Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Long Mộ Thần vẫn thản nhiên như cũ, anh biết rõ ý định của nhà họ Triệu. Vốn dĩ bọn họ cũng định rời khỏi đây, nhưng đột ngột đổi ý. Chắc hẳn có người không muốn để bọn họ rời khỏi đây. Nếu đã thế, thay vì để bọn họ cứ bám riết lấy Diệp Tiểu Tịch, chi bằng thỏa mãn ý định của bọn họ vậy.
Ăn xong, trông người nhà họ Triệu chẳng tính rời khỏi đây chút nào. Bọn họ gọi Triệu Đệ lại rồi nói chuyện suốt.
Diệp Tiểu Tịch nhìn lén Long Mộ Thần một cái, dáng vẻ hờ hững của anh khiến cô chẳng thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì.
- Tiểu Tịch chiều em đi với anh tới Long thị một chuyến.
Long Mộ Thần thản nhiên nói.
Diệp Tiểu Tịch chưa kịp đáp lời thì Vương Hương nói chen vào.
- Chiều nay ngài Long phải đi làm sao?
- Ừ.
Long Mộ Thần gật đầu.
Vương Hương đảo tròng mắt liên hồi, trong lòng nảy ra suy nghĩ tham lam. Nếu như bà ta có thể ở lại chỗ này như Triệu Đệ thì tốt quá. Phòng ở sang thế này, ở lại đây sướng biết bao…
Bà ta vừa cười vừa nói:
- Lâu rồi bọn tôi không được gặp con bé. Vậy ngài có thể để bọn tôi ở lại với nó một lúc được không?
- Được chứ.
Long Mộ Thần nói một cách bình tĩnh:
- Hướng dẫn viên du lịch mà tôi đã sắp xếp cho mấy người tới rồi đấy. Bọn họ sẽ dẫn cả nhà mấy người đi tham quan khắp thủ đô.
Nét mặt Vương Hương cương cứng lại, tham quan thủ đô là do bà ta đề nghị nên bây giờ chẳng thể từ chối được.
Diệp Tiểu Tịch cũng nhìn Long Mộ Thần với ánh mắt ngạc nhiên. Rõ ràng ý Vương Hương muốn ở lại đây nhưng Long Mộ Thần chỉ nói một câu thì gạt phăng đi. Chắc chắn Long Mộ Thần nghe hiểu ẩn ý của bà ta, chẳng lẽ anh không muốn người nhà họ Triệu ở lại đây ư?
Vương Hương toan nói nữa thì má Trương đã dẫn hướng dẫn viên du lịch vào.
- Mọi người đi chơi vui vẻ nhé.
Long Mộ Thần nói:
- Tôi và Tiểu Tịch còn chút việc nên sẽ không giữ mọi người lại đâu.
Vẻ mặt người nhà họ Triệu có phần khó coi. Long Mộ Thần nói như tức tức là muốn đuổi bọn họ đi. Nếu bọn họ cứ tiếp tục đòi ở lại thì e rằng chỉ tự bêu xấu mà thôi.
- Cảm ơn ngài Long.
Vương Hương nói với vẻ bất đắc dĩ rồi đi theo hướng dẫn viên du lịch.
Còn Diệp Tiểu Tịch thì ngồi trên xe Long Mộ Thần, hai người cùng đi tới Long thị.
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch thấp thỏm không yên, dù sao cô cũng chẳng nói tiếng nào về chuyện hôm nay người nhà họ Triệu sẽ tới đây cho Long Mộ Thần hay. Quan trọng nhất, cô không thể hiểu nổi thái độ của anh đối với người nhà họ Triệu.
Long Mộ Thần hầu như thỏa mãn mọi yêu cầu mà nhà họ Triêu đề ra, nhưng hình như anh chẳng thân thiết với bọn họ cho lắm. Lẽ nào vì anh chưa chịu tha thứ việc nhà họ Triệu vứt bỏ mình nên mới hờ hững với bọn họ như vậy chăng?
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch tối đi, cô định thăm dò thái độ của Long Mộ Thần.
- Long Mộ Thần, anh có thấy Triệu Đệ tội nghiệp lắm không?
Cô thở dài nói:
- Lúc trước em nghe người khác nói rằng. Trong gia đình trọng nam khinh nữa, nếu họ đặt tên “Chiêu Đệ”, “ Lai Đệ” gì đấy cho con gái, chính là mong lần sau sẽ có con trai. Liệu tên cô bé cũng có ý nghĩa này sao?
- Ừm.
Long Mộ Thần nhìn cô đăm đăm.
- Hình như em rất quan tâm tới con bé nhỉ?
- Tất nhiên rồi, Triệu Đệ là một cô bé hiền lành ngoan ngoãn mà.
Diệp Tiểu Tịch nói đầy ẩn ý:
- Em rất thích Triệu Đệ, cảm giác con bé giống như em gái em vậy. Cho nên em mới muốn giúp đỡ con bé.
- Em muốn giúp thế nào?
Long Mộ Thần hỏi.
