165.
Ở đời có rất nhiều điều bất công.
Ví như lúc tôi yêu anh ấy, anh ấy không yêu tôi.
Lúc anh ấy yêu tôi, tôi đã chết rồi.
Yêu một người là một việc quá mệt mỏi.
Anh chỉ cần chậm một bước thôi, e rằng không thể ôm lấy người mà anh yêu nữa.
Tôi nhìn tiên sinh, ước một điều ước nhỏ nhoi.
166.
Tạ Thời Vũ mơ một giấc mơ, về Hứa Nguyện.
167.
Trong cơn mơ, Hứa Nguyện mặc bộ quần áo ở bệnh viện ngày đó, máu trên cổ đã được lau sạch sẽ, vết thương như một con rết dài vằn vện lộ ra.
Vẻ mặt cậu bình thản biết mấy, cánh môi hồng hạt mấp máy.
Ngọn lửa vờn quanh góc áo cậu, tia lửa lách tách kêu. Bóng hình cậu chìm trong ánh lửa bập bùng, trông thật xa vời.
Cậu dần biến thành những bụi tro tàn, một bàn tay thôi, có thể nắm trọn nó.
Nhưng tro tàn mà, dù có nắm được, nó cũng sẽ dần trôi xuống.
Tựa như một chiếc đồng hồ cát. Một chiếc đồng hồ cát không thể lật ngược.
Tạ Thời Vũ không bắt được cậu, đành trơ mắt nhìn cậu tan vào đất trời.
“Tiên sinh, mỗi lần ngài dừng chân tại một nơi, đó đều là nơi mà em đã từng nán lại.”
Dường như cậu nói vậy.
Nhưng lại không nói như vậy.
168.
Có vẻ cậu trai bao kia tìm chứng cứ thuận lợi lắm.
Tạ Thời Vũ đeo tạp dề, cúi đầu, thong thả làm bữa sáng, lúc bày ra bàn, tin nhắn mã hóa của cậu trai kia chợt hiện lên máy tính hắn.
Hắn dọn phần ăn cho hai người, nhìn tay phải mình.
Hắn tìm thấy chiếc nhẫn cưới rồi, đeo trên ngón áp út.
Kiểu dáng đơn giản mộc mạc, sợi nắng từ chiếc cửa sát đất ánh lên viên kim cương nho nhỏ, nom rực rỡ biết bao.
Tạ Thời Vũ chụp chiếc nhẫn một bức rồi đăng lên mạng, set chế độ bạn bè.
Không có caption.
169.
Cha mẹ Tạ Thời Vũ qua đời khi hắn còn nhỏ, chỉ để lại một người đại diện giúp hắn chuẩn bị công việc của xí nghiệp, xử lý mấy tên “họ hàng xa” đang ngấp nghé.
Sau độ thanh thiếu niên, Hứa Nguyện cũng cắt đứt liên lạc với cái nhà vì lợi ích mà đâm chọt sau lưng người kia.
Bọn họ đều là những con người đáng thương, không có gia đình.
Hứa Nguyện từng cho Tạ Thời Vũ chốn về.
Cậu đánh đổi tất thảy để gầy dựng, gìn giữ mái ấm đó.
Nhưng Tạ Thời Vũ lại phá hủy mái ấm ấy từng chút một.
Sau khi Hứa Nguyện mất, Tạ Thời Vũ không còn chốn về nữa.
170.
Với những chuyện của nhà Hứa Nguyện đó, hắn cũng điều tra rồi.
Mỗi lần điều tra rõ một ít, lòng Tạ Thời Vũ cũng trùng xuống một chút, hơi thở cũng ngày nặng thêm.
Hắn hiểu lầm Hứa Nguyện những ba năm.
Giãy dụa giữa ranh giới trắng và đen.
Sau cùng lại biến thành một màu xám lặng lẽ.
Thực ra, Hứa Nguyện luôn mang một màu trắng ấm.
