365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 68: Tỏ tình




Diệp Tiểu Tịch nghiên cứu cách làm vừa sưu tầm được cả buổi, cuối cùng chọn một loại không khó lắm, định đi siêu thị mua nguyên liệu.

Nhưng cô vừa đi đến dưới ký túc xá thì đã thấy Lăng Dật Phong đang đứng chờ ở đó.

Diệp Tiểu Tịch không nhịn được nhíu mày.

Sau sự kiện tham quan lần đó, Lăng Dật Phong không còn đến tìm cô nữa. Nhưng trong lúc Diệp Tiểu Tịch bị mọi người chửi bới thì anh lại gửi tin nhắn cổ vũ cô.

- Tiểu Tịch.

Lăng Dật Phong đi đến trước mặt Diệp Tiểu Tịch với vẻ mặt lưỡng lự.

- Có chuyện gì vậy đàn anh?

Diệp Tiểu Tịch hỏi lễ phép.

- Không có chuyện gì, chỉ là muốn qua thăm em mà thôi.

Vẻ mặt Lăng Dật Phong không khỏi hơi buồn bã.

- Em định đi ra ngoài hả? Anh đưa em đi nhé.

- Không cần đâu.

Diệp Tiểu Tịch mỉm cười khách khí.

- Tôi chỉ đi một chuyến tới siêu thị gần đây thôi, không xa lắm.

- Vậy thì anh đi cùng em.

Lăng Dật Phong kiên quyết nói.

Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ, đành phải mặc cho anh ta đi cùng.

Đến siêu thị, Diệp Tiểu Tịch mua hết những nguyên liệu có trong danh sách. Lăng Dật Phong vẫn bám dính lấy cô. Nhưng nhìn anh ta có vẻ ngập ngừng, hơn nữa còn không yên lòng.

Hai người bước ra siêu thị. Diệp Tiểu Tịch nhìn Lăng Dật Phong vẫn đi theo sau mình, bỗng dừng bước.

- Đàn anh, nếu không có chuyện gì thì tôi về trường học đây. Anh không cần phải đưa tôi đâu.

Lăng Dật Phong như vừa hạ quyết tâm nào đó vậy, anh nói:

- Tiểu Tịch, anh mời em đi uống nước đi.

- Được.

Diệp Tiểu Tịch đồng ý.

Hai người đi đến quán café ven đường.

Xe của Chu Khải Nam vừa lúc chạy qua. Dương Uyển Dung nhìn ven đường, hơi bất ngờ nói:

- Khải Nam, em không nhìn nhầm chứ? Đó không phải là Diệp Tiểu Tịch sao?

Chu Khải Nam cũng bất ngờ nhìn lại. Anh ta thoáng chần chừ nói:

- Hình như đúng rồi thì phải…

- Hình như gì mà hình như? Rõ ràng là cô ta chứ còn gì nữa!

Dương Uyển Dung không nhịn được cười lạnh:

- Gã đàn ông bên cạnh cô ta là ai? Xem ra hai người họ vừa đi siêu thị với nhau, giờ lại định đi ăn à? Thật là không ngờ đấy. Em còn tưởng Diệp Tiểu Tịch là một cô gái có vẻ thành thật, nhưng anh Mộ Thần vừa đi công tác, cô ta đã vội tìm trai rồi…

- Uyển Dung!

Chu Khải Nam cau mày, ngắt lời cô ta một cách bất mãn.

- Chẳng lẽ em nói sai chắc?

Dương Uyển Dung nổi giận.

- Anh cũng thấy rõ rành rành ra đấy! Em không tin anh không phát hiện ánh mắt của gã đàn ông kia rất là bất thường khi nhìn Diệp Tiểu Tịch!

Chu Khải Nam lại càng chần chừ hơn.

Anh ta không muốn nghi ngờ Diệp Tiểu Tịch, nhưng lúc này lại nhìn thấy tận mắt.

- Thế này vậy, Khải Nam.

Dương Uyển Dung nói:

- Xem ra bây giờ không phải là lúc tốt nhất để tìm Diệp Tiểu Tịch. Chúng ta hãy bám theo sau, xem thử rốt cuộc có hiểu lầm họ hay không.

- … Được rồi.

Chu Khải Nam đành phải đồng ý. Anh ta quay đầu xe lại, chậm rãi đi theo phía sau Diệp Tiểu Tịch.

Ánh mắt Dương Uyển Dung lóe ra một tia cười lạnh. Cô ta lấy di động ra, ngắm vào Diệp Tiểu Tịch.

Cô ta vốn định đến tìm Diệp Tiểu Tịch, làm cho cô chủ động bỏ cuộc. Nhưng nếu bị phát hiện thì Long Mộ Thần nhất định sẽ giận cá chém thớt sang cô, thậm chí còn có thể trách cô có quá nhiều tâm kế.

Nhưng cô ta lại không ngờ rằng Diệp Tiểu Tịch lại dây dưa với một gã đàn ông khác vào lúc này!

Nếu cô ta gửi những tấm hình này cho Long Mộ Thần thì không chừng chính Long Mộ Thần sẽ mất hết hứng thú với loại đàn bà bắt cá hai tay này!