Diệp Tiểu Tịch ngỡ ngàng. Cô đang ám chỉ với Long Mộ Thần mà, sao nghe ý của anh như kiểu vì cô muốn giúp Triệu Đệ nên anh mới giúp thế nhỉ? Anh đang mất tự nhiên à? Cô đành phải thử thái độ của anh thêm lần nữa.
- Em từng hỏi con bé rồi. Em ấy nói rất muốn học ở thủ đô.
Diệp Tiểu Tịch đề nghị:
- Hay là chúng ta giữ em ấy ở lại đây học hành đi anh.
- Chuyện này cũng dễ thôi.
Long Mộ Thần nói:
- Có điều nếu em thật sự muốn giúp đỡ Triệu Đệ, chi bằng em đề nghị con bé bớt qua lại với người nhà nó đi. Tốt nhất em đi hỏi Triệu Đệ xem con bé đã sẵn sàng chưa đã.
- Vậy chừng nào về em sẽ hỏi Triệu Đệ...
Diệp Tiểu Tịch hoảng hốt.
Diệp Tiểu Tịch đề nghị giữ Triệu Đệ ở lại cũng vì nhà họ Triệu chắn chắn sẽ đòi ở lại thủ đô. Nếu như Long Mộ Thần đồng ý tức là anh có quan tâm tới nhà ấy. Nhưng tại sao Long Mộ Thần chỉ muốn giữ lại mỗi mình Triệu Đệ mà thôi?
Sao suy nghĩ đàn ông khó đoán quá vậy, Diệp Tiểu Tịch chẳng hiểu nổi.
Chuyện này nói nữa cũng không được gì, Diệp Tiểu Tịch chợt nói:
- À phải rồi, cuối tuần này là lễ kỉ niệm ngày thành lập trường của trường em đấy. Buổi tối còn có tiệc khiêu vũ chúc mừng. Tiếc là em đang thiếu bạn nhảy. Anh nói thử xem... em tìm ai mới được hửm?
Trong mắt Diệp Tiểu Tịch ánh lên vẻ hào hứng, Long Mộ Thần nâng cằm cô lên rồi hỏi:
- Diệp Tiểu Tịch, trừ anh ra thì em muốn tìm ai nữa hả?
- Anh nói như thể chẳng ai muốn nhảy với em vậy.
Diệp Tiểu Tịch ngại ngùng đẩy tay anh ra.
- Không ai cần em ư?
Long Mộ Thần nhìn cô với ánh mắt ai oán:
- Anh chỉ đưa lựa chọn tốt nhất cho em thôi mà. Nhưng mà em cũng chẳng còn sự lực chọn nào khác ngoài anh đâu. Bởi vì anh sẽ không cho bọn họ tới gần em.
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được bật cười. Mọi buồn phiền do nhà họ Triệu gây ra bỗng chốc tan theo mây gió. Có lẽ tuy cô và nhà họ Triệu chán ghét lẫn nhau nhưng chẳng ảnh hưởng tý gì tới tình cảm của cô và Long Mộ Thần.
- Vậy anh nhất định phải tới đấy.
Diệp Tiểu Tịch nói một cách nghiêm túc:
- Hôm đó em sẽ chờ anh!
- Anh nhất định sẽ đi.
Long Mộ Thần gật đầu đồng ý.
Lúc này, mặc dù cả nhà Triệu Lập Dũng đi theo hướng dẫn viên du lịch tham quan thủ đô nhưng trong lòng rất khó chịu. Rõ ràng bọn họ đã gặp được Long Mộ Thần nhưng sao Long Mộ Thần lại không chịu nhìn nhận họ kia chứ?
Lúc trở về nhà trọ, Vương Hương cứ càm ràm liên tục.
- Bố sắp nhỏ, ông nói xem nên làm sao bây giờ?
Vương Hương nói đầy bực dọc:
- Sao nó đối với con khốn Diệp Tiểu Tịch kia tốt quá vậy, tôi tức chết mất thôi! Tôi nhất định phải chia rẽ chúng nó!
- Bà có cách nào sao?
Triệu Lập Dũng nhíu mày tỏ vẻ không vui.
- Bộ bà tưởng Long Mộ Thần do bà nuôi lớn, tất cả mọi chuyện đều nghe lời bà sao?
- Dĩ nhiên tôi có cách rồi!
Vương Hương nói với vẻ khó chịu:
- Cho dù nó không nghe lời tôi thì tôi có thể khiến tụi nó hiểu lầm nhau, thế chẳng phải đơn giản hơn à? Nhưng mà tôi cần có người giúp đỡ... Chí Huy, con liên lạc với cô gái kia bảo cô ấy giúp mẹ một chuyện.
- Chuyện gì thế?
Triệu Chí Huy tỏ vẻ không chịu.
Vương Hương thì thầm bên tai Triệu Chí Huy, gã không nhịn được ngắt lời bà ta:
- Cách của mẹ không dùng được đâu. Long Mộ Thần đồng ý mới lạ đó!
- Ai nói mẹ muốn Long Mộ Thần đồng ý hả?
Vương Hương cười khẩy một tiếng.
- Mày còn trẻ quá con ạ. Màn kịch này là dành cho Diệp Tiểu Tịch đấy!
- Được rồi, vậy con đi ngay đây.
Triệu Chí Huy lập tức đồng ý.