Phàm là mỗi lần hắn để ý Hứa Nguyện một chút thôi.
…
Hắn không cố ý trả thù nhà họ Hứa. Nói cho cùng thì đó vẫn là nơi cậu sinh ra.
Hắn chỉ đưa một danh sách, thoạt trông rất béo bở, nhưng lại có trăm ngàn chỗ hở.
“Nếu họ ký, đó là do bọn họ mù, vợ ơi, em không trách tôi phải không?”
Người đàn ông đó mặc một bộ quần áo ở nhà tông xám. Sợi chỉ bàng bạc và mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng ra phía sau, khuôn mặt tái nhợt nhưng lại tuấn tú, pha thêm vẻ yếu ớt mong manh.
Gần đây hắn mua rất nhiều hoa cỏ. Chăm chút bên ban công.
Trên cổ tay có vài vết thương không sâu cũng không nông, đang dần đóng vảy.
“Chúng ta giao hẹn đi, lúc bồn hoa này nở, em về thăm tôi nhé, có được không?”
Làn gió mơn trớn mầm non xanh mướt.
Mùa xuân tới rồi.
Nhưng Hứa Nguyện chưa từng trở về.
171.
Dạo đây trông tiên sinh cứ là lạ.
Cứ ngủ được nửa giấc là ngài ấy lại vào phòng vệ sinh.
Rồi nhốt mình trong đó, không biết làm gì.
Có một đợt, tôi bay qua cánh cửa kia, thấy tiên sinh cầm mảnh sứ vỡ trên tay, cứa từng chút từng chút một lên cổ tay. Dù không phải vết thương lớn gì nhưng hành vi tự tổn thương mình này khiến tôi lo lắng không nguôi.
“Tiên sinh, tiên sinh.” Lòng tôi quặn lại, gọi ngài ấy.
Ngài ấy ngừng lại.
Đứng bật dậy, nhìn dáng hình đang phản chiếu trong gương đó, mắt chợt lóe vẻ si mê:
“Em đến rồi, vợ ơi.”
Hắn gượng gạo, giấu cánh tay bị thương kia ra phía sau lưng:
“Không phải tôi cố ý làm vậy để em thương hại tôi đâu…tôi…tôi…tôi…tôi không có ý ép buộc em tới thăm tôi đâu.”
Vẻ mặt ngài ấy dần trở nên quạnh quẽ:
“Tôi chỉ ghét bản thân tôi, sao lại không bảo vệ được vợ mình, tại sao, cuối cùng cũng không ôm được em.”
Không biết ảo giác nói gì, đôi mắt người đàn ông đó chợt hoe đỏ, hắn đập thật mạnh vào gương, mảnh gương rớt xuống, hòa với máu, hắn bỗng bừng tỉnh, hoảng hốt lui về một bước, hắn lớn giọng, cầu xin:
“Không phải đâu vợ ơi em đừng đi, tôi không muốn làm em tổn thương mà cũng không làm vậy, tôi chỉ tức giận quá mà thôi….”
Giọng hắn nhỏ dần.
Từng giọt máu trượt dọc theo kẽ tay, chảy tí tách xuống sàn, đọng thành vũng.
Tôi muốn để ngài ấy tới bệnh viện băng bó, nhưng ngài ấy chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Tôi bỗng thấy hơi giận, sao tôi trong ảo giác của tiên sinh lại hư như vậy nhỉ.
172.
“Nói gì mà ‘ngài sẽ gặp được một người khác đối tốt hơn với ngài, đừng đau khổ vì em, tiên sinh phải sống thật tốt’ à…” Tạ Thời Vũ cắn răng, lệ tràn khóe mi.
“Tôi chỉ muốn có mình em thôi…”
“Tại sao chứ, em đi rồi mà vẫn muốn tôi phải sống tốt, còn đẩy tôi cho những người khác…”
Ánh mắt Tạ Thời Vũ trống rỗng, lẩm bẩm:
“Tôi xấu xa như vậy, nếu em hận tôi thì tốt rồi, tại sao lại yêu một người như tôi chứ.”
