Thì ra là cô ấy.
Trong lòng Ngô Vi Vi có phần cảm khái.
Cô thật sự rất biết ơn việc Diệp Tiểu Tịch ra tay giúp đỡ.
Cô vốn muốn kết bạn với Diệp Tiểu Tịch, định hôm khác mời cô ấy ăn cơm để cảm ơn. Giờ xem ra, e là đành phải bỏ qua thôi.
Diệp Tiểu Tịch không phải là người cô có thể tiếp xúc được. Cô cũng không muốn người khác hiểu lầm rằng cô có ý đồ gì nên mới tiếp cận với cô ấy. Sau này chỉ có thể tìm cơ hội để trả ân tình cho cô ấy mà thôi.
Diệp Tiểu Tịch hơi chếnh choáng, cô nằm ngủ trong phòng nghỉ của Long Mộ Thần.
Cũng may độ cồn của rượu trái cây không cao, cho nên cô ngủ đến trưa thì cũng tỉnh táo hơn hẳn.
Lúc ăn trưa với Long Mộ Thần, anh thấy Diệp Tiểu Tịch trông có vẻ buồn bực, bèn nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Tịch em sao thế?
- Sáng nay em không có đi làm, không biết có bị trừ lương không nữa?
Diệp Tiểu Tịch băn khoăn.
Long Mộ Thần khẽ cười một tiếng.
- Bỏ đi, trừ lương thì trừ lương.
Long Mộ Thần còn chưa lên tiếng, Diệp Tiểu Tịch thở dài đầy tiếc nuối nói:
- Đúng là em sai thật, mà em cũng không phải diện đặc biệt, đương nhiên bị trừ tiền rồi.
Ánh mắt Long Mộ Thần chợt lóe, anh nói:
- Hay là, xem như hôm nay em đến làm quen thôi, mai mới làm chính thức có được không?
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu đồng ý.
Buổi chiều Diệp Tiểu Tịch tới phòng thư ký ở dưới lầu. Lúc đó Diệp Tiểu Tịch mới biết, thì ra Long Mộ Thần có một nhóm thư ký gồm năm người, mỗi người đều có công việc khác nhau. Lúc trước Triệu Giai Oánh cũng chỉ là một trong số đó.
Cho nên dù Triệu Giai Oánh đi rồi cũng chẳng ảnh hưởng mấy, những người khác vẫn có thể làm việc.
Diệp Tiểu Tịch lập tức hối hận, cô lại bị Long Mộ Thần gạt nữa rồi.
May mà trông bọn họ rất thân thiết, hơn nữa đối xử với Diệp Tiểu Tịch cũng khá tốt cho nên cô cũng quên đi.
Diệp Tiểu Tịch đã lường trước sáng nay Dương Uyển Dung bị mất mặt như thế, cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô. Nhưng cô không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Lúc cô vừa mới làm quen với vài đồng nghiệp, Dương Uyển Dung dẫn theo một người đàn ông tóc hoa râm đeo kính gọng đen đi tới. Trông người này giống như giáo sư đại học vậy.
Mấy người kia rõ ràng đều nhận ra Dương Uyển Dung. Tuy bọn họ vẫn giữ phép lịch sự cơ bản, nhưng Diệp Tiểu Tịch nhìn thấy bọn họ đều tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
- Giáo sư Vương.
Dương Uyển Dung dẫn ông tới thẳng chỗ của Diệp Tiểu Tịch.
- Người này chính là Diệp Tiểu Tịch.
- Ồ, thế à?
Giáo sư Vương lộ vẻ nghi ngờ:
- Trông cũng còn trẻ lắm.
- Vâng ạ, hình như vẫn chưa tốt nghiệp đại học nữa.
Dương Uyển Dung cười hì hì nói.
Tuy rằng cô ta có ý xấu, nhưng Diệp Tiểu Tịch biết hiện giờ cô đang là thư ký. Cô mỉm cười lịch sự nói:
- Xin hỏi hai vị có chuyện gì?
- Thế này, tôi xin tự giới thiệu trước.
Giáo sư Vương cười ha hả nói:
- Tôi họ Vương, là giáo sư thời đại học của Mộ Thần. Chúng tôi đã lâu không gặp nhau rồi, khi nãy tôi ở gần đây nên muốn lên thăm em ấy.
- Xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?
Đồng nghiệp đứng bên cạnh giải vây cho Diệp Tiểu Tịch.
- Đây chính là giáo sư đại học mà anh Mộ Thần kính trọng nhất đấy!
Dương Uyển Dung cười khẩy nói:
- Bộ mấy người không biết linh hoạt tý à, lẽ nào cũng không biết gọi điện hỏi anh ấy một chút ư?
Cô ta khoa tay múa chân nói khiến vẻ mặt bọn họ có phần lúng túng.
- Uyển Dung đừng làm thế.
Giáo sư Vương gọi cô ta.
