Long Mộ Thần cười nhẹ, chỉ cần Diệp Tiểu Tịch để ý đến anh là được rồi.
- Em không đến à?
Anh hỏi.
- Đông người quá.
Diệp Tiểu Tịch đáp:
- Tôi xem livestream.
- Có cả livestream á?
Long Mộ Thần ngạc nhiên.
- Có chứ.
Cô gật đầu:
- Có bạn nào đó livestream phát lên mang, ai không vào được hội trường thì đều xem trên mạng hết.
Long Mộ Thần gật đầu, đoạn anh nhìn những cửa hàng hai bên đường rồi hỏi:
- Em muốn ăn gì?
- Cánh gà, khoai tây chiên, kem SunDae việt quất.
Diệp Tiểu Tịch chỉ đến cuối con phố đồ ăn:
- Trong tiệm nhỏ đằng kia có, ngon lắm luôn.
Long Mộ Thần cau mày:
- Mấy thứ đó ăn không tốt đâu, hay là ăn cái khác nhé?
- Tôi không cần, tôi chỉ muốn ăn thế thôi!
Diệp Tiểu Tịch cáu lên.
- … Thôi được rồi, tôi mua cho em.
Long Mộ Thần thỏa hiệp rồi đi tới tiệm ăn vặt nhỏ cùng với Diệp Tiểu Tịch.
Quán ăn vặt đã chuẩn bị đóng cửa, chỉ còn mỗi một suất cánh gà và khoai tây chiên cuối cùng, kem SunDae việt quất đã hết từ lâu.
- Hết kem SunDae việt quất rồi sao?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ không cam lòng.
- Hết rồi.
Nhân viên cửa hàng đáp.
- Hết rồi thì thôi em.
Long Mộ Thần khuyên nhủ:
- Bây giờ trời lạnh thế, ăn kem dễ đau họng lắm.
- Ờ…
Diệp Tiểu Tịch ôm cánh gà và khoai tây chiên đi, trông mặt đến là tủi thân.
- Đi thôi, tôi đưa em về.
Long Mộ Thần nói nhỏ.
Muộn thế này rồi, để cô về một mình thì anh không yên tâm chút nào.
Diệp Tiểu Tịch “ừm” một tiếng khe khẽ rồi ôm đồ ăn cắm cúi đi về trường.
Long Mộ Thần cau mày.
Tâm trạng của Diệp Tiểu Tịch có gì đó không ổn. Anh cảm giác được cô đang không vui.
- Diệp Tiểu Tịch.
Anh đuổi theo rồi vươn tay nắm lấy tay cô.
Cô dừng sững lại, nước mắt lăn dài trên hai má.
- Sao thế? Sao tự nhiên lại khóc thế này?
Long Mộ Thần hỏi đầy bối rối.
- Tôi muốn ăn kem SunDae việt quất…
Diệp Tiểu Tịch nức nở nghẹn ngào.
- Nhưng người ta bán hết kem SunDae việt quất rồi.
Long Mộ Thần dỗ dành.
- Tôi cứ muốn ăn cơ.
Diệp Tiểu Tịch thút tha thút thít:
- Bây giờ không được ăn rồi.
Long Mộ Thần vừa buồn cười vừa bối rối, cô nàng này khóc khổ khóc sở như thế chỉ vì không được ăn kem SunDae việt quất thôi à?
Cô hệt như một đứa trẻ bướng bỉnh cố tình ăn vạ, thế nhưng bây giờ anh chỉ muốn chiều chuộng dỗ dành cô mà thôi.
Anh cảm thấy đáy lòng mình dịu dàng khôn tả.
Long Mộ Thần nhẹ nhàng vòng tay ôm Diệp Tiểu Tịch vào lòng rồi an ủi nhẹ nhàng:
- Đừng khóc, đừng khóc mà, tôi mua cho em thứ khác có được không?
- Tôi không thèm, tôi chỉ muốn ăn kem SunDae việt quất!
Diệp Tiểu Tịch khăng khăng.
- Được rồi được rồi, vậy mình đi tìm chỗ khác mua nhé?
Anh hạ giọng dỗ ngọt.
- … Ừa.
Diệp Tiểu Tịch đồng ý mà giọng vẫn nghẹn ngào.
Cô đang định vươn tay lau nước mắt, thì Long Mộ Thần cúi đầu hôn lên mắt cô, hôn những giọt nước mắt kia đi.
Đôi môi mỏng lướt qua gò má mang đến cảm giác nóng ấm và tê dại khiến cho Diệp Tiểu Tịch sững người.
Anh ấy hôn cô?
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ngạc nhiên quá đỗi.
Long Mộ Thần cởi áo khoác ra, khoác nó lên mình Diệp Tiểu Tịch:
- Trời lạnh rồi, ra ngoài nhớ mặc ấm vào nhé.
Chiếc áo khoác lên người ấm sực, Diệp Tiểu Tịch bỗng cảm thấy xót xa vô cùng.
Cô khóc òa lên.
- Em sao thế?
