Xe còn chưa rời đi, má Trương đi ra hỏi:
- Là cô Dương à?
- Vâng.
Long Mộ Thần gật đầu.
- Cậu chủ, cậu nên đích thân đi cùng đi.
Má Trương khuyên bảo:
- Năm đó nhà họ Dương cũng từng giúp nhà họ Long. Lỡ cô ấy gặp phải chuyện gì thì cậu cũng khó mà nói rõ được.
- Tôi biết rồi.
Long Mộ Thần đồng ý, cùng ngồi lên xe.
Xe nhanh chóng chạy tới dưới khu chung cư của Dương Uyển Dung. Để tránh bị hiểu lầm, Long Mộ Thần cùng khiêng cô ta lên với tài xế.
Long Mộ Thần tìm được chìa khóa trong túi xách của cô ta, mở cửa phòng ra. Tài xế đỡ Dương Uyển Dung vào phòng ngủ.
Vừa được đưa về phòng ngủ, Dương Uyển Dung dần dần tỉnh lại ngay lập tức.
Nhìn bóng người mơ hồ trước mắt, Dương Uyển Dung bỗng túm lấy cánh tay tài xế.
- Anh Mộ Thần, là anh phải không?
Tài xế giật nảy mình, vội đẩy Dương Uyển Dung ra, rời khỏi phòng ngủ.
- Được rồi hả?
Long Mộ Thần đứng chờ trong phòng khách thấp giọng hỏi.
- Vâng.
Tài xế phân vân nhìn thoáng qua phòng ngủ.
- Cậu Long, hình như cô Dương đã tỉnh rồi thì phải.
- Tỉnh rồi cũng tốt, kệ cô ta đi.
Long Mộ Thần nhíu mày.
- Đi thôi.
Hai người ra khỏi nhà, nhân tiện khóa cửa lại giúp Dương Uyển Dung.
Long Mộ Thần đi đến dưới lầu, di động của anh bỗng reo lên.
Anh nhận điện thoại, sau đó nói với tài xế:
- Đưa tôi đến sân bay trước đã, xong rồi nói với má Trương một tiếng, tôi có việc gấp phải đi công tác một chuyến.
Tài xế đáp lời ngay.
Dương Uyển Dung vẫn còn say khướt. Cô ta giãy dụa bò ra khỏi giường, chạy ra ngoài cửa.
Cô ta mở cửa ra, đúng lúc đó có một bóng người đang lén lút ngoài hành lang.
- Anh Mộ Thần, là anh đúng không?
Dương Uyển Dung bỗng ôm chầm lấy gã ta. Dường như người kia bị hoảng sợ nên định đẩy Dương Uyển Dung ra ngay.
- Anh Mộ Thần, anh yêu em đi.
Dương Uyển Dung ra sức ôm lấy gã ta, không chịu buông tay ra.
- Chỉ cần anh đồng ý thì em sẽ hết hy vọng, sau này không bao giờ quấn quýt lấy anh nữa…
Gã đàn ông bị ôm nghe rõ lời cô ta, gã bèn nhìn chung quanh, rồi kéo cô ta vào nhà…
Diệp Tiểu Tịch suy nghĩ suốt đêm, lại bàn bạc với mấy người Từ Văn Văn, cuối cùng quyết định tặng chocolate tự làm cho Long Mộ Thần vào dịp Giáng Sinh.
Chọn tặng chocolate tự làm chỉ vì cách làm của nó khá là đơn giản.
Cô mới download cách làm từ trên mạng xuống, định nghiên cứu cho thật kỹ, di dộng bỗng reo lên.
- Xem ra có người lại sắp đi hẹn hò rồi.
Lâm Hân trêu chọc cô.
- Ai lại đi hẹn hò vào sáng sớm chứ.
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ, cô cầm di động ra ngoài ban công.
- Tiểu Tịch, anh phải đi công tác xa mấy ngày.
Long Mộ Thần nói nhỏ.
Diệp Tiểu Tịch bỗng chùng lòng xuống. Sắp tới lễ Giáng Sinh rồi, đừng nói với cô là Long Mộ Thần không về kịp đấy nhé!
- Thế khi nào anh mới về?
Cô hỏi.
Long Mộ Thần thoáng kinh ngạc, anh khẽ nhếch khóe môi.
- Nhớ anh hả?
- … Ai thèm nhớ anh chứ!
Gò má Diệp Tiểu Tịch ửng hồng, giọng nói có một chút hờn dỗi:
- Đừng tự luyến thế. Em chỉ hỏi thử xem thôi.
- Khoảng tầm ba ngày sau anh về.
Anh đáp.
Ba ngày sau?
Hôm đó vừa vặn là lễ Giáng Sinh.
Diệp Tiểu Tịch không khỏi lo lắng, không nhịn được hỏi:
- Thế thì hôm đó anh có thể về trước khi trời tối được không?
Long Mộ Thần nói thản nhiên:
- Chắc là được. Có chuyện gì vậy?
- Không có gì không có gì.
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu vui vẻ:
- Em chỉ hỏi đại thôi mà. Được rồi, không có việc gì thì em cúp máy trước nhé.
Cúp điện thoại, Long Mộ Thần không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Hình như Diệp Tiểu Tịch rất quan tâm tới ba ngày sau, nhất định không phải chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
- Ba ngày sau là ngày gì vậy?
