- Không sao đâu, chị vừa mới thức dậy thôi.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười nói:
- Em có chuyện muốn nói với chị à?
- ... Dạ.
Triệu Đệ vặn ngón tay ra chiều khó nói.
Diệp Tiểu Tịch đóng cửa lại, đoạn cô khích lệ Triệu Đệ:
- Em có gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Triệu Đệ hít sâu một hơi rồi nói với vẻ xoắn xuýt:
- Bố mẹ em muốn gặp chị...
- Bọn họ gặp chị để làm gì?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ kinh ngạc:
- Lẽ nào họ muốn tìm chị tính sổ ư?
- Không phải.
Triệu Đệ vội nói:
- Bọn họ nói chuyện hôm qua do bọn họ sai, cho nên họ muốn xin lỗi chị thôi.
- Xin lỗi á?
Diệp Tiểu Tịch giật mình mở to mắt ra. Với tính tình của Triệu Lập Dũng và Vương Hương, họ không tìm cô tính sổ đã tốt lắm rồi. Vậy mà họ muốn xin lỗi cô nữa ư? Nghe ảo vậy.
- Mẹ em nói như thế đấy.
Triệu Đệ ngại ngùng nói.
- Theo em nghĩ bọn họ thật lòng muôn xin lỗi chị hay là muốn lừa chị đi ra ngoài, rồi tìm chị tính sổ đây?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
- Rốt cuộc bọn họ tính làm gì thì lại không nói cho em biết. Có điều bố mẹ em không phải là người dễ chịu thiệt đâu. Nếu muốn bọn họ xin lỗi thì không thể nào.
Triệu Đệ phân tích nói:
- Nhưng mà chắc bọn họ cũng không gạt chị ra ngoài mà tính sổ đâu. Em nghĩ có lẽ họ có chuyện muốn nhờ chị.
- Có chuyện muốn nhờ chị à?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày lại. Vậy thì có thể lắm. Nhưng mà chuyện khiến vợ chồng Triệu Lập Dũng chủ động xin lỗi cô thì chỉ có một khả năng mà thôi. Đoạn cô gật đầu nói:
- Được rồi, chị sẽ đi gặp bọn họ.
- Chị sẽ gặp bọn họ thật à?
Triệu Đệ nhìn cô đầy lo lắng.
- Không gặp cũng không được.
Diệp Tiểu Tịch thở dài nói:
- Nếu chị không đi thì bọn họ sẽ tới quậy chị mất.
Nếu để mặt người nhà họ Triệu quậy phá thì càng khó coi hơn.
Diệp Tiểu Tịch nhờ Triệu Đệ hẹn người nhà họ Triệu tới nhà hàng gặp mặt. Lần này người họ Triệu cũng kiềm lại bớt. Tuy trong lòng Vương Hương chán ghét Diệp Tiểu Tịch nhưng bà ta vẫn làm ra vẻ hiền lành:
- Tiểu Tịch lại đây ngồi đi cháu.
Không ngờ Vương Hương lại đích thân kéo ghế cho mình, Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên vô cùng. Rốt cuộc người họ Triệu muốn cô giúp gì thế nhỉ, sao lại nhún nhường tới dạng này kia chứ?
- Bà Triệu.
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ hờ hững:
- Bà cứ nói thẳng ra đi.
- Con bé này, gọi bà Triêu chi cho xa lạ thế.
Vương Hương nói:
- Cháu cứ gọi dì là được rồi. Hay cháu vẫn còn tức chuyện hôm qua? Đúng là bọn dì không đúng…
Nét mặt Diệp Tiểu Tịch hờ hững, cô nói một cách bình tĩnh:
- Bà đứng nói mấy lời sáo rỗng này nữa. Dù sao chúng ta đã không ưa nhau rồi, cứ nói thẳng đi.
Trông thấy Diệp Tiểu Tịch chẳng nể mặt bọn họ, nụ cười trên mặt Vương Hương cương cứng lại.
Triệu Lập Dũng lén kéo áo Vương Hương ra hiệu, bà ta bèn nén cơn tức trong lòng xuống. Đoạn bà ta hít sâu một hơi rồi ra vẻ đau khổ nói:
- Tiểu Tịch à, cả nhà dì tính về nhà.
- Về nhà hả?
Diệp Tiểu Tịch có phần kinh ngạc. Bọn họ không nói chuyện này cho Triệu Đệ nghe, mà Diệp Tiểu Tịch cũng không có hỏi Long Mộ Thần nên cô không biết chuyện này.
- Đúng thế.
Triệu Lập Dũng thở dài nói:
- Hôm nay cô chú hẹn cháu ra đây vì muốn nhờ cháu một chuyện.
Diệp Tiểu Tịch nhìn bọn họ đầy ngạc nhiên.
- Dì với chú muốn gặp Long Mộ Thần.
Vương Hương vờ che mắt, gào khóc vài tiếng rồi nói:
- Nó đã lớn thế này mà dì vẫn chưa được gặp nó nữa. Nếu dì cứ về như thế thì hối tiếc cả đời mất thôi.