— Tôi hèn hạ như vậy.
— Một con chó được thuần hóa, sau khi bị chủ nhân vứt bỏ, vẫn sẽ một mực đợi người ấy, mãi cho tới lúc chết.
“Tôi yêu em, chết cũng yêu em, mãi mãi cũng yêu em, em đừng hòng vứt bỏ tôi!” Hắn chợt cười, một tiếng cười rồi lại thành khóc.
173.
Đúng là tôi sẽ nói như vậy.
“Ngài sẽ gặp được một người khác đối tốt hơn với ngài, đừng đau khổ vì em, tiên sinh phải sống thật tốt.”
Nên tôi tha thứ cho ngài ấy trong ảo giác của tôi.
Tôi cũng không phải thánh mẫu hay gì. Tôi chỉ không muốn tiên sinh phải sống như tôi ngày trước mà thôi.
Quá nhếch nhác.
174.
Cậu MB kia lục tục gửi chứng cứ tới.
Công ty nhà họ Từ cũng tan tác.
Lúc Tạ Thời Vũ tới thăm Từ Dịch, cửa nhà gã để toang hoang, Từ Dich ngồi trên ghế sofa, cúi gằm mặt, giọng gã khàn khàn, quát:
“Cút mau!”
Tạ Thời Vũ né chiếc gạt tàn gã ném qua.
Từ Dich cười hăng hắc, mặt gã xanh tái đi, hẳn là lại cắn thuốc.
Gã nói:
“Tao xem Tạ Thời Vũ mày là anh em, đệt con mẹ mày thì phá tan nhà bố.”
“Mày có phải là người không!” Gã liếc Tạ Thời Vũ, trông hắn mặt không đổi sắc mà tức nghẹn cả máu: “Tao tính tới tính lui mà vẫn đéo thể ngờ mày lại là con sói đội lốt cừu, mày tự hỏi lương tâm mày xem, Từ Dịch tao đã đụng cái đéo gì tới mày chưa!!!”
Tạ Thời Vũ nhìn gã một chốc, nhẹ nhàng nói:
“20h30 ngày 11 tháng 12 năm 2018 mày đang ở chỗ nào?”
Từ Dịch tức run cả môi, gã ngồi dậy, đấm về phía Tạ Thời Vũ.
“Tao biết tao ở đâu thế đéo nào được!!!”
Tạ Thời Vũ chặn được tay gã, như một chú sư tử hung hãn, đè gã ra sofa, bóp cổ gã, mắt đỏ lừ:
“Vậy mày cố nghĩ kỹ cho tao!!!”
Từ Dịch cắn thuốc nên người yếu ớt mỏng manh như tờ giấy vậy, gã nằm bẹp trên sofa không kháng lại được mà chỉ thấy người đàn ông kia nổi gân xanh, căm uất nhưng lại cố kiềm chế.
Gã run lẩy bẩy, khản cổ nói:
“Tao nhớ, tao nhớ, mày cứ bình tĩnh lại đã.”
Người đó không nói gì, vẫn bóp chặt cổ gã như cũ.
175.
Từ Dịch nhớ đến.
Gã kể lại chuyện ngày đó một cách đứt quãng.
Dứt lời, gã liếm môi, như chợt nghĩ đến điều gì đó, cười mỉa một cái, quay mặt qua một bên, không nói gì nữa.
176.
Tạ Thời Vũ cũng nhớ lại.
Hắn nhớ, những ngày mà hắn bực bội vô cớ.
Bởi sau khi sống chung cùng Hứa Nguyện, hắn nhận ra Hứa Nguyện không quá giống với những điều mà hắn đã nghĩ.
Cậu sẽ dịu dàng nấu cơm, xoa bóp đầu cho hắn, còn pha cà phê rồi đưa hắn sau mỗi buổi làm việc.
