Sở dĩ vừa rồi Long Mộ Thần không công khai file ghi âm là bởi vì anh ta biết rõ, nếu lúc ấy anh chứng minh Diệp Tiểu Tịch trong sạch thì Lăng Dật Phong nhất định sẽ chân thành nhận sai.
Lăng Dật Phong nhận sai, với tính cách của Diệp Tiểu Tịch thì cô sẽ tha thứ thôi.
Anh sẽ không cho Lăng Dật Phong có cơ hội nhận sai, lại càng không cho Diệp Tiểu Tịch cơ hội tha thứ.
Một thằng đàn ông không thể tin tưởng Diệp Tiểu Tịch, lại còn muốn khiến cô chịu oan thì có tư cách gì ở cạnh Diệp Tiểu Tịch?
- Nhưng phải cảm ơn anh đã giải vây giúp tôi.
Diệp Tiểu Tịch cười nhẹ.
- Coi như chúng ta làm lành rồi ha?
Long Mộ Thần hỏi lại.
Nụ cười trên mặt Diệp Tiểu Tịch hơi cứng lại.
Nút thắt giữa cô và Long Mộ Thần không nằm ở đây.
Lông mày Long Mộ Thần giật giật, anh nhìn thấy rất rõ biến hóa trong thần sắc của Diệp Tiểu Tịch.
Anh đạp phanh dừng xe ở vệ đường.
Diệp Tiểu Tịch giật mình, cô chợt nhận ra một vấn đề.
Nếu như cô chọc giận Long Mộ Thần, anh ta có quăng cô ở giữa đường không?
- Diệp Tiểu Tịch.
Sắc mặt Long Mộ Thần hết sức nghiêm túc:
- Nói về vấn đề của chúng ta nhé.
- Có thể về rồi bàn lại được không?
Diệp Tiểu Tịch hỏi bằng giọng lúng túng.
Long Mộ Thần hơi ngẩn người, nhìn thấn sắc trốn tránh của cô, anh hiểu ra cô đang lo lắng chuyện gì.
Anh vừa bực mình vừa buồn cười nhưng lại không vạch trần suy nghĩ của cô:
- Vậy em suy nghĩ xem đến lúc về rồi định nói gì với tôi đi.
Lông mày Diệp Tiểu Tịch hơi nhíu lại, chóp mũi hơi xót, cô hắt xì hơi mấy cái liền.
- Cảm rồi hả?
Long Mộ Thần hỏi bằng giọng lo lắng.
- Có lẽ thế.
Diệp Tiểu Tịch vuốt mũi, vừa rồi cô mắc mưa, e rằng bị cảm rồi.
Long Mộ Thần mở ngăn chứa đồ rồi lấy mấy hộp thuốc ra nói:
- Trong đây có gì em uống được không?
Diệp Tiểu Tịch cầm xem một lượt rồi chọn ra một hộp, cô cho thuốc vào miệng, Long Mộ Thần đưa nước sang.
Nuốt viên thuốc xuống, Diệp Tiểu Tịch phát hiện dường như ánh mắt Long Mộ Thần nhìn cô chất chứa sự ước ao.
Chẳng lẽ Long Mộ Thần hâm mộ cô có thể uống thuốc dễ dàng đến thế? Diệp TIểu Tịch cảm thấy hơi cạn lời.
- Tại sao anh lại sợ uống thuốc vậy?
Cô không nhịn được mà hỏi.
- Không phải sợ, mà là ghét.
Long Mộ Thần sửa lại.
- Có gì khác nhau đâu…
Diệp Tiểu Tịch hạn hán lời, cô hỏi tiếp:
- Vì sao lại ghét uống thuốc?
Ánh mắt Long Mộ Thần lấp lóe, anh hạ giọng nói:
- Diệp Tiểu Tịch, em muốn chăm nom tôi thì phải chăm nom đến cùng đó. Tôi không chấp nhận việc em chỉ tò mò trong chốc lát thôi đâu.
Bầu không khí trong xe bỗng chốc trở nên mập mờ hơn, Diệp Tiểu Tịch cảm thấy gương mặt mình hơi nóng lên.
Cô chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi mà, nói chăm nom anh ta lúc nào? Hơn nữa chăm nom đến cùng là có ý gì, cả đời… phải không?
- Ai muốn chăm nom anh…
Diệp Tiểu Tịch lầm bầm rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Đôi mắt Long Mộ Thần tối hơn vài phần. Anh không nói gì nữa, khởi động xe.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Diệp Tiểu Tịch ngủ lúc nào không hay.
Quay về thủ đô, thấy Diệp Tiểu Tịch đang say giấc, Long Mộ Thần không nỡ đánh thức cô nên đưa cô chạy thẳng vào nhà họ Long.
Diệp Tiểu Tịch nghe thấy tiếng hai người thầm thì trò chuyện trong mơ màng.
- Cậu chủ, cô Diệp sao thế?
- Cô ấy không sao, má Trương, má chăm sóc cô ấy giúp tôi. Đợi cô ấy tỉnh thì gọi tôi nhé.
- Được.
…
Diệp Tiểu Tịch muốn mở mắt ra nhưng mi mắt cứ díp cả lại.
Chẳng bao lâu, cô được đặt trên chiếc giường mềm mại. Diệp Tiểu Tịch không muốn mở mắt ra nữa, ngủ luôn.
