Dịch: Lãng Nhân Môn
***
285. Tương Kế Tựu Kế
Hà Lệ Lệ càng thêm đắc ý, nhưng ngoài mặt thì khóc càng to:
- Diệp Tiểu Tịch, tôi không gạt cô đâu. Thực ra tôi và Long Mộ Thần đã ở bên nhau từ lâu rồi, đây không phải là lần đầu tiên của chúng tôi đâu! Anh ấy nói với tôi, sở dĩ anh ấy không chạm vào tôi là bởi vì khi nhìn cô thì anh ấy chẳng có ham muốn gì hết! Anh ấy thích cơ thể tôi, thích hết thảy ở tôi, chỉ là không muốn làm tổn thương cô nên không chia tay với cô thôi.
Nói xong, Hà Lệ Lệ nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy khiêu khích.
Thần sắc Hà Nhu trở nên phẫn nộ, chỉ hận không thể xông lên tẩn cho hai người kia một trận.
Thế nhưng... bà nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt lo lắng.
Diệp Tiểu Tịch có vẻ chẳng để ý đến bất cứ điều gì, nhưng chỉ cần phạm đến vảy ngược của cô thì cô sẽ trở nên cực kì quyết liệt. Đối mặt với đả kích này, bà sợ Diệp Tiểu Tịch không thể tiếp thụ nổi.
Song vẻ mặt của Diệp Tiểu Tịch lúc này lại hơi cổ quái, không những không đau lòng, mà còn như là châm chọc.
Diệp Tiểu Tịch nhìn cô ta với vẻ lạnh nhạt:
- Hà Lệ Lệ, cô nói mấy câu nói dối mà chính cô cũng không tin được thế này, lương tâm không đau sao? Hay là cô không có để mà đau hả?
- Cô...
Hà Lệ Lệ điên tiết, vì sao Diệp Tiểu Tịch lại không nổi giận, không khóc lóc, không nổi điên chất vấn chứ? Không phải thế! Trong lòng cô ả bỗng thấy bối rối, cứ như có gì đó sai sai.
Hà Lệ Lệ hít sâu một hơi rồi nói đầy căm tức:
- Diệp Tiểu Tịch, cô cứ ở đó mà lừa mình dối người đi! Cô bị mù nên không thấy chúng tôi vừa làm gì sao?
- Tôi thấy mà, thấy rõ là đằng khác.
Diệp Tiểu Tịch nhoẻn cười châm chọc:
- Nhưng người mắt kém là cô mới đúng chứ nhỉ? Cô làm chuyện xấu cùng người khác thì liên quan gì tới Long Mộ Thần? Có phải bệnh hoang tưởng của cô càng ngày càng nặng rồi không?
Hà Nhu biến sắc, bà nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của con gái mình, bèn vội vàng nhìn lên sofa, nhìn xong thì không khỏi giật mình.
Người đàn ông trần trụi trên sofa đã được một cái áo che đi, thế nhưng Hà Nhu tinh mắt đến chừng nào chứ? Bà vừa nhìn đã nhận ra người đó không phải là Long Mộ Thần.
Hà Nhu nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt ngạc nhiên. Từ lúc vào phòng tới giờ Diệp Tiểu Tịch vẫn luôn bình tĩnh, nói cách khác là... nó đã biết trước rồi sao?
- Cô bị hoang tưởng thì có!
Hà Lệ Lệ tức điên người nhìn về phía gã đàn ông trên sofa rồi giật chiếc áo trên người gã ra, sau đó nói với vẻ căm tức như đang vội vã muốn chứng minh cái gì:
- Cô xem đi, anh ấy chính là... Ơ? Anh là ai?!
Hà Lệ Lệ chưa nói xong thì sắc mặt đã tái mét đi như gặp ma! Người bị cô ta đè lên là một gã đàn ông xa lạ chứ đâu phải là Long Mộ Thần!
- Chuyện gì thế?
Giọng nói điềm đạm vang lên từ cửa thư phòng, Hà Nhu quay lại thì thấy Long Mộ Thần đang đứng sau lưng họ.
- Chuyện như anh thấy đó.
Diệp Tiểu Tịch nhún vai.
Hà Lệ Lệ cũng thấy Long Mộ Thần. Cô ta ngã lăn xuống khỏi sofa rồi chỉ thẳng vào họ đầy bi phẫn:
- Các người... các người tính kế tôi!
Lúc này làm sao cô ta có thể không hiểu? Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần đều không uống cốc sữa bị bỏ thuốc mà cô ta chuẩn bị, thậm chí họ còn biết ngay từ đầu!
