Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Cho dù trong lòng ghen tỵ nhưng đa phần là hâm mộ.
Long Mộ Thần dịu dàng săn sóc thế này, đúng là bạn trai điểm mười! Mấy cô nữ sinh kia nhìn thấy cảnh này đều nhũn hết cả tim.
Nhiều người đã quay sang nhìn bạn trai của mình, trong mắt đều lộ vẻ không hài lòng. Nhóm bạn trai của họ lập tức bị áp lực rất lớn.
Long Mộ Thần có thân phận gì chứ, anh không cần phải cúi mình lấy lòng ai cả. Nhưng lúc Diệp Tiểu Tịch dở chứng đùa bỡn anh thì anh chẳng tức giận chút nào, mà còn tìm cách dỗ dành.
Nếu là bọn họ thì bọn họ đã bỏ đi từ lâu!
Nhưng bây giờ có Long Mộ Thần đứng đấy “làm gương”, bọn họ rất nghi ngờ không biết bạn gái mình có đưa ra yêu cầu giống vậy hay không.
Nhóm nam sinh nhìn Long Mộ Thần với ánh mắt ai oán. Bọn họ thật sự muốn anh mau ngừng trò đó lại, bằng không cứ tiếp tục như thế, bọn họ sợ bạn gái mình cũng sẽ chơi đá giày mất thôi!
Tô Khánh Vũ đứng trong đám đông nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt y trở nên buồn bã.
Tô Khánh Vũ cứ tưởng rằng, dù Diệp Tiểu Tịch quen với Long Mộ Thần cũng chưa chắc được hạnh phúc. Với thân phận và địa vị của Long Mộ Thần, chắc chắn cô phải nhường nhịn anh mọi bề. Mà tính cô lại ngang bướng như thế, chắc chắn ngoài mặt tỏ ra hạnh phúc nhưng trong lòng lại vô cùng đau khổ.
Nhưng y không ngờ rằng bản thân lại sai lầm như thế. Trên mọi phương diện, Long Mộ Thần đều hơn hẳn y, y đã thất bại thảm hại.
Lúc này vẻ mặt Long Mộ Thần thản nhiên, anh bình tĩnh mang giày cho Diệp Tiểu Tịch như thể không để ý tới những ánh mắt ở chung quanh.
Sau khi mang giày xong, Diệp Tiểu Tịch ngỡ ngàng đứng dậy.
- Nếu em không muốn khiêu vũ thì chúng ta về nhé?
Long Mộ Thần đứng dậy, hỏi một cách dịu dàng.
Diệp Tiểu Tịch lập tức không vui, cô thở hổn hể nói:
- Ai nói em không muốn nhảy hả?
Trong mắt Long Mộ Thần hiện lên vẻ kinh ngạc. Mặc dù Diệp Tiểu Tịch uống rượu sẽ bi say nhưng đồng thời cô cũng thể hiện rõ cảm xúc của bản thân. Rõ ràng bây giờ Diệp Tiểu Tịch đang tức giận nên mới làm ngược lại lời anh nói.
- Được rồi.
Anh nói một cách dịu dàng, nhưng anh đang đinh dắt tay cô thì bị cô hất ra. Anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
- Anh vẫn chưa mời em nhảy nữa đấy!
Trong mắt Diệp Tiểu Tịch hiện lên vẻ ngại ngùng.
- Ừm! Là lỗi của anh.
Long Mộ Thần mỉm cười rồi lui về sau một bước.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với ánh mắt mơ màng, Long Mộ Thần đứng thẳng nơi đấy, bước chữ A tiêu chuẩn lại đẹp mắt khiến anh trở nên trang trọng hơn. Ngay sau đó, anh đặt tay trái ra sau lưng, cúi người rồi duỗi tay phải ra.
- Hỡi công chúa của tôi, tôi có thể nhảy một điệu với cô không?
Anh mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm toát lên vẻ dịu dàng.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Cô không thể nào từ chối lời mời như thế.
Đoạn Diệp Tiểu Tịch vươn tay ra, ngón tay chạm vào lòng bàn tay của Long Mộ Thần. Anh mỉm cười rồi tay ôm lấy eo cô, cùng cô khiêu vũ.
Trong màn đêm, Long Mộ Thần cùng với Diệp Tiểu Tịch xoay tròn trong khúc nhạc du dương. Tà váy của cô tung bay khiến họ trông như một cặp hồ điệp đẹp như tranh vẽ.
Đám đông dần tản ra, nhưng ánh mắt lại không nhịn được nhìn lén hai người kia. Dù là đám nữ sinh ghen tỵ với Diệp Tiểu Tịch cũng cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.
Diệp Tiểu Tịch chớp mắt vài cái rồi cô đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
- Long Mộ Thần, em muốn bay bay!
Long Mộ Thần nhướng mày, ngay sau đó anh bế thốc Diệp Tiểu Tịch rồi nâng lên cao.
