365 Ngày Sau Khi Tôi Chết

Chương 2




Edit & Beta: Tạp Hóa Kẹo Đường

10.

Trong một buổi tiệc rượu, Hứa Nguyện trèo lên giường hắn.

Nhà họ Hứa có một xí nghiệp nhỏ, nhà họ có hai người con trai, Tạ Thời Vũ có thể hiểu tại sao Hứa Nguyện lại làm vậy.

Nhưng mà khó hiểu cái, Hứa Nguyện làm được.

Cậu có vẻ ngoài thanh tú, tính tình lại dịu dàng. Những lúc trò chuyện, giọng nói của cậu mang theo làn điệu phương Nam, mềm mại nhẹ nhàng. Trông không có tính công kích.

Ai mà biết cậu lại to gan vậy, dám bò lên giường hắn.

Mà buồn cười hơn là, thế mà cậu lại thành công.

Khi hắn bóp cổ, ch*ch cho cậu nước mắt đầm đìa, cả bữa tiệc đã biết hai người đã “mây mưa” rồi, bọn họ đành phải thừa nhận quan hệ, mới ngăn được những phỏng đoán ác ý của mọi người.

11.

“Gan dạ đấy, Hứa Nguyện.” Từ Dịch rất ghét bị ép phải quan hệ, mà đây lại còn rớ phải bạn gã.

Gã chặn Hứa Nguyện rồi đẩy cậu, Hứa Nguyện đứng không vững, ngã trên đất, ngẩng đầu cam chịu nhìn gã.

“Này này này, mày ra vẻ cho ai xem vậy, chính mày sai mà mày còn nhìn người ta kiểu đấy à, không thấy nhục à?! Đồ đê tiện!”

Hứa Nguyện ho khù khụ, trên cổ có dấu hôn đậm và dấu tay bóp, đã xanh tím cả.

Giọng cậu hơi khàn, nhưng vẫn điềm đạm như chú cừu non, chỉ là dời tầm mắt về hướng khác.

“Anh hiểu lầm rồi.”

Cậu nói.

“Tôi không sai.”

Từ Dịch đỏ cả mắt, cha mẹ gã đã sinh ra gã như vậy đấy, cuộc sống cũng không tốt đẹp là bao. Thấy bạn gặp phải cảnh ngộ như vậy, hắn hận Hứa Nguyện muốn chết.

“Cậu không sai chẳng lẽ Tạ Thời Vũ sai?”

“Chát!” Mặt Hứa Nguyện bị tát lệch sang một bên.

“Cái tát này đánh thay Tạ Thời Vũ, phí công cậu ấy đối xử với đàn em khóa dưới là mày tốt như nào.” Gã chợt nở nụ cười kỳ quái: “Mày xem cậu ấy có tốt với mày không nhé, mày xem, mày chờ xem.”

Ánh mắt gã u ám: “Đây là điều mà mày phải chịu”

Mặt Hứa Nguyện sưng lên, vừa nóng vừa rát, cậu thoáng nhìn cuộc gọi nhỡ kia, bị Tạ Thời Vũ chặn số rồi. Lại gọi lại lần nữa.

12.

Tôi biết. Ngài ấy sẽ không tốt với tôi.

Nhưng tôi yêu ngài ấy. Tôi sẽ đối xử thật tốt thật tốt với ngài ấy.

13.

Tôi theo xác mình đến bệnh viện, bay lung tung ở đó vài vòng.

Bác sĩ gọi mấy cuộc, ban đầu có người nhận nhưng sau đó không ai tiếp nữa.

Tôi đoán chồng tôi sẽ không tới ký tên đâu.

14.

Ngài ấy tới.

Chắc hẳn vội vàng lắm, đầu tóc rối tung nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí còn không tin tôi đã chết rồi. 

Không phải vui lắm sao?

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chồng tôi sẽ yêu tôi.

Đến chết vẫn vậy. 

15.

Quả nhiên,  sau khi thấy cái xác, ngài ấy chửi tôi ngu ngốc.

Sau đó ký tên.

Bác sĩ hỏi ngài ấy muốn xử lý như thế nào.

Ngài ấy mất kiên nhẫn nói: 

“Hỏa táng đi. Chướng hết cả mắt.”

Tôi không còn sức sống đi theo ngài, rời bệnh viện.

Sau đó thấy ngài ấy khẽ lay.

Ngã trên đất.

16.

Không thể cởi áo ra che cho ngài. Tôi chỉ đành ngồi cạnh ngài ấy đợi đến khi ngài tỉnh lại.

Không lâu sau ngài ấy tỉnh, rồi lại mắng tôi ngu ngốc.

“Cậu nghĩ cậu chết rồi là có thể giành được tình yêu của tôi sao.”

Ngài ấy lạnh lùng cười.

Tôi nhìn ngài, lắc đầu, nhưng ngài ấy không thấy tôi.

“Mơ tưởng vừa thôi, tôi cũng không hỗ trợ nhà cậu nữa.”

Tôi gật đầu, thấy hợp lý lắm. Cái nhà đó đã mục rữa từ bên trong, giúp làm gì cho lãng phí tiền của.

“Hứa Nguyện, tốt quá cậu chết rồi, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cậu.”

Không biết vì sao, tim tôi rất đau, tôi chạm vào nó, nhưng rồi lại nhận ra nó đã ngừng đập, tôi xuyên qua lồng ngực của mình.

“Chúc ngài hạnh phúc.” Ngài ấy không nghe thấy lời chúc của tôi. 

——————