- Chủ tịch, tôi có một số chuyện công việc…
Triệu Giai Oánh nhìn Diệp Tiểu Tịch, muốn nói lại thôi.
- Ừm… Nếu không có việc thì tôi về trước nhé.
Diệp Tiểu Tịch thức thời nói.
- Em định ăn mặc thế này đi về à?
Ánh mắt Long Mộ Thần hơi bất mãn.
Anh thật lòng không muốn cho người khác nhìn thấy một Diệp Tiểu Tịch vừa xinh đẹp lại tươi tắn như vậy.
- Ờm… khoảng bao lâu nữa thì quần áo của tôi mới được hong khô vậy?
Cô hỏi với vẻ mặt khó xử.
- Còn lâu.
Long Mộ Thần nói bằng giọng điệu bình tĩnh.
- Để má Trương dẫn em vào phòng nghỉ trước đi. Trưa nay dùng bữa với anh.
Sắc mặt Triệu Giai Oánh rất là khó coi.
- Làm thế không ổn lắm đâu.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày.
- Má Trương nấu ăn rất ngon.
Long Mộ Thần nói thản nhiên.
- Hay là em muốn đi ăn nhà hàng?
- …
Ý của cô không phải là thế!
- Nếu không cô Diệp giúp tôi một tay đi?
Triệu Giai Oánh bỗng lên tiếng.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch nhìn cô ngơ ngác:
- Giúp gì cơ?
- Hôm nay ngoài việc mang giấy tờ đến cho chủ tịch ra thì tôi còn nghe nói chủ tịch bị ốm, cho nên tiện thể muốn nấu một bát canh gừng cho ngài ấy.
Ánh mắt Triệu Giai Oánh lóe sáng:
- Không bằng cô Diệp nấu giúp tôi một bát canh gừng cho chủ tịch uống đi, được không?
Long Mộ Thần cau mày bất mãn. Rõ ràng là Triệu Giai Oánh muốn Diệp Tiểu Tịch hiểu lầm quan hệ giữa họ.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngác:
- Nhưng mà… Tôi có biết nấu đâu…
- Cô Diệp không biết nấu ăn à?
Giọng điệu của Triệu Giai Oánh có chút khinh miệt. Cô ta cười giòn tan rồi nói:
- Con gái con đứa, sao có thể không biết nấu ăn được chứ? Vậy thì không lấy chồng được đâu.
Diệp Tiểu Tịch nhướn mày khó chịu. Triệu Giai Oánh ra vẻ như đang nói đùa, nhưng rõ ràng là có ý khiêu khích cô.
- Phải biết nấu ăn thì mới lấy được chồng á?
Diệp Tiểu Tịch nói thản nhiên:
- Thế rốt cục là lấy chồng hay là đi làm ô sin cho người ta?
Long Mộ Thần cười khẽ.
Đúng là Diệp Tiểu Tịch không biết nấu ăn khiến anh cảm thấy hơi tiếc nuối, bởi vì thế thì anh không được ăn cơm cô nấu rồi. Nhưng mà cũng không sao.
Sắc mặt Triệu Giai Oánh cứng đờ ra, cô ta bỗng cười khẩy:
- Xem ra cô Diệp là con gái một nhỉ? Bố mẹ cô chiều cô thật đấy, không dạy cô cả kĩ năng sống cơ bản nhất luôn, chiều quá hóa hư rồi.
Đến nước này thì Diệp Tiểu Tịch không thể bình tĩnh được nữa. Người khác muốn nói cô thế nào cũng được, nhưng không được nói bố mẹ của cô!
- Cô đoán sai rồi. Tôi không phải là con gái một, tôi còn có một anh trai nữa cơ!
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Bố mẹ tôi nói, họ nuôi con gái chứ có phải là nuôi người hầu cho nhà người khác đâu. Bây giờ ngành nghề giao hàng tận nhà phát đạt như vậy, cho dù tôi không lấy được chồng cũng không sao cả. Bố mẹ tôi cả anh trai tôi đều sẵn lòng nuôi tôi cả đời, tôi không ăn mất miếng cơm nào nhà cô đâu mà lo. Cho nên cô Triệu cũng đừng chõ mũi vào chuyện của người khác nữa.
Sắc mặt Triệu Giai Oánh trở nên khó coi hết sức.
- Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần bỗng kêu một tiếng.
- Gì nữa? Anh yên tâm đi, tôi cũng không ăn cơm nhà anh đâu!
Diệp Tiểu Tịch nổi giận. Cô không nể mặt thư ký của anh nên giờ anh định răn dạy cô đúng không?
- Tôi muốn nói là…
Long Mộ Thần khẽ nhếch môi:
- Hoan nghênh em tới ăn cơm nhà tôi.
- … Hả?
Diệp Tiểu Tịch đần mặt ra. Long Mộ Thần thật là… Sao chẳng chịu diễn theo kịch bản gì cả thế? Thế thì bảo cô phải đáp lời thế nào đây?
“Phụt”
Hàn Tư Viễn đang uống trà suýt nữa thì phun hết trà trong miệng ra.
Triệu Giai Oánh lại càng phẫn nộ hơn. Chỉ cần không điếc thì đều có thể nghe hiểu ý của Long Mộ Thần!
- Tôi… Tôi đi tìm má Trương đây…
Diệp Tiểu Tịch vội đứng dậy chạy lên lầu.
