miệng nói ra.

“Tôi, tôi cũng muốn trực tiếp nói với cậu… Thế nhưng tôi…” Y tựa hồ có cái điều gì thầm kín khó nói.

“Ngươi làm sao?”

Những lời này không phải nói vào điện thoại, mà là quay về phía đối phương mà nói.

Chàng trai quầy hàng bán nước hoa vừa nói chuyện điện thoại vừa tìm người kia, gã biết người kia nhất định chạy không xa, quả nhiên nhìn thấy y ngay tại một ngã rẽ khác. Nhìn thấy chàng trai quầy hàng bán nước hoa đột nhiên xuất hiện phía sau lưng, y không thể khắc chế bản thân mình, bỗng nhiên ôm gã, sau đó mạnh mẽ hôn lên đối phương.

Bởi vì dáng người thấp bé hơn so với đối phương, chàng trai quầy hàng bán nước hoa chỉ có thể phát ra âm thanh thảm thiết nghẹn ngào, không ngừng muốn đẩy người kia ra, nhìn từ góc độ kia lại như là đang yêu thương vỗ về.

“Té ra họ là người yêu đã lâu không gặp a, xem ra mình lo lắng vô ích.” Cậu trai trực thang máy lo nghĩ cho chàng trai quầy hàng bán nước hoa và đối phương đưa ra một kết luận cuối cùng ngoài dự đoán.

Quản lí mới tới cùng cậu trai trực thang máy mặc dù không hiểu rõ quang cảnh này lắm, nhưng là muốn nhân cơ hội này sẽ kéo gần lại quan hệ với đối phương, liền hai tay ôm lấy cậu trai trực thang máy.

Cậu trai trực thang máy quay đầu sang cau mày nói: “Anh đang làm gì vậy?”

“Bắt chước bọn họ.”

Cậu trai trực thang máy cười đẩy hắn ra, “Chúng ta cũng không phải là người yêu! Đừng nói giỡn.”

“A?” Quản lí giật mình nhìn người bên cạnh.

Chúng ta không phải người yêu sao?

“Ý ngươi nói trắng ra là ngửi thấy mùi hương trên cơ thể ta sẽ động tình đúng không?” Nước hoa cầm di động, hất mi hỏi.

“Đúng… Cho nên tôi mới không dám dựa vào cậu sát vào cậu quá… Tôi là muốn theo trình tự… Thực là vô cùng xin lỗi cậu…”

Quí ông âu phục cũng đang cầm điện thoại di động còn ở tại chỗ đập lên đập xuống, là đàn ông đều biết, đó là động tác phản xạ sau khi một bộ phận nào đó bị thương tổn.

“Thế nhưng trên người tôi không có phun nước hoa gì cả a!” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa ngửi mùi hương trên người mình, khi hắn đi làm, bởi vì bất kể là hương nước hoa gì đều sẽ có người không thích, cho nên sợ khách hàng ấn tượng không tốt gã thông thường cũng không phun nước hoa.

“Không phải hương nước hoa… Là mùi hương của cậu.”

Những lời này dọa tới chàng trai quầy hàng bán nước hoa, “Ngươi nói là… Ngươi nghe được mùi hương mỗi người?” Vậy không phải là giống như nhân vật nam chính trong tiểu thuyết 《Mùi hương》[1] kia sao?

“Vâng… Tôi từ nhỏ khứu giác tốt hơn sao với người khác…”

Ai, người có loại khứu giác này đang bán âu phục, người khát khao loại khứu giác này lại chỉ có thể chào hàng nước hoa, ông trời thật đúng là hay đùa giỡn.

“Xin đừng ghét tôi… Tôi sẽ mang nhiều lớp khẩu trang hơn… Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác vừa thấy đã yêu…” Quí ông âu phục thành khẩn nói.

“Sẽ không, tôi sẽ không ghét anh.” Ngược lại rất có hứng thú đối với anh.

Chàng trai quầy hàng bán nước hoa chậm rãi đi lại trước mặt đối phương, hai tay quàng qua cổ của đối phương.

“Kết giao bắt đầu từ hành vi vượt quá giới hạn cũng không tệ a.”




[1] Tên gốc tiếng Đức là Das Parfum. Tên tiếng Anh là Perfume: The Story of a Murderer.

Ở Việt Nam, truyện được nhà xuất bản Văn học xuất bản, do dịch giả Lê Chu Cầu biên tập, có tựa là <Mùi Hương>.



<Giới thiệu của vinabook.com> Mùi Hương – Chuyện Một Kẻ Giết Người :

Trong những căn nhà ổ chuột của nước Pháp thế kỷ mười tám, thằng nhỏ Jean – Baptiste Grenouille sinh ra được trời phú cho một khứu giác siêu phàm về mùi hương. Từ nhỏ, Grenouille đã sống và giải mã những mùi vị của Paris, rồi đi học nghề với một người làm nước hoa nổi tiếng, và gã đã học được cái nghệ thuật cổ xưa về chiết xuất tinh dầu và cây cỏ. Nhưng cái thiên tài của Grenouille là ở chỗ gã không mãn ý mà dừng lại ở đó, gã trở nên ám ảnh với sự đánh hơi mùi vị của đồ vật, như là mùi quả đấm cửa bằng đồng thau và mùi gỗ mới cắt. Thế rồi một ngày gã hít ngửi được váng vất một mùi hương sẽ khiến gã lao vào một cuộc truy tầm kinh khủng hơn bao giờ hết để tạo ra một “mùi hương tối thượng” – mùi hương của một trinh nữ đẹp. Được kể với giọng điệu trần thuật chói sáng kinh ngạc. Mùi hương chính là một câu chuyện đầy uy lực và ám ảnh về kẻ sát nhân và sự suy đồi nhục cảm.

Mùi hương, tiểu thuyết đầu tay của nhà văn Đức Patrich Suskind, đã mang lại danh tiếng lẫy lừng cho tác giả. Một trong những phát hiện giật gân nhất năm qua. Đầy lôi cuốn. Một tuyệt tác. Một sự khai triển kinh ngạc, một tác phẩm bậc thầy về lối viết và quan niệm thẩm mỹ, khiến phải giở hết trang này đến trang khác.