Âm thanh từ cầu thang thoát hiểm gần đấy truyền tới, Diệp Tiểu Tịch dừng bước, không nhịn được nhíu mày.
Giọng cô gái vừa đánh người kia rất quen. Diệp Tiểu Tịch nghe ra, người nọ không ai khác chính là Dương Uyển Dung.
Sao Dương Uyển Dung cũng ở Long thị nhỉ?
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch có phần mất tự nhiên.
Ngẫm lại cũng đúng thôi, cha mẹ Dương Uyển Dung là thành viên hội đồng quản trị mà lần trước cô ta không được như ý, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Vừa bước vào Long thị lại có thể tiếp cận được Long Mộ Thần, sao Dương Uyển Dung có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế được?
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ thở dài, e rằng cuộc sống sau này của cô sẽ không tốt lắm đây.
- Thật xin lỗi…
Một giọng nữ dịu dàng nức nở nói.
- Bộ cô tưởng rằng nói xin lỗi là xong à?
Dương Uyển Dung tức giận nói:
- Cô có biết đồ của tôi mắc lắm không hả? Giờ bị cô làm dơ rồi, cô tưởng cô đền được chắc?
Diệp Tiểu Tịch nhướng mày, cô không muốn nghe tiếp nữa.
Chợt cô ho vài tiếng, đoạn đổi giọng rồi cất lời.
- Gì cơ, cô nói chủ tịch đã tới tầng dưới rồi kia à?
- Đúng đó, tôi muốn đi ngắm chủ tịch quá đi!
- Làm việc đi, cô đừng nghĩ nhiều như thế.
Lúc trước Diệp Tiểu Tịch rất có hứng thú với lồng tiếng, cô còn đặc biệt tham gia vào mấy nhóm lồng tiếng trên mạng, chơi một khoảng thời gian nữa. Cho nên việc giả vài giọng khác nhau chẳng làm khó được cô.
Mặc dù cô không hẳn là dân chuyên nghiệp nhưng vẫn dư sức gạt được Dương Uyển Dung.
Sau đó, Diệp Tiểu Tịch tạo ra một loạt tiếng bước chân rồi trốn vào góc.
- Nghe đây, chuyện này không được phép kể cho người khác biết, bằng không tôi sẽ đuổi việc cô!
Dương Uyển Dung nói với vẻ hung dữ, sau đó cô ta nhanh chóng đẩy cửa thoát hiểm ra rồi đi vào thang máy.
Lúc này Diệp Tiểu Tịch mới bước ra.
Diệp Tiểu Tịch đẩy cửa thoát hiểm ra thì trông thấy một cô gái xinh đẹp đang nhỏ giọng khóc nức nở. Trên mặt còn có một dấu tay, hơn nữa quần áo cũng ướt mảng lớn.
- Cô không sao chứ?
Diệp Tiểu Tịch tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.
Cô gái kia lắc đầu đáp:
- Tôi không sao.
- Cô còn bộ khác để thay không?
Diệp Tiểu Tịch nghĩ một hồi rồi nói:
- Tôi dẫn cô vào phòng thay đồ trước đã.
- … Cảm ơn.
Cô gái kia nói lời cảm ơn.
Sau khi Diệp Tiểu Tịch dẫn cô gái kia vào phòng thay đồ dành cho nhân viên, rồi trò chuyện vài câu thì biết cô ấy là Ngô Vi Vi, một nhân viên trong Long thị.
Diệp Tiểu Tịch phát hiện ra trong phòng còn có một tủ thuốc, ngay cả tủ lạnh với máy giặt đồ cũng có nốt. Cô không khỏi cảm khái điều kiện Long thị cũng tốt thật đấy.
- Cô xem có bị phỏng hay không?
Diệp Tiểu Tịch tìm thuốc trị phỏng cho Ngô Vi Vi.
- Nếu bị phỏng nặng thì phải đến bệnh viện đấy. Còn đây là túi chườm đá, cô áp vào má một hồi, sẽ bớt sung nhanh lắm.
- Cảm ơn cô nhé Tiểu Tịch.
Ngô Vi Vi nói.
- Đừng khách sáo.
Diệp Tiểu Tịch cười hì hì nói tiếp:
- Đúng lúc tôi hiểu mấy thứ này, có thể giúp được cô thì tốt rồi.
Sau đó Diệp Tiểu Tịch ngồi trong phòng nghỉ đợi cô gái kia. Lúc Ngô Vi Vi thay đồ xong, đoạn bước vào phòng.
- Có nặng không?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
- Cũng không phỏng nặng lắm, xức thuốc xong thì đỡ hơn nhiều rồi.
Ngô Vi Vi đáp, cô bỏ quần áo vừa thay ra vào trong máy giặt.
- Sao cô lại đắc tội với Dương Uyển Dung vậy?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày hỏi.
- Do cô ta cứ cắm mặt vào điện thoại, tôi cũng nhường đường rối ấy chứ. Nhưng cô ta vấp cầu thang rồi té vào người tôi, còn làm đổ sữa đậu nành của tôi nữa.
