Hôm nay là thứ sáu, là ngày làm việc cuối cùng của Tử Tình trong tuần này. Thế nhưng cô cứ ngồi ngây ngốc ra không biết đã bao lâu rồi! Kỳ thực cũng không thể trách cô được, hành động của đại ca làm cô thực sự vô cùng chấn động!
Chẳng lẽ Quyên Tử thật là sắp thành chị dâu của cô rồi sao? Không phải cô không muốn đại ca lấy Quyên Tử, mà là vì hành động của đại ca cực kỳ quỷ dị!
Cô cũng không phải là không hiểu đại ca! Thái độ của đại ca đối với phụ nữ, không chỉ những người trong gia đình biết, mà đến bạn bè xung quanh, thậm chí những người quen biết anh đều biết đến trình độ chán ghét phụ nữ của anh.
Thậm chí còn có lời đồn thổi rằng anh bị đồng tính! Nhưng anh không phải bị đồng tính. Cô biết, bởi vì cô từng nghe chị Ngô – chiêu đãi viên kể rằng, đại ca cũng đi tìm đàn bà, nhưng anh lại có cái tật, là bịt mắt người ta, còn không cho người ta hôn anh nữa!
Chẳng lẽ Quyên Tử đã thay đổi được anh?
Cô còn nhớ rõ đêm qua chat trên QQ, Quyên Tử nói rằng, đại ca không coi Quyên Tử như một người phụ nữ, mà chỉ biến cô thành trách nhiệm của anh thôi! Bởi vì lần đầu tiên của cô ấy đã bị anh cướp đoạt, anh liền biến thành hộ hoa sứ giả cho cô. Đại ca vì một nữ nhân lên giường với mình một lần mà đổi tính hay sao?
Aizzz! Đại ca thật là… không làm thì thôi, đã làm thì kinh người luôn!
"Tử Dạ! Tử Dạ?"
"Ah!" Tử Tình bị một gương mặt phóng đại làm giật thót, toát mồ hôi: "Á, Hoa Bá, anh sao lại không gõ cửa thế?"
"Chủ biên đại nhân của tôi! Tôi đã gõ một tiếng đồng hồ rồi ạ!" Hoa Bá lại ngồi ghé lên bàn.
"Hừ! Khoa trương quá! Tìm em có việc gì cần phân phó vậy?" Tử Tình lườm anh một cái.
Hoa Bá cười nói: "Anh đến là để chúc mừng em đã xử lý thành công vụ Mộng Thi! Trưa nay mời em ăn cơm, sao, hãnh diện không?" Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Tử Tình cười cười thoái thác: "Anh quá khen rồi! Em chẳng qua chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi!" Tử Tình xua xua tay, cô không cảm thấy chuyện này có gì vẻ vang cả! Nếu không phải do trùng hợp như vậy, thì sao cô có thể tìm được Mộng Thi nhanh thế chứ?
Hoa Bá huýt sáo, khen ngợi: "Ha, còn khiêm tốn nữa chứ! Tử Dạ, anh lấy thân phận giám đốc toà soạn mời em ăn trưa, em không phải là sẽ không thèm nể mặt anh chứ?"
"Được rồi được rồi! Anh nhiều tiền không biết tiêu vào đâu cho hết, em còn khách khí với anh làm gì!" Tử Tình nói xong đứng lên, cầm lấy túi xách, cười hì hì nhìn Hoa Bá.
Hoa Bá lập tức nhảy xuống, điệu bộ vui mừng.
Hai người cùng đi đến nhà hàng Mễ Kỳ. Tử Tình đứng ở cửa cười giễu, thật là trùng hợp quá!
Hôm qua cô chọn chỗ này, hôm nay Hoa Bá cũng chọn chỗ này, thật đúng là rất có duyên mà!
"Sao vậy? Có gì không đúng à?" Hoa Bá là một người đàn ông cực kỳ tinh tế, mỗi một động tác, mỗi một biểu hiện của Tử Tình anh đều có thể phát hiện ra.
"Ồ, không sao đâu, mau vào đi thôi! Ông anh Ruột của em kêu réo từ nãy rồi!" Tử Tình khoa trương thúc giục.
Hoa Quả chu đáo tỉ mỉ gọi hai suất cơm trưa, còn gọi cho cô cả khoai tây chiên nữa. Tử Tình có cảm giác rất được chăm sóc.
"Ăn cái này trước đi em, để anh cắt thịt bò cho!" Hoa Bá cẩn thận lấy miếng thịt bò của Tử Tình, chu đáo cắt ra thành từng miếng nhỏ, nhưng lại khiến cho Tử Tình có chút mất tự nhiên.
Cô liếc mắt quan sát xung quanh, hai người cô nam quả nữ ngồi dưới ánh đèn mờ tối trong tiệm café bài trí yên tĩnh, âm nhạc du dương, mà trước mặt lại là một soái ca cực kỳ hấp dẫn, không khí rất… ái muội!!!
"Không cần đâu, để em tự cắt được rồi!" Tử Tình hoảng hốt giành lấy phần thịt bò của mình, vội vàng dùng dao cắt, vì vội mà làm nước sốt bắn tung toé vào áo sơ mi mình đang mặc.
