Mí mắt Diệp Tiểu Tịch giật liên hồi.
Dương Uyển Dung sẽ không mượn cơ hội để chơi cô đó chứ?
Cơ mà cô cũng đang rầu lòng vì không có cơ hội hỏi Long Mộ Thần thích quà gì đây, nếu chơi True or Dare thì biết đâu lại hỏi được.
- Hay lắm.
Chu Khải Nam phụ họa:
- Chúng ta còn chưa hiểu chị dâu lắm, chơi trò này để tìm hiểu chút đi.
Mọi người đồng loạt tán thành.
Long Mộ Thần nhìn dáng vẻ háo hức muốn thử của Diệp Tiểu Tịch nên cũng đồng ý.
Sau khi chuẩn bị xong các hình phạt khi chọn Dare, họ lấy một bộ tú lơ khơ rồi chọn ra một vài lá.
Mọi người xào bài đơn giản rồi mỗi người rút một cây.
Diệp Tiểu Tịch nhìn lá bài của mình rồi không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
May mà cô không rút phải lá bài quỷ ngay vòng đầu tiên.
- Rồi, chìa bài ra đây!
An Tử Dục hô.
Mọi người chìa lá bài mình rút được ra, Diệp Tiểu Tịch không ngờ người rút lá bài quỷ lại là Long Mộ Thần. Ban nãy cô nhìn lén anh, thấy mặt anh bình tĩnh như thường, còn tưởng là không phải anh nữa chứ.
- Ha ha ha
Mấy người đàn ông cười nắc nẻ, rõ ràng là không định tha cho Long Mộ Thần.
Diệp Tiểu Tịch nhìn Long Mộ Thần với vẻ tò mò. Anh cũng nhìn cô. Sau đó, như thể đoán ra cô đang nghĩ gì, anh nói:
- True đi.
- Tôi hỏi trước.
An Tử Dục hỏi với vẻ vừa vội vàng vừa bối rối:
- Cậu với Tiểu Tịch tiến triển đến bước nào rồi? Đừng hòng gạt bọn này, Tiểu Tịch đang ngồi đây đấy.
Mọi người đều hướng ánh mắt hóng hớt nhìn Long Mộ Thần.
Diệp Tiểu Tịch xấu hổ đỏ mặt rồi nhìn anh trong căng thẳng, chỉ sợ anh nói cái gì linh tinh.
- Ngủ chung một giường.
Long Mộ Thần điềm nhiên đáp.
- Phụt!
Diệp Tiểu Tịch phun thẳng một ngụm nước ra ngoài.
- Anh Mộ Thần nói đùa đúng không?
Dương Uyển Dung miễn cưỡng duy trì vẻ tươi cười:
- Tiểu Tịch bị đáp án của anh dọa sặc cả nước rồi kia kìa.
- Cô ấy ngượng đấy.
Long Mộ Thần trả lời đơn giản rồi nhìn sang Diệp Tiểu Tịch với nụ cười nửa có nửa không:
- Chẳng lẽ anh nói không đúng?
Diệp Tiểu Tịch ngượng chín cả mặt. Cô và Long Mộ Thần đã ngủ chung một giường thật đấy, nhưng hai người có làm cái gì đâu?
Cơ mà bây giờ cô giải thích thì chỉ càng bôi càng đen thôi.
- … Phải.
Cuối cùng, Diệp Tiểu Tịch cam chịu. Cô cầm cốc nước lên tu ừng ực.
Mọi người cười mờ ám, còn Dương Uyển Dung thì xám ngoét cả mặt.
Họ nhận ra Diệp Tiểu Tịch dễ ngượng thật nên cũng không trêu cô thêm nữa.
Phó Thừa Hạo hỏi:
- Cậu thích…. cùng chị dâu ở đâu nhất?
- Khụ khụ!
Diệp Tiểu Tịch lại sặc nước.
Cô buồn bực buông cốc xuống. Anh chàng Phó Thừa Hạo này nhìn thì nghiêm túc ít nói mà sao chơi ác thế? Hỏi thế có chết cô không?!
Long Mộ Thần nhếch môi cười rồi đáp rất thản nhiên:
- Phòng tắm.
Hai má Diệp Tiểu Tịch đã đỏ lựng lên từ lâu. Cô chỉ hận không thể chui luôn xuống gầm bàn cho nhanh.
Mọi người cười váng lên, đến cả Chu Khải Nam hòa nhã cũng không ngừng khen Long Mộ Thần chịu chơi.
Đến phiên Chu Khải Nam, gã nhìn Long Mộ Thần rồi cũng ngại không dám hỏi gì quá đáng, thế là nghĩ mãi rồi hỏi:
- Cậu muốn chị dâu tặng quà gì cho mình?
- Thế mà cũng phải hỏi.
