Diệp Tiểu Tịch nhíu mày. Cô không ngờ đúng lúc quan trọng để chứng minh sự trong sạch của bản thân thì lại có biến cố ập tới.
Người vừa mới tới là Từ Giai Tuệ, vợ của Thạch Sùng Tuấn.
Thạch Sùng Tuấn làm giàu dựa vào vợ của mình, cho nên lúc nào cũng cảm thấy lép vế trước mặt vợ. Thế nhưng gã lại là người háo sắc, cho nên Từ Giai Tuệ cãi nhau với gã suốt ngày.
Vừa thấy Từ Giai Tuệ hùng hổ xông đến thì Thạch Sùng Tuấn đã sợ hãi buông Diệp Tiểu Tịch ra:
- Bà xã ơi, hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi...
- Hiểu lầm á?
Từ Giai Tuệ véo tai Thạch Sùng Tuấn, rồi vừa bứt tóc gã, vừa cào mặt gã ra mà ăn vạ:
- Thạch Sùng Tuấn! Anh nghĩ là tôi không biết anh là cái thể loại gì sao? Tôi biết tỏng! Hiểu lầm gì mà hiểu lầm, anh thấy hồ ly tinh thì không nỡ dứt ra chứ gì? Nói đi! Lần này anh lại hấp háy với con nào?!
- Bà xã ơi, lần này không phải tại anh thật mà!
Thạch Sùng Tuấn bị đánh cũng tức giận, bèn chỉ vào Diệp Tiểu Tịch mà nói:
- Là cô ta dụ dỗ anh trước!
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt ngạc nhiên, cô không ngờ trên đời lại có kẻ vô sỉ đến như thế.
Mọi người cũng ồ lên kinh ngạc. Độ dày da mặt của Thạch Sùng Tuấn đã phá vỡ kỉ lục trong lòng họ rồi. Thế nhưng ngẫm lại thì cũng đúng, Diệp Tiểu Tịch tự xưng là người của Long thị nhưng có ai biết thật giả ra sao đâu. Lấy cô ra so sánh với con sư tử Hà Đông trong nhà, đương nhiên Thạch Sùng Tuấn phải chọn cách an toàn hơn rồi.
Từ Giai Tuệ quăng ánh mắt phẫn nộ vào Diệp Tiểu Tịch theo hướng tay gã chỉ. Sau đó cô ta gào lên như phát điên:
- Con điếm này! Ai cho mày dụ dỗ chồng bà!
Nói đoạn, cô ta giơ tay lên, giáng thẳng xuống mặt Diệp Tiểu Tịch!
Ánh mắt của Diệp Tiểu Tịch lạnh đi. Cô đang định ra tay thì đã có một cánh tay khác chắn trước mặt cô và nắm chặt lấy tay Từ Giai Tuệ.
Diệp Tiểu Tịch giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, bèn thấy Long Mộ Thần đứng sau lưng mình với sắc mặt sa sầm.
- Anh đến đây từ khi nào thế?
Trong đáy mắt Diệp Tiểu Tịch ánh lên nét vui mừng đan xen xấu hổ. Long Mộ Thần đến đây thật, nhưng lại đến đúng vào lúc cô bị người ta bắt nạt mới mất mặt chứ. Tuy rằng chưa chắc người đàn bà kia đã bắt nạt cô đâu, nhưng mà cô vẫn rất ngượng ngùng.
- Vừa mới thôi.
Long Mộ Thần hạ giọng nói.
Anh chỉ đến trễ có một tí mà đã thấy cảnh này rồi. Nếu mà anh không tới thì có phải Diệp Tiểu Tịch đã bị đám người này ăn hiếp rồi không?
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Long Mộ Thần lại càng thêm khó coi, và tay lại càng siết chặt hơn nữa.
Từ Giai Tuệ đau đến đổ mồ hôi lạnh, bèn gắt um lên:
- Cậu... cậu là ai? Mau buông tôi ra, buông ra ngay!
Ánh mắt của Long Mộ Thần lóe lên vẻ khinh miệt. Anh thờ ơ bỏ tay ra, Từ Giai Tuệ lảo đảo lùi về phía sau rồi ngã ngồi xuống đất.
Từ Giai Tuệ chẳng còn mặt mũi nào nữa. Cô ta ngồi bệt xuống đất mà gào lên ăn vạ:
- Thạch Sùng Tuấn! Đồ chết băm chết vằm nhà anh! Anh thích nhìn vợ mình bị người ta đánh phải không? Anh là đồ hèn, anh còn không bằng một thằng ẻo lả...
Nghe Từ Giai Tuệ gào thét như vậy, Thạch Sùng Tuấn cũng thấy xấu hổ. Gã bực dọc bước tới trước mặt Diệp Tiểu Tịch rồi mắng Long Mộ Thần:
- Mày là thằng nào mà dám đánh vợ ông... Cậu... cậu Long!