Thấy Diệp Tiểu Tịch đã chạy lên lầu, vẻ mặt Long Mộ Thần trở nên lạnh lẽo ngay lập tức.
- Thư ký Triệu, tôi hy vọng cô có thể nhận thức rõ ràng rằng giữa tôi và cô chỉ là cấp trên và cấp dưới, hoàn toàn không có quan hệ khác. Đừng làm chuyện thừa!
- … Vâng.
Triệu Giai Oánh cắn môi tủi thân, trong lòng lại cực kỳ không cam tâm.
Chưa từng có người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh Long Mộ Thần. Cô là thư ký của anh, có thể nói là người đến gần anh nhất.
Cô đã làm việc bên cạnh một người vĩ đại như Long Mộ Thần nhiều năm qua, sao có thể không nảy sinh ý tưởng khác được chứ. Diệp Tiểu Tịch đột nhiên xuất hiện đương nhiên sẽ khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Diệp Tiểu Tịch tìm đến má Trương. Má Trương dẫn cô vào một căn phòng khách. Cô cũng rảnh quá không có việc gì làm nên ngồi đọc sách trên sofa.
Một lát sau, cô nghe thấy có tiếng bước chân khe khẽ vang lên sau lưng mình.
- Đang đọc gì vậy?
Long Mộ Thần cúi người xuống hỏi, hơi thở ấm áp phả vào tai cô.
Diệp Tiểu Tịch giật nảy mình, nghiêng người né tránh.
- Anh… anh đừng đến gần tôi như thế…
- Tại sao chứ?
Long Mộ Thần hỏi.
- Anh còn bị ốm mà, lỡ lây bệnh cho tôi thì sao…
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ xấu hổ.
Long Mộ Thần ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô.
- Lần sau gọi má Trương dẫn em vào thư phòng để đọc sách đi. Ở đây không có bàn, rất bất tiện.
- Còn có lần sau nữa hả?
Diệp Tiểu Tịch ngây người.
- Em không thích à?
Long Mộ Thần nhướn mày.
- Vậy thì bỏ thêm cái bàn ở đây vậy.
- …
Diệp Tiểu Tịch cạn lời. Ý của cô không phải là thế!
Tại sao mỗi lần nói chuyện với Long Mộ Thần đều bị hiểu lầm vậy?! Rõ ràng mỗi một câu cô nói đều đất rõ ý. Hiển nhiên là anh đang cố tình chọc cô mà!
- Sao anh lại tới đây?
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ đổi đề tài.
- Đến để đưa quần áo cho em.
Long Mộ Thần đưa quần áo đã hong khô cho cô.
- Nhân tiện gọi em xuống ăn cơm.
- Ừ.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, sau đó cô bó tay nhìn Long Mộ Thần.
- Sao em không thay đi?
Anh hỏi.
- Anh đi ra ngoài đi.
Diệp Tiểu Tịch dở khóc dở cười. Anh ngồi ì ở đây thì bảo cô thay đồ kiểu gì được?
- Được rồi.
Anh nhếch môi cười.
Diệp Tiểu Tịch thay đồ xong, thấy Long Mộ Thần đứng chờ ngoài cửa.
- Anh còn ổn chứ?
Cô hỏi.
- Giờ thì khỏe hơn nhiều rồi.
Long Mộ Thần nói rất chi tiết.
- Chẳng qua còn hơi chóng mặt, với lại hơi buồn ngủ chút xíu.
- Đó là do thuốc có tác dụng rồi đó. Anh ăn cơm xong đừng làm việc, ngủ một giấc thật no cái đã. Chờ đến khi thức dậy thì hẳn là khỏi ốm rồi.
- Ừ, nghe lời em.
Hai người vào nhà ăn. Hàn Tư Viễn và Triệu Giai Oánh cũng có mặt ở đó.
Bọn họ ngồi xuống trước bàn ăn. Triệu Giai Oánh nhìn Diệp Tiểu Tịch, bỗng cười khẽ hỏi:
- Cô Diệp có dự định gì sau khi tốt nghiệp không?
- Tôi muốn học thạc sĩ.
Diệp Tiểu Tịch cầm đũa lên.
- Ồ?
Vẻ mặt Triệu Giai Oánh thoải mái hơn chút xíu, cũng bớt căm thù Diệp Tiểu Tịch hơn nhiều.
- Thế học thạc sĩ xong thì sao?
- Thi vào làm công chức nhà nước.
Diệp Tiểu Tịch đáp chi tiết.
- Làm công chức nhà nước tốt lắm, bát sắt, được bảo đảm.
Triệu Giai Oánh lại càng vui vẻ hơn.
Chỉ cần cô ta không có ý định vào Long thị thì sau này cô ta sẽ rất ít khi được tiếp xúc với Long Mộ Thần. Bọn họ chắc chắn sẽ không có kết quả.
- Em muốn làm công chức nhà nước à?
Long Mộ Thần nhướn mày, giọng nói ngạc nhiên:
- Tôi còn tưởng em muốn trở thành cảnh sát hoặc là bác sỹ chứ.
- Nếu tôi muốn làm cảnh sát hay bác sỹ thì nhất định phải học trường an ninh hoặc học viện y dược.
Diệp Tiểu Tịch nói.
- Hơn nữa bố mẹ tôi đã nói…