Trong chuyện tình ái, trước nay cậu cũng chỉ nói “Đừng mà”, “Không được đâu.”
Chỉ có những lúc bị bắt nạt thảm thê cậu mới trưng đôi mắt ướt át nhìn hắn, khóe mắt phiếm hồng, song còn vì hắn chưa thỏa mãn mà nắm lấy cổ tay hắn, nũng nịu nói rằng cậu vẫn muốn.
Rõ là mệt như vậy, nhưng vẫn để ý hắn, thích hắn.
Dù hắn thờ ơ với cậu, trong một mối ràng buộc không tình yêu.
Thật ra những ngày đó vốn chẳng có việc gì cả, lẽ bởi Hứa Nguyện quá khác. Mỗi lúc hắn ở nhà, luôn ngây ngốc nhìn Hứa Nguyện một cách khó hiểu, nên trong lòng hắn nảy ra một ý nghĩ muốn chạy thoát đi.
Chạy thoát khỏi cậu ấy.
Chạy thoát khỏi cậu ấy.
Bằng không mày sẽ ngày càng không giống mày nữa.
Người mà mày thích là Triều Niên, không phải là Hứa Nguyện “giả mù sa mưa” kia.
Thế là hắn tạm thời lấp kín lịch trình công tác.
Khi nhận cuộc gọi của Hứa Nguyện, hắn đã bị công việc tẩy não rồi, chẳng hề phát hiện ra Hứa Nguyện hơi ấp úng khác với bình thường.
Hắn trả lời vài câu cho có lệ.
Dường như Hứa Nguyện nhìn ra hắn đang mất kiên nhẫn.
Cậu nhỏ nhẹ dặn dò vài lời:
“Ngài nhớ chú ý sức khỏe, tiết trời lạnh rồi, em đặt gói trà gừng ngoài túi ngài đấy.”
Nhưng đến cùng thì hắn vẫn không uống, cốc trà gừng ấy.
177.
Hắn lại một lần nữa, bỏ lỡ lời cầu cứu của Hứa Nguyện.
Cho nên sau khi Hứa Nguyện bị bắt cóc, không cầu cứu hắn mà chỉ đăm đăm muốn chết.
178.
Lúc Từ Dịch bị cảnh sát giải đi, có nói với hắn một câu.
“Thật ra ngày đó á, suýt thì tao đè vợ mày ra đấy.”
Xém nữa thôi là Từ Dịch đã bị Tạ Thời Vũ đánh chết rồi, viên cảnh sát phải kéo gã đàn ông như phát rồ đang đánh Từ Dịch kia ra, tiêm cho hắn liều thuốc an thần. Sau đó áp giải Từ Dịch lên xe cảnh sát.
179.
Từ Dịch cũng không nói thật.
Khi đó gã vẫn xem Tạ Thời Vũ là anh em, cũng rất ghét Hứa Nguyện, nên gã sẽ không làm chuyện này.
Nhưng trông Tạ Thời Vũ điên dại bởi cái chết của Hứa Nguyện. Gã lại cảm thấy nực cười.
Gã không để bụng mình chết hay sống, gã chỉ muốn nhìn Tạ Thời Vũ, ngày càng hối hận, ngày càng điên rồ.
Dù sao thì bọn họ cũng chẳng có chốn về.
Lệ vương đầy mặt.
Miệng thủ thỉ từng tiếng “vợ ơi” “vợ ơi”, viên cảnh sát trông coi hắn có chút không đành lòng.
Một nữ cảnh sát hơi lớn tuổi an ủi mà nói một câu:
“Anh như này thì vợ anh sẽ đau lòng lắm đấy.”
Dường như Tạ Thời Vũ nghe thấy lời đó. Hắn bắt đầu yên lặng, chỉ nhắm mắt, âm thầm rơi lệ, cuối cùng chìm vào giấc ngủ say.
——————