*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi làm ở nơi cao nhất Đài Loan cảm giác thế nào?
Chỉ có nhân viên công tác ở trạm khí tượng Ngọc Sơn Bắc Phong biết rõ.
Sau khi kết thúc kì nghỉ dài đến một tháng, gã trở lại vị trí công tác.
Công việc này đi làm ba mươi ba ngày, nghỉ một tháng, theo người khác nói thì hình như đây là một nghề nghiệp đáng mơ ước, nhưng chỗ làm của gã ở số một đỉnh bắc núi Ngọc Sơn —— trạm khí tượng Ngọc Sơn Bắc Phong, nhiệt độ trung bình đo được ở đây là ba phẩy tám độ Celsius.
Ở độ cao ba nghìn tám trăm năm mươi mét công tác, không đề cập đến công việc đã khó khăn lại gian khổ, chỉ lên núi giao ca thì nguy hiểm đã đầy rẫy, lo sợ phập phồng, không chú ý thì sẽ ở trong vòng tay nàng Ngọc Sơn xinh đẹp an giấc ngàn thu.
Sau khi xuất phát từ đèo Tataka được ba giờ đồng hồ thì, hành lí gần ba mươi ki-lô-gam bên mình sẽ giống như cứ đi một bước trên đường thì nặng thêm một ki-lô-gam vậy.
Tình hình đường lên núi này lại càng lúc càng kém, hiện tại chỉ đủ một người đi qua, chân phải nương vào vách núi, chân trái nhích sang trái thêm một cen-ti-mét sẽ là khe núi sâu mấy nghìn mét, gã bước cẩn trọng, nhẹ nhàng, vài hòn đá nhỏ bị gã đá lạc vào khe núi, gã dừng bước lại nhìn.
Trong im lặng, hòn đá nhỏ cùng với tuyết chậm chạp rơi xuống.
“Vẫn tốt chứ?” Trợ lý ở phía trước quay đầu hỏi gã bằng thứ quốc ngữ pha giọng đại phương.
Gã gật đầu, tiếp tục tiến bước.
Nhân viên đóng giữ ở trạm khí tượng thường thường chia thành ba người một tổ, một kỹ thuật viên trung cấp khí tượng học và hai trợ lý, Hai người trợ lý ở trước và sau gã đều là người Bunun, từ nhỏ đã sinh hoạt trên núi cao, sức khỏe tốt hơn gã người đồng bằng rất nhiều, đồ vật trên lưng Đạt Hải ở phía trước cũng nhiều hơn gã trên hai mươi ki-lô-gam.
“Anh Tạ một tháng không gặp, thể lực lại kém đi rồi?” Ô Ngộ ở phía sau gã cũng cõng theo bốn mươi ki-lô-gam hành lí trêu chọc.
Gã không quay đầu lại trả lời, chỉ cúi đầu cười khổ.
Hai tên trợ lý cũng đã cộng tác với gã nhiều lần, biết gã không thích nói chuyện, ngày thường cũng lẳng lặng nghe hai người bọn họ nói chuyện phiếm, hoặc là tự mình một mình chạy đi chụp hình, chỉnh lý ảnh chụp.
Tự nguyện dấn thân vào công việc ở đài khí tượng Ngọc Sơn rất nhiều nhân viên khí tượng xem là nguy hiểm này, chủ yếu là gã muốn lánh xa nơi đông người, vì gã không giỏi giao tiếp, mà ở trên núi, ngoài những người trèo núi ra cũng chỉ có hai tên trợ lý nhốn nháo từng là dân ở đây, gã có thể không quan tâm đến những mối quan hệ con người, người cứ đến cứ đi, gã chỉ cần chuyên tâm vào công việc của gã, đến giờ thì quan trắc[1] tình hình khí tượng, dọn dẹp tuyết đọng.
Ba người tiếp tục đi thêm mấy tiếng đồng hồ, phía trước nhìn thấy chủ nhiệm đơn vị trực trạm khí tượng chạy đến cầm giúp hành lí.
“Tiểu Tá! Ô Ngộ! Đạt Hải!” Chủ nhiệm giữa trời tuyết vui vẻ vẫy tay.
“Chủ nhiệm Liêu.” Gã cũng lễ phép vẫy tay đáp lại.
“Thấy các chú bình yên lên tới thật tốt, đến đây, đưa bớt chút đồ tôi cầm cho! Ai da, Ô Ngộ, thể lực chú vẫn khỏe như vậy, túi này chắc cũng năm mươi kí đi?” Chủ nhiệm Liêu niềm nở vỗ vai bọn họ, mang giúp một vài vật nặng.