Diệp Tiểu Tịch và Lăng Dật Phong đi đến quán café. Cô tìm một vị trí gần cửa sổ theo thói quen.

Cô nhìn dòng xe xuôi ngược trên đường qua cửa sổ, nhưng không biết rằng có ngươi đang nhìn lén cô qua cửa kính xe.

- Tiểu Tịch, xin lỗi…

Lăng Dật Phong áy náy nói.

- Đàn anh không cần phải xin lỗi đâu.

Diệp Tiểu Tịch cười nhạt nhẽo.

- Nếu anh vẫn còn áy náy vì chuyện tham quan thì không cần thiết đâu. Tôi thật sự không để tâm tới nó.

Lăng Dật Phong vẫn thấy rối bời. Anh thở dài, nói:

- Tiểu Tịch, thật ra thì khi đó không phải là anh không tin em. Anh biết rất rõ em không phải là loại người ăn trộm đồ của người khác.

Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch lóe lên, nhớ lại chuyện bị đổ oan hôm đó, cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Nhưng mọi thứ đều đã trôi qua rồi.

- Tôi hiểu mà.

Diệp Tiểu Tịch mỉm cười.

- Bởi vì đàn anh không muốn làm to chuyện thôi. Dù sao thì anh càng thân với họ hơn, họ quan trọng hơn, cho nên đành phải để tôi gánh tội vậy.

Sắc mặt Lăng Dật Phong bỗng trở nên tái nhợt.

Lúc rời đi, Diệp Tiểu Tịch đã từng nói những lời này rồi. Bây giờ dù là nghe lại một lần, nhưng anh vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

- Tiểu Tịch, không phải thế!

Lăng Dật Phong kích động túm lấy tay cô.

Dương Uyển Dung và Chu Khải Nam vừa lên lầu, đang định tìm một chỗ kín đáo để ngồi thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Sắc mặt Chu Khải Nam rất khó coi, muốn xông lên ngay, nhưng Dương Uyển Dung lại can ngăn anh ta, kéo anh ta rời đi.

- Em ngăn cản anh lại làm gì?

Đi qua quán café, Chu Khải Nam nói bất mãn.

- Loại đàn bà này thì sao xứng với Mộ Thần được?Anh nhớ rõ hình như cô ta cũng có điều mờ ám với Tử Dục đúng không? Cô ta có bản lãnh thật đấy. Đã ở bên cạnh Mộ Thần rồi mà còn dám lả lơi ong bướm!

- Em không ngăn anh lại thì anh định làm gì?

Dương Uyển Dung cười lạnh.

- Chẳng lẽ anh định mắng cô ta một trận hay sao? Nếu cô ta khóc lóc kể lể với anh Mộ Thần, lỡ như anh Mộ Thần tin cô ta thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới tình cảm anh em giữa các anh à?

- Thế chẳng lẽ lại bỏ qua cho cô ta sao?

Chu Khải Nam căm tức hỏi.

- Đương nhiên không rồi.

Ánh mắt Dương Uyển Dung lộ vẻ đắc ý.

- Chúng ta chỉ cần nói cho anh Mộ Thần biết chuyện này là được rồi. Dù sao thì đây là chuyện giữa anh Mộ Thần và cô ta, để cho họ tự xử lý đi.

- Em nói đúng.

Chu Khải Nam gật đầu, hơi khó xử nói:

- Nhưng chỉ nói miệng mà không có bằng chứng, lỡ Mộ Thần không tin anh thì sao?

- Em vừa mới chụp được nè.

Dương Uyển Dung lắc di động nói:

- Nhưng nếu là em gửi thì sợ là anh Mộ Thần không chịu tin đâu. Em gửi ảnh chụp cho anh, anh lại gửi cho anh Mộ Thần là được. Có ảnh chụp thì anh Mộ Thần đương nhiên sẽ biết phải làm gì.

Chu Khải Nam ngây người, cuối cùng gật đầu đồng ý.

- Được.

Trên lầu, Diệp Tiểu Tịch bất mãn rút tay ra.

- Xin lỗi Tiểu Tịch, vừa rồi anh xúc động quá. Nhưng…

Lăng Dật Phong buồn bã thu tay về.

- Ở trong lòng anh, em quan trọng hơn những người kia rất nhiều! Tiểu Tịch, anh thích em!

Diệp Tiểu Tịch ngây người.

Cô không ngờ rằng Lăng Dật Phong lại đột nhiên tỏ tình với cô.

Diệp Tiểu Tịch bỗng cảm thấy bộn Từ Văn Văn mắng cô thật chính xác. Cô quá ngu ngơ, hoàn toàn không biết tí gì về tình cảm của Lăng Dật Phong cả.

- Vì thích em nên anh mới xem em là người thân thiết nhất bên mình.

Lăng Dật Phong hít sâu một hơi, cười đắng chát.

- Hôm đó, đúng là anh có ý nghĩ không muốn làm to chuyện. Nhưng anh chỉ cho rằng quan hệ giữa hai ta càng gần, sau chuyện này anh chỉ cần giải thích với em rõ ràng thì em nhất định có thể thông cảm cho sự khó xử của anh…