Cho nên Long Mộ Thần mới tương kế tựu kế tắt đèn trong thư phòng để cô ta hiểu lầm người trong thư phòng là anh! Trách sao cô ta cứ thấy có gì không đúng, thì ra bọn họ đứng ngoài xem cô ta diễn trò lố lăng nực cười chẳng khác nào xem xiếc khỉ!
- Tính kế cô?
Diệp Tiểu Tịch híp mắt lại rồi nói với vẻ lạnh lùng:
- Chúng tôi bảo cô bỏ thuốc vào sữa sao? Chúng tôi xui cô lén lút chạy vào thư phòng sao? Hà Lệ Lệ, cô có liêm sỉ không hả?
- Các... các người!
Hà Lệ Lệ vừa giận vừa tuyệt vọng:
- Các người đã hủy hoại sự trong sạch của tôi!
- Cô có cái gọi là trong sạch sao?
Diệp Tiểu Tịch cười lạnh lùng, Hà Lệ Lệ quyến rũ Long Mộ Thần trước mặt cô hết lần này đến lần khác, mưu ma chước quỷ liên miên không ngừng, cô ả nghĩ cô dễ bắt nạt thật à?
- Nói nhiều với cô ta thế làm chi?
Long Mộ Thần bất nhẫn:
- Nhà họ Long không chứa loại đàn bà này, mời cô ta đi đi.
Tuy Long Mộ Thần nói là mời đi, thế nhưng ý trong lời nói lại chẳng dịu dàng như vậy. Anh đang đuổi thẳng cô ta mà thôi.
Hà Lệ Lệ không nhịn được cơn run rẩy. Cô ả vội vàng nhìn sang Diệp Tiểu Tịch:
- Các người... các người không được đối xử với tôi như vậy!
- Giao cho anh đó, em với mẹ về ngủ trước đây.
Diệp Tiểu Tịch nhìn Long Mộ Thần. Bây giờ cô không muốn để ý đến Hà Lệ Lệ thêm một giây nào nữa. Lúc trước cô có thể dễ dàng tha thứ cho Hà Lệ Lệ, nhưng lần này cô ả ngang nhiên dám giở trò bỏ thuốc, đã động đến vảy ngược của cô rồi.
Hôm nay dám bỏ thuốc thì ngày mai có thể dám bỏ độc không? Diệp Tiểu Tịch không ngu đến mức đi giữ một quả bom như thế bên người.
- Đi ngủ đi.
Lâu Tư Trầm vuốt tóc cô:
- Em không cần quan tâm đến chuyện này nữa.
Diệp Tiểu Tịch và Hà Nhu rời phòng, thần sắc Hà Nhu hơi sầm xuống.
- Tiểu Tịch, con đã biết người trong thư phòng không phải là Long Mộ Thần mà sao không nói cho mẹ biết?
Hà Nhu hỏi với vẻ tức tối.
- Mẹ à, con đã bảo mẹ đừng đi rồi, mẹ không nghe, cứ nằng nặc bắt con đi đấy chứ.
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ:
- Hơn nữa nếu mẹ đã thấy Hà Lệ Lệ lén lút vào phòng Long Mộ Thần, sao không ngăn cản mà để cô ta làm xằng làm bậy, sau đó mới kéo con vào bắt kẻ thông dâm?
- Nếu nó phản bội con thì chẳng đáng để con thích, mẹ ngăn cản làm gì?
- Vạn nhất anh ấy bị tính kế thì sao?
- Nếu nó bị người khác tính kế thì chứng minh là nó vô dụng! Nó đã vô dụng thì không thể bảo vệ được con, sao mẹ có thể yên tâm giao con cho nó được?
Diệp Tiểu Tịch hết chỗ nói luôn. Bây giờ thì cô đã biết Hà Nhu ghét Long Mộ Thần tới mức nào rồi. Bà quyết tâm muốn chia rẽ hai người nên mới mặc kệ cho Hà Lệ Lệ làm xằng làm bậy đây mà.
Cô hít sâu một hơi rồi nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Giờ mẹ cũng thấy rồi đó, anh ấy không bị tính kế, có thể bảo vệ con và cũng không phản bội con, mẹ yên tâm được rồi chứ ạ?
Hà Nhu không nói nên lời. Bà buồn bực nhìn Diệp Tiểu Tịch:
- Con xác định là nó rồi à? Tiểu Tịch, chẳng lẽ con không phát hiện ra khi ở bên nó con chẳng cảnh giác chút nào hay sao? Làm sao mà mẹ yên tâm được?
- Mẹ à, con xác định là anh ấy. Chẳng lẽ qua lần trước mà bố mẹ còn chưa biết sao?
Diệp Tiểu Tịch đáp:
- Với lại, ở bên anh ấy thì con cảnh giác làm gì? Cũng như con ở bên hai người ấy, đâu cần phải cảnh giác chứ?