Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Long Mộ Thần nhướng mày lên, đoạn anh chống tay lên xe, chặn Diệp Tiểu Tịch lại.
- Tiểu Tịch, em để bụng chuyện lúc nãy à?
Long Mộ Thần nhìn Diệp Tiểu Tịch đăm đăm. Anh có cảm giác Diệp Tiểu Tịch không chỉ không muốn anh đưa cô về trường, hình như cô còn né tránh anh một cách vô thức.
Diệp Tiểu Tịch giật mình, cô bỗng dưng cảm thấy bản thân hơi bị kỳ cục, Cô không thích người nhà họ Triệu, cũng không vui trước hành động của Vương Hương nhưng mấy chuyện đó chẳng liên quan tới Long Mộ Thần. Anh đối xử tốt với người nhà Triệu cũng là chuyện hiển nhiên thôi. Anh vì bị vứt bỏ nên không chịu nhìn nhận bọn họ cũng là lẽ thường tình.
Mà Long Mộ Thần là người trong cuộc, ắt hẳn anh còn băn khoăn hơn cả cô nữa nhỉ? Cô không thể gây thêm phiền phức cho anh.
Hơn nữa, Long Mộ Thần vừa nhìn đã biết cô không vui. Chứng tỏ anh rất để ý tới cô, vậy thì cô còn so đo làm gì kia chứ?
- Đâu có.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười lắc đầu.
- Chẳng phải em lo anh đang bận à. Em không có ý gì khác đâu, anh đừng nghĩ nhiều nhé.
Ánh mắt Long Mộ Thần lóe lên, mặc kệ lúc nãy Diệp Tiểu Tịch có ý gì đi nữa thì bây giờ cô ấy sẽ không nhắc lại.
- Em lên xe đi.
Anh thản nhiên nói:
- Anh đưa em về trường.
- Ừm~
Lần này Diệp Tiểu Tịch không từ chối.
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới cổng trường đại học Q, lúc Diệp Tiểu Tịch chuẩn bị xuống xe thì bị Long Mộ Thần gọi lại.
- Tiểu Tịch à, anh không giỏi về mặt tình cảm đâu, anh cũng không đoán được tâm tư của con gái.
Trong mắt Long Mộ Thần hiện lên vẻ dịu dàng, anh nói một cách nghiêm túc:
- Nếu anh làm sai ở đâu khiến em buồn, em nhất định phải nói cho anh biết đấy nhé.
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch ấm áp, không ngờ Long Mộ Thần lại nhớ rõ như vậy. Cô bèn chủ động hôn lên má anh một cái rồi cười nói:
- Em biết rồi.
Nụ hôn của cô khiến cho Long Mộ Thần an tâm phần nào. Anh cười càng thêm dịu dàng.
- Tối mai diễn ra lễ kỷ niệm ngày thành lập trường phải không?
- Ừm!
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
- Anh phải tới đấy nhá!
- Tất nhiên rồi.
Long Mộ Thần mỉm cười đáp:
- Anh rất mong chờ buổi khiêu vũ tối mai.
Ngay lúc Diệp Tiểu Tịch vừa xuống xe, điện thoại Long Mộ Thần liền reo lên.
Người gọi tới là Hàn Tư Viễn. Ánh mắt Long Mộ Thần tối sầm xuống, anh nhấn nút trả lời.
- Tư Viễn đã điều tra được gì rồi?
Anh gõ tay lên tay lái.
- Tôi đã điều tra ra được.
Hàn Tư Viễn nói:
- Bà Triệu đã liên hệ với một công ty môi giới, lấy danh nghĩa tìm nữ giúp việc cho ngài mà tìm được mấy cô gái kia.
- Ai đã nghĩ ra ý này cho bà ta? Động tác bên công ty môi giới nhanh như thế, có ai lén xúi giục phía sau hay không?
Ánh mắt Long Mộ Thần trở nên lạnh lẽo, hỏi tới tấp.
- Chuyện này...
Hàn Tư Viễn có phần xấu hổ, đúng là anh ta chưa nghĩ tới mấy chuyện này.
Có điều, nhờ có Long Mộ Thần nhắc nhở nên anh cũng cảm thấy chuyện này có vấn đề. Cho dù Vương Hương có thể nghĩ ra chuyện nhét người ở bên cạnh Long Mộ Thần đi chăng nữa, sao bà ta có thể nghĩ tới việc tìm công ty môi giới kia chứ? Bà ta căn bản không biết mấy điều này.
Mà càng trùng hợp hơn bà ta vừa tìm thì tìm được công ty môi giới thích hợp nhất. Hơn nữa công tay còn rất tích cực tìm đủ các cô gái trong vòng ba ngày. Trong chuyện này có vấn đề.
- Tôi sẽ điều tra ngay bây giờ.
Hàn Tư Viễn vội nói.
- Ừm.
Long Mộ Thần nhíu mày hỏi tiếp:
- Mấy hôm nay bọn họ có gì khác lạ không?
- Không có.
Hàn Tư Viễn đáp:
- Vợ chồng Triệu Lập Dũng vẫn đi khắp nơi tiêu tiền, còn Triệu Chí Huy thì suốt này chui vào quán bar, rượu chè be bét....
