Dịch: Lãng Nhân Môn
***
296. Sợ Chết Đi Được
Đúng là Diệp Tiểu Tịch đã từng nghe Long Mộ Thần nhắc tới.
Cô nhớ rõ lúc đó anh đã nói có một đứa bé lớn lên cùng anh hiểu lầm anh rất sâu, quan hệ giữa hai người vẫn luôn không tốt.
Bấy giờ Diệp Tiểu Tịch còn đùa rằng thế thì nhất định là do người kia không đúng rồi.
Nhưng cô cũng nhớ rõ niềm tiếc nuối và thương cảm trong ánh mắt của Long Mộ Thần khi anh kể câu chuyện ấy. Anh là người không hay biểu lộ cảm xúc, nếu có người khiến anh thể hiện cảm xúc như thế thì người ấy chắc hẳn là quan trọng với anh vô cùng.
Thần sắc của Hoắc Cảnh Nhiên lạnh đi mấy phần, rõ ràng là lời của Diệp Tiểu Tịch không khiến cho anh ta thay đổi suy nghĩ của mình về Long Mộ Thần chút nào.
Bỗng nhiên có mấy chiếc xe lao đến từ phía trước cản đường bọn họ.
Hoắc Cảnh Nhiên biến sắc quát:
- Nằm xuống!
Diệp Tiểu Tịch vội vàng nằm rạp xuống ghế, tiếng súng vang lên, xe nảy một cái. Cô nhận ra Hoắc Cảnh Nhiên đã lái xe vào ven đường quay ngược lại.
Làm như vậy khiến cho đám người truy đuổi họ tới càng lúc càng gần!
Diệp Tiểu Tịch ngước mắt lên, đồng tử cô chợt co lại:
- Anh bị thương à?
Trên cánh tay của Hoắc Cảnh Nhiên có một lỗ thủng đang chảy máu ròng ròng.
- Không sao.
Hoắc Cảnh Nhiên nói với vẻ bình thản.
Diệp Tiểu Tịch mở cốp nhỏ trên xe, lấy đồ cầm máu ra băng bó đơn giản cho Hoắc Cảnh Nhiên.
Hoắc Cảnh Nhiên kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Tịch, cô gặp biến cố như thế mà chẳng hề sợ hãi chút nào, còn bình tĩnh cầm máu cho anh ta nữa chứ, trông tay nghề thì hình như đã rất quen với việc này rồi.
Anh ta hỏi đầy kinh ngạc:
- Cô không sợ à?
- Sợ chết đi được.
Diệp Tiểu Tịch nói mà giọng nói còn run rẩy:
- Nhưng tôi biết sợ cũng chẳng được tích sự gì, chỉ đành làm vài việc có ích để dời lực chú ý đi thôi. Vết thương của anh là do súng gây ra, phải đến bệnh viện lấy viên đạn ra mới được.
Hoắc Cảnh Nhiên càng kinh ngạc hơn, tính tình của Diệp Tiểu Tịch không giống trong tưởng tượng của anh ta gì cả. Thế nhưng, với tính cách này thì dù gặp chuyện gì cô cũng có thể bình thản ứng đối được thôi.
- Đợi thoát khỏi chúng đã rồi nói.
Hoắc Cảnh Nhiên hạ giọng nói.
Xe đằng sau đuổi càng lúc càng gần, bọn họ bị bám sát nút.
Thấy những chiếc xe kia mỗi lúc một gần hơn, Diệp Tiểu Tịch cũng sợ lắm. Cô hiểu rõ những người này tiện tay bắt sống cô thôi, nếu không bắt sống được thì chúng có thể chĩa ngay súng vào đầu cô đó!
Cho dù cô thể hiện trấn tĩnh thế nào thì cũng không thể không sợ trong tình cảnh này.
Đột nhiên tiếng ù ù vang lên ngay trên đầu họ, Diệp Tiểu Tịch nhìn qua cửa kính xe thì thấy một loạt máy bay trực thăng đang đảo quanh ở phía trên.
- Đến nhanh thật, cậu ta quan tâm cô ghê.
Hvn hừ lạnh một tiếng.
- Gì cơ?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ khó hiểu.
Sau đó thì cô đã hiểu ra ý của Hoắc Cảnh Nhiên rồi.
Trực thăng mở cửa ra, Long Mộ Thần đứng đó nhìn cô đầy lo lắng.
Tiếp đó là rất nhiều xe phóng tới từ phía trước, bảo vệ họ bên trong. Những chiếc xe đang đuổi theo thấy tình hình không ổn bèn quay đầu bỏ chạy. Một vài xe bên này theo đuôi chúng không rời.
- An toàn rồi.
Hoắc Cảnh Nhiên thở phào nhẹ nhõm rồi đỗ xe lại ven đường.
Diệp Tiểu Tịch mở cửa xuống xe, trực thăng đã hạ rất thấp, luồng gió từ cánh quạt thổi bay mái tóc dài của cô. Long Mộ Thần nhảy xuống, bước đến bên cô từng bước vội vàng.
Sau đó anh ôm chầm lấy Diệp Tiểu Tịch.
- Tiểu Tịch, em không sao chứ?
Anh hỏi mà lòng đầy áy náy.
