Nhưng nghe những gì anh vừa nói thì có vẻ như anh hoàn toàn chẳng thèm để ý đến thái độ của người nhà họ Triệu. Hay tại vì Long Mộ Thần đã đoán ra cái gì nên mới cố tình nói vậy để trấn an cô?
Long Mộ Thần hơi nhíu mày, rồi anh nhìn cô với vẻ nghiền ngẫm:
- Tiểu Tịch, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Mấy ngày nay em lạ quá.
- Có chuyện gì đâu anh.
Diệp Tiểu Tịch cười đầy bối rối:
- Gần đây em bận quá nên hơi stress ấy mà. Chúng ta nói về bản kế hoạch đi.
- ... Ừ.
Ánh mắt Long Mộ Thần nhìn Tiểu Tịch sâu thẳm hơn.
Gần đây cô rất khác thường, anh nhìn thấy rõ, nhưng lại chẳng hề có manh mối gì.
Long Mộ Thần cầm bản kế hoạch tới rồi nói ra ý kiến của anh, Diệp Tiểu Tịch ghi chép lại cẩn thận.
- Đúng rồi, mấy hôm nữa Hà Đông Nham muốn tổ chức một buổi tiệc mừng công. Anh ta muốn mời em.
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Anh nói, tới lúc đó em lôi kéo thêm mấy nhà đầu tư nữa có được không?
- Ừ.
Long Mộ Thần gật đầu:
- Ý tưởng không tồi đâu.
Nói xong, anh nhìn cô đăm đăm rồi xòe tay ra.
- Anh đòi gì thế?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ khó hiểu.
- Thiệp mời chứ gì.
Long Mộ Thần nói rõ thản nhiên.
- Làm gì có thiệp của anh?
Diệp Tiểu Tịch 囧:
- Đó chỉ là một buổi tiệc mừng công mời mấy người trong ngành linh tinh thôi mà, anh đến đó mà để người khác nhận ra thì họ chỉ lo lấy lòng anh thôi, làm sao nhớ đến tiệc mừng công gì nữa. Anh đừng có chiếm sân của chủ nhà.
Sắc mặt của Long Mộ Thần sa sầm xuống, trách anh hả?
- Long thị không nhúng tay vào giới giải trí, hơn nữa bình thường anh kín tiếng lắm, cái giới kia của em không có mấy người biết anh đâu.
Anh nói rõ bình thản.
- Thôi, anh đừng quậy.
Diệp Tiểu Tịch phẩy tay, cạn lời với anh luôn:
- Giới bạn bè của đạo diễn Hà không qua lại với anh nhiều, thế nhưng anh là Long Mộ Thần đó, kiểu gì chẳng có người nhận ra anh cơ chứ.
Long Mộ Thần bất mãn lắm, xem ra Diệp Tiểu Tịch đã hạ quyết tâm không cho anh đi rồi. Thế nhưng đâu phải anh không có cách nào để đến một buổi tiệc mừng công nho nhỏ!
Buổi tiệc mừng công tới rất nhanh.
Hôm ấy, Diệp Tiểu Tịch mặc một bộ váy đen đơn giản, đi tới khách sạn tổ chức tiệc.
Bản kế hoạch đã hoàn chỉnh rồi. Hôm nay cô chỉ đến để tìm kiếm nhà đầu tư thích hợp mà thôi. Điều khiến cho cô vui vẻ là sau lần cô từ chối nhà họ Triệu thì họ cũng không làm phiền cô nữa, chỉ bắt Triệu Đệ giục giã cô liên hồi.
Vừa mới tới đại sảnh đã nghe thấy tiếng ồn ào không dứt. Diệp Tiểu Tịch nghi hoặc nhìn qua rồi không nhịn được mà cau chặt đôi mày.
Không ngờ cô lại đụng mặt Ngải Tư Tư ở đây.
Thế nhưng cô cũng mau chóng hiểu ra vấn đề.
Hà Đông Nham là đạo diễn, trong buổi tiệc mừng công của anh ta ắt sẽ có không ít đạo diễn và nhà đầu tư đến góp mặt. Đối với Ngải Tư Tư mà nói thì đây cũng là một cơ hội tốt.
Chỉ tiếc là bây giờ cô ta đang bị cản lại.
- Sao các người dám không cho tôi vào?
Ngải Tư Tư bực mình gắt lên:
- Các người không nhận ra tôi là ai chắc? Tôi là đại minh tinh cực kì nổi tiếng đấy nhé! Tôi đến đây là vinh hạnh cho các người đấy, mau tránh ra nhanh lên!
- Xin lỗi thưa cô Luna.
Bảo vệ vẫn sừng sững như núi, ngăn cô ta ngoài cửa không cho vào:
- Đây là bữa tiệc riêng tư, chỉ có người có thiệp mời mới được vào.
- Các người...
Ngải Tư Tư giận tím mặt, thế nhưng cô ta chẳng có cách nào để trà trộn vào bên trong cả.
Diệp Tiểu Tịch tới cửa, mới chuẩn bị lấy thiệp mời ra thì bảo vệ đã nhận ra cô rồi mời cô vào:
- Cô Diệp, mời cô vào trong đi ạ.