Chủ nhiệm Liêu đã công tác trên núi hơn mười năm rồi, bình thường đối xử với người ngoài rất ôn hòa, giao thiệp rất nhiều bạn leo núi tốt, đối với cấp dưới tính cách không thích giao tiếp với người khác cũng rộng rãi, cho nên gã rất kính trọng ông.
Chủ nhiệm Liêu mang giúp một phần hành lý trên lưng đến gần cạnh gã, “Tuy là khi sắp xếp ca làm việc chú nói có thể… Nhưng mà tháng tới là tết âm lịch…”
“Chủ nhiệm, tôi có thể, mẹ tôi năm trước đã qua đời, tôi lại không thích về với ông bà ăn tết, ăn tết ở trên núi phù hợp với tôi hơn, huống hồ chủ nhiệm cũng ba, bốn năm rồi không về nhà ăn tết mà?” Ngoài các mối quan hệ với người khác ra, thân thích phiền toái nơi quê nhà cũng khiến gã buồn bực.
Chủ nhiệm Liêu nhún vai thở ra tiếng, một làn khói trắng tỏa ra miệng ông, “Được rồi, sau khi tôi đây xuống núi ngày mai, tất cả các người bảo trọng, đêm nay tôi làm chút thức ăn tết cho mọi người nếm thử!”
Tuy nói là thức ăn tết nhưng cũng chỉ là ba món ăn giản dị, một món canh, một đĩa thịt luộc tỏi giã và bánh mật đưa từ dưới núi lên. Dù vậy, mọi người ăn rất đủ, ở đây không thể so với ở dưới đồng bằng, ở trên núi một chai nước sạch cũng vô cùng đáng quý.
“Tiểu Tá ăn nhiều một chút đi, món rau Triều Tiên này trồng trong vườn chúng ta, vừa giòn vừa ngọt.” Chủ nhiệm vừa nói vừa gắp một bó to cho gã.
Gã vừa bỏ món rau Triều Tiên vào miệng vừa nghĩ, trước đây vì thứ đồ ăn Triều Tiên này mà phải đau đầu nhức óc, loại đồ ăn bên cạnh này mặc dù không có loại sâu bọ ưa thích, nhưng động vật đến chia phần cũng không ít, có vài đợt trước khi muốn thu hoạch đã bị ăn sạch.
Sáng sớm thức dậy ra vườn rau nhìn, rau Triều Tiên bị ăn mất quá nửa, thủ phạm chính là loài sơn dương lông dài không biết cách che giấu vết chân, bọn gã đương nhiên không thể bố trí bẫy bắt bọn chúng, chỉ có thể vây rào chung quanh “khuyên giải”, nhưng loài sơn dương trên núi cao là không thể ngăn trở được, vẫn cứ không kiêng nể gì ăn rất nhiều rau Triều Tiên, rau diếp, rau xà lách, may mà chúng nó chưa ăn hết, thứ đang ăn chính là phần ăn chúng ăn còn thừa lại.
Cuộc sống ở vùng núi chính là những chuyện lí thú nho nhỏ như vậy.
“Đây là bánh mật chú mang lên sao?” Chủ nhiệm chỉ vào bánh mật rán thơm ngào ngạt nói.
“Vâng, mua trước khi lên núi.” Kỳ thực gã cũng không thích ăn bánh mật, chỉ là một ý niệm tự dưng thoáng qua trong đầu, khiến gã đi mua.
“Bánh mật anh Tạ mua ăn rất ngon!” Ô Ngộ nói xong lại gắp thêm vài miếng.
“Ha ha, ăn bánh mật, ngay cả đang ở trên núi cũng thấy vị tết, lần sau khi tôi trở về mang vài tờ câu đối xuân về dán là được rồi.” Chủ nhiệm cười nói.
Sau khi ăn sạch bánh mật, Ô Ngộ lại tấn công đĩa rau của chủ nhiệm, gần như ăn hết nửa đĩa rau Triều Tiên.
Một ngày của nhân viên quan sát khí tượng bắt đầu từ bốn giờ năm mươi phút sáng, sáng sớm mùa đông không muốn thức dậy rời khỏi ổ chân là trải nghiệm của tất cả mọi người, với gã mà nói, đây là cuộc giằng co mỗi buổi sáng, ổ chăn ba mươi mấy độ và bên ngoài âm mười mấy độ. Ở nơi này, dù là mùa hè thì con người cũng không muốn rời khỏi chăn bông.
