- Cách gì?
Hội trưởng hội sinh viên vội hỏi.
Lý Thu Linh liếc mắt nhìn anh ta, hai người kéo nhau vào một phòng học trống nhân lúc không có ai chú ý.
- Hội trưởng.
Lý Thu Linh nói khẽ:
- Hoạt động Lên lớp với người nổi tiếng cuối tuần này mình cứ mời Long Mộ Thần đi.
- Nhưng Diệp Tiểu Tịch không chịu giúp.
Hội trưởng hội sinh viên cau mày:
- Thu Linh, không lẽ em mời được anh ta à?
- Hội trưởng, thế là anh không hiểu ý em rồi.
Ánh mắt Lý Thu Linh lóe lên, cô ả cười lạnh;
- Ý em là, dù Diệp Tiểu Tịch có đồng ý hay không thì chúng ta vẫn tuyên bố ra ngoài là cô ta đã đồng ý giúp chúng ta mời Long Mộ Thần. Hơn nữa chuyện này phải lan truyền cho toàn trường biết.
Hội trưởng hội sinh viên nhìn ả với vẻ khó hiểu:
- Ý em là chúng ta sẽ loan tin để ép Diệp Tiểu Tịch giúp chúng ta mời Long Mộ Thần à? Thế nếu cô ta nhất quyết không chịu giúp, rồi Long Mộ Thần không đến thì tính sao?
- Nếu Long Mộ Thần đến thì công lao đều là của anh. Nếu anh ta không đến thì người ta cũng chỉ mắng chửi Diệp Tiểu Tịch lừa gạt họ chứ không chửi anh, anh lo gì chứ?
Lý Thu Linh cười nhạt.
Hội trưởng hội sinh viên giật mình. Làm vậy đúng là có thể giữ tiếng tốt cho anh ta, thế nhưng lại hơi quá đáng. Anh ta vẫn còn do dự.
Dường như biết anh ta đang nghĩ gì, Lý Thu Linh khuyên nhủ:
- Hội trưởng, hoạt động này trễ mấy kì liền, mọi người đều nóng lòng sốt ruột lắm rồi! Nếu lần này sắp tổ chức mà còn đổi lịch nữa thì anh sẽ thành hội trưởng hội sinh viên đầu tiên làm hỏng hoạt động truyền thống thật đó.
Sắc mặt của hội trưởng hội sinh viên thay đổi mấy lần, sau đó anh ta hạ quyết tâm:
- Được rồi, làm như em nói đi.
Được hội sinh viên châm ngòi thổi gió, tin tức Diệp Tiểu Tịch chủ động mời Long Mộ Thần tới tham gia hoạt động Lên lớp với người nổi tiếng trong kì mới nhanh chóng lan rộng toàn đại học Q.
Mấy ngày trước Long Mộ Thần vừa mới lộ diện với giới truyền thông, độ hot còn chưa giảm, sinh viên đại học Q đều rất tò mò về anh ta. Huống hồ anh ta vốn là nam thần quốc dân, là kì tài thương giới, chỉ riêng cái danh tiếng ấy đã có thể khiến giảng đường buổi diễn thuyết kín chỗ rồi.
Hơn nữa, bên cạnh tên anh còn có nhân vật nữ chính trong scandal tình ái trước đó không lâu, Diệp Tiểu Tịch.
Người bình thường ai mà chẳng có máu hóng hớt? Tuyên truyền kiểu này thu hút được cả một cơ số người.
Còn Diệp Tiểu Tịch thì mải miết ôn tập chuẩn bị cho thi cử. Nếu không có bạn cùng phòng báo cho thì cô thậm chí còn chẳng hay biết gì.
- Cái gì cơ?!
Diệp Tiểu Tịch giật mình nhìn Lâm Hân rồi hỏi với vẻ khó tin:
- Cậu nói mình sẽ mời Long Mộ Thần á? Sao mình lại không biết?
Lâm Hân cũng giật mình theo. Cô cứ tưởng Diệp Tiểu Tịch với Long Mộ Thần đã làm lành với nhau rồi chứ. Thế hóa ra không có chuyện đó à?
- Trên web trường có topic kia kìa, còn là hội sinh viên tự tuyên truyền nữa đó.
Lâm Hân vội mở web trường ra.
Xem xong mấy bài post kia, sắc mặt của Diệp Tiểu Tịch sa sầm:
- Mình không hề đồng ý!
Cô nói chuyện ngày đó cho Lâm Hân và Từ Văn Văn nghe. Hai người chửi ầm lên.
- Xin lỗi cậu nhé Tiểu Tịch.
Lâm Hân áy náy vô vàn:
- Nếu mình không nhờ cậu đến hội sinh viên thay mình thì đã chẳng có chuyện gì rồi.
- Chuyện này không liên quan tới cậu.
Diệp Tiểu Tịch nghĩ đến Lý Thu Linh, sắc mặt đanh hẳn lại:
- Lần này họ nhắm vào mình, mình không đi thì họ cũng vẫn làm thôi.
- Tiểu Tịch, họ muốn tiền trảm hậu tấu để ép cậu mời Long Mộ Thần đó.
