Dịch: Lãng Nhân Môn
***
- Có nghe thấy không? Còn không mau thả tôi ra!
Hà Lệ Lệ bực bội quát.
Ánh mắt Long Mộ Thần trầm xuống, lạnh lùng nhìn lướt qua Hà Lệ Lệ khiến cô ta sợ tới mức rùng mình, không dám hó hé nữa. Người đàn ông này thật đáng sợ. Nếu đắc tội anh thì cô sợ là phải ngồi tù mất.
Diệp Tiểu Tịch thấy thế, không khỏi buồn cười. Xem ra lần này Hà Lệ Lệ đã bị dạy cho một bài học thật rồi.
Tổn thương về mặt thể xác thì chưa nói làm gì, nhưng có vẻ Hà Lệ Lệ còn bị đả kích tinh thần không nhẹ chút nào. Trước kia mỗi khi nhìn về phía Long Mộ Thần, ánh mắt Hà Lệ Lệ đều tràn ngập ảo tưởng. Nhưng giờ đây ánh mắt cô ta lại chỉ có ảo tưởng tan vỡ. Cô ta lúc này như đang mơ thấy giấc mơ đẹp lại bỗng bừng tỉnh bởi ác mộng vậy. Nhưng ác mộng lớn nhất chính là những ác mộng đó đều là sự thật!
- Sao quần áo của anh bị ướt hết vậy?
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch rơi lên người anh. Cô đã nhìn thấy ngay từ đầu rồi, chẳng qua vẫn không có cơ hội hỏi thôi.
- Bị nước trà văng lên người, không sao đâu.
Long Mộ Thần chớp mắt, trầm giọng hỏi:
- Sao em lại tặng quần áo cho cô ta?
Diệp Tiểu Tịch thoáng ngây người. Long Mộ Thần chưa bao giờ hỏi cô lý do làm việc. Cho nên khi anh bất chợt hỏi vậy khiến cô nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
- Ừm… Em không thích lắm, cho nên tặng luôn.
Diệp Tiểu Tịch thuận miệng tìm lý do.
Long Mộ Thần chỉ cảm thấy trái tim đau nhói.
Anh rất buồn, không phải vì Diệp Tiểu Tịch nói không thích quần áo mà anh chọn, mà là vì anh thấy rất rõ ràng, Diệp Tiểu Tịch bị Hà Lệ Lệ hiếp bức.
Không ai hiểu rõ tính cách của Diệp Tiểu Tịch hơn anh. Bất kể gặp phải chuyện gì, Diệp Tiểu Tịch đều thích thẳng thắn bộc trực. Cô không thích Hà Lệ Lệ thì sao có thể tặng quần áo cho cô ta được? Vậy thì chỉ có một khả năng, quần áo là Hà Lệ Lệ đòi cô, bởi vì lý do nào đó nên cô không thể không đồng ý.
Tiểu Tịch của anh, trước kia phóng khoáng biết mấy, dám yêu dám hận. Nhưng bây giờ, cô đã học được cách chịu thiệt thòi rồi.
Cô bị người ta hiếp bức ngay trước mắt anh, vậy anh lại không phát hiện ra!
Không, nói chính xác hơn là từ khi Diệp Tiểu Tịch gặp nhà họ Triệu, dường như mọi chuyện đều trở nên kỳ quặc. Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, Diệp Tiểu Tịch đã bị người nhà họ Triệu hiếp bức rồi. Nhưng anh lại không chú trọng nên mới khiến mọi chuyện dần dần phát triển tới mức này.
- Diệp Tiểu Tịch.
Ánh mắt Long Mộ Thần nhìn cô sâu thẳm:
- Nói thật với anh đi!
- Nói thật gì… Gì cơ?
Diệp Tiểu Tịch mờ mịt nhìn anh. Hình như cô có giấu diếm cái gì đâu?
Ánh mắt Long Mộ Thần buồn bã. Diệp Tiểu Tịch không tin tưởng anh, cảm thấy anh không thể xử lý chuyện này giúp cô nên mới không chịu nói cho anh biết đúng không?
Nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của anh, Diệp Tiểu Tịch ngây người.
- Mấy bộ đồ đó… Không thể tặng được à?
- Tùy em. Em muốn thì tặng thôi.
Long Mộ Thần hờ hững nói, giọng điệu chứa sự mất mát.
Diệp Tiểu Tịch không khỏi tủi thân. Cô không muốn khiến anh khó xử nên mới mặc cho nhà họ Triệu được nước lấn tới, thậm chí khiến Hà Lệ Lệ bò lên đầu cô tác oai tác quái. Nhưng Long Mộ Thần lại vì mấy món đồ đó mà xị mặt với cô à?
Người nhà họ Triệu chán ghét cô đến mấy cô cũng không quan tâm. Nhưng Long Mộ Thần cũng giận cô, thế thì cô chịu đựng để làm gì?
Lia mắt nhìn Hà Lệ Lệ, Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi, kìm nén tâm tư tràn lan trong lòng.
- Chuyện cỏn con thôi mà, dù sao mấy thứ đó đã cho em rồi thì là đồ của em, em muốn xử lý thế nào cũng được đúng không? Nhưng nếu anh không thích thì sau này em không tặng nữa.
