Long Mộ Thần vươn tay ôm cô vào lòng:
- Tiểu Tịch đừng sợ, không sao rồi.
Diệp Tiểu Tịch thấy chóp mũi càng thêm chua xót. Trước đó cô chỉ cảm thấy tuyệt vọng, tức giận cố nén, nhưng chỉ một câu ngắn ngủi của Long Mộ Thần lại làm cô cảm thấy hết sức tủi thân.
Rõ ràng là cô chẳng làm gì cả, nhưng lại phải gánh bao nhiêu là tiếng xấu.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, cô tựa vào ngực Long Mộ Thần rồi bật khóc.
- Ở đó có người kìa! Mau đến xem!
Có hai người cách đó không xa hô lên theo phương hướng của bọn họ.
Diệp Tiểu Tịch hốt hoảng, vô thức muốn chạy trốn.
Long Mộ Thần nắm chặt cổ tay cô nói:
- Đi theo tôi.
Diệp Tiểu Tịch hơi lảo đảo.
- Sao thế?
- Trước đó không cẩn thận nên bị trật chân rồi.
Long Mộ Thần nhíu mày. Lát sau anh cúi người nói:
- Leo lên đi.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh hoảng hốt.
- Tôi cõng em.
Long Mộ Thần hạ giọng nói.
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên nhìn anh, lại hơi do dự.
- Hay là em thích tôi em bế em?
Long Mộ Thần cất giọng bình tĩnh hỏi lại.
Thấy hai người kia sắp chạy đến đây, Diệp Tiểu Tịch không do dự nữa mà leo lên lưng Long Mộ Thần.
Long Mộ Thần cõng cô đi đến chiếc xe.
Tài xế vội vã đi xuống xe, giúp hai người mở cửa.
Long Mộ Thần đặt Diệp Tiểu Tịch ngồi xuống rồi nghiêm giọng ra lệnh:
- Về nhà họ Long.
Tài xế khởi động máy, bỏ xa hai người đang đuổi theo.
Diệp Tiểu Tịch siết chặt áo khoát trên người mình, cơ thể cô hơi run lên.
- Bật điều hòa lên.
Nhìn Diệp Tiểu Tịch đang lạnh run trong ngực mình, Long Mộ Thần lại ra lệnh.
Diệp Tiểu Tịch hơi kinh ngạc. Cô chợt phát hiện ra, từ lúc lên xe đến giờ, cô luôn nằm trong vòng tay Long Mộ Thần nhưng lại chẳng hay biết.
Gương mặt Diệp Tiểu Tịch hơi nóng lên, cô vội đẩy anh ra rồi phóng mắt nhìn ra cửa sổ xe.
Xe trở về nhà họ Long rất nhanh, Diệp Tiểu Tịch đang chuẩn bị xuống xe thì Long Mộ Thần đã đứng trước cửa xe bế ngang cô lên.
- Tự tôi đi được mà!
Diệp Tiểu Tịch kêu lên, cô giãy giụa định nhảy xuống.
- Trật chân rồi mà còn mạnh miệng à?
Long Mộ Thần nhíu mày bất mãn.
Diệp Tiểu Tịch lại giãy giụa:
- Anh thả tôi xuống đi!
Bị Long Mộ Thần bế thế này, trái tim Diệp Tiểu Tịch đập rất nhanh.
- Còn không yên tôi đét mông em đấy.
Long Mộ Thần hơi nhíu mày đe dọa.
Diệp Tiểu Tịch lập tức yên phận, cô nhìn Long Mộ Thần với vẻ buồn rầu.
Đét gì mà đét, sao chẳng khác gì người lớn đang dọa trẻ con thế? Hơn nữa nếu cô bị đét mông thật thì xấu hổ chết mất thôi!
Long Mộ Thần lợi hại hơn cô nhiều, cho dù cô muốn báo thù cũng chả được.
Trông thấy đôi mắt oan ức của cô, Long Mộ Thần hơi bất đắc dĩ, cô nhóc này lại đang tưởng tượng bậy bạ gì rồi?
