- Băng Băng, trong nhà em có thang không?
Diệp Tiểu Tịch suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chúng ta đặt thang dưới gốc cây. Chị sẽ lấy xuống hộ em.
- Không được!
Vương Băng Băng vội lắc đầu nói:
- Như vậy mẹ em sẽ phát hiện ra mất. Chị Tiểu Tịch, chúng ta phải lén lấy nó xuống!
- Em muốn chị leo từ đây qua à?
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên chỉ vào cành cây ngoài sân thượng.
Cây cổ thụ này cũng hơi già rồi, cành cây duỗi ra gần ban công cũng thô to lắm. Nhưng nếu trèo qua ban công, leo lên cành cây thì vẫn vô cùng nguy hiểm.
- Đúng thế.
Vương Băng Băng nói:
- Chị Tiểu Tịch, trước giờ anh trai em đều leo qua đấy để lén đi chơi đó. Anh ấy nói chỗ đó rất an toàn. Vì em nhát quá nên không dám qua. Chị là người lớn nhất định sẽ không sợ đâu, đúng không chị?
Diệp Tiểu Tịch lại nhìn cành cây, cô lắc đầu nói:
- Không được, quá nguy hiểm. Băng Băng à, nếu em sợ mẹ la em thì chị sẽ nhận lỗi thay em nhé. Tới chừng đó em cứ nói, lúc chúng ta hơi đùa, chị lỡ tay ném nó lên cây...
- Không được!
Vương Băng Băng vội cắt lời cô.
- Sao em có thể để chị nhận lỗi về mình? Mẹ nhất định sẽ không tin đâu, có khi còn mắng em nói dối nữa! Nếu chị Tiểu Tịch không muốn giúp em thì thôi, cùng lắm em tự làm!
Nói xong, Vương Băng Băng buồn bực leo qua lan can ban công.
- Cẩn thận đấy!
Diệp Tiểu Tịch vội vươn tay, muốn kéo cô bé lại.
Nhưng Vương Băng Băng đã trèo qua, cô bé đứng trên cành cây, đoạn buông tay ra khỏi lan can, hất tay Diệp Tiểu Tịch ra.
- Ai cần chị lo cho em...Á!
Chân Vương Băng Băng trượt một cái, cả người liền rơi xuống dưới!
Đột nhiên Vương Băng Băng cảm giác tốc độ rơi chậm lại, cô bé sợ hãi ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Tiểu Tịch đã trèo qua ban công, một tay nắm lấy lan can, tay còn lại nắm chặt lấy cổ tay bé.
Vương Băng Băng ngây người, đần mặt nhìn Diệp Tiểu Tịch.
Vương Băng Băng vốn nghĩ rằng Diệp Tiểu Tịch cố tình từ chối, nhưng lúc Diệp Tiểu Tịch trông thấy bé gặp nguy hiểm lại vươn tay cứu bé? Hơn nữa Diệp Tiểu Tịch căn bản không biết, khi nãy bé cố tình lừa cô ấy, muốn cô ấy trèo qua.
- Đừng sợ, chị sẽ kéo em lên ngay!
Diệp Tiểu Tịch gắng sức nắm chặt lấy lan can, nói với Vương Băng Băng.
Vương Băng Băng oa một tiếng rồi khóc to lên.
Diệp Tiểu Tịch nhất thời bó tay, cô không biết dỗ trẻ nhỏ. Hơn nữa lại ngay lúc này.
- Băng Băng à. Nếu em cứ khóc nữa thì hai chúng ta sẽ té xuống hết đấy.
Cô bất đắc dĩ dùng cách này để dọa Vương Băng Băng.
- Vậy chúng ta sẽ chết à?
Vương Băng Băng nức nở hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sợ hãi.
- Không đâu, nhưng có khả năng sẽ bị gãy chân đấy.
Diệp Tiểu Tịch nói thật.
Vương Băng Băng càng khóc to hơn, Diệp Tiểu Tịch rất bất đắc dĩ. Giờ cô không biết phải làm thế nào để kéo Vương Băng Băng lên.
Đột nhiên cửa phòng bị mở ra.
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch vui vẻ, cô vội vàng hô lên:
- Có ai không? Ở đây...
Cô đột nhiên im bặt, trong lòng có phần xấu hổ. Người vừa tới không ai khác lại là Long Mộ Thần.
Long Mộ Thần lần theo tiếng khóc đi tới ban công. Lúc anh trông thấy người ở ngoài đấy thì tái mét cả mặt.
- Tiểu Tịch đừng sợ.
Long Mộ Thần nắm lấy tay cô, rồi kéo cả hai người lên.
Sau khi lên được ban công, Vương Băng Băng ngồi đấy nghĩ lại mà sợ, tiếp tục khóc to.
- Tiểu Tịch em không sao chứ?