Nghe Hàn Tư Viễn báo cáo xong, ánh mắt Long Mộ Thần lóe lên tia lạnh lẽo. Thuộc hạ của anh rất đáng tin cậy, Hiện tại nhà họ Triệu có phần khác lạ nhưng người của anh lại không phát hiện ra. Có thế nói thủ đoạn đối phương cao siêu hơn, lại rất cẩn thận cho nên kẻ đó mới có thể lén lút liên lạc với nhà họ Triệu dưới mắt anh.
- Cậu canh chừng Triệu Chí Huy cho tôi.
Long Mộ Thần trầm giọng nói:
- Nhất là lúc hắn vào quán bar đã gặp những ai, ngồi với ai đều phải tra rõ!
- Tôi hiểu rối
Hàn Tư Viễn lập tức đáp lời.
Cúp máy xong, ánh mắt Long Mộ Thần trở sâu thẳm hơn vài phần. Đối thủ lần này thật không đơn giản chút này, rõ ràng kẻ đó có chuẩn bị mới đến. Hơn nữa kẻ đó khiến cho người khác nhìn không ra mục đích của hắn. Bây giờ anh chỉ đành phải cẩn thận hơn mới được.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cận kề. Bên học viện của Diệp Tiểu Tịch chuẩn bị một quán cà phê hầu gái. Những hầu gái trong quán đều do nam sinh trong viện giả dạng mà thành, còn nữ sinh hóa trang thành nhân viên phục vụ.
Diệp Tiểu Tịch vốn xinh đẹp nên không trốn khỏi, nên cô cũng trở thành một thành viên trong nhóm phục vụ.
Sáng sớm, hai người Từ Văn Văn và lm đứng đợi Diệp Tiểu Tịch trở về ký túc xá. Bọn họ chưa từng nhìn thấy Diệp Tiểu Tịch mặc đồ nam bao giờ, cho nên trong lòng rất mong chờ.
Từ Văn Văn đã gọi điện hối thúc mấy lần rồi, có thể sánh ngang với Đoạt Mệnh Liên Hoàn ver 2, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Diệp Tiểu Tịch đâu cả.
Đương lúc bọn họ chờ trong lo lắng thì có người gõ cửa phòng ký túc xá.
- Để mình mở cửa cho.
Từ Văn Văn vội vàng chạy ra mở cửa. Nhưng cô vửa mở cửa ra thì nhìn thấy một bó hoa hồng đó. Người cầm bó hoa ấy lại là một nam sinh rất điển trai.
Người nọ dựa vào cửa, mỉm cười đưa bó hoa cho Từ Văn Văn.
- Tặng cho em, tiên nữ bé nhỏ trong lòng tôi.
Từ Văn Văn thoáng cái đỏ bừng cả mặt, nhưng ngay sau đó cô nhìn chằm chằm vào người trước mặt với vẻ khó tin:
- Tiểu..Tiểu Tịch?
Trông thấy Diệp Tiểu Tịch mặc một bộ nhân viên phục vụ vừa vặn, máí tóc dài được nhét hết vào trong chiếc mũ nồi, trông rất năng động. Nếu không phải cô đã ở chung với Diệp Tiểu Tịch bốn năm trời, hiểu rất rõ Tiểu Tịch thì cũng chẳng thể nhận ra nhanh như thế.
- Ừa.
Diệp Tiểu Tịch cười hề hề rồi cầm bó hoa bước vào.
- Lâm Hân đâu rồi? Hai người mau đi với mình tới phòng học...
Lâm Hân mới bước ra khỏi wc, cô nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt ngạc nhiên. Nhưng cô chưa kịp nói chuyện thì chợt nghe Từ Văn Văn hét to một tiếng đầy bi phẫn:
- Diệp Tiểu Tịch!
Từ Văn Văn vừa dứt lời thì lao vọt tới chỗ Diệp Tiểu Tịch với vẻ buồn bực.
Diệp Tiểu Tịch hoảng sợ, cô vộ né sang một bên rồi hỏi:
- vv cậu điên rồi à?
- Diệp Tiểu Tịch mình hận cậu!!
Từ Văn Văn tỏ vẻ vô cùng đau lòng.
- Sao thế?
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy rất khó hiểu.
- Cậu không cưới được mình thì cần gì trêu chọc mình kia chứ?!
Tư Viễn tức tới nghiến răng nghiến lợi.
- Khi nãy tiên nữ tui đây đã động lòng rồi đấy được chưa?!
- ...
Diệp Tiểu Tịch dở khóc dở cười. Khi nãy cô cũng nhất thời nghĩ ra ý đó thôi, ai biết được Từ Văn Văn sẽ tưởng là thật đâu chứ?
- Ha ha, đáng hận thật nha!
Lâm Hân nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ hả hê.
- Nếu không phải cậu vừa vào phòng đã tí tửng thì mình cũng suýt bị lừa luôn rồi.
- Làm gì mà nói quá lên thế?
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên hỏi.
- Có!
Hai người đồng thanh nói, sau đó Lâm Hân ném một chiếc gương nhỏ cho Diệp Tiểu Tịch.
- Diệp Tiểu Tịch, vậy cậu không hiểu rõ sắc đẹp của bản thân rồi!
Xế!!