Sau khi ấn tắt đồng hồ báo thức, gã cho mình dựa vào giường ba mươi giây rồi mới rời giường, đây đã là một điều xa xỉ lắm rồi.
Việc thứ nhất sau khi thức dậy chính là ra bên ngoài quan trắc và ghi chép số liệu, nhưng trước khi ghi chép số liệu còn phải xúc tuyết, chịu đựng gió lạnh cắt da cắt thịt, đào ra nhiệt kế mặt đất mới có thể nhìn nhiệt độ hiển thị.
Tiếp theo là đun sôi nước, rửa sạch sương muối đông lại trên dụng cụ, sương muối là hơi nước trong sương mù ngưng tụ khi gặp gió, cũng giống như thứ sương đó, ở trên núi mỗi ngày đều cần phải cứng rắn chống chọi.
Làm xong nhiệm vụ thứ nhất, trời cũng đã sáng, đứng ở sân thượng trước đài khí tượng học, có thể trông về ngọn núi Ngọc Sơn ở phía xa. Chụp hình từ góc độ này, gã không biết đã làm bao nhiêu lần rồi, nhưng mỗi tấm gã chụp đều có vẻ đẹp riêng.
Trở lại bên trong vừa lúc trông thấy chủ nhiệm đứng ở cửa chính chuẩn bị về nhà ăn tết, gã ngày thường toàn là gật đầu thay cho chào hỏi, hiếm khi nói một câu như vậy.
“Chủ nhiệm, tạm biệt! Chúc mừng năm mới.”
Chủ nhiệm lộ ra nụ cười, nói ông phải giao ca lại sớm một chút.
Sau khi tiễn nhóm ba người ca trước đi, gã tiếp tục đến đài quan sát dọn dẹp tuyết đọng, dọn được một nửa phát hiện trong đống tuyết động chòi khí tượng[2] gần đó hình như có thứ gì đó, gã ngồi xổm xuống đẩy tuyết ra hai bên, tuy rằng đã bị đóng băng nhưng vẫn nhìn ra được đó là một nhành hoa hướng dương, một loại thực vật không thuộc về độ cao hơn mực nước biển này.
Gã mang nhành hoa hướng dương vào trong, phát hiện trong lọ hoa bên cạnh cũng có mấy nhành hoa hướng dương khác, chắc là chủ nhiệm nhặt vào…
Nhân thể đếm xem, vừa khớp có mười nhành, vậy thì ba ngày tặng một nhành… Gần như có thể gom lại thành một bó rồi…
“Anh Tạ!” Gã đang suy nghĩ nửa chừng thì Đạt Hải gấp gáp, vội vàng xông vào kêu to.
“Ô Ngộ đột nhiên nói rất đau bụng!”
Ở trên núi cao ngoài mọi việc đều bất tiện ra, sợ nhất chính là có người ngã bệnh, nếu bệnh nặng nói không chừng còn phải phiền đến phi cơ vận chuyển.
Tình trạng của Ô Ngộ vẫn còn đi lại được, chẳng qua dáng bộ trông có vẻ rất đau, để phòng trước, gã cũng đã liên lạc với chủ nhiệm đã đến đồi Tataka.
“Như vậy à… Vậy phiền Đạt Hải đưa Ô Ngộ xuống núi trước là được, tôi nghĩ cách kêu người khác đến thế bọn họ.”
“Vâng.”
“Mà cũng lạ, hôm qua chúng ta rõ ràng đều ăn thứ giống nhau… Tại sao lại bị tiêu chảy…” Chủ nhiệm thấy khó hiểu.
“Tôi nghĩ… Chắc không phải là do…”
“Bánh mật ăn quá nhiều!” Chủ nhiệm nói tiếp lời gã.
Đạt Hải mang theo hành lí gọn nhẹ dìu Ô Ngộ đau bụng xuống núi, trước khi xuống núi bọn họ nói sẽ mau chóng trở lại, nhưng gã nghĩ, nói không chừng hôm nay phải ở lại đây một mình rồi.
Như là thuận theo dự cảm của gã, sau khi quan trắc thời tiết buổi chiều lần đầu tiên thì trời càng lúc càng xấu, quả nhiên không bao lâu sau lại nhận được tin chủ nhiệm thông báo người bổ sung ngày mai mới tới.
Trạm quan sát khí tượng một người, trước khi mặt trời đi xuống núi hắn lần thứ hai đi ra ngoài thì, tuyết lại bắt đầu rơi nhẹ.
Sau khi ăn xong bữa tối, gã ngồi ở bàn làm việc xem sách, đợi đến sau chín giờ quan trắc một lần cuối cùng, bên ngoài vẫn như cũ gió bắc ào ào.