Triệu Lập Dũng lấy hộp quẹt ra, lách tách vài cái rồi hút thuốc.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày. Yêu cầu của bọn họ không quá đáng nên cô không thể từ chối được. Cô trầm giọng nói:
- Để tôi bàn với Long Mộ Thần đã.
- Không được!
Vương Hương không thèm giả khóc nữa, bà ta vội nói:
- Nó không muốn gặp bọn tôi đâu. Nếu cháu gọi điện cho nó, nhất định nó sẽ từ chối đấy!
Bọn họ đã đồng ý với Long Mộ Thần rằng lấy tiền xong sẽ đi ngay. Nếu để Long Mộ Thần biết họ đổi ý, chẳng phải anh sẽ ép họ rời khỏi đây sao?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày hỏi:
- Vậy mấy người muốn sao hả?
- Cháu cứ dẫn bọn chú tới thẳng nhà họ Long thì được rồi.
Triệu Lập Dũng vừa nói vừa dụi điếu thuốc.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày lại. Xem ra nhà họ Triệu muốn cô tiền trảm hậu tấu đây mà. Hình như Long Mộ Thần không muốn gặp bọn họ, liệu cô làm thế có khiến anh không vui không?
Trông Diệp Tiểu Tịch do dự, Vương Hương lại vờ gào khóc:
- Tiểu Tịch. Nếu cháu không đồng ý, vậy tức là cháu đang ép dì chết! Nếu không gặp được con trai thì tôi sống làm gì nữa chứ…
Nói xong, Vương Hương giả bộ muốn đập đầu vào tường, Triệu Lập Dũng đứng bên cạnh vội ngăn bà ta lại.
Hai người họ vừa khóc lóc vừa làm ầm đòi sống đòi chết khiến Diệp Tiểu Tịch vô cùng đau đầu. Dù cô biết họ đang giả vờ nhưng lỡ có chuyện gì, cô cũng khó nói lắm.
Mà..đúng là Long Mộ Thần đang tránh né nhà họ Triệu. Nếu để cho anh gặp người nhà họ Triệu, biết đâu chừng có thể thay đổi được chút gì thì sao.
- ... Thôi được rồi.
Diệp Tiểu Tịch tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
- Nhưng tôi nói trước tôi chỉ dắt mấy người đi gặp Long Mộ Thần, còn anh ấy có muốn nhận mấy người không thì do anh ấy quyết định. Mấy người không được ép buộc anh ấy!
Cô muốn chuyện này thay đổi dần dần nhưng không thể ép buộc Long Mộ Thần được. Chuyện của anh nên để anh tự quyết lấy.
- Bọn tôi đồng ý!
Hai vợ chồng Triệu Lập Dũng lập tức trở nên vui vẻ, đồng thời cũng ngừng trò hề kia lại. Bọn họ vội nói:
- Chúng ta đi liền bây giờ đi!
- Ngay bây giờ sao?
Diệp Tiểu Tịch giật mình hỏi:
- Sao gấp như thế?
- Dĩ nhiên rồi, tôi muốn nhìn thấy nó liền bây giờ!
Vương Hương nói với vẻ vui mừng.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày lại, nhưng hai người họ cứ hối thúc không dứt.
- Đi liền bây giờ đi!
Cô bất đắc dĩ đành phải đồng ý với bọn họ.
Lúc bọn họ bước ra ngoài nhà hàng, Triệu Chí Huy đã xuýt xoa khen ngợi chiếc xe đang đậu trước cửa. Đoạn gã đánh giá Diệp Tiểu Tịch từ trên xuống dưới, không biết gã đang nghĩ cái gì. Nhác thấy Diệp Tiểu Tịch đi tới thì gã tỏ vẻ ân cần mở cửa hộ cô.
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ ngồi vào trong, rồi đưa bọn họ tới nhà họ Long.
Thật ra bọn họ đã từng hỏi Triệu Đệ địa chỉ nhà họ Long nhằm tới thẳng đấy gặp Long Mộ Thần, nhưng ngay cả cổng khu biệt thự còn không vào được. Bây giờ có Diệp Tiểu Tịch dẫn vào nên bọn họ đã tới nhà họ Long một cách thuận lợi.
Lúc xuống xe, ba người nhà họ Triệu nhìn chằm chằm vào căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy ở trước mặt.
- Ôi trời ơi...
Vương Hương lắp bắp không tròn câu:
- Xem vườn hoa lớn chưa này, lại còn đẹp quá trời còn lớn mấy mẫu đất nhà chúng ta nữa chứ!
- Bể phun nước lớn như hồ bơi nữa kìa...
Triệu Chí Huy nhìn không chớp mắt.
- Căn nhà lớn thế này phải có tới bao nhiêu người giúp việc đây...
Triệu Chí Huy nhìn mọi thứ trước mặt với ánh mắt tham lam, trong lòng gã dấy lên ngọn lửa ghen tị. Gã siết chặt tay lộ vẻ không cam lòng. Rõ ràng đều là con nhà họ Triệu, tại sao Long Mộ Thần lại có được hết thảy mà gã chỉ là tên lưu manh vô dụng ở nông thôn kia chứ?