- Long Mộ Thần!
An Tử Dục đẩy cửa phòng Long Mộ Thần đầy thô bạo, gã đi đến trước giường với vẻ hả hê rồi xốc chăn lên trêu:
- Nghe nói cậu ngã bệnh rồi ha, để tôi xem cậu đã chết hay…
Mấy chữ còn sót lại nghẹn ứ trong cổ An Tử Dục, gã giật mình nhìn Diệp Tiểu Tịch nằm trên giường.
Qua một lát, gã vội vã buông chăn rồi lầm bầm tỏ vẻ không thể tin nổi:
- Hẳn là do cách mình xốc chăn không đúng rồi, cách xốc chăn lên không đúng…
Diệp Tiểu Tịch mở mắt, cô nhìn bốn phía trong mơ màng, không phản ứng kịp với những gì xảy ra.
Đây là đâu, tại sao cô lại ở đây?
Tấm chăn lại bị xốc lên lần nữa, Diệp Tiểu Tịch liếc mắt liền thấy An Tử Dục.
Lát sau, cô bật dậy khỏi giường không chút do dự, sau đó dùng sức đạp cho An Tử Dục một phát.
- Ôi ôi!
An Tử Dục kêu lên đau đớn, thần sắc muôn phần căm giận, gã nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Tịch:
- Diệp Tiểu Tịch, đúng là em thật rồi!
- Cái gì mà thật với chả giả?
Diệp Tiểu Tịch vội vã quấn chăn quanh người rồi nhìn An Tử Dục đề phòng:
- Tại sao anh lại ở đây?
- Tôi phải hỏi em câu này mới đúng đó.
An Tử Dụng tỏ vẻ đau lòng, gã hô lên đầy tuyệt vọng:
- Tại sao em lại ở trong phòng ngủ của Long Mộ Thần? Diệp Tiểu Tịch, chẳng lẽ hai người đã ấy ấy với nhau rồi…?
- Ấy cái gì mà ấy! Anh ăn nói kiểu quái gì thế hả?
Diệp Tiểu Tịch giận dữ, dứ dứ quả đấm đe dọa gã.
Lát sau, cô ngơ ngác nhìn trang trí trong phòng, đây quả thật là phòng ngủ của Long Mộ Thần rồi. Nhưng, tại sao cô lại ở đây?
- Tôi hiểu rồi.
An Tử Dục chợt nói:
- Nhất định là Long Mộ Thần ép em đến đây! Có phải cậu ta muốn nhốt em hòng chơi trò giam cầm đúng không? Tiểu Tịch em đừng sợ, tôi sẽ cứu em ra ngoài!
- Anh cuồng dâm sinh hoang tưởng quá rồi đó…
Diệp Tiểu Tịch cạn lời trừng mắt nhìn gã.
- Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?
An Tử Dục nhìn cô chằm chằm:
- Em cứ nói đi, trái tim tôi vẫn còn chịu được.
- Hẳn là vì tôi ngủ nên anh ta đưa tôi đi thẳng đến đây thôi.
Diệp Tiểu Tịch suy đoán.
- Thừa dịp con gái người ta ngủ mà đưa về nhà mình, thứ đàn ông này chẳng tốt lành gì đâu.
An Tử Dục khẳng định chắc chắn, gã khuyên:
- Tiểu Tịch, sau này em nên cách xa cậu ta một chút.
- …
Diệp Tiểu Tịch sa mạc lời, xem ra Long Mộ Thần nhận định gã là bạn xấu cũng rất hợp lý.
Cô phớt lờ An Tử Dục, vừa rời khỏi phòng thì thấy má Trương đang ở dưới lầu.
- Tiểu Tịch, con tỉnh rồi à?
Má Trương cất giọng thân mật.
- Vâng, Long Mộ Thần đâu rồi ạ?
Diệp Tiểu Tịch nhìn chung quanh.
- Vừa rồi cậu chủ có việc đi ra ngoài rồi.
Má Trương hỏi:
- Có cần má gọi cậu ấy về không?
- Không cần đâu ạ.
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu:
- Nếu anh ta không có ở nhà, vậy con về trước đây ạ.
- Tôi đưa em đi.
An Tử Dục cướp việc về mình.
- Con đến đây lúc nào vậy?
Má Trương nhìn An Tử Dục đầy kinh ngạc, hiển nhiên là quá quen với gã rồi.
- Khà kha, con vừa tới.
An Tử Dục cười đắc ý:
- Thưa dịp má không chú ý thì chuồn êm vào đây.
Má Trương bất đắc dĩ, trách cứ An Tử Dục đôi câu, gã cười cười chịu đựng.
- Tiểu Tịch, con chờ một chút, cậu chủ sẽ về ngay.
Má Trương tiếp tục khuyên.
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu:
- Có lẽ anh ta rất bận, hôm khác con sẽ đến tìm anh ta vậy.
Thấy cô kiên quyết như thế, má Trương đành phải nói:
- Được rồi, để tiểu An đưa con về.
Diệp Tiểu Tịch hơi chần chừ, đương lúc định từ chối thì nghe An Tử Dục nói:
- Đúng lúc lắm, tôi đưa em về, em mời tôi một bữa cơm nhé.