Ngô Vi Vi tức giận nói, vì Diệp Tiểu Tịch đã giúp cô nên cô cũng không tính giấu.
- Chuyện này là cô ta sai mà!
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt há hốc mồm.
- Vậy cô còn để cho cô ta đánh à?
- Người ta là con gái thành viên hội đồng quản trị mà, tôi còn cách khác sao?
Ngô Vi Vi thở dài nói tiếp:
- Tiểu tịch à, cô tuyệt đối đừng kể chuyện này cho người khác biết. Dương Uyển Dung vô cùng kiêu ngạo, lúc chưa tới công ty cũng đã ép một cô thư ký xinh đẹp của chủ tịch từ chức rồi đấy. Công việc hiện tại của tôi cũng khá lắm, tôi vẫn muốn làm thêm mấy năm nữa.
- Nhưng cũng không thể để cô ta ngang ngược như thế chứ?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày.
- Hay là chúng ta báo cho chủ tịch biết. Tôi thấy chủ tịch rất chính trực, nhất định sẽ xử theo công bằng.
- Bỏ đi.
Ngô Vi Vi vội lắc đầu bảo:
- Tôi không muốn gây thêm chuyện đâu. Lại nói, dù chủ tịch có ép cô ta xin lỗi tôi, sau này cô ta sẽ hận tôi lắm. Nhất định sẽ gây khó dễ cho tôi ở mọi nơi mất. Tiểu Tịch à, coi như tôi xin cô, bỏ qua chuyện này đi nhé.
- Được rồi.
Diệp Tiểu Tịch thấy Ngô Vi Vi không muốn truy cứu cũng đàng bó tay. Chợt cô hỏi đầy kinh ngạc:
- Sao máy giặt vẫn không có động tĩnh gì cả thế?
- Hình như bị hư rồi.
Ngô Vi Vi cười khổ một tiếng.
- Hôm nay tôi xui xẻo quá đi. Thôi, để về nhà rồi giặt luôn.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày. Đột nhiên cô lấy di động ra, nhắn tin cho Long Mộ Thần.
- Trong phòng của anh có phòng nghỉ không?
- Có. Em mệt rồi à?
Long Mộ Thần nhanh chóng trả lời tin nhắn.
- Không phải, trong phòng có máy giặt không?
- Có.
Diệp Tiểu Tịch đặt di động xuống, cô thấy Ngô Vi Vi đã lấy quần áo trong máy giặt ra, bèn vội vàng nói:
- Để tôi mang quần áo cô đến bộ phận của tôi giặt dùm cho!
Ngô Vi Vi ngẩn người ra, rồi nói với vẻ ngại ngùng:
- Thế thì không ổn lắm đâu? Tiểu Tịch cô đã giúp tôi rất nhiều rồi...
- Không sao đâu. Có phiền gì đâu chứ, chỉ tiện tay thôi mà.
Diệp Tiểu Tịch cầm bộ quần áo đã gói lại của Ngô Vi Vi, cô cũng không tiện từ chối nữa.
Lúc Diệp Tiểu Tịch đi rồi, Ngô Vi Vi chợt phiền muộn.
Cô căn bản không biết Diệp Tiểu Tịch làm ở bộ phận nào, sao lấy lại quần áo đã giặt sạch đây? Hơn nữa, hình như Diệp Tiểu Tịch cũng không biết cô làm ở bộ phận nào mà, tới khi đó làm sao đưa cho cô được chứ?
Diệp Tiểu Tịch lại không nghĩ tới mấy điều này. Cô cầm quần áo đi thẳng lên tầng trên cùng.
Chỗ đó là văn phòng của chủ tịch.
Lúc tới ngoài cửa, Diệp Tiểu Tịch lấy điện thoại ra, gọi cho Long Mộ Thần.
- Long Mộ Thần, anh đang ở trong văn phòng à?
- Giờ thì anh không ở đấy, anh chuẩn bị đi họp rồi.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch có phần mất mát.
- Cửa dùng khóa vân tay, em cứ dùng vân tay mình thì có thể mở ra được.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Cửa phòng nghỉ không khóa nên em có thể dùng máy giặt luôn.
- Hở?
Diệp Tiểu Tịch vô cùng ngạc nhiên. Cô không bất ngờ khi Long Mộ Thần đoán được cô muốn làm gì, chẳng qua vân tay của cô lại có thể mở được cửa văn phòng chủ tịch à?
Diệp Tiểu Tịch duỗi tay ra ấn thử, đúng là mở được thật.
Cô bước vào, tò mò hỏi.
- Anh cài dấu vân tay của em vào khóa cửa khi nào thế? Hơn nữa sao anh lại có được dấu vân tay của em vậy?
- Mấy hôm trước đã cài rồi.
Long Mộ Thần mỉm cười nói tiếp:
- Diệp Tiểu Tịch, giờ chúng ta đã sống chung với nhau rồi. Bộ em nghĩ lấy được dấu vân tay của em khó lắm sao?
- Sống chung gì chứ.
Diệp Tiểu Tịch lập tức đỏ cả mặt:
- Chúng ta chỉ ở cùng một chỗ thôi!