Ngải Tư Tư bất mãn đến cùng cực. Cô ta bực tức quát:
- Chẳng phải anh nói có thiệp mời mới được vào sao? Sao cô ta không có mà anh vẫn cho vào?
- Đạo diễn Hà đã căn dặn chúng tôi từ trước, cô Diệp đây là khách quý của buổi tiệc hom nay, chỉ cần cô ấy đến là được vào, cần gì phải có thiệp mời chứ?
Bảo vệ nói với vẻ khinh thường.
Thực ra Hà Đông Nham không chỉ dặn có thế. Anh ta còn dặn rằng nếu Ngải Tư Tư đến thì nhất định phải chặn ở bên ngoài nữa kia.
- Các người khinh người ta quá đáng!
Ngải Tư Tư chỉ thẳng vào mặt bảo vệ, tức điên cả người.
Nếu cô ta bị ngăn lại thì cũng đành thôi, nhưng cô ta lại bị ngăn lại ngay trước mặt Diệp Tiểu Tịch!
Đã thế, Diệp Tiểu Tịch còn được đối xử với thái độ khác hẳn cô ta nữa chứ!
Làm sao cô ta nuốt trôi được cục tức này?!
Lần trước cô ta ngậm bồ hòn mà đành câm miệng, lần này gặp Diệp Tiểu Tịch lại bị Diệp Tiểu Tịch đạp lên đầu, cô ta sao có thể cam tâm bỏ đi?
- Quản lý của các người đâu?
Ngải Tư Tư căm tức nói, dáng vẻ như thể chuẩn bị gây sự:
- Tôi phải phàn nàn về các anh mới được!
Diệp Tiểu Tịch vừa vào trong, nghe thấy thế thì khẽ cau mày. Sau đó, cô thản nhiên quay người lại rồi nói với bảo vệ:
- Lúc tôi đến đây thì nhìn thấy có mấy phóng viên, hình như họ cũng đang trên đường tới đấy. Các anh nhớ cản họ, đừng để họ vào nhé.
Ngải Tư Tư nghe xong thì mặt mũi tái nhợt.
Dù cô ta có ăn vạ giỏi thế nào thì cũng phải giữ gìn hình tượng trong mắt giới truyền thông. Cô ta có hình tượng thẳng thắn bộc trực trong mắt báo giới, thế nhưng thẳng thắn bộc trực không có nghĩa là ăn vạ làm loạn.
Hình tượng ấy không thể bị phá vỡ được!
Ngải Tư Tư hừ lạnh một tiếng rồi vội vã rời đi.
- Cảm ơn cô nhé, cô Diệp.
Bảo vệ thở phào nhẹ nhõm. Nếu Ngải Tư Tư mà làm loạn lên ở đây thật thì anh ta sẽ bị liên lụy vì không làm tròn bổn phận mất tôi.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu cười nhẹ rồi đi vào bên trong sảnh tiệc.
Hà Đông Nham cố ý đặt một chiếc bánh ngọt thật to, để ngay giữa trung tâm đại sảnh. Không ít người đang vây quanh anh ta để chúc mừng. Diệp Tiểu Tịch nhìn một lát rồi không bước tới.
Ngải Tư Tư rời khỏi khách sạn, nhưng ra đến xe thì cô ta lại do dự. Cô ta không cam lòng phải đi như thế!
Cô nói với Diêu Mạn ngồi cạnh mình:
- Tí nữa chị vào đó xem có phóng viên không đi.
Diêu Mạn bất đắc dĩ, đành phải vào ngó một vòng, sau đó trở lại nói với Ngải Tư Tư:
- Tôi vào đó xem rồi, không có phóng viên đâu.
Ngải Tư Tư điên tiết nghiến răng nghiến lợi. Thế mà cô ta lại bị Diệp Tiểu Tịch lừa rồi! Lần này cô ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu!
Bỗng nhiên Ngải Tư Tư nhìn thấy một bóng người nhoáng lên rồi đi vào khách sạn. Hai mắt cô ta sáng ngời lên, và rồi toát ra tia nhìn độc ác:
- Diêu Mạn, chị đi gọi tên kia lại đây.
Ở buổi tiệc mừng, Diệp Tiểu Tịch hàn huyên với Hà Đông Nham mất câu rồi đi gặp các vị khách khác. Cô nói sơ qua về bộ web drama cho họ, nhiều người cảm thấy hứng thú nhưng lại ít người thực sự muốn đầu tư.
Diệp Tiểu Tịch cũng không nổi giận. Nhưng khi cô định nói chuyện với một vị khách khác thì lại có một gã say bụng phệ chắn đường cô.
- Này cô em xinh gái, uống với anh một ly đi!
Gã say vừa nói vừa định đặt tay lên vai Diệp Tiểu Tịch.
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch đanh lại. Cô lách mình tránh thoát.
Đây là bữa tiệc mừng công của Hà Đông Nham, cô không muốn làm náo loạn.
Cô định bụng rời đi, nhưng gã say kia lại chắn trước mặt cô rồi quát lên với giọng ngà ngà:
- Tôi gọi cô là em xinh gái cho cô đỡ mất mặt thôi, cô nghĩ cô là cái thá gì mà không biết điều thế hả?