Mà xem sách được một nửa, trong tiếng giớ lớn gào thét xen lẫn tiếng đập cửa, gã cảm thấy kỳ lạ, chủ nhiệm không phải nói người bổ sung ngày mai mới tới sao?
Hay là người leo núi lạc đường? Nhưng mà mùa đông của Ngọc Sơn rất hiếm người leo núi đến thăm, hơn nữa trước khi đến thăm sẽ báo trước.
Gã đột nhiên nghĩ đến tin tức gấu chó Đài Loan gõ cửa kia, nhưng lập tức lại cảm thấy mình thật ngu xuẩn, gấu chó có thể trèo đến núi cao hơn mực nước biển ba nghìn mét cũng là kì công rồi.
Nhưng, sau khi mở cửa một con quái vật lớn vào, với gã mà nói thật đúng là một con gấu chó lớn.
“Đàn anh, đàn anh! Anh không sao chứ? Anh không phải đau bụng sao? Mau, tôi cõng anh xuống núi!”
Nhân viên tuần sơn cao gần một mét chín trước mắt gã đây là đàn em cùng trường thời gã học đại học, cũng đã rời trường mấy năm rồi nhưng vẫn không đổi cách gọi gã là đàn anh[2].
Nhân viên tuần sơn nhìn nhân viên khí tượng hoảng loạn kiểm tra gã có ít bớt tóc, ít bớt thịt đi không, sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện sắc mặt gã cũng không tệ lắm.
“Đàn anh, anh…”
Đối với đàn em cùng trường quen biết ngày trước, gã không thay đổi thái độ xa cách nói, “Đau bụng là trợ lý Ô Ngộ bên này, đã xuống núi rồi.”
“Hô —— hóa ra là như vậy à…” Nhân viên tuần sơn nghe xong thở phào một hơi ngồi xuống sàn nhà, gã lúc này mới phát hiện chân hắn hình như chảy máu.
“Chân của cậu làm sao vậy?” Gã cau mày nói.
“A —— thì…”
Gã bất đắc dĩ cầm rương cứu hộ, đến gần bên hắn, giúp hắn cởi giầy ra, kéo ống quần lên, cẳng chân có ba vết thương do bị cắt phải.
” ‘Chuột núi’ lại có chiêu mới?” Loại ‘chuột núi’ săn trộm bắn trộm trên núi này để tránh bị nhân viên tuần sơn và cảnh sát bắt, gần đây thường bố trí bẫy trên đường núi, rất nhiều người vì đó mà bị thương.
“Ai, đúng vậy, tôi vừa mới nghe bọn họ nói trạm khí tượng có người đau bụng, liền vội vàng lên núi, không chú ý một cái đã bị cắt trúng rồi, đừng…” Thoáng nháy mắt khử dịch độc ra, nhân viên tuần sơn kêu đau một tiếng, gã lại không đếm xỉa đến tiếng kêu của hắn tiếp tục khử độc, băng bó vết thương.
Để dời lực chú ý, nhân viên tuần sơn tiếp tục nói: “Hóa ra tháng này đến phiên đàn trưởng anh trực ban… Tôi vốn đang muốn mời anh đến nhà tôi ăn tết.”
“Tôi không thích đến nhà người khác ăn tết.” Gã lạnh lùng nói.
“À, chúng ta có thể đi chỗ khác ăn… A!” Sau khi thắt nút, gã dùng lực kéo chặt, nhân viên tuần sơn cường tráng cũng không nhịn được kêu đau một tiếng.
Sau khi cất rương cứu hộ đi, gã đi tới bên lọ hoa cắm bó hoa hướng dương kia.
“À, khô rồi à, không sao, tôi lại lấy cái mới lên là được.” Nhân viên tuần sơn cười nói.
“Tôi không hiểu…” Gã nhìn hoa hướng dương nói.
“Không hiểu cái gì?”
“Không hiểu vì sao yêu cầu như thế hắn cũng đi làm.”
“Tôi thích anh.”
“Tôi muốn ăn đùi gà đóng hộp.” Gã như là đang giỡn nói.
Cách ngày nhân viên tuần sơn liền giúp gã đưa đùi gà đóng hộp lên, đây là thông báo đầu tiên.
“Tôi thích anh.”
“Tôi muốn xem báo.”
Cách ngày nhân viên tuần sơn liền giúp gã đưa báo hôm đó lên, còn đưa báo của tất cả các tòa soạn báo, đây là thông báo thứ hai.
“Tôi thích anh.”
“Tôi muốn ngắm hoa hướng dương.”