Vết bẩn nổi bật lên trên màu áo trắng tinh!
Trời ơi! Thật là ngốc quá đi! Tử Tình tự rủa thầm trong lòng.
Hoa Bá vội lấy khăn ướt đến, khom người xuống lau cho cô.
Vì vị trí kia quá mẫn cảm, Tử Tình vội lấy tay ngăn Hoa Bá lại, quên mất mình đang cầm dao ăn trên tay, hoảng hốt làm dao cứa lên cánh tay Hoa Bá.
"Ai ui!" Tử Tình kêu lên. Trời ạ! Cô ngu ngốc hết chỗ nói!
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi anh! Hoa Bá, anh không sao chứ?" Tử Tình giơ hai tay lên cao, không biết nên làm gì tiếp theo!
Hoa Bá lắc lắc đầu, tiếp tục động tác trên tay. Anh gom lại hết chỗ nước sốt dây ra trên ngực áo sơ mi của Tử Tình, rồi lấy khăn ướt cẩn thận lau lau. Trước ngực áo của cô chỉ còn lại một mảng ẩm ướt, không còn nhìn thấy vết bẩn nữa.
"Tay anh kìa!" Tử tình nhìn vào vết máu đỏ ghê người kia. Cô có phải bị điên rồi không, định ở trong này hành hung người hay sao chứ?
Hoa Bá thở dài, lấy khăn giấy lau qua quít vết máu trên tay, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Tử Tình nói: "Anh đã bảo để anh cắt thịt cho mà em không nghe! Nếu bàn tay này của anh từ nay không cắt được thịt bò nữa, thì em phải chịu trách nhiệm cắt thịt bò cho anh đến cuối đời đấy!"
Nói xong, Hoa Bá lại giành lấy đĩa thịt bò của Tử Tình, cắt từng nhát từng nhát.
"Thật xin lỗi mà, Hoa Bá, tay anh… hay là để em băng bó lại chút đi!" Tử Tình ngượng nghịu nói. Cô thật sự không nhẫn tâm nhìn màu đỏ trước mặt cứ lấp la lấp lánh.
"Ha! Đàn ông không thể so bì với phụ nữ được, mỗi tháng đều phải thay máu. Vì thế, bình thường chịu chút vết thương, đối với thân thể vẫn là có lợi đi!" Hoa Bá nói bâng quơ: "Được rồi, có thể ăn được rồi!"
Tử Tình đón lấy đĩa thịt bò Hoa Bá đưa cho, mặt mũi đỏ ửng lên, anh ấy nói thật hay đùa vậy?
"Anh không phải là đang an ủi em đó chứ?"
"Đúng thế!" Hoa Bá nghiêm túc gật đầu.
"Đáng ghét! Cho anh chảy máu chết luôn!" Tử Tình thật muốn lấy dĩa đâm cho anh một nhát, chỉ biết anh hùng rơm ngoài miệng thôi!
"Ha ha ha, vậy em chẳng phải đã cấu thành tội danh giết người hay sao?" Hoa Bá cười phá lên.
Tử Tình lo lắng nhìn tay anh, đột nhiên nhớ ra trong túi xách mình hình như có đồ băng bó, vừa hay có thể dùng được.
Cô vội cầm lấy túi xách lên, lục lọi một hồi.
"Em sao vậy?" Hoa Bá nhìn chăm chú vào hành động vội vàng của cô.
"Đợi chút, tìm được rồi!" Tử Tình tìm được miếng băng dán trong túi, vội xé ra.
"Đưa tay anh qua đây!" Tử Tình ra lệnh.
Hoa Bá nhìn chằm chằm vào chiếc băng dán nhỏ xíu, lắc đầu nói: "Không cần đâu! Anh đàn ông thanh niên khoẻ mạnh thế này nếu dán cái thứ đó lên thì thật là mất mặt!"
"Bớt nói nhăng nói cuội đi!" Tử Tình giơ tay ra chụp lấy tay của anh, dùng khăn giấy lau đi chỗ máu ứa ra ngoài miệng vết thương, rồi nhẹ nhàng dán miếng băng lên trên.
Ánh đèn mờ ảo, cô vì muốn dán cho chính xác một chút nên dịch sát vào người anh.
Máu trong người Hoa Bá lập tức xông thẳng lên đỉnh đầu. Anh cau mày nhìn động tác cẩn thận của Tử Tình, ánh mắt linh động kia chăm chú nhìn tay anh không chớp. Yết hầu của anh bất giác nhấp nhô.
Anh không khỏi ngây ngẩn người ra!
Vào lúc Tử Tình quay đầu lại, thì Hoa Bá quả thật không thể khống chế nổi tâm tình của mình. Anh từ từ áp sát lại. "Được rồi!" Tử Tình rốt cuộc cũng cười hài lòng, ngẩng đầu lên nhìn Hoa Bá, đột nhiên phát hiện ánh mắt khiếp người, hơi thở gấp gáp của anh đang kề sát mặt mình, đôi môi đang khẽ nhếch lên kia cơ hồ là đang mời gọi anh, tình cảm không thể khắc chế nổi lập tức quét qua toàn thân, anh cứ thế dựa sát vào cô, tiếp cận đôi môi cô…