Long Mộ Thần lại hoảng hốt, đành vội vàng dỗ dành:
- Chúng ta đi mua kem SunDae việt quất ngay bây giờ được không? Đi luôn được không nào?
- Không phải là kem…
Cô nức nở nói. Kem SunDae việt quất chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi. Bao nhiêu tủi hờn tích tụ mấy ngày qua giờ đây đang tràn đê hết cả:
- Ai cũng mắng chửi tôi, tôi biết hết….
Long Mộ Thần khẽ nhíu mày. Anh đã dập tắt hoàn toàn cơn bão truyền thông ngoài kia, không còn bất cứ tin tức gì về Diệp Tiểu Tịch được đăng tải nữa. Thế nhưng trên web trường của đại học Q vẫn có không ít bình luận mỉa mai cay nghiệt, Long Mộ Thần cũng biết ít nhiều.
Bởi vì tên cô được nhắc tới cùng với tên anh, làm sao cô có thể không bị người ta ghen ghét?
Mấy ngày nay Diệp Tiểu Tịch vùi đầu vào ôn tập nên Long Mộ Thần cứ nghĩ cô không quan tâm đến chuyện này. Bây giờ nghĩ lại, cô bị người ta mắng chửi như thế, dù có rộng lượng đến mấy cũng đâu thể không để ý được.
Không biết là một mình cô ấy đã phải chịu biết bao nhiêu áp lực rồi.
- Họ không tốt, họ đều là kẻ xấu.
Long Mộ Thần nhẹ giọng vỗ về cô:
- Đừng khóc, tôi đánh họ cho em nhé, chịu không?
- Ha ha
Nghe anh dỗ mình như dỗ trẻ con, Diệp Tiểu Tịch nín khóc bật cười.
Thế nhưng sau đó cô còn khóc dữ hơn.
- Còn cả anh nữa!
Giọng nói của cô đong đầy hờn tủi.
Long Mộ Thần chẳng hiểu gì cả, đành hỏi:
- Tôi làm sao?
- Có phải… có phải anh…
Diệp Tiểu Tịch cắn môi, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi:
- Có phải anh thật sự không muốn để ý đến tôi nữa không?
Long Mộ Thần hơi sửng sốt, nếu không phải anh đặt hết sự chú ý lên người cô thì đã không nghe thấy cô nói gì rồi.
- Diệp Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần không biết phải nói sao:
- Chính em bảo tôi không được quấn lấy em mà.
- Tôi…
Diệp Tiểu Tịch nghẹn lời, muốn nói gì lắm mà chẳng thốt nên lời nổi.
- Tôi sai rồi.
Long Mộ Thần khẽ nhếch môi cười:
- Con gái nói không là có. Em bảo tôi đừng quấn lấy em, thực ra là muốn tôi tiếp tục ở bên em đúng không? Bây giờ tôi sửa sai được không nào?
- Anh…
Diệp Tiểu Tịch bị anh chọc tức tới bật cười luôn.
Long Mộ Thần nhìn dáng vẻ dở khóc dở cười của cô, bèn dịu dàng vươn tay kéo cô vào lòng.
Thân mình Diệp Tiểu Tịch hơi cứng lại.
Sau đó, cô run rẩy vươn tay ra nắm lấy vạt áo sơ mi của anh.
- Tôi xin lỗi, đáng ra tôi phải tin anh…
Cô áp mặt vào lồng ngực vững chãi của anh rồi thỏ thẻ.
Long Mộ Thần kinh ngạc. Đoạn, anh mỉm cười rồi ôm siết lấy cô.
- Hết hiểu lầm rồi hả?
Anh hạ giọng hỏi.
- Ừa…
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi, rồi tích góp dũng khí, ngẩng mặt lên hỏi anh:
- Long Mộ Thần, anh có thích tôi không?
Ánh mắt của Long Mộ Thần bỗng sâu thăm thẳm và đáy lòng anh mềm mại đến lạ thường. Anh đáp:
- Thích.
- Sao lại thích tôi?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh trong hoang mang.
Cô chưa từng tin tưởng anh, chưa từng tin tưởng rằng anh sẽ thực sự thích mình. Cô đẹp thì đẹp đấy, nhưng nào đã đến mức khuynh quốc khuynh thành gì đâu. Tính tình cô không tồi, nhưng động một tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tăng, thậm chí còn hơi tùy tiện mà bữa bãi nữa.
Long Mộ Thần và cô là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Làm sao Long Mộ Thần có thể thích cô thật lòng chứ?
- Thích một người vốn dĩ đâu cần lý do.
Anh nắm tay Diệp Tiểu Tịch đặt lên lồng ngực của mình:
- Khi gặp em, tôi thấy nó nảy lên rộn rã.
Trái tim của Diệp Tiểu Tịch tê rần lên.
Anh không nói những lời hoa mỹ để khen cô, nhưng cô lại cảm nhận được câu nói này của anh nghiêm túc đến nhường nào.
Cô tin anh.
- Có muốn đi ăn kem SunDae việt quất nữa không?
Anh cười khẽ.
- Có!
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ đến là tội nghiệp:
- Tôi muốn ăn lắm thật mà!