Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Diệp Tiểu Tịch nhất thời cảm thấy tim đập thình thịch.
Cho dù đây không phải là lần đầu cô nhìn thấy, nhưng phúc lợi sắc đẹp ập tới bất thình lình vẫn khiến cô khó lòng kìm nổi.
- Má Trương để em đưa bữa khuya đến cho anh!
Diệp Tiểu Tịch hoàn hồn lại, vội đưa khay đựng cho Long Mộ Thần, xoay người chạy đi.
Long Mộ Thần ngơ ngác nhận bữa khuya, ngước mắt nhìn lại, Diệp Tiểu Tịch đã chạy đi xa rồi. Cô nhóc này, chỉ tới đưa bữa khuya cho anh thôi à?
Diệp Tiểu Tịch nhanh chóng về phòng, sờ ngực mình, cảm nhận trái tim còn đang đập thình thịch loạn xạ.
Cô bỗng cảm thấy mình thật là vô dụng. Vốn định thừa dịp đưa bữa khuya để tán gẫu với Long Mộ Thần, nhưng cuối cùng cô lại không kịp nói được một câu đã vắt chân lên chạy rồi.
Nhưng nếu quay lại bây giờ thì sẽ có vẻ rất kỳ quặc. Huống chi đã khuya thế này rồi, cho dù cô có đi thì e rằng cũng chẳng tán gẫu được cái gì. Cô không lo lắng tự chủ của Long Mộ Thần, cô chỉ sợ mình kiềm chế không được thôi.
Thôi, chút việc cỏn con ấy còn chưa tới mức ảnh hưởng đến cảm tình của họ đâu, bữa sau trò chuyện cũng được. Cô chỉ lo lắng về Hà Lệ Lệ. Cô ta bỗng dưng bị đả kích mạnh như vậy, nhà họ Triệu nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cũng không biết họ sẽ làm trò mèo gì nữa đây.
Diệp Tiểu Tịch đoán không sai. Đêm đó Hà Lệ Lệ đã liên lạc với Vương Hương ngay lập tức, khóc lóc kể lể mọi chuyện cho bà ta, kêu gào đòi về nhà.
Vương Hương không thể ngờ được rằng sức chiến đấu của Hà Lệ Lệ lại tệ như thế. Chưa được mấy ngày mà cô ta đã thua be bét rồi. Bà ta khuyên nhủ cả buổi mà Hà Lệ Lệ vẫn không chịu thay đổi chủ kiến.
- Lệ Lệ, cháu lại chịu đựng thêm mấy ngày nữa đi.
Vương Hương khuyên nhủ:
- Dì cam đoan ngày mai mọi chuyện sẽ thay đổi. Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch chắc chắn sẽ cãi nhau.
Hà Lệ Lệ rất là bất ngờ, tò mò hỏi:
- Có phải dì định đối phó với Diệp Tiểu Tịch không vậy? Dì định làm thế nào?
- Định làm thế nào, đương nhiên không thể nói cho cháu biết rồi.
Vương Hương cười lạnh một tiếng.
- Cháu cứ chờ xem trò hay đi.
Buổi sáng tỉnh dậy, mí mắt bên phải của Diệp Tiểu Tịch co giật liên tục.
Cô không nhịn được thì thầm, nghe đồn mắt trái nháy có tiền, mắt phải nháy có họa. Chẳng lẽ cô sắp gặp phiền phức rồi à?
Sau khi xuống lầu, cô thấy Long Mộ Thần đang đợi cô trong nhà ăn. Đã đến lúc phải tranh thủ nói chuyện với anh về chuyện trong nhà ăn đêm qua rồi.
Diệp Tiểu Tịch đi đến ngồi bên cạnh anh.
- Long Mộ Thần, hôm nay anh có rảnh không?
Vẻ mặt Long Mộ Thần hơi do dự, khẽ nhíu mày nói:
- Hôm nay anh không rảnh, phải đi công tác rồi.
- Đi công tác?
Diệp Tiểu Tịch ngây người. Sau mỗi lần cô muốn nói chuyện với Long Mộ Thần thì lại có nhiều trở ngại quá vậy?
- Có chuyện à?
Long Mộ Thần nhìn cô khó hiểu.
- Nếu là chuyện quan trọng thì anh dời lịch công tác lại mấy ngày…
- Không cần không cần.
Diệp Tiểu Tịch vội lắc đầu. Cô muốn tâm sự với Long Mộ Thần, nhưng vì chút chuyện nhỏ này là khiến anh dời lịch đi công tác thì khoa trương quá.
- Không phải chuyện quan trọng gì đâu. Chờ anh đi công tác về cũng được.
- Thật à?
Long Mộ Thần nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
- Thật!
Diệp Tiểu Tịch gật đầu thật mạnh.
Long Mộ Thần không phát hiện điều gì, cuối cùng cũng không vặn hỏi nữa.
Diệp Tiểu Tịch tiễn anh rời đi, sau đó lái xe đến Thần Hi. Mơ màng cả một buổi sáng, Diệp Tiểu Tịch chỉ cảm thấy khó chịu hết sức. Cô cứ cảm thấy dường như đã xảy ra chuyện gì đó khiến cô bực bội trong lòng.
- Tiểu Tịch, cô sao vậy?