Bao nhiêu lửa giận trên mặt Thạch Sùng Tuấn đều biến thành kinh sợ. Gã nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình với vẻ khó tin. Lúc trước gã còn chưa thấy rõ là ai, nhưng bây giờ dấn sát vào mặt người ta rồi thì đương nhiên là rõ rốt cuộc ai là người cứu Diệp Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần nói không sai, trong bữa tiệc của Hà Đông Nham không có nhiều người biết anh. Mà Thạch Sùng Tuấn lại là một trong số đó. Công ty Thạch Húc gặp vấn đề nghiêm trọng, gã đã đến gặp Long Mộ Thần xin hợp tác mấy lần nhưng đều phải đứng ngoài. Không ngờ bây giờ gã lại được gặp Long Mộ Thần trong tình cảnh này!
Cậu Long?!
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Long Mộ Thần mà cũng đích thân đến đây ư?
Mọi người không khỏi nhìn Diệp Tiểu Tịch bằng ánh mắt kính nể. Xem ra cô là người của Long thị thật rồi. Hơn nữa có vẻ Long Mộ Thần còn rất quan tâm đến cô. May cho bọn họ là ban nãy không ai nói câu quá đáng nào.
- Có bị thương không em?
Long Mộ Thần nhìn về Diệp Tiểu Tịch, ánh mắt rất dịu dàng.
- Không ạ.
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu.
- Yên tâm.
Long Mộ Thần nói thản nhiên:
- Tuy em mới làm trợ lý cho anh không lâu, nhưng mà anh chẳng có ưu điểm ngoài giỏi bênh vực người nhà.
Thạch Sùng Tuấn sợ tới mức đứng không vững. Có phải Long Mộ Thần đang nói cho Diệp Tiểu Tịch nghe đâu, rõ ràng là đang nói cho gã nghe mà!
- Giám đốc Thạch oai thật, dám đùa giỡn cả trợ lý của tôi cơ à?
Long Mộ Thần nhìn gã bằng ánh mắt rất lạnh lùng.
Tuy anh vừa mới đến, thế nhưng anh hiểu rõ Thạch Sùng Tuấn là loại người gì. Anh chỉ cần suy đoán đơn giản một chút là ra đầu đuôi câu chuyện ngay.
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán Thạch Sùng Tuấn. Gã vội vàng nói:
- Cậu... cậu Long à, hiểu lầm thôi...
- Hiểu lầm à?
Sắc mặt của Long Mộ Thần sa sầm:
- Ý anh là trợ lý của tôi sai sao?
- Không, không phải đâu...
Thạch Sùng Tuấn lắp ba lắp bắp. Áp lực vô hình từ người đàn ông đối diện làm cho gã ta chẳng thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Từ Giai Tuệ đang ăn vạ trên mặt đất thì không biết Long Mộ Thần. Cô ta thấy Thạch Sùng Tuấn tự nhiên xìu xuống thì ba máu sáu cơn nổi lên. Cô ta bò dậy, chỉ thẳng vào mặt Long Mộ Thần mà chửi:
- Tao kệ xác mày là cậu Long hay cậu Hổ, con điếm này dụ dỗ chồng tao! Mày nghĩ tao không nhìn ra à? Mày còn trẻ như thế mà đã nghĩ ra cách mang cave cho chồng tao, để chồng tao giúp mày...
Mọi người đều ồ lên kinh ngạc, ai nấy nhìn Từ Giai Tuệ với ánh mắt hệt như đang nhìn một con ngu. Long Mộ Thần mà phải tặng gái cho Thạch Sùng Tuấn á?
Đúng là nồi nào úp vung nấy có khác. Thạch Sùng Tuấn đắc tội với Diệp Tiểu Tịch thì thôi đi, Từ Giai Tuệ còn chửi thẳng vào mặt Long Mộ Thần!
- Cô nói bậy bạ gì đó?!
Thạch Sùng Tuấn hoảng cả hồn. Thấy mình không có cách nào cản được Từ Giai Tuệ đang nổi cơn tam bành ăn nói lung tung, gã đành vung tay tát mạnh lên mặt cô ta.
Từ Giai Tuệ ngây sửng cả người, ôm lấy hai má, nhìn Thạch Sùng Tuấn với vẻ không thể nào tin được.
Thạch Sùng Tuấn kéo cô ta lùi ra rồi nói với giọng điệu vừa giận vừa sợ:
- Cô còn không mau xin lỗi cậu Long và cô Diệp của Long thị đi!
Từ Giai Tuệ có nghe thấy Long thị là gì đâu, cô ta còn đang ngu người ra vì bị đánh kia kìa. Ngay sau đó, cô ta quay sang đánh Thạch Sùng Tuấn túi bụi như phát rồ:
- Họ Thạch kia! Anh dám đánh tôi à? Tôi phải giết anh!
Thấy hai người kia quấn lấy nhau mà đánh loạn cả lên, Long Mộ Thần hơi cau mày lại:
- Đạo diễn Hà, tuy đây là tiệc mừng công, nhưng anh chọn khách mời cũng phải chọn cho kĩ vào chứ. Đây không phải là nơi mà ai cũng đến được, anh nói có phải không?
- Vâng! Ngài nói đúng lắm, tôi sơ xuất quá!
Hà Đông Nham vội vàng gật đầu như gà mổ thóc. Có câu này của Long Mộ Thần, đương nhiên anh ta cũng chẳng cần sợ đắc tội với Thạch Sùng Tuấn nữa. Anh ta vội hô lên:
- Bảo vệ đâu, đuổi hai người này ra ngoài cho tôi!