Long Mộ Thần bế cô đặt lên ghế salon tại phòng khách.
- Má Trương, má mang túi chườm đá đến giúp tôi.
Long Mộ Thân hô lên.
Sau đó, anh ngồi bên cạnh rồi nâng chân Diệp Tiểu Tịch lên, đặt chân cô lên hai chân anh.
- Để, để tôi tự làm.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng giành việc.
- Không tin tôi à?
Long Mộ Thần hơi nhíu mày.
Gương mặt Diệp Tiểu Tịch ửng hồng, chuyện này liên quan gì đến tin tưởng hay không?
Cô nhìn kỹ thuật của Long Mộ Thần thì cũng biết anh rất giàu kinh nghiệm trong việc xử lý những vết thương nhỏ thế này.
Nhưng mà giờ anh đang nắm chân cô đó… Cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào chân cô làm trái tim trong lồng ngực cô muốn nhảy ra ngoài luôn!
Má Trương mang túi chườm đá đến, Long Mộ Thần bao khăn lông quanh túi chườm rồi đặt nhẹ lên vị trí cô bị trật.
Cảm giác mát mẻ dịu nhẹ truyền ra từ chỗ vết thương, Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm.
- Đỡ hơn chút nào không?
Anh hỏi thăm.
Diệp Tiểu Tịch hơi gật đầu.
- Tốt rồi, không bị gãy xương, cũng không bị trật khớp.
Long Mộ Thần cất giọng dịu dàng:
- Đợi thêm hai ngày nữa hết sưng là tốt rồi, hai ngày nay nhớ nghỉ ngơi nhiều, đừng đi đâu hết.
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch gượng gạo đồng ý.
Cô cũng biết mấy chuyện này, song khi nghe Long Mộ Thần dặn dò lại làm cô có cảm giác khá kỳ lạ.
- Có còn… chỗ nào bị thương không?
Ánh mắt của Long Mộ Thần dời đến phần bắp chân cô.
- Không còn nữa.
Diệp Tiểu Tịch vội đáp.
Long Mộ Thần nhích lại gần cô thêm vài phần.
Diệp Tiểu Tịch mở to mắt, trái tim đập nhanh hơn hẳn.
Thấy gương mặt điển trai kia càng ngày càng gần mình, Diệp Tiểu Tịch cảm thấy đầu óc trống rỗng. Dường như bầu không khí mập mờ này làm cô không thể nào suy nghĩ được gì ngoài việc từ từ nhắm hai mắt lại.
- Đây là cái gì?
Ngón tay Long Mộ Thần chỉ vào vết đỏ trên cổ cô.
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt vẻ kinh ngạc, hóa ra Long Mộ Thần không muốn hôn cô à?
Thấy ánh mắt anh lóe lên vẻ trêu chọc, Diệp Tiểu Tịch thấy xấu hổ đến mức muốn tìm lỗ nẻ mà chui!
- Đây là cái gì?
Long Mộ Thần cười nhẹ, tiếp tục hỏi.
Diệp Tiểu Tịch sờ lên vết đỏ kia trong sự xấu hổ, cô trả lời:
- Hẳn là do nhánh cây quẹt vào thôi, hai ngày nữa là khỏi.
- Ừ.
Long Mộ Thần gật đầu rồi nói:
- Vậy em nhắm mắt lại làm gì?
- Tôi mệt, được chưa?
Diệp Tiểu Tịch bực mình hỏi lại.
- Tôi còn tưởng…
Khóe môi Long Mộ Thần cong lên:
- Em đang chờ… tôi hôn em chứ.
Gương mặt Diệp Tiểu Tịch đỏ hơn, cô vội vàng chữa ngượng:
- Tôi đâu có.. ư…ư…!
Cô chưa nói xong thì môi đôi môi đã bị cuốn vào một nụ hôn sâu.
