Dịch: Lãng Nhân Môn
***
- Thật ra thì tối qua em hơi tức giận.
Diệp Tiểu Tịch xấu hổ nói:
- Bởi vì anh vẫn chưa tới nên em tưởng rằng anh cho em leo cây rồi. Vì thế lúc nhìn thấy anh liền nổi cáu. Có phải em vô lý quá không?
Nói xong, Diệp Tiểu Tịch thấp thỏm nhìn Long Mộ Thần.
- Không hề.
Long Mộ Thần mỉm cười với cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
- Lại nói, em là bạn gái nên em có quyền vô lý với anh mà.
Diệp Tiểu Tịch nghe xong, tim đập rộn ràng, đỏ hết cả mặt.
- Long Mộ Thần anh tốt với em quá... Anh cứ như thế sẽ chiều hư em mất thôi...
- Bố mẹ cũng cưng chiều em như thế, em cũng có hư đâu?
Long Mộ Thần xoa đầu cô, nói:
- Tiểu Tịch của anh là cô gái rất tốt, đáng để anh cưng chiều.
Diệp Tiểu Tịch vui tới mức cả người lâng lâng, sao Long Mộ Thần lại tốt tới như vậy? Phải chăng kiếp trước cô đã cứu cả dải ngân hà nên kiếp này mới may mắn gặp được anh?
Nhưng ngay sau đó, Diệp Tiểu Tịch lại nhớ tới những chuyện xảy ra tối qua, cô vẫn thấp thỏm không yên. Dù sao… mất mặc quá chừng.
- Vậy anh thấy em có ngốc lắm không?
Diệp Tiểu Tịch lo lắng hỏi.
- Có à?
Trong mắt Long Mộ Thần đầy cưng chiều.
- Tiểu Tịch, tối qua lúc em bay bay đáng yêu lắm.
Diệp Tiểu Tịch khóc ròng.
Long Mộ Thần miêu tả rất chuẩn, tối qua đúng là cô đã bay bay thật, nhưng đáng yêu ở chỗ nào hả? Rõ ràng là trẻ con đó!
- Mau ăn sáng đi.
Long Mộ Thần mỉm cười nói:
- Chẳng phải lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của trường em kéo dài tới một tuần sao? Ăn xong rồi anh đưa em tới trường…
- Em không muốn đi!
Diệp Tiểu Tịch nói. Đùa hả, hôm qua cô quậy ra trò hề như vậy, làm gì còn mặt mũi đi gặp bạn bè kia chứ?
- Không đi thì không đi.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Vậy em muốn đi đâu?
Diệp Tiểu Tịch nghĩ một hồi rồi nói:
- Tối qua anh gặp phải chuyện gì thế, sao lại tới muộn như vậy?
Long Mộ Thần đã hứa với cô thì nhất định sẽ tới đúng hẹn. Anh đến muốn, chắc hẳn đã gặp phải chuyện khó giải quyết.
Anh nhíu mày rồi nói:
- Tối qua bố của Triệu Đệ bị tai nạn giao thông…
- Tai nạn giao thông?
Diệp Tiểu Tịch lập tức trợn mắt lên:
- Sao lại thế? Có nghiêm trọng không anh?
Trong mắt Long Mộ Thần hiện lên vẻ kinh ngạc. Hình như Diệp Tiểu Tịch không có tiếp xúc nhiều với nhà họ Triệu mà nhỉ, nhưng anh cảm giác cô rất quan tâm tới đám người đó.
- Em đừng lo lắng.
Anh giải thích:
- Tối qua anh đã tới bệnh viện rồi, hơn nữa đã làm thủ tục chuyển viện cho ông ta luôn rồi. Bây giờ ông ta đang nằm trong bệnh viện riêng của Long thị, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ khỏe lại.
- Vậy thì tốt rồi.
Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại áy náy.
Chuyện Triệu Lập Dũng bị tai nạn giao thông nghiêm trọng như thế, Long Mộ Thần chắc chắn phải tới bệnh viện trước. Nhưng cô không cảm thông anh mà còn nổi cáu vì anh tới muốn nữa. Ngẫm lại cô thấy mình rất quá đáng!
Đoạn cô ngẩng đầu lên nhìn Long Mộ Thần.
- Hôm nay chúng ta tới bệnh viện đi anh.
Hình như Long Mộ Thần không muốn tới bệnh viện, chắc là anh không muốn để người nhà họ Triệu nhìn ra tâm tư của mình. Vậy thì cô chủ động dẫn anh qua.
Anh nhíu mày lại, không nhịn được hỏi:
- Tiểu Tịch, sao em lại quan tâm tới chuyện của bọn họ vậy?
- Dù sao họ cũng là...bố mẹ của Triệu Đệ mà.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng sửa lời.
- Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, không đi thăm cũng không được.
- Được rồi.