Long Mộ Thần thấp giọng hỏi.
- Em không sao.
Diệp Tiểu Tịch vội trả lời, rồi ngồi xổm xuống hỏi:
- Băng Băng, em có sao không?
Vương Băng Băng lắc đầu, đột nhiên cô bé nhào vào lòng Diệp Tiểu Tịch, trong lòng vô cùng áy náy.
- Chị Tiểu Tịch, em xin lỗi. Em cố tình lừa chị qua đó. Nhưng em không có ý xấu gì hết, em chỉ muốn làm hư váy chị để chị không thể dự tiệc thôi. Em không biết lại sẽ nguy hiểm đến vậy...
- Đừng khóc, chị biết hết.
Diệp Tiểu Tịch lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho cô bé.
- Hở?
Vương Băng Băng nhìn cô đầy kinh ngạc.
- Chị biết thật ra em không thích chị.
Diệp Tiểu Tịch chọt nhẹ lên mũi Vương Băng Băng;
- Em nói muốn chị chơi với em, chắc là nghĩ cách chơi chị phải không? Thật ra em thích anh Mộ Thần của em đúng không?
Diệp Tiểu Tịch không ngốc, cho nên cô đã nhìn thấu địch ý của Vương Băng Băng từ lâu, còn có sự lưu luyến dành cho Long Mộ Thần. Lúc bọn họ vào phòng vẽ tranh, cô cũng đoán được Vương Băng Băng muốn làm gì.
Con bé này... Long Mộ Thần bất đắc dĩ thở dài. Có điều, Diệp Tiểu Tịch có cách giải quyết của mình, anh sẽ không xen vào.
- Vậy sao chị lại cứu em?
Vương Băng Băng vừa ngỡ ngàng vừa áy náy hỏi.
- Bởi vì chị biết rõ thật ra Băng Băng không xấu.
Diệp Tiểu Tịch xoa đầu Vương Băng Băng. Một cô bé chỉ biết hắt màu vẽ nhằm làm dơ áo cô, thậm chí còn vui vẻ khi được cô khen nữa, có thể xấu đến đâu kia chứ? Chẳng qua là đứa nhỏ bị người nhà chiều hư, không biết nặng nhẹ mà thôi.
- Chị Tiểu Tịch, chị tốt quá!
Vương Băng Băng nhào vào lòng cô khóc lóc.
- Đừng khóc.
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ cười cười:
- Em còn khóc như thế, vậy là muốn làm dơ áo của chị rồi.
Vương Băng Băng lập tức nghe lời, ngừng khóc ngay.
Tiếng động ở đây đã khiến người khác chú ý tới.
Lúc hai vợ chồng giáo sư Vương chạy tới, tuy Diệp Tiểu Tịch đã giải thích đây chỉ là chuyện bất ngờ, nhưng họ hiểu rất rõ tính tình của Vương Băng Băng. Cho nên họ đều tức giận trách mắng con bé một trận.
- Giáo sư, hai người khoan nổi nóng với con bé.
Long Mộ Thần khuyên nhủ:
- Khi nãy Băng Băng bị dọa sợ, hai người nên an ủi con bé đã.
- Thật xin lỗi, Tiểu Tịch.
Giáo sư Vương nói với vẻ áy náy.
- Không sao đâu giáo sư. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười.
Hai vợ chồng giáo sư Vương kéo Vương Băng Băng rời khỏi đây, cô bé bịn rịn quay đầu lại nhìn Diệp Tiểu Tịch.
- Chị Tiểu Tịch có thể đi với em không? Em sợ lắm...
- Ngoan nào, đừng sợ.
Diệp Tiểu Tịch xoa đầu cô bé.
- Em về phòng xem có bị thương ở đâu không đã, rồi tắm rửa thay quần áo, sau đó mới dự tiệc với bọn chị có được không?
- Ừm, quyết định vậy nhé!
Vương Băng Băng nghe lời gật đầu, đoạn cô bé ngẩng đầu nói với Long Mộ Thần:
- Anh Mộ Thần, chị Tiểu Tịch rất tốt. Anh nhất định phải đối xử tốt với chị ấy.
- Ừm.
Long Mộ Thần mỉm cười đồng ý. Diệp Tiểu Tịch giỏi thật, loáng một cái đã thu phục con bé Băng Băng này rồi.
Sau khi ba người kia đi rồi, Long Mộ Thần bước lại gần Diệp Tiểu Tịch.
- Anh làm gì vậy?
Diệp Tiểu Tịch cảnh giác nhìn anh.
- Kiểm tra cơ thể của em thôi.
Long Mộ Thần thản nhiên nói.
- Kiểm tra gì? Em thật sự không bị thương mà.
Đột nhiên Long Mộ Thần ôm lấy eo cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
- Tiểu Tịch em đang tức giận à?