Đường Tư Dĩnh ngạc nhiên hỏi. Diệp Tiểu Tịch vẫn luôn rất quan tâm tới Thần Hi, lúc ở Thần Hi luôn tràn đầy sức sống. Nhưng hình như sáng hôm nay trông cô có vẻ ủ rũ.
- Không sao đâu. Chắc là do tối qua không ngủ ngon ấy mà.
Diệp Tiểu Tịch buồn bã nói.
- Sao tôi cảm thấy, giống như cô đang giận dỗi với Long Mộ Thần thì phải.
Đường Tư Dĩnh nửa đùa nửa thật hỏi.
- Đâu có!
Diệp Tiểu Tịch hơi chột dạ, vội thanh minh:
- Anh ấy chỉ đi công tác mà thôi…
- Vậy là nhớ anh ấy chứ gì!
Đường Tư Dĩnh cười nói:
- Vậy thì cô gọi điện thoại cho anh ấy đi. Có gì thì cũng có thể nói qua điện thoại được mà.
Diệp Tiểu Tịch hoảng hốt. Đúng rồi, cô có thể nói chuyện với Long Mộ Thần thông qua điện thoại, vậy cũng được mà.
Cô lấy di động ra, lập tức ngạc nhiên nói:
- Hèn chi cả buổi sáng tôi cứ cảm thấy bất an, thì ra là di động hết pin…
Nói rồi, cô vội lấy di động đi sạc pin.
Cầm chiếc di động vừa sạc pin xong, Diệp Tiểu Tịch vừa mở máy lên, đã có cuộc gọi tới ngay lập tức.
Cô không khỏi kinh ngạc. Cú điện thoại này là do Diệp Nhược Cẩn gọi tới. Hơn nữa cô mới nhìn thoáng qua, hình như trong lúc điện thoại cô tắt nguồn thì Diệp Nhược Cẩn đã gọi mấy chục cú điện thoại cho cô rồi. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi à?
Cô vội ấn nút nghe máy.
- Anh hai, sao vậy?
- Tiểu Tịch, không thấy mẹ đâu hết!
Diệp Nhược Cẩn trầm giọng nói.
- Chờ đã! Không thấy là sao?
Diệp Tiểu Tịch hơi ngơ ngác:
- Bây giờ không phải mẹ đang làm việc ở cục cảnh sát à?
- Anh gọi điện cho cục cảnh sát rồi, họ nói mẹ xin nghỉ mấy ngày.
Giọng Diệp Nhược Cẩn nghe có vẻ nặng nề. Anh nói tiếp:
- Nhưng mẹ cũng không về nhà. Mẹ đi ra ngoài một mình.
- Thế anh chưa gọi điện thoại cho mẹ để hỏi thử xem à?
Diệp Tiểu Tịch sốt ruột nói.
- Anh gọi rồi.
Diệp Nhược Cẩn trầm giọng nói:
- Tuy rằng mẹ nói là đi dạo một chút, nhưng anh cứ cảm thấy chuyện không đơn giản như thế. Tiểu Tịch, em biết rõ tính cách của mẹ mà. Nếu không phải là chuyện quan trọng thì chắc chắn mẹ sẽ không xin nghỉ đâu. Hơn nữa gần đây mẹ không có cãi cọ gì với bố. Tuyệt đối không phải là vì vấn đề tình cảm.
- Thế bố nói như nào?
Diệp Tiểu Tịch vặn hỏi.
- Anh hỏi bố rồi, bố cũng không biết mẹ ở đâu cả. Bố còn tưởng mẹ chỉ đi chơi thôi.
Diệp Nhược Cẩn thoáng chần chờ một lát, cuối cùng nói:
- Nhưng không phải là không có đầu mối. Đêm qua hình như mẹ nhận được một cú điện thoại, hơn thoạt nhìn nhìn rất giận dữ, cho nên anh đoán…
Nói tới đây, Diệp Nhược Cẩn bỗng im lặng. Diệp Tiểu Tịch lập tức suốt ruột hơn:
- Diệp Nhược Cẩn anh bị sao thế? Lúc này mà anh còn chơi trò đoán xem à?
- Tiểu Tịch, anh hy vọng em chuẩn bị tinh thần thật kỹ.
Diệp Nhược Cẩn gằn giọng:
- Anh đoán, có lẽ mẹ đi tìm em.
Tay Diệp Tiểu Tịch run lên, suýt nữa thì ném điện thoại ra ngoài. Suy đoán này thật sự khiến cô sợ hãi.
Hiện giờ tình hình bên này rất là hỗn loạn. Người nhà họ Triệu lòng mang mưu mô, nhưng vì muốn lợi dụng cô nên không thể không giữ mối quan hệ cân bằng đầy nguy hiểm với cô. Thái độ Long Mộ Thần thì ỡm ờ, cô đã hỏi thăm anh nhiều lần, nhưng lại không hiểu rõ rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Tuy rằng cô cũng không chịu thiệt thòi gì, nhưng nếu mẹ nuôi Hà Nhu của cô tới tham dự vào thì tình thế sẽ chỉ trở nên càng tồi tệ hơn! Đến lúc đó nếu bà ấy mà biết thì chắc chắn sẽ trở mặt với nhà họ Triệu. Bởi vì Hà Nhu không thể chịu được cô bị bất cứ ai bắt nạt. Nếu thật sự trở mặt thì đó chính là một tai họa không thể lường trước kết quả!
- Sao anh không nói cho em biết sớm!
Diệp Tiểu Tịch khóc không ra nước mắt.