Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Hơn nữa, đang yên đang lành, sao má Trương lại đi bắt nạt cô ta?
Hà Lệ Lệ vừa sợ hãi vừa e ngại nhìn Diệp Tiểu Tịch, làm bộ như sợ tới mức không dám hó hé gì, rõ ràng là nhắm đầu mâu vào cô!
- Cô nhìn tôi thế làm gì?
Diệp Tiểu Tịch rất là cạn lời.
- Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi bảo má Trương cố ý khó xử cô à?
Dứt lời, Diệp Tiểu Tịch không khỏi thầm mắng mình thiếu kiên nhẫn, bận tâm tới mấy trò của cô ta làm gì? Thế này thì vừa trúng ý của Hà Lệ Lệ, còn cô thì có vẻ như là giấu đầu hở đuôi.
- Không… Không phải.
Đôi mắt Hà Lệ Lệ càng đỏ hơn:
- Tôi còn có nhiều điều chưa hiểu, má Trương dạy tôi là đúng.
Nói xong, cô ta nhút nhát nhìn Long Mộ Thần, dáng vẻ như chịu oan ức rất lớn còn phải cố mà chịu đựng.
Diệp Tiểu Tịch lại càng cạn lời. Thái độ mờ ám này của Hà Lệ Lệ, cộng thêm vẻ mặt của cô ta lúc này, rõ ràng là đang nói với Long Mộ Thần rằng cô ta bị Diệp Tiểu Tịch bắt nạt.
Thôi, cô thật sự là không am hiểu chuyện lục đục với nhau. Cứ dây dưa với cô ta mãi thì mình lại bị mắc mưu mất.
- Cô…
Diệp Tiểu Tịch còn chưa nói xong, đã nghe thấy Long Mộ Thần lạnh nhạt nói:
- Má Trương rất tốt, đi theo bà ấy học cho đàng hoàng vào.
Diệp Tiểu Tịch suýt nữa thì cười thành tiếng.
Hà Lệ Lệ biểu diễn lâu như vậy, chẳng qua là muốn nói với Long Mộ Thần rằng Diệp Tiểu Tịch hợp tác với má Trương bắt nạt cô ta. Nhưng Long Mộ Thần lại có vẻ như hoàn toàn không hiểu ý của cô ta, ngược lại bảo cô ta tiếp tục học theo má Trương. Chẳng phải là nói khiến cô ta bị má Trương “bắt nạt” tiếp hay sao?
Nét mặt Hà Lệ Lệ cứng ngắc. Long Mộ Thần nhìn có vẻ bình tĩnh trí tuệ, chẳng lẽ thuộc loại phản xạ chậm à?
- Nhưng mà…
Hà Lệ Lệ còn định nói gì nữa, Long Mộ Thần đã mở cửa ra, kéo Diệp Tiểu Tịch vào.
- Long Mộ Thần…
Diệp Tiểu Tịch kinh hô một tiếng.
Anh bình tĩnh nói:
- Tiểu Tịch, anh còn có chuyện muốn bàn bạc với em…
- Chuyện gì…
Diệp Tiểu Tịch hơi ngây người.
Ngay sau đó, cô đã bị anh kéo vào phòng. Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, bỏ mặc Hà Lệ Lệ đứng ngoài cửa nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt Hà Lệ Lệ tối tăm đến đáng sợ. Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, cô nhìn thấy rõ ràng Long Mộ Thần ôm eo Diệp Tiểu Tịch một cách thân mật, hai người đang hôn nhau đến mức khó chia lìa. Cuối cùng thì cô cũng hiểu rồi, chẳng qua là Diệp Tiểu Tịch dựa vào kỹ thuật trên giường nên mới được chiều chuộng như vậy thôi!
Thế thì sao coi là bản lãnh được chứ? Ánh mắt Hà Lệ Lệ tràn đầy miệt thị. Nếu có cơ hội, cô nhất định cũng phải làm cho Long Mộ Thần yêu cô tới mức không kiềm chế được. Nhưng má Trương và Triệu Đệ theo dõi cô gắt quá, cô phải tính toán kỹ hơn mới được. Bây giờ xem ra tuýp con gái chăm chỉ tiến tới và tuýp lương thiện dễ bị bắt nạt hình như đều không có sức hấp dẫn với Long Mộ Thần. Cô phải nghĩ cách khác mới được.
Cuối cùng Diệp Tiểu Tịch bị Long Mộ Thần giữ lại trong phòng. Đây cũng không phải là lần đầu. Diệp Tiểu Tịch cũng không giãy giụa lâu lắm đã “khuất phục”.
Buổi sáng tỉnh lại, Diệp Tiểu Tịch duỗi tay sờ, đụng vào một vòm ngực ấm áp rắn chắc. Bây giờ cô đã không kinh ngạc như trước nữa, từ từ nhắm mắt lại, chui vào lòng anh, vươn tay ra nhéo một chút.
- Diệp Tiểu Tịch!
Long Mộ Thần bắt lấy tay cô, đôi mắt lạnh nhạt tràn đầy bất đắc dĩ. Cô bé này, đúng là càng ngày càng coi trời bằng vung.
Tiếng cười trộm giòn giã truyền tới, Diệp Tiểu Tịch mở mắt ra, mang theo vẻ đắc ý nói:
- Ai bảo tối qua anh không chịu thả em về phòng chi. Tại sờ anh sướng quá đó mà…
- Được lắm.