Long Mộ Thần nhìn Hàn Tư Viễn.
- Lễ Giáng Sinh chứ gì.
Hàn Tư Viễn đáp không cần suy nghĩ. Anh hỏi với vẻ hơi bất ngờ:
- Chủ tịch không biết à?
Long Mộ Thần tỉnh ngộ.
Không phải là anh không biết lễ Giáng Sinh, chẳng qua trước giờ anh chưa từng quan tâm tới những ngày lễ như vậy. Bởi vì đâu có ai cùng trải qua những ngày này với anh đâu.
Diệp Tiểu Tịch xác nhận nhiều lần trong điện thoại, chắc là muốn đón lễ Giáng Sinh với anh.
Trách anh quá khù khờ. Diệp Tiểu Tịch còn đang trong độ tuổi đẹp nhất, là quãng thời gian thích chơi đùa nhất. Anh nên săn sóc cô nhiều hơn mới đúng.
- Tư Viễn, thu xếp một việc cho tôi.
Long Mộ Thần trầm giọng.
- Còn nữa, chúng ta phải cố gắng trở về sớm một chút vào hôm Giáng Sinh.
- Vâng.
Hàn Tư Viễn đáp lời.
Di động của Long Mộ Thần lại vang lên lần nữa. Nhìn cái tên trên màn hình, anh cau mày bất mãn.
Ấn núi nhận cuộc gọi, anh hỏi với giọng điệu khách khí:
- Uyển Dung, cô có việc gì vậy?
- Anh Mộ Thần, em…
Giọng nói của Dương Uyển Dung hơi mềm yếu, muốn nói gì đó nhưng cứ ngập ngừng.
- Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.
Long Mộ Thần nói hờ hững.
- Anh Mộ Thần.
Dương Uyển Dung vội gọi anh lại.
- Em muốn hỏi là, người đưa em về hôm qua là anh đúng không?
- Ừ.
Long Mộ Thần cảm thấy mất hết kiên nhẫn.
- Cảm ơn anh, anh Mộ Thần, cảm ơn anh đã thỏa mãn nguyện vọng của em…
Giọng nói e thẹn của Dương Uyển Dung chứa một chút vui sướng.
Thỏa mãn cô ta? Long Mộ Thần không nhịn được nhíu chặt mày.
Tối qua anh chỉ đưa cô ta về nhà với tài xế mà thôi, sau đó rời đi ngay lập tức, sao có thể xem là thỏa mãn cô ta được chứ?
Long Mộ Thần đang định hỏi cho ra nhẽ thì Dương Uyển Dung lại nói tiếp:
- Anh Mộ Thần, em nghĩ rõ rồi. Anh yên tâm, bây giờ em đã hết hy vọng rồi, sau này sẽ không dây dưa với anh nữa đâu.
Long Mộ Thần lại càng khó hiểu hơn.
Nhưng Dương Uyển Dung không dây dưa với anh thì đúng là khiến anh bớt gặp phiền toái hơn nhiều.
- Uyển Dung, cô sẽ mãi là em gái của tôi.
Long Mộ Thần gằn giọng nói.
Nghe thấy anh nói vậy, Dương Uyển Dung kìm nén cơn giận trong lòng, nói một cách ngoan ngoãn:
- Anh Mộ Thần, em biết rồi.
Cúp điện thoại, ánh mắt Dương Uyển Dung chợt lóe qua một tia sáng lạnh.
Cứ thế làm cho cô hết hy vọng ư? Sao có thể được chứ?
Thì ra đúng là Long Mộ Thần đưa đã đưa cô về đêm qua. Nói vậy, người ở cùng với cô đêm qua đương nhiên cũng là Long Mộ Thần.
Nếu Long Mộ Thần chịu yêu cô thì bất kể là vì mềm lòng hay vì thương hại, đều chứng tỏ rằng anh có tình cảm với cô.
Sao cô có thể bỏ cuộc được chứ?
Cô cầm di động, gọi cho Chu Khải Nam.
- Khải Nam, đi đại học Q với em một chuyến đi.
- Đi đại học Q làm gì?
Chu Khải Nam hỏi ngạc nhiên.
- Hôm qua em làm ầm lên khiến mọi người đều cụt hứng, bây giờ nghĩ lại đúng là quá vô lễ.
Dương Uyển Dung nói:
- Cho nên em muốn đi đại học Q để xin lỗi Tiểu Tịch.
- Em thật sự muốn đến xin lỗi Diệp Tiểu Tịch á?
Chu Khải Nam do dự hỏi. Anh ta cũng có thể cảm nhận được Dương Uyển Dung rất ghét Diệp Tiểu Tịch.
- Đương nhiên là nhận tội rồi, nếu không em gọi anh đi theo làm gì?
Dương Uyển Dung quở trách anh ta:
- Chẳng lẽ anh cho rằng em muốn làm khó dễ cô ta hay sao? Em muốn làm thế thật thì phải lén đi một mình mới đúng!
- Được rồi, để anh đến đón em vậy.
Chu Khải Nam nói.
Cúp điện thoại, Dương Uyển Dung không nhịn được cười khẩy.
Cô muốn chống mắt lên nhìn xem, nếu Diệp Tiểu Tịch biết chuyện xảy ra đêm qua giữa cô và Long Mộ Thần thì còn vênh váo thế nào!