Đôi mắt sâu thẳm kia đang nhìn cô gần quá. Gần đến mức cô có thể nhìn thấy nó ánh lên niềm vui và đong đầy hình bóng cô.
Đợt tập kích đột ngột như thế làm đầu óc cô trống rỗng nhưng cô vẫn kháng cự theo bản năng, muốn đẩy anh ra.
Một tay của Long Mộ Thần ôm lấy phần eo thon, tay còn lại luồn qua mái tóc mềm rồi giữ yên đầu cô.
Anh lách đầu lưỡi mở đôi hàm răng khép chặt, vừa ngang ngược lại vừa quá đỗi dịu dàng, dịu dàng khiến cho cô say đắm.
Dường như bức tường ngăn cách cứ sụp đổ từng chút một, hai tay Diệp Tiểu Tịch kháng cự trong bất lực rồi vòng qua cổ anh, cuối cùng cô thậm chí còn chủ động đáp lại nụ hôn này…
Nụ hôn triền miên qua đi, Diệp Tiểu Tịch tựa vào lồng ngực Long Mộ Thần, thở hổn hển.
Tại sao cô lại làm vậy? Diệp Tiểu Tịch ngỡ ngàng khó hiểu.
Long Mộ Thần chợt vươn tay nâng cằm cô:
- Diệp Tiểu Tịch, em có cảm giác với tôi đó.
- Làm gì có!
Cô đẩy mạnh anh ra như bị điện giật.
- Không có thật à?
Anh cười nhẹ:
- Lúc tôi hôn em, em chẳng có cảm xúc gì đặc biệt à?
- Không có! Tôi bị anh ép cả thôi!
Diệp Tiểu Tịch phát điên, đáy lòng cô dâng lên cảm giác thẹn thùng:
- Chẳng qua là do bầu không khí quá tốt nên tôi không có sức phản kháng đấy chứ…
Diệp Tiểu Tịch ra sức tìm lý do cho mình, song dù nói thế nhưng cô hiểu rõ, lúc Long Mộ Thần hôn cô, cô không những không căm ghét mà còn thấy vui vẻ và chờ mong.
- Ừ.
Khóe miệng Long Mộ Thần cong lên, anh không vạch trần suy nghĩ của cô.
Anh bế ngang cô lần nữa.
- Anh định làm gì?
Diệp Tiểu Tịch lập tức cuống cuồng.
- Bế em đi nghỉ ngơi.
Long Mộ Thần trả lời thản nhiên.
- Không cần đâu mà…
Diệp Tiểu Tịch giãy giụa muốn nhảy xuống.
- Đừng lộn xộn.
Long Mộ Thần cau mày dọa:
- Hay là em còn muốn làm cái khác nữa?
Diệp Tiểu Tịch lập tức ngoan hẳn, anh lại muốn hôn cô, hay là… tiến thêm bước nữa đây?
Long Mộ Thần bế Diệp Tiểu Tịch vào phòng khách.
Anh đặt cô xuống giường, cô lập tức lùi về sau rồi nhìn anh với ánh mắt đề phòng.
Ánh mắt Long Mộ Thần hơi lóe lên.
Sau một lát, anh mỉm cười rồi quỳ gối trên giường, cả người nhích lại gần Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiêu Tịch hốt hoảng siết chặt ra giường, cô hơi nghiêng người về phía sau:
- Anh, anh tính làm gì?
Cô lùi, anh tiến.
Cuối cùng, Diệp Tiểu Tịch tựa vào đầu giường, không còn đường lui nữa.
Long Mộ Thần gần cô trong gang tấc, dường như cô thấy được ngọn lửa bùng lên trong đôi mắt anh.
Chẳng lẽ anh thật sự muốn… tiến thêm một bước với cô à?
Tim Diệp Tiểu Tịch đập thình thịch, cô vội vàng đẩy anh ra nhưng lại bị anh chớp lấy thời cơ bắt lấy tay rồi khóa chéo ra sau.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ Diệp Tiểu Tịch, cô run bắn lên như bị điện giật.