Long Mộ Thần nhếch môi cười tà ác:
- Diệp Tiểu Tịch, vậy thì chúng ta hãy ‘gây tổn thương’ cho nhau đi.
Thấy Long Mộ Thần thật sự định ‘gây thương tổn’ cho nhau với cô, Diệp Tiểu Tịch không khỏi kinh hãi. Cô lại sơ ý rồi. Chỉ cần không làm trái với ba điều quy ước thì Long Mộ Thần có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
- Ê này…
Diệp Tiểu Tịch bối rối trốn tránh. Long Mộ Thần chỉ xoay người một phát đã đè lên người cô, cô hoàn toàn không có chỗ trốn.
Bỗng nhiên, di động của cô reo lên.
- Chờ trước đã!
Diệp Tiểu Tịch vội đẩy ngực anh:
- Di động của em có tin nhắn tới. Anh để em xem trước đã!
Nhìn dáng vẻ vừa sợ vừa xấu hổ của cô, Long Mộ Thần chỉ cảm thấy cả người nóng ran. Mỗi ngày phải đối mặt với Diệp Tiểu Tịch mê người như vậy, anh thật sự hoài nghi không biết mình có thể chịu được tới khi Diệp Tiểu Tịch tốt nghiệp hay không nữa.
Diệp Tiểu Tịch đã thò tay ra lấy di động đặt ở bên giường. Tin nhắn là do Từ Văn Văn gửi tới, nội dung là một đoạn clip.
- Sao tự dưng Văn Văn lại gửi clip tới cho em nhỉ?
Diệp Tiểu Tịch không khỏi bất ngờ. Thấy Long Mộ Thần vẫn nhìn chằm chằm vào cô như hổ rình mồi, vội nói:
- Anh tới đây cùng xem với em đi.
Nhưng vừa mở clip lên, Diệp Tiểu Tịch lập tức hối hận tới mức xanh cả ruột!
Clip mà Từ Văn Văn gửi tới không phải là cái gì khác mà chính là clip cô say rượu trong bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường! Diệp Tiểu Tịch rơi lệ đầy mặt. Rốt cuộc thì cô gặp phải loại bạn thân nào mà lại đi quay vết nhơ lịch sử của cô lại chứ!
Tuy rằng tối hôm đó hành vi của cô rất khác người, nhưng vì ba điều quy ước nên chuyện của hai người họ cùng lắm là gợi ra bàn tán trên diễn đàn của trường mà thôi. Diệp Tiểu Tịch còn tưởng rằng một khoảng thời gian sau, những hành vi ngớ ngẩn của cô nhất định sẽ bị quên lãng. Nhưng không ngờ rằng Từ Văn Văn lại
“bảo tồn” giúp cô.
- Nhìn được đấy.
Long Mộ Thần cười khẽ.
- Được chỗ nào chứ!
Diệp Tiểu Tịch vội cướp lấy di động, muốn xóa clip đi.
- Đừng xóa.
Long Mộ Thần cười khẽ.
- Clip rất hay mà. Có thể chiếu trên lễ cưới của chúng ta.
- Anh để người khác chứng kiến vết nhơ lịch sử của em trên lễ cưới của tụi mình à?
Diệp Tiểu Tịch không khỏi tức điên. Nhưng ngay sau đó, cô lại xấu hổ đỏ mặt. Sao cô lại bị Long Mộ Thần dắt mũi rồi.
- Thế em nói đến lúc đó mình chiếu cái gì?
Đôi mắt Long Mộ Thần tràn đầy trêu ghẹo.
- Không biết không biết.
Diệp Tiểu Tịch xốc chăn lên trốn xuống giường.
- Anh đừng hỏi em!
Long Mộ Thần biết cô thẹn thùng nên chỉ cười khẽ một tiếng, không trêu cô nữa. Anh lấy di động của Diệp Tiểu Tịch, gửi clip sang di động của anh. Cái clip này phải giữ thật kỹ mới được.
Chuyện nhỏ này cứ thế trôi qua. Hai người rửa mặt rồi cùng nhau xuống lầu ăn sáng.
Hai người đi đến trước bàn ăn, Long Mộ Thần lạnh nhạt kéo ghế giúp Diệp Tiểu Tịch. Cô ngồi xuống, nhìn Hà Lệ Lệ đứng bên cạnh bàn ăn, không khỏi nhức đầu đỡ trán.
Diệp Tiểu Tịch vừa nhìn thấy cô ta thì đã cảm thấy sẽ không có chuyện tốt lành gì. Hơn nữa giác quan thứ sáu cho cô biết Hà Lệ Lệ lại muốn gây chuyện nữa rồi.
Lúc này sắc mặt Hà Lệ Lệ tái nhợt như bị ốm. Nhưng như thế lại khiến cô ta trông xinh đẹp yếu đuối, vừa thấy đã biết là trang điểm rồi. Diệp Tiểu Tịch không khỏi cạn lời. Thật đúng là diễn sâu, lúc nào cũng đóng kịch hết!
Quả nhiên, Long Mộ Thần vừa săn sóc múc cháo cho cô xong thì toàn thân Hà Lệ Lệ bỗng nhũn ra, trực tiếp té xỉu!
Nhà ăn lập tức hỗn loạn. Má Trương vội tìm người đến đỡ cô ta ra ngoài.
Long Mộ Thần thoáng nhăn mày, bất mãn nhìn má Trương.
- Chuyện gì vậy?