Dịch: Lãng Nhân Môn
***
- Đó là dĩ nhiên rồi.
Má Trương cam đoan nói.
Hà Lệ Lệ bị người hầu nhà họ Long dẫn đi. Đến giờ cô mới biết được trước kia Diệp Tiểu Tịch cùng với người trong nhà họ Long thật sự là không có chĩa mũi nhọn vào cô ta nên mới khiến cô ta càn quấy lâu như thế.
Bây giờ cô ta bị những người này bắt phải làm những việc nặng nhọc, muốn cầu cứu nhà họ Triệu nhưng đã không còn cơ hội nữa.
Nếu là trước kia thì cô đã sớm kêu khóc om sòm không chịu làm rồi. Nhưng bây giờ, nhớ tới câu nói khiến cô ta trải nghiệm cảm giác được làm nữ chính của Diệp Tiểu Tịch, cô ta không khỏi cảm thấy mong chờ, thậm chí có thể nói là cực kỳ phối hợp những người bắt nạt cô ta.
Hà Lệ Lệ vừa dọn dẹp bể bơi vừa tự cổ vũ mình. Trong phim thần tượng đều thế, nhân vật nữ chính nhất định phải bị kẻ xấu bắt nạt, thế thì tổng giám đốc mới có thể giáng xuống từ trên trời để cứu cô. Cô nhất định phải nhẫn nhịn mới được, nhịn tới khi Long Mộ Thần trở về thì mới tố cáo được! Cô muốn khiến Long Mộ Thần biết bộ mặt thật của Diệp Tiểu Tịch!
Nghĩ vậy, Hà Lệ Lệ lại càng vui vẻ hơn. Cô ta làm việc cũng càng hăng hái hơn.
Diệp Tiểu Tịch đứng trong phòng mình, nhìn thấy cảnh này qua cửa sổ chớp lật.
Cô không nhịn được đen mặt. Nhìn vẻ mặt của Hà Lệ Lệ cũng đoán được đại khái cô ta đang ảo tưởng cái gì rồi.
- Cô ta trúng độc hơi bị sâu quá đấy…
Khóe môi Diệp Tiểu Tịch hơi co giật.
- Đúng là chị ta rất thích phim thần tượng.
Triệu Đệ rất là bất đắc dĩ.
- Trước kia cô ta có thể xem phim thần tượng suốt đêm, thậm chí không chịu ngủ…
- Em nên khuyên cô ta đọc sách nhiều mới đúng.
Diệp Tiểu Tịch chống cằm.
- Đọc sách mới có thể nâng cao khí chất.
- Vô ích thôi. Chị ta không thích đọc sách…
Triệu Đệ hơi lo lắng nhìn Diệp Tiểu Tịch, không nhịn được hỏi:
- Chị Tiểu Tịch, chị thật sự không sợ Hà Lệ Lệ đi tố giác à? Chị ta chắc chắn có thể làm ra chuyện như vậy.
- Không sợ.
Diệp Tiểu Tịch bình tĩnh lắc đầu.
- Cho dù cô ta có tố giác thì cũng vô ích thôi. Cha mẹ em sẽ khuyên cô ta chịu đựng, nếu không chịu được thì họ sẽ nghĩ tới chuyện đổi người khác.
Triệu Đệ nghe vậy trợn mắt há mồm. Nhưng cô không hiểu tại sao Diệp Tiểu Tịch lại khẳng định như vậy.
- Tình hình lúc này giống như là chị đang kéo co với cha mẹ em vậy. Nhưng thắng hay thua đều nhờ vào một câu nói của trọng tài là Long Mộ Thần.
Diệp Tiểu Tịch bình tĩnh giải thích với cô.
- Cho nên trước khi họ không hoàn toàn chắc chắn rằng Long Mộ Thần sẽ chọn họ, họ sẽ không trở mặt với chị. Dù sao thì chị vẫn có tác dụng với họ mà.
- Chị biết hết rồi à? Vậy mà chị còn giúp nhà em…
Triệu Đệ hơi ngượng ngùng. Thật ra thì cha mẹ cô vẫn luôn lợi dụng Diệp Tiểu Tịch. Triệu Đệ vẫn không biết phải mở lời với cô như thế nào, nhưng mà hóa ra Diệp Tiểu Tịch vẫn biết hết mọi chuyện.
- Chị đâu có ngu, đương nhiên là thấy rõ rành rành.
Diệp Tiểu Tịch cười thản nhiên. Nhưng ngay sau đó, cô lại giấu nụ cười đi.
- Chị không phải là giúp nhà em. Mọi điều chị làm đều vì Long Mộ Thần mà thôi. Cho nên những mưu mô toan tính của cha mẹ em, chị thật sự không quan tâm đâu.
Cô chỉ để ý tới Long Mộ Thần. Nghĩ vậy, vẻ mặt Diệp Tiểu Tịch không khỏi buồn bã.
Trong lòng Long Mộ Thần có một vết thương mày ngay cả chính anh cũng không muốn chạm vào. Cô có thể cảm nhận được. Chắc chắn đã từng xảy ra chuyện gì khiến anh không muốn đối mặt với nó.
Vết thương ấy, hẳn là do nhà họ Triệu vứt bỏ anh mà có.
Việc cô muốn làm lúc này chỉ là muốn giúp anh chân chính đối mặt với quá khứ ấy, khiến anh bước ra khỏi nỗi đau ấy. Cho nên bất kể nhà họ Triệu có quá đáng đến mấy đi nữa thì cô đều sẽ nhẫn nhịn.