Long Mộ Thần đồng ý. Mặc dù anh không muốn Diệp Tiểu Tịch tiếp xúc quá nhiều với người nhà họ Triệu, nhưng nếu cô muốn đi thì anh sẽ đi với cô.
Ăn sáng xong, hai người họ cùng tới bệnh viện.
Trong bệnh viện, Triệu Đệ đứng trông nom Triệu Lập Dũng suốt cả đêm, còn Vương Hương xem xong đoạn video Triệu Chí Huy gửi thì mắng Diệp Tiểu Tịch nguyên một đêm.
Triệu Đệ cũng bó tay, cô chỉ có thể im lặng lắng nghe mà thôi. Sáng sớm cô đi mua cháo ở gần bệnh viện rồi xách vào phòng Triệu Lập Dũng đang nằm.
Lúc này Triệu Chí Huy đã tới, nhưng không biết gã đã nói chuyện gì khiến Vương Hương chửi om lên.
- Tao biết con ranh ấy chẳng tốt lành gì! Bố con bị tai nạn giao thông, thế mà nó còn bám riết lấy Long Mộ Thần, tham gia tiệc khiêu vũ gì đấy! Chẳng biết nó đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho Long Mộ Thần nữa, thứ hồ ly tinh...
Triệu Đệ im lặng dể bữa sáng lên bàn, ở trước mặt Vương Hương.
Nghe thấy Vương Hương càng mắng càng khó nghe, Triệu Đệ không nhịn được nói:
- Mẹ à, đâu phải trách chị Tiểu Tịch được. Dù sao nếu ngài Long muốn đi thì chị ấy cũng cản không nổi. Hình như thái độ của ngài ấy chẳng chút thân thiết nào với nhà mình cả. Con thấy có khi nào ngài ấy không phải là...
- Mày nói bậy gì đó?!
Vương Hương tái cả mặt, hất cả hộp cháo nóng hổi lên người Triệu Đệ.
Triệu Đệ bị đau hét lên một tiếng/ Cô chưa kịp tránh né thì đã bị Vương Hương siết chặt cánh tay.
- Mày nhớ kỹ, Long Mộ Thần chính là đứa bé mà bố mẹ mày đã bán đi, là anh trai ruột của mày! Đừng vì Diệp Tiểu Tịch tốt với mày thì lại quên mất ai đã sinh ra mày đấy!
Vương Hương siết chặt lấy cánh tay Triệu Đệ, vẻ mặt hung dữ như thế muốn ăn tươi nuốt sống cô.
- Con biết rồi...
Triệu Đệ vừa khóc vừa nói.
Lúc này Vương Hương mới buông Triệu Đệ ra, cô vội vàng mở cửa, chạy ra ngoài.
- Mẹ, con nhỏ kia không đáng tin chút nào.
Triệu Chí Huy lạnh lùng nói:
- Chúng ta bảo nó vào nhà họ Long là để theo dõi Diệp Tiểu Tịch, thuận tiện kéo quan hệ với Long Mộ Thần. Nhưng mà mẹ xem đi, nó đã làm gì hả? Nó chẳng làm gì hết, chỉ biết sống sung sướng một mình thôi!
- Con ranh chết tiệt!
Vương Hương giận dữ nói:
- Lát nữa mẹ sẽ gọi nó về, không cho nó ở nhà họ Long nữa!
- Vậy cũng không được.
Triệu Chí Huy lắc đầu nói:
- Quan hệ giữa Triệu Đệ và Diệp Tiểu Tịch rất tốt. Nếu như nó tức lên rồi nói gì đấy cho cô ta nghe, chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.
- Thế con nói xem, phải làm sao đây?
Vương Hương hỏi với vẻ ngỡ ngàng.
- Chúng ta không thể bảo Triệu Đệ rời khỏi đấy, nhưng có thể nhét thêm một người vào mà.
Trong mắt Triệu Chí Huy lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Vương Hương tỏ vẻ khó xử.
- Chí Huy à mẹ biết con cũng muốn vào nhà đấy, nhưng mà Diệp Tiểu Tịch không chịu đâu.
- Không phải con.
Triệu Chí Huy nói:
- Chúng ta có thể nhét một cô gái vào đấy, hơn nữa lại là một cô gái gian xảo.
Vương Hương đăm chiêu nghĩ ngợi.
Triệu Đệ đang chạy vào wc, bỗng dưng có người níu cô lại.
- Triệu Đệ em làm sao thế?
Diệp Tiểu Tịch nhìn cô đầy ngạc nhiên.
Triệu Đệ ngước mắt nhìn Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần ở trước mặt, trong lòng vô cùng uất ức, cô hít sâu một hơi rồi vội lắc đầu.
- Không.. không có gì...
- Trông em thế này mà nói không có gì?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày.
Triệu Đệ vội giải thích:
- Khi nãy em bất cẩn làm đổ cháo lên người...