- Bọn họ cũng làm theo quy củ thôi, không sai gì hết.
- Vậy để tôi gọi điện.
Diệp Tiểu Tịch nói.
Cô nhấc điện thoại lên, bấm mã số phòng Long Mộ Thần. Mấy chuyện không hợp quy củ này cứ để cô làm thôi.
- Quả nhiên vẫn là Tiểu Tịch thông minh.
Dương Uyển Dung mỉm cười nói.
Diệp Tiểu Tịch biết Dương Uyển Dung đang chia rẽ quan hệ giữa cô và đồng nghiệp, nhưng giờ cô cũng không để ý nhiều đến nó, phải nhanh chóng tiễn ôn thần này đi mới được.
Cô chỉ nói sơ qua tình huống cho Long Mộ Thần nghe. Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Để bọn họ lên đây đi.
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch đáp.
- Tiểu Tịch, em làm rất tốt, cũng ra dáng lắm.
Long Mộ Thần cười, chợt khen cô.
Diệp Tiểu Tịch hơi ngạc nhiên, sau đó cô nhanh chóng cúp máy.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi, rồi nói một cách bình tĩnh:
- Chủ tịch mời hai người lên trên.
- Cô không dẫn đường à?
Trong mắt Dương Uyển Dung ẩn chứa một tia khiêu khích.
- …
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ nói:
- Xin mời.
Cô dẫn hai người họ tới trước thang máy.
- Uyển Dung à, hôm nay cảm ơn em nhé.
Giáo sư Vương cười ha hả nói:
- Nếu tôi tự mình tới đây, e là cửa chính cũng không vào được rồi.
- Giáo sư Vương, thầy nói gì thế.
Dương Uyển Dung cười nói:
- Lúc còn ở trường, thầy cũng rất quan tâm đến em, em giúp thầy là chuyện nên làm mà.
- Ha ha ha.
Giáo sư Vương cười lớn:
- Lúc thầy còn dạy Mộ Thần, em cũng thường xuyên đến học ké, còn nói tương lai nhất định phải đăng ký vào bộ môn của tôi. Tôi tưởng em chỉ đùa thôi, nhưng sau này em thật sự ghi danh vào trường, trở thành học sinh của tôi nữa. Tôi hiểu rất rõ tâm tư của em, lúc ấy tôi cũng nghĩ rằng em và Mộ Thần sẽ yêu nhau, đương nhiên phải quan tâm em nhiều chút rồi.. Khụ khụ.
- Giáo sư thầy lại nói đùa, đều là chuyện của nhiều năm trước cả rồi.
Giáo sư Vương chợt ho vài tiếng, ông nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ ngượng ngùng:
- Tiểu Tịch à, tôi chỉ không cẩn thận nhớ lại chuyện cũ thôi, chứ không có ý gì khác. Cô đừng để bụng nhé.
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch hơi ngạc nhiên, sao giáo sư Vương lại giải thích với cô vậy nhỉ? Đừng nói là … Dương Uyển Dung đã nói quan hệ giữa cô và Long Mộ Thần cho giáo sư Vương biết đấy?
Bằng không sao Dương Uyển Dung lại cố tình chạy tới phòng thư ký gặp cô kia chứ? Rõ ràng cô ta có thể liên lạc với Long Mộ Thần mà.
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch thấy cạn lời, lẽ nào Dương Uyển Dung đang cố tình khoe khoang quá khứ của cô ta và Long Mộ Thần à?
- Giáo sư Vương cứ yên tâm đi.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười đáp.
- Tôi không để ý tới chuyện trước kia của Long Mộ Thần đâu.
Trong mắt Dương Uyển Dung hiện lên vẻ lạnh lẽo. Diệp Tiểu Tịch lại không để ý tới ư?
- Vậy thì tốt rồi.
Giáo sư Vương thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Diệp Tiểu Tịch dẫn bọn họ tới trước phòng làm việc của Long Mộ Thần, cô gõ cửa.
Long Mộ Thần mở cửa, mời bọn họ vào trong phòng.
- Chủ tịch, tôi xin phép đi trước.
Diệp Tiểu Tịch nói một cách lịch sự.
Long Mộ Thần chưa kịp lên tiếng, chợt nghe giáo sư Vương nói:
- Tiểu Tịch cũng ở lại đi, ở đây không có người ngoài.
Long Mộ Thần nhìn giáo sư Vương đầy ngạc nhiên.
- Ha ha, Tiểu Tịch là bạn gái của em đúng không?
Giáo sư Vương cười ha hả nói:
- Uyển Dung nói cho thầy biết đấy, em còn tính gạt thầy nữa sao?
- Sao lại thế chứ?
Long Mộ Thần mỉm cười nói.
- Nhưng Tiểu Tịch rất ngoan, lúc làm việc không thích làm chuyện khác, lại không thích làm chuyện vượt quá giới hạn.