Cô yêu Long Mộ Thần, cô muốn giúp anh, cho nên dù phải chịu thiệt thòi vì anh cũng có là gì đâu?
Chẳng qua, những việc cô làm, Long Mộ Thần có biết không? Diệp Tiểu Tịch cũng không dám chắc nữa.
Lúc Long Mộ Thần trở về đã là đêm khuya. Nhưng anh đã gọi điện cho Diệp Tiểu Tịch trước, bảo cô đừng chờ anh, cứ ngủ trước đi.
- Cậu chủ, có cần ăn bữa khuya không vậy?
Má Trương nhận lấy áo khoác của anh, săn sóc hỏi.
- Lấy một ít đi. Đúng là hơi đói.
Long Mộ Thần ngước mắt nhìn lên lầu.
- Tiểu Tịch ngủ chưa?
- Cô Diệp đã ngủ rồi.
Má Trương đáp.
Long Mộ Thần thế mới dời mắt, đi vào nhà ăn.
Má Trương cũng đi vào nhà bếp, sai khiến người khác châm trà cho Long Mộ Thần.
Long Mộ Thần kéo ghế dựa ra ngồi xuống. Anh cầm lấy cuốn sách đặt trên bàn anh, kinh ngạc hỏi:
- Sao cuốn sách này lại được đặt ở đây?
- Hôm nay lúc dùng cơm thì cô Diệp có đọc một lúc, sau đó quên cầm đi.
Người hầu đứng bên cạnh giải thích.
Ánh mắt Long Mộ Thần chợt lóe vẻ đau lòng.
Thì ra Tiểu Tịch của anh đã trưởng thành như vậy… Lúc anh không ở bên, cô thậm chí nỗ lực ngay cả trong lúc ăn cơm.
Anh lật sách ra xem, thấy ghi chú mà Diệp Tiểu Tịch tiện tay để lại, trong lòng thoáng ấm áp.
Hà Lệ Lệ bưng nước trà đi tới, ánh mắt lóe qua một tia căm tức. Diệp Tiểu Tịch thật sự là biết đóng kịch! Lại dùng cách này để thu hút sự chú ý của Long Mộ Thần! Nhưng cũng chỉ tới đó mà thôi!
- Cậu chủ, trà của anh…
Hà Lệ Lệ đi đến bên cạnh Long Mộ Thần, dáng vẻ ngoan ngoãn như một con cừu non.
Ngay sau đó, cô ta cắn lưỡi thật mạnh. Cơn đau nhói truyền tới khiến đôi mắt cô ta đỏ bừng. Tiếp đó, bàn tay cô ta khẽ run, cả ly trà đều văng ra, văng về phía Long Mộ Thần!
Lần này chắc chắn sẽ không sai lầm! Trong phim thần tượng đều thế, nam chính tổng giám đốc không thể kháng cự tuýp con gái vụng về, chỉ cần bị những cô gái đó đánh trúng hay là hất nước lên người thì họ sẽ nảy sinh hứng thú với kiểu con gái tầm thường đó, như thể bị bỏ bùa vậy! Hà Lệ Lệ hồi hộp hết sức, nhưng lại cực kỳ tự tin!
Nước trà rơi xuống, ánh mắt Long Mộ Thần trầm xuống, nhanh chóng khép cuốn sách lại đặt lên bàn ăn.
Nước trà ấm áp đều văng hết lên người anh, có một ít bị dính lên bìa cuốn sách. Sắc mặt Long Mộ Thần càng khó coi hơn. Anh lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Hà Lệ Lệ.
Hà Lệ Lệ bày ra dáng vẻ như chịu oan ức rất lớn vậy.
- Thật sự xin lỗi cậu chủ. Hôm nay em làm quá nhiều việc nên hơi mệt chút…
Sắc mặt Long Mộ Thần lại càng khó coi. Anh đã nhận ra Hà Lệ Lệ, nhưng sao cô ta lại dám mặc quần áo của Diệp Tiểu Tịch?!
Mỗi bộ quần áo trong tủ của Diệp Tiểu Tịch đều do chính tay anh lựa chọn, cho nên anh nhớ rất rõ. Bộ đồ này Diệp Tiểu Tịch còn chưa mặc đâu, sao lại xuất hiện trên người Hà Lệ Lệ? Cô ta cũng dám?
Thấy Long Mộ Thần nhìn chằm chằm cô với vẻ lạnh lùng, Hà Lệ Lệ còn tưởng cách của mình hữu hiệu rồi. Cô ta tủi thân lau nước mắt, cố ý lộ vết thương trên cánh tay cho Long Mộ Thần thấy.
Tiếp đó, cô ta lấy khăn lông ra, định lau vệt nước dính trên quần áo cho Long Mộ Thần. Nhưng tay cô ta còn chưa đến gần thì đã bị Long Mộ Thần nắm chặt cổ tay.
Cổ tay Hà Lệ Lệ đau như sắp gãy vậy. Cô ta không nhịn được vừa mừng vừa sợ! Lúc này là lúc khoảng cách giữa cô ta và Long Mộ Thần gần gũi nhất! Cô ta vội nói:
- Cậu chủ đừng lo lắng. Em chịu thiệt thòi một chút cũng không sao, đừng ảnh hưởng… Tới quan hệ của hai người…