Phó Thừa Hạo trêu ghẹo:
- Chắc chắn là cậu ta muốn chị dâu đóng gói chính mình rồi dâng lên làm quà.
Diệp Tiểu Tịch nhìn Long Mộ Thần mà xoắn hết cả lòng mề, đừng bảo là anh muốn thế thật nhé?
Long Mộ Thần nhếch môi cười, trầm tư một hồi rồi nói:
- Tiểu Tịch…
Cả đám bắt đầu nhao lên, Diệp Tiểu Tịch càng thêm xấu hổ. Ai ngờ Long Mộ Thần lại nói tiếp:
- … tự làm quà gì cũng được.
- Giời ơi lại còn dừng lấy hơi!
Cả nhà cười ầm lên.
Diệp Tiểu Tịch cũng thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lại hỏi ra món quà mà Long Mộ Thần thích dễ dàng như vậy. Thế nhưng… cô nên làm gì mới được đây?
- Anh Mộ Thần.
Dương Uyển Dung liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Tịch rồi cười hỏi:
- Anh chưa quên chuyện đã hứa với em đấy chứ?
Ánh mắt Long Mộ Thần sâu thăm thẳm. Anh chỉ ừ một tiếng coi như đáp lời.
- Vụ gì? Vụ gì đó?
An Tử Dục nổi tính hóng hớt, trông rõ ràng là đang chờ xem kịch vui.
- Có phải lượt em nói thật đâu mà hỏi em. Em từ chối trả lời.
Dương Uyển Dung giả vờ bí ẩn.
An Tử Dục nhìn sang Long Mộ Thần, thế nhưng Dương Uyển Dung lại giành nói trước:
- Tử Dục, anh hỏi rồi, định hỏi lại lần nữa à? Không được nhé, anh bảo Tiểu Tịch hỏi đi.
An Tử Dục bật cười, sao gã lại không rõ trò mèo của Dương Uyển Dung cơ chứ.
Long Mộ Thần dỗ Diệp Tiểu Tịch về bên mình nhanh quá làm cho An Tử Dục rất bực mình, gã cũng muốn quậy cho hai người kia chút phiền toái nhỏ.
Thế nhưng gã không muốn bị Dương Uyển Dung lợi dụng đâu.
- Tiểu Tịch đâu có hứng thú với mấy chuyện đó.
An Tử Dục cười khẽ:
- Chắc chắn là em có chuyện khác muốn hỏi, nhỉ Tiểu Tịch?
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch lơ ma lơ mơ. Cô đang nghĩ cái khác nên có để ý Dương Uyển Dung hỏi cái gì đâu.
- Đến em hỏi đó.
Long Mộ Thần nhắc nhở.
Bấy giờ Diệp Tiểu Tịch mới hồi thần. Cô nghĩ ngợi rồi nói:
- Anh thích ăn chocolate không?
- Đây mà là hỏi á?
Cả bọn bất mãn:
- Chị dâu cố ý tha cho cậu ta đấy à?
- Nhưng tôi có gì muốn hỏi nữa đâu…
Diệp Tiểu Tịch chẳng hiểu ra sao.
Dương Uyển Dung buồn bực cấu lòng bàn tay mình rồi nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt lạnh lùng.
Con nhỏ này không quan tâm đến việc Long Mộ Thần hứa với cô chuyện gì sao?
Cô ta muốn ghim một cái gai vào lòng Diệp Tiểu Tịch, nếu cô hỏi thì nghĩa là cô chẳng tin tưởng gì Long Mộ Thần, chỉ cần cô hoài nghi thì Long Mộ Thần nói gì cũng thành nói dối.
Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt của Dương Uyển Dung lại càng khó coi.
- Thích.
Long Mộ Thần đáp.
- Ồ.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu rồi ghi nhớ đáp án này.
Mọi người lại chơi tiếp. Không biết có phải vì Diệp Tiểu Tịch ăn may hay không mà suốt ba vòng sau đó cô đều không rút phải bài quỷ. An Tử Dục rút được một lần, gã sợ đám bạn trời đánh hỏi câu nào không nói được, bèn dứt khoát chọn Dare luôn.
Sau đó, anh chàng bất hạnh phải thò đầu ra cửa sổ hô to ba tiếng: “Tôi là heo!”, khiến cho mọi người cười ngã sấp ngã ngửa.
Thế nhưng hết may đến nhọ, cuối cùng Diệp Tiểu Tịch cũng rút phải lá bài quỷ.
Mọi người còn chưa bắt đầu hỏi thì Long Mộ Thần đã rào trước:
- Đừng có hỏi gì quá đáng.
- Rồi rồi.
Cả đám cam chịu.
Xem ra lần này Long Mộ Thần động lòng thật rồi, cả buổi cứ canh vợ chằm chặp như giữ vàng ấy.