Lâm Hân nói:
- Nếu cậu mời được thì hội sinh viên hưởng hết vinh quang, cậu mà không mời được thì phải mang tiếng xấu. Bây giờ đã có không ít người nghi ngờ cậu mượn chuyện này để kiếm fame, ném đá cậu là muốn nổi tiếng nên phát điên rồi.
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch càng thêm khó coi. Đương nhiên là cô hiểu những gì Lâm Hân vừa nói.
Từ Văn Văn lo lắng:
- Hay là chúng ta post bài thanh minh?
- Post cũng vô dụng thôi.
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu:
- Hội sinh viên đâm mình một dao sau lưng thế này, dù mình có thanh minh thì người khác vẫn nghĩ là mình không mời được nên mới chạy làng, vẫn ăn no gạch đá thôi.
- Thế cậu định làm thế nào bây giờ?
Lâm Hân hỏi.
- Kệ.
Diệp Tiểu Tịch vùi đầu vào sách vở của mình:
- Hội sinh viên muốn làm thế nào thì làm, đến buổi diễn thuyết mà không ai tới thì chính họ cũng mang tiếng thôi. Dù sao mình cũng bị chửi quen rồi, nghe thêm mấy câu cũng chả sao cả.
Lâm Hân nhìn Từ Văn Văn, cuối cùng cả hai đều không nhịn được mà hỏi:
- Tiểu Tịch, rốt cuộc chuyện giữa cậu và Long Mộ Thần là sao? Hay là cậu gọi cho anh ấy đi, biết đâu anh ấy sẽ đồng ý đó.
Hai mắt Diệp Tiểu Tịch long lanh ánh nước, nỗi xót xa bỗng nhiên trào dâng.
Mấy hôm nay cô đã cố gắng vùi mình vào công việc bận rộn để không nhớ về Long Mộ Thần.
Thế nhưng cô càng không nghĩ đến anh, thì hình bóng anh lại càng hiện lên rõ mồn một trong đầu óc cô.
Chỉ có điều… anh không còn xuất hiện trong cuộc đời cô nữa.
Cũng đúng, lúc trước cô nói anh nặng lời như thế, dù anh hơi hơi thích cô thật thì cũng chẳng quay lại để bị cô ghét làm gì.
- Chuyện này không liên quan gì tới anh ấy, các cậu đừng làm phiền anh ấy.
Diệp Tiểu Tịch rũ mắt xuống, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
- Mình lên thư viện đây.
Thấy cô bỏ đi như vậy, cả Lâm Hân và Từ Văn Văn đều lo lắng không yên.
- Lâm Hân ơi giờ phải làm sao?
Từ Văn Văn nôn nóng hỏi:
- Tiểu Tịch không định nhờ nam thần giúp đỡ đâu, còn không cho tụi mình liên lạc với nam thần nữa chứ.
- Đừng lo.
Lâm Hân cười hì hì:
- Chúng ta có thể liên hệ với trợ lý Hàn mà. Nếu trợ lý Hàn nói chuyện này cho Long Mộ Thần biết thì có liên quan gì đến chúng ta đâu.
- Đúng ha, cứ làm thế đi!
Từ Văn Văn vui vẻ gật đầu.
Trong văn phòng chủ tịch của tập đoàn Long thị, Hàn Tư Viễn tóm tắt chuyện ở đại học Q cho Long Mộ Thần nghe một lượt.
Long Mộ Thần hơi cau mày.
Bạn cùng phòng của Diệp Tiểu Tịch liên hệ với Hàn Tư Viễn, có nghĩa là Diệp Tiểu Tịch cũng biết chuyện này nhưng không hề nói với anh.
Mấy hôm nay anh không gọi điện cho Diệp Tiểu Tịch, cũng không tới gặp cô, thế nhưng không có nghĩa là anh không quan tâm gì tới cô cả.
Thậm chí anh còn biết rõ mọi việc xảy ra xung quanh cô nữa kìa.
Cô nàng này bài xích anh ghê quá, anh vẫn đang chờ cô chủ động liên hệ với anh đây. Ai ngờ cô nhẫn tâm đến vậy chứ.
- Chủ tịch, có cần sắp xếp cho ngài tới đại học Q vào cuối tuần này không?
- Thế cũng phải hỏi?
Long Mộ Thần liếc anh một cái rõ là điềm nhiên.
Hàn Tư Viễn xoắn não quá. Thế rốt cuộc là có đi hay không nào? Anh chẳng biết thái độ của Long Mộ Thần với Diệp Tiểu Tịch là thế nào nữa đây.
- Liên hệ với hiệu trưởng của đại học Q đi.
Long Mộ Thần nói với vẻ bất đắc dĩ.
- Tôi hiểu rồi.
Hàn Tư Viễn vội vã đi làm.
Thoáng cái đã đến cuối tuần. Trong lễ đường của đại học Q đông nghịt sinh viên đến nghe diễn thuyết.
Lễ đường kín chỗ, hành lang cũng chật ních toàn người là người. Tất cả họ đều muốn chiêm ngưỡng Long Mộ Thần bằng xương bằng thịt.
Tất nhiên cũng có kẻ đến chỉ để xem Diệp Tiểu Tịch trở thành trò cười cho thiên hạ mà thôi.