Nhân viên tuần sơn sau đó mỗi lần cách vài ngày lại cắm một nhành hoa hướng dương lên chòi khí tượng, bất kể gã có nhà hay không.
Gã thật không hiểu, thái độ gã so với tuyết đọng ở Ngọc Sơn còn băng giá hơn, vì sao hắn vẫn kiên nhẫn bám riết như vậy?
Hắn nói hắn từ thời đi học đã thích gã, vốn muốn thông báo với gã ngày tốt nghiệp, nhưng biết gã căn bản không thân thiện, mãi đến khi gã đi làm ở bên này, hắn cũng đuổi theo đến đây.
Nhân viên tuần sơn chống vách tường đi tới bên cạnh gã, “Tôi cũng không biết… Nhưng mà gần đây tôi cảm thấy theo đuổi rất giống như leo núi.”
Hắn cười nói tiếp: “Còn nhớ rõ lần đó lần đây tiên tham gia cuộc vận động leo núi của cộng đồng, tôi lần đầu tiên leo núi, nói thật leo núi rất mệt, cảm thấy qua cửa ải này này lại có cửa ải khác, đường núi lại giống nhau, leo thế nào cũng leo không hết… Tôi mệt đến nỗi ngồi một chỗ nghĩ sẽ không leo nữa, muốn chờ mọi người quay về thì, đàn anh đến nói với tôi ‘không ai leo núi chỉ để trèo đến lưng núi, khổ nhọc của cậu, núi sẽ biết, cho nên núi sẽ thưởng cậu cảnh đẹp đánh giá mà cậu mong đợi ở trên đỉnh.’ “
Nghe nhân viên tuần sơn nói như vậy, gã cười khổ.
“Khổ nhọc của cậu, núi sẽ biết, cho nên núi sẽ thưởng cậu cảnh đẹp đánh giá mà cậu mong đợi ở trên đỉnh.”
Như thế nào mà lời của mình vẳng trong tai mình lại giống như đang tự giễu? Nếu không làm theo không phải là đang tự bạt tai mình sao?
“Sau khi nghe anh nói xong, tôi liền tiếp tục lên đường, đi theo bước chân anh, kỳ thực tôi vẫn luôn nghĩ rằng đàn anh không ồn ào một chỗ với mọi người, cho nên cảm thấy anh rất khó gần, nhưng mà lần đó tôi đã thay đổi hoàn toàn. Đàn anh, anh thực ra là một người rất quan tâm và rất dịu dàng, chẳng qua không giỏi giao tiếp, nửa đường khi tôi bước hụt thiếu chút nữa ngã xuống cũng là anh vẫn kéo tôi…”
Nghe hắn nói như thế gã mới nhớ, có đoạn cầu kia, hắn có thể kéo con gấu lớn như vậy thật cũng tự bội phục mình.
“Cho nên… đàn anh, ít nhất nói cho tôi biết còn bao lâu mới tới đỉnh?” Nhân viên tuần sơn giống con gấu lớn đứng trước mặt gã vô tội nói.
Gấu lớn có thể leo lên núi một trăm ba nghìn mét thực sự rất hiếm thấy mà.
“Cậu hiện tại đứng ở đỉnh núi rồi, không phải sao?” Gã mỉm cười nói.
“A!?”
Nhân viên tuần sơn vừa nghe, mừng rỡ khôn xiết, vui vẻ đến quên cả hô hấp, qua vài giây mới vội vã hít một ngụm lớn khí.
“Đàn, đàn anh, tôi, tôi cảm thấy tôi có chút khó thở…”
“Nơi này ba nghìn tám trăm năm mươi mét cao hơn mực nước biển, lượng khí đo được chỉ có sáu mươi hai phần trăm so với đồng bằng, là độ cao mà ngay cả ngồi cũng thấy thiếu khí.”
Hắn hít thở xong nhìn gã, sao đó bật nụ cười gượng lại ra thành tiếng.
Ở nơi cao nhất Đài Loan nói lời yêu thương cảm giác thế nào?
Chỉ có hai người biết rõ.
[1]Quan trắc là quan sát và đánh giá ^^
[2] Nhân viên tuần sơn gọi Tiểu Tá là “học trưởng”, đây là từ dùng để gọi bạn học một cách trịnh trọng, hay là đàn anh.
[3]Chòi khí tượng: hay còn gọi là hòm lá sách, là hòm gỗ trắng, bốn phía có cửa sổ lá sách, trong chứa máy đo nhiệt độ và độ ẩm không khí. – theo Lạc Việt
Chòi Khí Tượng