Cơ thể bỗng nhiên bay lên khiến Diệp Tiểu Tịch hô lên một tiếng. Nhưng người đang ôm cô chính là Long Mộ Thần, cô rất tin tưởng ở anh. Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, nháy mắt cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Sau đó, Long Mộ Thần mỉm cười vui vẻ. Anh cứ ôm Diệp Tiểu Tịch xoay tròn trên không như thế. Vẽ nên một sắc lam biếc đẹp đẽ trong đêm.
Từng tiếng kinh hô vang lên, khung cảnh này quá đẹp khiến người ta không nỡ cắt ngang.
Triệu Chí Huy đứng lẫn trong đám đông nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Long Mộ Thần đã phái người báo tin Tô Khánh Vũ bị tai nạn cho gã nhưng gã cũng không rời khỏi đây.
Vốn dĩ Triệu Chí Huy cảm thấy Long Mộ Thần chắc chắn không tới, cho nên gã mới nán lại chỗ này. Chờ tới khi Diệp Tiểu Tịch bị mất mặt thì dẫn cô đi. Tới lúc đó gã có thể ly gián quan hệ giữa hai người bọn họ. Nhưng gã thật không ngờ, Long Mộ Thần đã tới bệnh viện lại có thể chạy tới đây kịp lúc!
Vẻ mặt Triệu Chí Huy u ám, gã quay lại cảnh hai người họ khiêu vũ, gửi cho bố mẹ mình xem.
Tiếng nhạc dần kết thúc, Long Mộ Thần nhẹ nhàng đặt Diệp Tiểu Tịch xuống. Lúc này cô tựa vào lòng rồi nói với giọng vui vẻ:
- Em hơi chóng mặt...
- Vậy chúng ta về nhà nhé?
Anh hỏi.
- Ừm!
Diệp Tiểu Tịch chơi rất vui vẻ, cô gật đầu đồng ý. Sau đó cô cất bước đi về trước nhưng bước chân loạng choạng.
Long Mộ Thần vội đỡ lấy rồi rồi bế Diệp Tiểu Tịch lên. Dưới vô số ánh mắt, anh ôm cô rời khỏi trường đại học Q.
Sau khi Long Mộ Thần đỡ Diệp Tiểu Tịch lên xe, dọc đường cô cứ hát suốt. Nhưng mà bây giờ cô khó hát hết bài, chẳng qua Long Mộ Thần vẫn thấy cô hát rất hay.
Sau khi xe về tới nhà họ Long, Long Mộ Thần đỡ cô xuống xe. Cô nhìn hăn một hồi, chợt nói:
- Em buồn ngủ quá.
Ngay sau đó, cô tựa vào lòng Long Mộ Thần mà thiếp đi.
- ...Tiểu Tịch?
Long Mộ Thần đẩy vai cô.
Lát sau, tiếng hít thở đều đặn vang lên khiến anh cảm thấy buồn cười. Không ngờ cô bé này lại ngủ nhanh tới vậy.
Anh cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải bế cô về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tiểu Tịch thức dậy rồi mơ mơ màng màng đi vào wc để rửa mặt.
Lúc Diệp Tiểu Tịch đang đánh răng, bỗng dưng nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua. Cô chợt ngẩn ra rồi nhìn hình ảnh của mình trong gương đầy kinh ngạc.
Tối qua cô... đã làm gì thế này! Cô thật sự muốn đập đầu chết quách cho rồi!
Sau khi rửa mặt xong xuôi, Diệp Tiểu Tịch xuống lầu thì nhìn thấy Long Mộ Thần đang đợi cô trong phòng ăn.
Diệp Tiểu Tịch nhất thời囧. Bây giờ cô chẳng còn mặt mũi để gặp Long Mộ Thần nữa. Tối qua ở trước mặt nhiều người như thế, cô lại đá văng giày, đá những lần luôn! Chưa hết, cô lại nói muốn bay bay gì đấy, sao cô không đòi lên trời luôn cho rồi!
Nhưng mà... trốn mãi cũng không phải là cách. Diệp Tiểu Tịch khóc ròng, đoạn cô xấu hổ bước vào nhà ăn rồi kéo ghế ngồi cạnh Long Mộ Thần.
Long Mộ Thần nhìn cô một cách bình tĩnh rồi đẩy bữa sáng tới trước mặt cô.
- Chuyện đó...
Diệp Tiểu Tịch cố lấy hết can đảm để nói:
- Tối qua em say rượu nên đã làm mấy chuyện ngu ngốc...
- Cũng được.
Long Mộ Thần mỉm cười, dáng vẻ tức giận tối qua của cô đáng yêu cực.
- Vậy anh..
Diệp Tiểu Tịch ngại ngùng nhìn Long Mộ Thần.
- Anh có cảm thấy em vô lý không?