- Em không sao.
Diệp Tiểu Tịch vội lắc đầu, rồi quay lại nhìn Hoắc Cảnh Nhiên:
- Nhưng mà anh ấy bị thương...
Cô còn chưa nói xong thì Hoắc Cảnh Nhiên đã giẫm mạnh chân ga, chiếc xe phóng như bay đi thẳng.
- ...
Nhìn chiếc xe kia nghênh ngang rời đi, Diệp Tiểu Tịch cạn lời. Rốt cuộc Hoắc Cảnh Nhiên ghét Long Mộ Thần đến mức nào mà còn không chịu nhìn mặt nhau thế chứ?
- Người cứu em là Hoắc Cảnh Nhiên à?
Long Mộ Thần cau mày.
- Ừ.
Diệp Tiểu Tịch hiếu kì hỏi:
- Hai người các anh có chuyện gì vậy?
- Về rồi nói tiếp.
Anh trầm giọng bảo.
- Nhưng vết thương của anh ấy...
Diệp Tiểu Tịch vẫn hơi lo lắng.
- Yên tâm đi, năng lực của cậu ta khá lắm, cậu ta tự chăm sóc cho mình được mà.
Long Mộ Thần hạ giọng.
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ ghê, người đi mất rồi, cô có nói cũng chẳng giải quyết được gì.
Cùng Long Mộ Thần lên trực thăng rồi, cô kể hết mọi chuyện cho anh.
- Long Mộ Thần, em không nên chẳng nói chẳng rằng mà chạy từ nhà họ Long tới đây.
Diệp Tiểu Tịch cúi đầu kiểm điểm:
- Lần này em sơ xuất quá, lẽ ra em phải nói trước với anh một tiếng mới đúng.
Long Mộ Thần thở dài. Anh bất đắc dĩ vươn tay xoa đầu cô. Dù lần này là cô sai nhưng anh cũng không nỡ trách cô nửa câu nói nặng.
- Về thì bảo là lỗi của anh.
Long Mộ Thần nói nhỏ:
- Anh sẽ nhận lỗi với hai bác, là anh không bảo vệ em cho tốt.
Diệp Tiểu Tịch giật mình nhìn anh:
- Đừng, bố mẹ em đã không thích anh sẵn rồi, nhất định họ sẽ lại chuyện bé xé ra to cho mà xem! Long Mộ Thần, mình lừa bố mẹ em đi.
- Lừa?
Long Mộ Thần cau mày.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu như giã tỏi:
- Bố mẹ em không biết em gặp nạn đúng không? Em đâu có bị thương, chỉ cần hai mình không nói thì họ chắc chắn sẽ không biết đâu.
Long Mộ Thần cau mày càng sâu.
- Quyết định thế đi!
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Em nói là được, không cho anh nói, nghe em!
Dáng vẻ của cô ngang ngược lắm. Thế nhưng Long Mộ Thần biết rõ đây là cô đang che chở cho anh. Trong lòng anh chảy xuôi một dòng ấm áp, thấy Diệp Tiểu Tịch trước mắt mình đáng yêu vô cùng.
- Tiểu Tịch.
Anh gọi khẽ.
- Long Mộ Thần, anh còn chưa nói cho em biết vì sao Hoắc Cảnh Nhiên lại ghét anh đấy.
Diệp Tiểu Tịch tò mò hỏi.
Thần sắc của Long Mộ Thần hơi khựng lại, sau đó anh khẽ thở dài.
- Là vì chuyện của Tiểu Thạch Đầu.
Anh nói nhỏ:
- Lần đó khi Tiểu Thạch Đầu rơi xuống nước Cảnh Nhiên còn chưa đi. Cậu ấy ở lại cô nhi viện, không ngờ lại nhận được tin Tiểu Thạch Đầu đã mất. Cậu ấy vẫn trách anh không chăm sóc cho Tiểu Thạch Đầu, hơn nữa sau này ba mẹ lại nhận nuôi anh...
Diệp Tiểu Tịch giật mình.
Tuy cô tiếp xúc với hcn chưa lâu nhưng cũng coi như hiểu một chút về tính tình của anh ta. Theo những gì hcn nghĩ thì Long Mộ Thần là người được lợi lớn nhất trong chuyện năm đó, cho nên anh ta mới cho rằng cái chết của Tiểu Thạch Đầu là lỗi của Long Mộ Thần. Thậm chí anh ta còn lớn mật suy đoán và hoài nghi về cái chết của ba mẹ cô.
- Thế anh ấy là người như thế nào?
Diệp Tiểu Tịch tò mò.
Long Mộ Thần có chút không thoải mái. Anh nhìn cô với ánh mắt âm u:
- Ở trước mặt anh mà em hỏi thăm về người đàn ông khác thế hả, Diệp Tiểu Tịch?
- Anh ấy cứu em mà! Em tìm hiểu về ân nhân một chút không được sao?
Diệp Tiểu Tịch giận rồi nha, Long Mộ Thần cái gì cũng tốt, mỗi tội hay ghen!
- Anh cứu em đó chứ.
Long Mộ Thần hiếm lắm mới có một lần tranh cãi với cô:
- Anh mà không đến thì cả hai đã gặp nguy hiểm rồi.