Diệp Tiểu Tịch nói thản nhiên:
- Đã khuya rồi, anh cũng về phòng tắm rửa một cái rồi thay bộ đồ ướt này đi, để khỏi bị cảm.
Long Mộ Thần nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, ừ một tiếng rồi xoay người rời khỏi nhà ăn.
Nhìn bóng lưng anh, Diệp Tiểu Tịch không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
- Cô Diệp, cậu chủ còn chưa ăn gì đâu.
Má Trương đi đến bên cạnh cô, bất đắc dĩ nói.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch mờ mịt há hốc miệng. Chẳng trách Long Mộ Thần lại ở nhà ăn, xem ra anh vừa mới về không lâu, lại bị cô nói một câu đuổi về phòng rồi.
- Còn nữa, mọi thứ mà cô dùng đều là thiếu gia đích thân lựa chọn.
Má Trương nói nhỏ:
- Ngài ấy sợ cô bị áp lực nên không cho chúng tôi nói với cô.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch há miệng lớn hơn nữa. Chẳng trách Long Mộ Thần lại giận cô đến vậy. Đó đều là những thứ mà anh đích thân chọn lựa, mỗi một món đồ đều chứa tình cảm của anh. Nhưng cô lại tiện tay giao cho người khác, hơn nữa còn tặng cho một kẻ rất đáng ghét. Hành động của cô chắc chắn đã khiến Long Mộ Thần bị tổn thương rồi.
Diệp Tiểu Tịch không khỏi bồn chồn:
- Vậy bữa khuya của anh ấy đã làm xong chưa?
- Đã xong rồi.
Má Trương nói.
- Vậy đưa cho con, để con mang lên cho anh ấy.
Cô nói.
- Ừ.
Má Trương quay đầu nhìn thoáng qua Hà Lệ Lệ.
- Vậy còn cô ta, phải làm sao đây?
- Nếu đã là hiểu lầm thì hãy để cô ta về phòng ngủ đi. Con tin rằng sau này cô ta sẽ yên thân.
Diệp Tiểu Tịch trầm tư một lát rồi nói:
- Đúng rồi. Trước đó Long Mộ Thần muốn xử lý thế nào?
Má Trương tóm tắt chuyện đã xảy ra nói cho cô nghe.
Diệp Tiểu Tịch hơi nhăn mày. Cô cũng rất ghét Hà Lệ Lệ đụng vào đồ của cô, tặng cho cô ta thì lại cảm thấy ức chế, nhưng tiêu hủy thì lãng phí quá.
- Thế này đi, đã mặc trên người cô ta rồi thì thôi, những thứ mà cô ta chưa mặc, má xem thử có thể bán lại được không, giá thấp chút cũng được. Nhưng số tiền bán được có thể dùng để làm từ thiện.
Diệp Tiểu Tịch ngẫm nghĩ rồi nói.
- Vâng, tôi đi làm ngay đây.
Má Trương khá là bất ngờ, nhưng cũng đáp lại rất dứt khoát.
Bọn người hầu thả Hà Lệ Lệ ra. Cô ta giãy dụa muốn cởi quần áo trên người, nhưng mãi mà không cởi được. Cuối cùng đành phải để Triệu Đệ lấy kéo tới giúp, đau lòng cắt những bộ quần áo kia ra rồi mới giải cứu được bản thân mình.
Nhưng nhìn quần áo đã bị cắt rách hết, Hà Lệ Lệ khóc không ra nước mắt. Cuối cùng thì những bộ quần áo này vẫn bị hủy hoại, hơn nữa cô ta còn khiến Long Mộ Thần triệt để chán ghét mình. Lúc này cô ta thật sự không dám ảo tưởng về Long Mộ Thần nữa. Thậm chí nếu có thể thì cô ta không muốn gặp lại Long Mộ Thần, cũng không muốn sống trong nhà họ Long nữa!
Bởi vì lúc này mọi người nhìn cô ta như đang nhìn một trò hề vậy.
Cho dù Hà Lệ Lệ có chai mặt đến mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ mới mười mấy tuổi, đâu từng bị chế giễu tới mức này. Sau khi cắt hết quần áo, cô ta trở về phòng mình như thể chạy trốn.
Diệp Tiểu Tịch bưng bữa khuya đến cửa phòng Long Mộ Thần. Cô hít sâu một hơi, để mình bình tĩnh lại.
Người nhà họ Triệu đang chờ cô và Long Mộ Thần cãi cọ, cho nên mới liên tục gây sự như thế. Cô không thể trúng bẫy được. Nếu cảm tình giữa cô và Long Mộ Thần bị ạn nứt thì người vui vẻ nhất chắc chắn sẽ là họ.
- Long Mộ Thần, mở cửa!
Diệp Tiểu Tịch đứng bên ngoài hô.
Cửa phòng lập tức mở ra, Long Mộ Thần quấn khăn tắm bên eo, rõ ràng là vừa tắm rửa xong.
Diệp Tiểu Tịch ngây ngẩn cả người. Cô không ngờ rằng lại nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp như thế. Tay cô như nhũn ra, suýt nữa thì làm nghiêng khay đựng.